Tề Chấn Đào giống như vừa ăn phải đạn, giọng lạnh lùng nói. Diệp từ trong mắt ông ấy Phàm cảm thấy hình như có vẻ không vừa lòng với cô con dâu này.
- Hôm nay anh làm sao thế? Ăn phải đạn à? Cố gia là người thành phố, chẳng lẽ lại không bằng cái gia đình nói được vài câu tỉnh Nam Phúc này sao? Hơn nữa con bé ấy lại là do chị dâu em giới thiệu, sao có thể không muôn đăng hậu đối.
Phượng Nhã Mai hừ nói.
- Cố gia, chẳng nhẽ lại là người nhà Cố Thiên Long?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Không phải, mà là em gái của Cố Nhất Võ ở khu kinh tế mới Hồng Liên, tên là Cố Phượng Minh gì đó.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Tiểu Diệp này, chuyện này cháu đừng trách dì Phong. Năm đó nghe nói cháu và Cố Nhất Võ vì cái chức ở khu kinh tế mới Hồng Liên mà hình như có đọ sức với nhau hả.
Nhưng chuyện này đã hơn 2 năm rồi, cháu là người đại lượng chấp gì kẻ tiểu nhân, chuyện này coi như cho qua nhé, thế nào?
Cháu có thấy không, Chấn Đào đúng là lão già cố chấp, nói là không thích Cố Nhất Võ. Tôi biết thừa trong đầu lão có u mủ, chuyện năm đó chắc vẫn chưa thể quên được.
Cố Nhất Võ không thích nó là đúng, nhưng mà cái cô Cố Phượng Minh ấy cũng chẳng có gì sai, nhẹ nhàng e ấp thế ai mà chẳng có ấn tượng khó phai.Phượng Nhã Mai thật ra muốn xin ý kiến Diệp Phàm.
- Haha, chuyện này, cháu với Cố Nhất Võ không có thù hận gì, sớm đã tan thành mây khói rồi. Dì Phượng, chú Tề hai người xem cháu sống ở Việt Đông không phải là đang rất tốt sao.
Diệp Phàm cười hơi miễn cưỡng, không ngờ bạn gái Tề Thiên lại là cô em gái kẻ đối đầu với mình. Trái đất thật là nhỏ, quay đi quay lại rồi lại quay về một chỗ.
- Thằng nhóc cậuđừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cậu xem nụ cười của cậu kìa còn khó coi hơn khóc. Cậu không ấm ức gì với Cổ Nhất Võ sao, chỉ có quỷ mới tin thôi. Nói cậu lăn lộn ở Việt Đông cũng chẳng tệ, tôi thấy cái tên Triệu Xương Sơn đó không có tử tể thật lòng đối đãi với cậu đâu. Kể ra mới thấy Nam Phúc chúng ta là tốt nhất.
Nhìn vợ một cái Tề Chấn đào thở dài nói:
- Thật ra, chuyện này là do dì Phong của cậu bày ra.
Nói một cách cứng rắn thì Tề Thiên đã trưởng thành rồi, trưởng thành ở đây là muốn tìm cho mình một cô vợ môn đăng hậu đối. Chuyện này Phong gia ở thủ đô đã để bụng rồi.
Mà Cố Nhất Võ thực sự sẽ coi trọng Tề Thiên sao? Không thể! Y thấy được sức ảnh hưởng của Tề gia ở Nam Phúc, thằng đó làm ăn không ra gì ở khu kinh tế mới Hồng Liên tí nữa làm Đoàn Hải Thiên tức chết. Chuyện này cũng có cái tốt, gây sự chú ý cho Tề gia chúng tôi. Tôi chỉ sợ tới lúc đó làm gã mê muội, hối hận thì cũng đã muộn.
- Chú Tề, chuyện này chỉ cần Tề Thiên vừa ý thì chẳng sao. Cổ Nhất Võ là Cổ Nhất Võ, em gái y là em gái y có đúng không ạ?
