Ở đường giao của thềm đám Diệp Phàm còn phát hiện một khẩu súng máy đang nhằm vào thềm đá phía dưới.
- Chúng ta thay quần áo vào thăm dò một chút xem sao.
Diệp Phàm nói với Hoa Hồng Đỏ.
- Nguy hiểm lắm, nếu chúng phát hiện ra thì chúng ta không còn đường chạy. Để tối chúng ta luồn vào khả năng sẽ an toàn hơn.
Hoa Hồng Đỏ lắc đầu nói.
- Nơi nguy nhiểm nhất là nơi an toàn nhất, chúng ta thay quần áo của chúng, không phải sẽ giống như bọn chúng rồi sao? Hơn nữa, bọn chúng sẽ không ngờ được chúng ta từ phía bên leo lên. Cô lại biết nói tiếng Việt, không chừng sẽ chẳng có ai phát hiện ra chúng ta. Nếu bị phát hiện thật thì chúng ta sẽ động thủ.
Diệp Phàm ra mệnh lệnh, nói.
Hoa Hồng Đỏ không còn cách nào, đành gật đầu đi thay quần áo.
Hai người từ phía sau một tảng đá, phát hiện không có người, liền ló đầu ra:
- Khoác lấy tay tôi, chúng ta đóng giả thành một đôi vợ chồng.
Diệp Phàm ra lệnh, bởi vì hắn phát hiện, ở bãi đất phẳng kia cũng có một đôi vợ chồng.
Hoa Hồng Đỏ vừa nghe thấy vậy, mặt hơi đỏ, do dự một hồi. Tuy nhiên phát hiện ánh mắt Diệp Phàm lạnh băng băng cho nên đành khoác lấy tay Diệp Phàm. Cảm giác được làn da mềm mại của Hoa Hồng Đỏ, Diệp Phàm cũng thấy có chút xốn xao, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
- Chặt vào chút nữa đi, như thế này người ta rất dễ nghi ngờ.
Diệp Phàm nói. Hoa Hồng Đỏ tức giận lườm tên ‘xấu xa’ này một cái, tuy nhiên chẳng có cách nào đành phải áp chặt bộ ngực vào người hắn.
“ Cũng được đấy”.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong bụng, cái này, trước khi ‘ra trận’ mà được tận hưởng cảm giác này…
Một lúc sau, cảm thấy Hoa Hồng Đỏ đã dần thích ứng, hai người mới thân thiết áp vào nhau, ngang nhiên đi thẳng đến căn phòng gỗ phía trên.
Trên bãi đất phẳng có mười mấy căn phòng gỗ, phía dưới đều lấy một khối đá lớn để chống đỡ. Có lẽ để phòng rắn cho nên mới làm như vậy, bởi vì trong rừng rậm có rất nhiều loài rắn độc…
- Cửa sơn động ở chỗ nào vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngay ở phía dưới căn phòng ấy.
Hoa Hồng Đỏ nói.
- Trước kia cô đến, không bị bọn họ phát hiện ra chứ?
Diệp Phàm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
- Không đâu, trước kia tôi có chùm khăn lên mặt, chưa ai nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi. Hơn nữa, hiện tại với mái tíc này nữa, sẽ chẳng ai nhận ra đâu.
Hoa Hồng Đỏ nói.
- Cô bé xinh đẹp, nào, đến đây với anh nào.
Một tên to béo nói tiếng Việt, xông đến chỗ Hoa Hồng Đỏ. Nhất thời, ánh mắt của mọi người liền tập trung lại.
- Sờ cái đầu mẹ mày ấy.
Hoa Hồng Đỏ đột nhiên nổi đóa lên, mấy tên kia cũng chạy lên trên trước mặt Đại Hoàng Nha, hung hăng đá qua.
Cô biết, đối với những người này không nên khách khí. Bởi vì, tên nào cũng rất thô bạo. Bạn càng hung hăng, càng lợi hại thì người ta sẽ càng sợ bạn. Ở nơi này, chính là nơi điển hình về việc bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Bộp một tiếng.
