Những gì tôi tói đều là sự thật. Lần này cấp trên rót xuống những tỷ mấy như vậy, chẳng lẽ lại gạt Địa khu Giang Hoa ra ngoài?
Ngay cả chuyện này trước khi Chủ tịch tỉnh Diệp và Bí thư Nhậm đến thì cũng là chuyện không có khả năng. Mà kinh tế của Địa khu Giang Hoa chúng tôi đúng là vẫn còn kém, cần tiền hỗ trợ cũng không phải chuyện gì mất mặt.
Mộc Thành Chương tôi từ trước đến giờ luôn cầu thị, chứ không đánh cho mặt mình sưng lên rồi nhận là béo. Không giống như một số đồng chí, chuyện của bản thân mình lo chưa xong còn ham hố bên ngoài. Mộc Thành Chương hừ lạnh nói.
- Ha ha, đồng chí Mộc nói đề nghị của Chủ tịch tỉnh Diệp là đề án đánh vào mặt rồi nhận là béo. Thú vị, trên đời này lại có đề án như vậy Không ngờ Dương Chí Thăng đột nhiên lại nói một câu như vậy.
- Tôi không nói như vậy, đồng chí Chí Thăng, anh đừng có lý giải sai lệch như vậy. Mộc Thành Chương vội nói.
- Anh không nói như vậy à, lời của anh rất rõ ràng đó thôi, mọi người ngồi đây vẫn tỉnh táo mà. Nếu không, đồng chí Mộc, ý của anh là gì? Dương Chí Thăng cười lạnh nói.
- Chủ tịch tỉnh Diệp, tuy Mộc Thành Chương tôi phản đối đề án này, nhưng ý của tôi không phải như đồng chí Chí Thăng nói. Đó chỉ là một ví dụ nhằm vào Thành phố Hạng Nam mà thôi. Anh đừng có hiểu lầm nhé. Không ngờ Mộc Thành Chương lại đứng lên giải thích với Diệp Phàm như vậy.
- Ha ha, đồng chí thành Chương đem Thành phố Hạng Nam chúng tôi ví von như vậy. Nói một câu không khách khí như thế này, trong Khu kinh tế Hoành Không Thành phố Hạng Nam chiếm một vị trí rất quan trọng. Tổng bộ Khu kinh tế đặt ở Thành phố Hạng Nam, tuyệt đại bộ phận khu vực quan trọng của Khu kinh tế đều nằm ở Thành phố Hạng Nam. Cho nên, vừa rồi đồng chí Mộc Thành Chương yêu cầu đem tiền của thành phố Hạng Nam chúng tôi chuyển cho khu Lục Loan là chuyện không thể được.
Tuy nhiên, xuất phát từ tình anh em, Thành phố Hạng Nam chúng tôi có thể cân nhắc hỗ trợ một phần cho khu Lục Loan. Nhưng, sau khi khu Lục Loan cải tạo thành công, được hưởng ưu đãi từ việc cải cách tổng hợp thì cũng đừng quyên Thành phố Hạng Nam chúng tôi.
Trong việc này chúng tôi cũng nhìn ra một cơ hội rất lớn. Cho nên không thể để lỡ cơ hội này được. Lam Tồn Quân tỏ vẻ ủng hộ Diệp Phàm.
- Ừm, tầm nhìn của đồng chí Tồn Quân rất xa. Tuy rằng trước mắt Thành phố Hạng Nam chịu tổn thất một chút, nhưng tiền cảnh trong tương lai lại rất tươi đẹp. Tôi ủng hộ đề nghị của đồng chí Tồn quân. Dương Chí Thăng tỏ thái độ như vậy, thật sự khiến cho Lam Tồn Quân cảm thấy rất bất ngờ.
Bởi vì, chuyện lần này Ninh Chí Hòa chắc chắn đã yêu cầu Dương Chí Thăng phải ủng hộ Diệp Phàm. Dương Chí Thăng không muốn thì vẫn phải nghe lời anh họ là Ninh Chí Hòa.
Cho nên, Phong Hồ Ninh bắt đầu ngồi không yên rồi. trước đây ông ta và Dương Chí Thăng hợp tác rất chặt chẽ, vốn tưởng rằng Dương Chí Thăng sẽ phản đối đề án của Diệp Phàm, nhưng hôm nay không ngờ lại như vậy.
- Đồng chí Chí Thăng, anh nên suy nghĩ cho rõ ràng. Đây là những mấy trăm triệu, có thể làm được rất nhiều việc lớn đấy Phong Hồ Ninh nói.
- Việc này tôi đã nghĩ rõ ràng rồi, khu Lục Loan là khu anh em với chúng ta. Bọn họ gặp khó khăn, chúng ta hỗ trợ một chút cũng là điều nên làm.
Hơn nữa trong đề án của đồng chí Diệp Phàm cũng đã chỉ ra những cơ hội, chúng ta cũng nên nắm lấy có đúng không?
Chuyện của Khu kinh tế tôi không làm chủ được, nhưng Thành phố Hạng Nam có tôi và Chủ tịch Lam nhất trí với nhau, cơ bản là có thể quyết định. Thành phố Hạng Nam chúng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Dương Chí Thăng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cơ hội cơ hội, đến lúc đó anh nhất định sẽ hối hận. Phong Hồ Ninh không nhịn được, hừ lạnh nói.
- Ha ha, Dương Chí Thăng tôi trước giờ chưa bao giờ làm chuyện hối hận cả. Chủ tịch tỉnh Phong cũng có thể nghiên cứu về cơ hội lần này mà. Dương Chí Thăng cười nói, thái độ rất kiên quyết.