Diệp Phàm điềm nhiên nói, thật ra trong lòng sớm đã ấm ức, trong đầu hắn chỉ muốn chửi tên Tề Thiên đó trăm nghìn lần.
.
Chuyện này nhìn một cái đã hiểu được vấn đề, hình như là Tề Chấn Đào vẫn ngắm cái chức chủ tịch Tỉnh Nam Phúc. Mà chỗ dựa vững chắc sau lưng Phượng gia lại không kịp rút tay, lần này chẳng có cách nào cứu được ông.
Vì vậy Phong gia đơn giản chỉ muốn qua được cái cầu này, để cho Tề gia và Cố gia kết thông gia. Có lẽ nhờ vào sự giúp đỡ của Cố gia, lại thêm năng lượng của Tề gia, sức ảnh hưởng của Phượng gia, Tề Chấn Đào sẽ có một đường hy vọng.
Lát sau không ngờ nhận được điện thoại của Tề Thiên, tên nhãi này vừa mở mồm đã hô:
- Lão đại, nghe nói anh về Thủy Châu rồi, nhanh đến cứu anh em đi chứ?
- Là sao? Không phải là chú em đang dẫn người đẹp chim sa cá lặn, như hoa như ngọc của Cố gia kia đi chơi sao. Hay là lại gặp phải tên háo sắc nào à? Việc này anh không giúp được chú đâu, đi báo cảnh sát đi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Không phải đâu đại ca, Cố Phong Minh ấy chẳng là gì trong mắt em, chim sa cá lặn cái gì chứ, vốn dĩ là một cô nàng chua ngoa đanh đá. Người phụ nữ này lúc nói chuyện quả thật là phiền phức. Mẹ em và mợ Đường muốn xúc tiến hôn sự cho nhanh, không đi gặp mặt thì bọn họ sẽ rút gân em mất. Mấy năm trước gặp Triệu Tứ đã chơi trò tự mình hại mình rồi, lần này cái trò đó linh nữa. Cứu em đi. Em thực sự gặp xui xẻo lớn rồi.
Tề Thiên kêu lên, sợ làm cho Diệp Phàm mất hứng
- Chú có phải đang giả tâm già ý gì không thế, nếu thực sự thích cái cô Cố Phong Minh đó đại ca anh sẽ tặng chú 1 đôi nhẫn kim cương vào ngày cưới, 100 ca-ra, thấy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em!
Diệp Phàm nói châm chọc.
- Em thật sự không thích, bị buộc phải lên thuyền. Giờ em đang phải làm bộ mặt cười nói để tiếp rượu lũ bạn mà Cố Nhất Võ gọi đến đây.
Mẹ nó, chẳng có đứa đếch nào có bản lĩnh, toàn nhờ Cố gia ở Bắc Kinh nâng lên, ông đây sớm biết rằng bọn họ ở thành phố này cũng chẳng có cái bản lĩnh đếch gì.
Cố gia thì sao?
Không phải chỉ là gia tộc thượng lưu hạng 3 cũng chưa sờ vào được cánh cửa hạng hai sao. Còn lớn giọng có thể giúp Tề gia em lên chức ở tỉnh Nam Phúc cái rắm.
Tề Thiên nổi giận thực sự, không giống như đang đóng kịch, dừng tại một lát lại nói tiếp:
- Đại ca nếu như không đến, chờ lát nữa em đánh nhau cho coi. Ai cần để ý Cố hay không phải Cố, đánh đã rồi nói. Cùng lắm cái thằng em này không quay về nữa, cùng đại ca đến Cổ Xuyên sống.
- Chú có người trong mộng rồi hả?
Diệp Phàm giật mình, hắn cảm thấy tên nhóc này có chút khác thường, phản kháng kịch liệt như vậy, chắc chắn là có rồi.
- Hehe, anh vẫn là anh, đoán là đúng, thần đoán rồi!