Đại Hoàng Nha mất cảnh giác, bị Hoa Hồng Đỏ đạp cho một cái, ngồi rạp xuống đất.
- Ha ha.
Lập tức những tiếng cười hô hố xung quanh vang lên. Một tên chỉ vào Đại Hoàng Nha cười nói:
- Anh à, cô gái này anh không động vào được đâu. Giờ thì biết lợi hại rồi chứ?
- Mẹ mày chứ, bố mày cho mày biết.
Đại Hoàng Nha mặt đỏ bừng, tiện tay nhặt lấy một hòn đá định đập vào lưng Hoa Hồng Đỏ.
Hoa Hồng Đỏ hừ lạnh một tiếng, đá mạnh một cái, Đại Hoàng Nha bay xa ba mét, miệng kêu thảm thiết.
Chưa hết, Hoa Hồng Đỏ còn theo sát tiến lên, đá một phát vào mặt Đại Hoàng Nha, lập tức máu mũi máu mồm ộc ra.
- Gọi bằng bà cô mau. Nếu không tao sẽ cắt mũi của mày.
Hoa Hồng Đỏ tăng thêm lực, Đại Hoàng Nha đau đớn, miệng lập bập phát ra mấy tiếng: “Bà nội”
- Thôi được rồi đấy cô gái, tha cho hắn đi. Dừng đánh chết, Hàng Nha có tài bắn súng rất chuẩn đấy. Từng đánh chết ba lính biên phòng đấy.
Lúc này, từ đằng xa có một ông lão đang hút thuốc, miệng cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe, quay đầu nhìn Đại Hoàng Nha một cái, bước một bước lớn lên, giẫm mạnh lên người Hoàng Nha.
- Lần sau nhớ lấy, bà xã của tao mà mày cũng dám động vào à? Mẹ kiếp
Câu này, Diệp Phàm nói bằng tiếng Việt rất chuẩn.
Đại Hoàng Nha lập tức hôn mê bất tỉnh, cái này đương nhiên là do Diệp Phàm giờ trò.
Hắn đã dùng “Thiên cương lôi bạo chỉ” của Trần gia, đẩy lực mạnh vào huyệt vị của Đại Hoàng Nha.
Người này, trên thực tế đã tàn phế rồi.
- Haiz!
Ông lão đi lên, chốc lát sau có người mang hộp thuốc lên để bôi cho Đại Hoàng Nha, bọn họ không ngờ rằng tên này đã trở thành kẻ tàn phế rồi.
Tuy nhiên, đi đến một phòng gỗ tương đối lớn ở chính giữa, Diệp Phàm phát hiện có mấy tên đứng ở cầu thang thông với cửa lớn. Rõ ràng là để kiểm tra, không cho người khác tùy tiện bước vào.
- Cô thử xem sao, thật sự không sao…
Diệp Phàm ghé vào tai Hoa Hồng Đỏ nói.
- Trong bốn người này, người cuối cùng chính là Ninh Cổ, một trong bốn đại cao thủ của Đao bá.Thông thường thì anh chưa rat ay nhưng người ta đã rút súng ra rồi. Anh phải cẩn thận đấy.
Hoa Hồng Đỏ dặn dò nói. Lúc này, hai người chính là hai con châu chấu đứng trên một sợi chỉ, chỉ có thể phối hợp với nhau mà thôi, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn.
- Chúng tôi là khách của Đao Bá gia mời đến, tôi là Đậu Đỏ đây là ông xã của tôi, Thiên Miêu.
Hoa Hồng Đỏ tùy tiện đặt một cái tên để lên lầu. Bởi vì, Đao Bá gia thường mời cao thủ đến để giúp ông ta làm việc. Đương nhiên, là dùng tiền thuê, cái này không có gì là ngạc nhiên cả.
- Đậu Đỏ, Thiên Miêu!
Ninh cổ lẩm bẩm, sau đó lắc đầu hừ nói:
- Tôi chưa nghe thấy bao giờ, các người từ đâu đến?
- Anh có biết quy tắc không đấy hả? Tránh ra, nếu không lão nương này sẽ không khách sáo đâu.