- Haha, Thành phố Hạng Nam tuy là thành phố lớn, chiếm diện tích lớn trong Khu kinh tế Hoành Không. Nhưng kinh tế của Hạng Nam cũng là tốt nhất trong số những khu trực thuộc của Khu kinh tế Hoành Không. Vì vậy, trong phương án phân phối lần này phải được điều chỉnh cho thích hợp.
Phải hỗ trợ những địa phương kinh tế còn khó khăn, để cho mọi người cùng giàu có lên, chỉ có tất cả mọi người cùng giàu lên thì mới có lực để đẩy mạnh tổng thể Khu kinh tế tiếp tục phát triển. Nếu không, phát triển thiếu cân bằng sẽ đem lại hàng loạt những vấn đề Nhậm Thời Mãn mở miệng, có vẻ có chút ý vị rồi.
- Ý của Bí thư Nhậm là tôi có chút hồ đồ rồi? Diệp Phàm vừa nghe liền hỏi.
- Ha ha, nói rõ một chút chính là trọng điểm có chút bất đồng thôi. Phương án phân phối lần này không thể lấy Thành phố Hạng Nam làm trọng điểm. Mà giành cho những khu vực hoặc doanh nghiệp khó khăn. Dù sao Khu kinh tế cũng là một chỉnh thể.
Tỷ như, Địa khu Giang Hoa khó khăn hơn nhiều so với Thành phố Hạng Nam, cho nên tiền phân phối lần này nên cho Địa khu Giang Hoa nhỉnh hơn một chút.
Nhậm Thời Mãn cười giải thích. Đương nhiên là để mượn sức ba vị đồng chí của Dn chèn ép hai người Dương Lam của Thành phố Hạng Nam.
- Lời này của Bí thư Nhậm có chút không thỏa đáng rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thỏa đáng à, đồng chí diệp phàm, tôi thấy không có cái gì không thỏa đáng cả. Những khu khó khăn hơn đương nhiên phải được ưu tiên hơn một chút, có đúng không? Phong Hồ Ninh mắt híp lại nói.
- Chủ tịch tỉnh Phong đã quên số tiền kia từ đâu mà đến rồi à?
- Đương nhiên là tôi không quên, số tiền đó là do đại quy hoạch Hoành Không được phê duyệt làm hạng mục trọng điểm quốc gia mà được rót xuống. Chẳng lẽ còn vì nguyên nhân khác? Phong Hồ Ninh dùng ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đúng là như thế, cái gì gọi là hạng mục công trình trọng điểm quốc gia. Quốc vụ viện rót số tiền đó xuống không phải để giúp đỡ người nghèo, việc giúp đỡ người nghèo đã có một cơ quan chuyên trách lo rồi
Câu nói của Diệp Phàm khiến cho mọi người cười cười. Nhậm Thời Mãn đương nhiên là nghiêm mặt lại, hừ nói; - Đồng chí Diệp Phàm nói chuyện nghiêm túc một chút, đây đang là cuộc họp chứ không phải ngoài chợ.
- Vừa rồi Bí thư Nhậm cũng có ý họp cũng nên thả lỏng tinh thần mà, câu nói vừa rồi của tôi cũng là để cho các đồng chí thả lỏng chút mà thôi. Được rồi, chúng ta quay lại vấn đề chính.
Số tiền này được rót xuống là để hỗ trợ cho hạng mục công trình trọng điểm, dùng để phát triển trọng điểm. Nếu nói như một số đồng chí, khu vực nào khó khăn thì cấp cho nhiều hơn, vậy thì còn gọi gì là trọng điểm nữa.
Đó biến thành giúp đỡ người nghèo rồi. Đương nhiên tôi nói như vậy không phải có ý là vứt bỏ những khu vực hoặc doanh nghiệp nghèo. Vả lại, khu trọng điểm vững mạnh rồi, thì đương nhiên cũng có thể quay sang hỗ trợ những khu khó khăn hơn có đúng không? Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt rất bình tĩnh tự nhiên.
- Trọng điểm này rất khó phân rõ ràng. Ví dụ như đại bộ phận khu vực của Địa khu Giang Hoa đều trong khu du lịch. Mà việc xây dựng khu vực này Địa khu Giang Hoa khó khăn hơn Thành phố Hạng Nam nhiều. Nếu theo như ý của Chủ tịch tỉnh Diệp thì không cấp tiền cho Giang Hoa nữa? Mộc Hùng Phi hừ nói.
- Cái này Trợ lý Mộc lý giải sai rồi, sao có thể nói là không cấp tiền cho được? Chúng ta xin trọng điểm 115 là dựa trên cơ sở đại quy hoạch Hoành Không mà xin thành công.
Mà mảng du lịch của Địa khu Giang Hoa cũng nằm ở trong đó. Mảng du lịch ở trong đại quy hoạch Hoành Không chiếm một tỷ trọng rất lớn.
Tiền là phải cấp, tuy nhiên không phải các anh là trọng điểm như các anh nói, vậy thì khu du lịch trọng tâm núi Thiên thông không phải trọng điểm rồi. Còn nữa, Tập đoàn Hoành Không và Tập đoàn Cơ khí TQ cũng không phải là trọng điểm rồi. Trong khi đó những đơn vị này mới là trọng điểm thực sự.
Mà rất nhiều nghiệp vụ của Tập đoàn Hoành Không nằm ở Thành phố Hạng Nam, cho nên Thành phố Hạng Nam tuy nói có kinh tế phát triển tốt hơn. Nhưng chúng ta hỗ trợ họ tăng tốc hơn nữa mới được, chỉ có như vậy mới thể hiện được việc hỗ trợ các hạng mục trọng điểm. Nếu không, còn gọi gì là trọng điểm nữa, gọi là đại chúng hóa đi cho rồi Diệp Phàm nghiêm mặt nói, chính là đang phê bình Mộc Hùng Phi. Đăng bởi: admin