Tề Thiên nói thôi thúc
- Thiên kim tiểu thư nhà nào mà được đại công tử Tề để ý vậy, chắc chắn là danh môn chi hậu hả? Chú chắc chắn không thể thích loại em gái quê như Tiểu Phương, anh biết thói xấu đó của chú.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Kể ra anh cũng quen đấy… thậm chí còn rất thân quen.
Tề Thiên tự nhiên nhăn nhó nói.
- Nói đi, kẻ lề mề đáng phiền phức, không phải cậu đi Thailand một chuyến thì thành nhân yêu rồi chứ?
Diệp Phàm hừ nói, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì thật sự.
- Mai Diệc Thu!
Tề Thiên vừa nói ra cái tên đó, thì Kít một cái, Diệp Phàm đang lái xe suýt chút nữa đâm vào cột điện. Miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Cô ấy mày cũng dám yêu sao, nghe nói cô này ngay cả lông chỗ đó của đàn ông cũng bảo là muốn cạo đi mà đúng không?
- Lúc ấy chỉ là tức giận thôi, chứ có cạo lông người ta thật đâu. Anh không biết đâu, khi cô ấy dịu dàng nhìn giống con mèo bé nhỏ lắm.
Tề Thiên ngụy biện, Diệp Phàm rùng mình một cái, Mai Diệc Thu có thể dịu dàng đáng yêu như một con mèo nhỏ sao, trừ khi là mặt trời lặn đằng tây thì chắc đúng như thế.
- Ôi, xem ra ông em tôi rơi vào lưới tình rồi, Amen, chú tự cầu phúc đi.
Diệp Phàm thở dài, có chút tò mò hắn hỏi:
- Quái, ngày trước chú bị cô ta làm cho rất thảm, chẳng lẽ lại không sợ. Nhưng rốt cuộc khi nào thành một cặp thế, nói thật anh xem nào.
- Haha, từ sau khi trở về từ Hàn Quốc, chúng em đã sống chết có nhau. Tề Thiên em là loại người gì, một người đàn bà cũng làm cho đồ gục sao. Giờ em chỉ đông cô ấy quyết không dám đi về phía Tây.
Tề Thiên khí thế ngang tàn, Diệp Phàm suýt chút nữa phun nước miếng.
- Lợi hại, nhưng thiên kim của Mai gia chắc chắn càng được lão Tề gia thích hơn chứ đúng không? Nói sao thì Mai gia ở Bắc Kinh cũng ở hạng 2, còn mạnh hơn cả Cố gia. Chú trực tiếp nói với hai ông bà già là được rồi.
Diệp Phàm có vẻ không hiểu vấn đề.
- Việc này em chưa kịp nói đã bị mẹ và mợ Đường ép duyên rồi. Vốn dĩ muốn đưa cô ấy về nhà giới thiệu, ai ngờ lại xay rả chuyện ấy, thật là xui xẻo quá mức. Nếu không như thế này đi, đại ca, anh giúp em nói vài câu được không, nhưng trước tiên anh đến cứu em ra trước đã.
Tề Thiên nói.
- Như thế hả?
Diệp Phàm trầm ngâm một lát rồi nói,
- Cứ cho là anh giúp chú, không phải chú đã nói Mai Diệc Thu đó khi dịu dàng thì như một chú mèo con sao, chú chỉ Đông không dám đi Tây sao, nếu như để cô ấy biết chú đang ở câu lạc bộ Hoàng Thị thân mật với người nhà Cố gia, nghĩ xem, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, cho nên, căn bản là không cần anh phải ra tay.
Diệp Phàm vẫn chưa nói hết thì Tề Thiên hét lớn:
- Ngừng lại lão đại, Anh định để em vứt lại mạng mình ở đây hả?
- Cậu nói thế là thế nào, anh không hiểu.
Diệp Phàm điềm nhiên nói, chỉ muốn bật cười.
- Anh à! Nếu mà để cô ấy biết em đang ở đây thân mật với người khác, anh nghĩ xem, em sẽ thê thảm như thế nào, không chừng tới khi đó còn thảm hơn cả chết.
Tề Thiên cuối cùng cũng nhỡ mồm.
- Quái, không phải chú nói cô ấy dịu dàng như mèo con sao, bị chú hàng phục rồi cơ mà.
- Thì cũng phải xem là chuyện gì đã đúng không. Chuyện này phụ nữ ai chịu được.
Tề Thiên nói.
Sau khi nghe xong điện thoại Diệp Phàm đi thẳng tới chỗ câu lạc bộ Hoàng Thị.
Bởi vì lần trước chủ của câu lạc bộ có đưa hắn một cái thẻ hội viên nên hắn cứ thể đi thẳng vào.
Vừa vào đến phòng riêng, Diệp Phàm làm như thật, căn bản vì không muốn để ý đến người khác, chỉ tay vào Tề Thiên quát:
- Mày làm cái gì thế hả, Diệc Thu và Mai gia đang chờ ở nhà mà mày lại chạy tới đây thưởng thức hoa tửu à!
- Ông là ai? Hoa tửu cái gì, ông nói rõ ra cho tôi xem, nếu không, hừ!
Lúc ấy hình như là một thanh niên trẻ người nhà Cố gia vẻ mặt rất bực tức đứng dậy, chỉ vào mặt Diệp Phàm rồi quát, cái tư thế đó không để ai nói gì đã muốn xông vào đánh người luôn.
- Tôi là ai không phải việc của anh, Tề Thiên là em trai tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thằng ranh...
Người thanh niên chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm quát, thịch một tiếng, người thanh niên đã bị Tề Thiên cho một cái tát trời giáng làm hắn ngã lăn ra đất. Cả nhà Cố gia đứng hết dậy, tức giận muốn xông vào động thủ với Diệp Phàm và Tề Thiên.
- Làm gì thế hả?
Đột nhiên đằng sau có tiếng người quát lớn, quay lại nhìn, không phải là Quận ủy khu kinh tế mới Hồng Liên Cố Nhất Võ thì còn ai vào đây nữa. Tên này vừa vào nhà vệ sinh nghe thấy bên ngoài ồn ào nên vội kéo quần chạy ra, suýt chút nữa thì tè cả ra quần.
- Là anh!
Cố Nhất Võ bắt gặp khuôn mặt Diệp Phàm, như gặp phải kẻ thù, mắt đỏ ngầu lên giận dữ.
- Là tôi, tôi nhận sự ủy thác của Tề gia, tới gọi cậu ấy về. Bạn gái cậu ấy đang ở nhà đợi cậu ấy về ăn cơm.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mày dựa vào cái gì mà đại diện cho Tề Thiên?
Người thanh niên kia của Cố gia quát.
- Anh ấy tất nhiên có quyền đại diện.
Tề Thiên lạnh lùng hừ nói, giờ tới mức này rồi, cũng đành phải đắc tội với Cố gia.
- Tề Thiên, ý đồ của Tề gia các người là gì, định biến Cố gia chúng ta thành cái gì hả?
Cổ Nhất Võ cảm thấy vô cùng mất mặt, nhìn cô em gái vẻ mặt đầy uất ức nước mắt đang chuẩn bị trào ra, người càng giận sôi lên
- Làm bạn với các người giờ chắc cũng không được rồi, vậy chúng ta chào tạm biệt nhau nhé, anh! Chúng ta đi thôi.
Tề Thiên đứng lên một cách quyết đoán, đầu ngẩng cao.
- Định đi hả, không đời nào!
Người thanh niên trên mặt in hằn 5 ngón tay kia tức giận quát, choang một tiếng, một bình rượu hồng đã bị y đập vỡ làm đôi, rồi y cầm một nửa chai ngắm thẳng về hướng Tề Thiên.
- Muốn chơi phải không chú em, biết anh ở đơn vị bộ đội nào không?
Tề Thiên cười ha hả hết cỡ, mặt đắc ý.
Việt
Chương 1387: Muốn chơi phải không
- Công tử cái rắm, giống y như con khỉ ấy.
Tề Chấn Đào giống như vừa ăn phải đạn, giọng lạnh lùng nói. Diệp từ trong mắt ông ấy Phàm cảm thấy hình như có vẻ không vừa lòng với cô con dâu này.
- Hôm nay anh làm sao thế? Ăn phải đạn à? Cố gia là người thành phố, chẳng lẽ lại không bằng cái gia đình nói được vài câu tỉnh Nam Phúc này sao? Hơn nữa con bé ấy lại là do chị dâu em giới thiệu, sao có thể không muôn đăng hậu đối.
Phượng Nhã Mai hừ nói.
- Cố gia, chẳng nhẽ lại là người nhà Cố Thiên Long?
Diệp Phàm giật mình hỏi.
- Không phải, mà là em gái của Cố Nhất Võ ở khu kinh tế mới Hồng Liên, tên là Cố Phượng Minh gì đó.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Tiểu Diệp này, chuyện này cháu đừng trách dì Phong. Năm đó nghe nói cháu và Cố Nhất Võ vì cái chức ở khu kinh tế mới Hồng Liên mà hình như có đọ sức với nhau hả.
Nhưng chuyện này đã hơn 2 năm rồi, cháu là người đại lượng chấp gì kẻ tiểu nhân, chuyện này coi như cho qua nhé, thế nào?
Cháu có thấy không, Chấn Đào đúng là lão già cố chấp, nói là không thích Cố Nhất Võ. Tôi biết thừa trong đầu lão có u mủ, chuyện năm đó chắc vẫn chưa thể quên được.
Cố Nhất Võ không thích nó là đúng, nhưng mà cái cô Cố Phượng Minh ấy cũng chẳng có gì sai, nhẹ nhàng e ấp thế ai mà chẳng có ấn tượng khó phai.Phượng Nhã Mai thật ra muốn xin ý kiến Diệp Phàm.
- Haha, chuyện này, cháu với Cố Nhất Võ không có thù hận gì, sớm đã tan thành mây khói rồi. Dì Phượng, chú Tề hai người xem cháu sống ở Việt Đông không phải là đang rất tốt sao.
Diệp Phàm cười hơi miễn cưỡng, không ngờ bạn gái Tề Thiên lại là cô em gái kẻ đối đầu với mình. Trái đất thật là nhỏ, quay đi quay lại rồi lại quay về một chỗ.
- Thằng nhóc cậuđừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, cậu xem nụ cười của cậu kìa còn khó coi hơn khóc. Cậu không ấm ức gì với Cổ Nhất Võ sao, chỉ có quỷ mới tin thôi. Nói cậu lăn lộn ở Việt Đông cũng chẳng tệ, tôi thấy cái tên Triệu Xương Sơn đó không có tử tể thật lòng đối đãi với cậu đâu. Kể ra mới thấy Nam Phúc chúng ta là tốt nhất.
Nhìn vợ một cái Tề Chấn đào thở dài nói:
- Thật ra, chuyện này là do dì Phong của cậu bày ra.
Nói một cách cứng rắn thì Tề Thiên đã trưởng thành rồi, trưởng thành ở đây là muốn tìm cho mình một cô vợ môn đăng hậu đối. Chuyện này Phong gia ở thủ đô đã để bụng rồi.
Mà Cố Nhất Võ thực sự sẽ coi trọng Tề Thiên sao? Không thể! Y thấy được sức ảnh hưởng của Tề gia ở Nam Phúc, thằng đó làm ăn không ra gì ở khu kinh tế mới Hồng Liên tí nữa làm Đoàn Hải Thiên tức chết. Chuyện này cũng có cái tốt, gây sự chú ý cho Tề gia chúng tôi. Tôi chỉ sợ tới lúc đó làm gã mê muội, hối hận thì cũng đã muộn.
- Chú Tề, chuyện này chỉ cần Tề Thiên vừa ý thì chẳng sao. Cổ Nhất Võ là Cổ Nhất Võ, em gái y là em gái y có đúng không ạ?
Diệp Phàm điềm nhiên nói, thật ra trong lòng sớm đã ấm ức, trong đầu hắn chỉ muốn chửi tên Tề Thiên đó trăm nghìn lần.
.
Chuyện này nhìn một cái đã hiểu được vấn đề, hình như là Tề Chấn Đào vẫn ngắm cái chức chủ tịch Tỉnh Nam Phúc. Mà chỗ dựa vững chắc sau lưng Phượng gia lại không kịp rút tay, lần này chẳng có cách nào cứu được ông.
Vì vậy Phong gia đơn giản chỉ muốn qua được cái cầu này, để cho Tề gia và Cố gia kết thông gia. Có lẽ nhờ vào sự giúp đỡ của Cố gia, lại thêm năng lượng của Tề gia, sức ảnh hưởng của Phượng gia, Tề Chấn Đào sẽ có một đường hy vọng.
Lát sau không ngờ nhận được điện thoại của Tề Thiên, tên nhãi này vừa mở mồm đã hô:
- Lão đại, nghe nói anh về Thủy Châu rồi, nhanh đến cứu anh em đi chứ?
- Là sao? Không phải là chú em đang dẫn người đẹp chim sa cá lặn, như hoa như ngọc của Cố gia kia đi chơi sao. Hay là lại gặp phải tên háo sắc nào à? Việc này anh không giúp được chú đâu, đi báo cảnh sát đi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Không phải đâu đại ca, Cố Phong Minh ấy chẳng là gì trong mắt em, chim sa cá lặn cái gì chứ, vốn dĩ là một cô nàng chua ngoa đanh đá. Người phụ nữ này lúc nói chuyện quả thật là phiền phức. Mẹ em và mợ Đường muốn xúc tiến hôn sự cho nhanh, không đi gặp mặt thì bọn họ sẽ rút gân em mất. Mấy năm trước gặp Triệu Tứ đã chơi trò tự mình hại mình rồi, lần này cái trò đó linh nữa. Cứu em đi. Em thực sự gặp xui xẻo lớn rồi.
Tề Thiên kêu lên, sợ làm cho Diệp Phàm mất hứng
- Chú có phải đang giả tâm già ý gì không thế, nếu thực sự thích cái cô Cố Phong Minh đó đại ca anh sẽ tặng chú 1 đôi nhẫn kim cương vào ngày cưới, 100 ca-ra, thấy sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em!
Diệp Phàm nói châm chọc.
- Em thật sự không thích, bị buộc phải lên thuyền. Giờ em đang phải làm bộ mặt cười nói để tiếp rượu lũ bạn mà Cố Nhất Võ gọi đến đây.
Mẹ nó, chẳng có đứa đếch nào có bản lĩnh, toàn nhờ Cố gia ở Bắc Kinh nâng lên, ông đây sớm biết rằng bọn họ ở thành phố này cũng chẳng có cái bản lĩnh đếch gì.
Cố gia thì sao?
Không phải chỉ là gia tộc thượng lưu hạng 3 cũng chưa sờ vào được cánh cửa hạng hai sao. Còn lớn giọng có thể giúp Tề gia em lên chức ở tỉnh Nam Phúc cái rắm.
Tề Thiên nổi giận thực sự, không giống như đang đóng kịch, dừng tại một lát lại nói tiếp:
- Đại ca nếu như không đến, chờ lát nữa em đánh nhau cho coi. Ai cần để ý Cố hay không phải Cố, đánh đã rồi nói. Cùng lắm cái thằng em này không quay về nữa, cùng đại ca đến Cổ Xuyên sống.
- Chú có người trong mộng rồi hả?
Diệp Phàm giật mình, hắn cảm thấy tên nhóc này có chút khác thường, phản kháng kịch liệt như vậy, chắc chắn là có rồi.
- Hehe, anh vẫn là anh, đoán là đúng, thần đoán rồi!
Tề Thiên nói thôi thúc
- Thiên kim tiểu thư nhà nào mà được đại công tử Tề để ý vậy, chắc chắn là danh môn chi hậu hả? Chú chắc chắn không thể thích loại em gái quê như Tiểu Phương, anh biết thói xấu đó của chú.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Kể ra anh cũng quen đấy… thậm chí còn rất thân quen.
Tề Thiên tự nhiên nhăn nhó nói.
- Nói đi, kẻ lề mề đáng phiền phức, không phải cậu đi Thailand một chuyến thì thành nhân yêu rồi chứ?
Diệp Phàm hừ nói, trong lòng hắn cũng có chút hiếu kì thật sự.
- Mai Diệc Thu!
Tề Thiên vừa nói ra cái tên đó, thì Kít một cái, Diệp Phàm đang lái xe suýt chút nữa đâm vào cột điện. Miệng hắn lẩm bẩm nói:
- Cô ấy mày cũng dám yêu sao, nghe nói cô này ngay cả lông chỗ đó của đàn ông cũng bảo là muốn cạo đi mà đúng không?
- Lúc ấy chỉ là tức giận thôi, chứ có cạo lông người ta thật đâu. Anh không biết đâu, khi cô ấy dịu dàng nhìn giống con mèo bé nhỏ lắm.
Tề Thiên ngụy biện, Diệp Phàm rùng mình một cái, Mai Diệc Thu có thể dịu dàng đáng yêu như một con mèo nhỏ sao, trừ khi là mặt trời lặn đằng tây thì chắc đúng như thế.
- Ôi, xem ra ông em tôi rơi vào lưới tình rồi, Amen, chú tự cầu phúc đi.
Diệp Phàm thở dài, có chút tò mò hắn hỏi:
- Quái, ngày trước chú bị cô ta làm cho rất thảm, chẳng lẽ lại không sợ. Nhưng rốt cuộc khi nào thành một cặp thế, nói thật anh xem nào.
- Haha, từ sau khi trở về từ Hàn Quốc, chúng em đã sống chết có nhau. Tề Thiên em là loại người gì, một người đàn bà cũng làm cho đồ gục sao. Giờ em chỉ đông cô ấy quyết không dám đi về phía Tây.
Tề Thiên khí thế ngang tàn, Diệp Phàm suýt chút nữa phun nước miếng.
- Lợi hại, nhưng thiên kim của Mai gia chắc chắn càng được lão Tề gia thích hơn chứ đúng không? Nói sao thì Mai gia ở Bắc Kinh cũng ở hạng 2, còn mạnh hơn cả Cố gia. Chú trực tiếp nói với hai ông bà già là được rồi.
Diệp Phàm có vẻ không hiểu vấn đề.
- Việc này em chưa kịp nói đã bị mẹ và mợ Đường ép duyên rồi. Vốn dĩ muốn đưa cô ấy về nhà giới thiệu, ai ngờ lại xay rả chuyện ấy, thật là xui xẻo quá mức. Nếu không như thế này đi, đại ca, anh giúp em nói vài câu được không, nhưng trước tiên anh đến cứu em ra trước đã.
Tề Thiên nói.
- Như thế hả?
Diệp Phàm trầm ngâm một lát rồi nói,
- Cứ cho là anh giúp chú, không phải chú đã nói Mai Diệc Thu đó khi dịu dàng thì như một chú mèo con sao, chú chỉ Đông không dám đi Tây sao, nếu như để cô ấy biết chú đang ở câu lạc bộ Hoàng Thị thân mật với người nhà Cố gia, nghĩ xem, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào, cho nên, căn bản là không cần anh phải ra tay.
Diệp Phàm vẫn chưa nói hết thì Tề Thiên hét lớn:
- Ngừng lại lão đại, Anh định để em vứt lại mạng mình ở đây hả?
- Cậu nói thế là thế nào, anh không hiểu.
Diệp Phàm điềm nhiên nói, chỉ muốn bật cười.
- Anh à! Nếu mà để cô ấy biết em đang ở đây thân mật với người khác, anh nghĩ xem, em sẽ thê thảm như thế nào, không chừng tới khi đó còn thảm hơn cả chết.
Tề Thiên cuối cùng cũng nhỡ mồm.
- Quái, không phải chú nói cô ấy dịu dàng như mèo con sao, bị chú hàng phục rồi cơ mà.
- Thì cũng phải xem là chuyện gì đã đúng không. Chuyện này phụ nữ ai chịu được.
Tề Thiên nói.
Sau khi nghe xong điện thoại Diệp Phàm đi thẳng tới chỗ câu lạc bộ Hoàng Thị.
Bởi vì lần trước chủ của câu lạc bộ có đưa hắn một cái thẻ hội viên nên hắn cứ thể đi thẳng vào.
Vừa vào đến phòng riêng, Diệp Phàm làm như thật, căn bản vì không muốn để ý đến người khác, chỉ tay vào Tề Thiên quát:
- Mày làm cái gì thế hả, Diệc Thu và Mai gia đang chờ ở nhà mà mày lại chạy tới đây thưởng thức hoa tửu à!
- Ông là ai? Hoa tửu cái gì, ông nói rõ ra cho tôi xem, nếu không, hừ!
Lúc ấy hình như là một thanh niên trẻ người nhà Cố gia vẻ mặt rất bực tức đứng dậy, chỉ vào mặt Diệp Phàm rồi quát, cái tư thế đó không để ai nói gì đã muốn xông vào đánh người luôn.
- Tôi là ai không phải việc của anh, Tề Thiên là em trai tôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Thằng ranh...
Người thanh niên chỉ thẳng vào mặt Diệp Phàm quát, thịch một tiếng, người thanh niên đã bị Tề Thiên cho một cái tát trời giáng làm hắn ngã lăn ra đất. Cả nhà Cố gia đứng hết dậy, tức giận muốn xông vào động thủ với Diệp Phàm và Tề Thiên.
- Làm gì thế hả?
Đột nhiên đằng sau có tiếng người quát lớn, quay lại nhìn, không phải là Quận ủy khu kinh tế mới Hồng Liên Cố Nhất Võ thì còn ai vào đây nữa. Tên này vừa vào nhà vệ sinh nghe thấy bên ngoài ồn ào nên vội kéo quần chạy ra, suýt chút nữa thì tè cả ra quần.
- Là anh!
Cố Nhất Võ bắt gặp khuôn mặt Diệp Phàm, như gặp phải kẻ thù, mắt đỏ ngầu lên giận dữ.
- Là tôi, tôi nhận sự ủy thác của Tề gia, tới gọi cậu ấy về. Bạn gái cậu ấy đang ở nhà đợi cậu ấy về ăn cơm.
Diệp Phàm hừ nói.
- Mày dựa vào cái gì mà đại diện cho Tề Thiên?
Người thanh niên kia của Cố gia quát.
- Anh ấy tất nhiên có quyền đại diện.
Tề Thiên lạnh lùng hừ nói, giờ tới mức này rồi, cũng đành phải đắc tội với Cố gia.
- Tề Thiên, ý đồ của Tề gia các người là gì, định biến Cố gia chúng ta thành cái gì hả?
Cổ Nhất Võ cảm thấy vô cùng mất mặt, nhìn cô em gái vẻ mặt đầy uất ức nước mắt đang chuẩn bị trào ra, người càng giận sôi lên
- Làm bạn với các người giờ chắc cũng không được rồi, vậy chúng ta chào tạm biệt nhau nhé, anh! Chúng ta đi thôi.
Tề Thiên đứng lên một cách quyết đoán, đầu ngẩng cao.
- Định đi hả, không đời nào!
Người thanh niên trên mặt in hằn 5 ngón tay kia tức giận quát, choang một tiếng, một bình rượu hồng đã bị y đập vỡ làm đôi, rồi y cầm một nửa chai ngắm thẳng về hướng Tề Thiên.
- Muốn chơi phải không chú em, biết anh ở đơn vị bộ đội nào không?
Tề Thiên cười ha hả hết cỡ, mặt đắc ý