Hoa Hồng Đỏ giả bộ không biết Ninh Cổ, đưa tay gạt y ra.
Tuy nhiên, Hoa Hồng Đỏ hung hãn vẫn tương đối thích hợp, chỉ có Diệp Phàm là thấy kỳ lạ. Cảm thấy Hoa Hồng Đỏ lúc hung dữ và không hung dữ như là hai người khác nhau vậy.
- Thế thì để anh đây thơm cô em một cái, xem Đậu đỏ có thơm không?
Ninh Cổ đột nhiên cười ruồi một tiếng, vẻ mặt đáng khinh, thuận tay đi xuống định cầm lấy cổ tay của Hoa Hồng Đỏ.
Tuy nhiên, hôm nay y gặp phải xui xẻo rồi. Bởi vì Hoa Hồng Đỏ cũng có thân thủ thất đẳng bậc trung. Còn Ninh cổ chỉ là lục đẳng khai nguyên, đương nhiên không phải là đối thủ của Hoa Hồng Đỏ. Chỉ thấy Hoa Hồng Đỏ phản thủ một cái.
Trước khi Ninh Cổ động vào cổ tay cô.
Đột nhiên y cảm thấy cổ tay giống như bị dao chém vậy. Y liền giận dữ, miệng vừa mắng, tay vừa rút trong khẩu súng trong túi ra nhằm vào cánh tay Hoa Hồng Đỏ, có lẽ là để lấy lại thể diện.
Hoa Hồng Đỏ vừa thấy, thân mình định tránh ra nhưng phản ứng không kịp. Tuy nhiên khẩu súng của Ninh Cổ không nổ lên.
Cảm giác trên cánh tau như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào, đau đớn không cầm nổi súng.
- A….
Ninh Cổ hét to một tiếng, bởi vì y phát hiện có một lưỡi dao mỏng như cánh ve đang cắm trên cánh tay của mình.
Cũng không biết lưỡi dao này dài bao nhiêu, phỏng chừng đã cắm chặt vào trong rồi. Bởi vì không cầm nổi súng nữa, máu tươi phun ra, khẩu súng cũng bị rơi xuống đất.
Mấy tên thủ vệ khác thấy vậy cũng hốt hoảng, tất cả đều sờ sờ lưng của mình.
Mấy tiếp bộp bộp lại truyền đến, mấy tên thủ hạ của Ninh Cổ đều bị Diệp Phàm đạp cho ngã rạp xuống đất, mấy tên này có lẽ cũng đều bị tàn phế cả rồi, chắc chắn là không đứng nổi dậy nữa.
Nếu đã động thủ rồi, Diệp Phàm không dừng lại nữa. Vung tay đánh một nhát vào cằm của Ninh Cổ.
Bộp bộp vài tiếng, cằm của Ninh Cổ bị nứt ra. Bên cạnh, Hoa Hồng Đỏ cũng không kém.
Trên bãi đất có ba bốn tên đang chơi trông thấy vậy, liền kêu lớn:
- Có người Lâu.
Tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng, Trương Cường và Lam Tồn Quân đã nổ súng. Mấy tiếng súng vang lên đã giải quyết được hai tên đứng trước súng máy.
Mấy người bước đến trước súng máy.
- Lui.
Thiết Chiêm Hùng hô một tiếng, mấy người Trương Cường, Lam Tồn Quân đều bổ nhào về trước mặt Diệp Phàm, Thiết Chiêm Hùng quay ngược súng máy, mấy tiếng súng đát đát vang lên.
Trên bãi đất phẳng kia, trong chốc lát gần hai chục tên nằm rạp xuống đất.
Những tên còn lại thì bị đám Trương Cường giải quyết nốt, không đến ba phút ‘cuộc chiến’ bên ngoài đã kết thúc.
Mà từ trong phòng, cứ tên nào nhô đầu lên là ăn đạn của Thiết Chiêm Hùng. Nhất thời hỏa lực áp chế xuống dưới, kết hợp với cao thủ mà Hoa Hồng Đỏ lựa chọn, người trong phòng căn bản là chẳng dám thò đầu lên.
Nhưng thật ra giải quyết áp lực bên phía Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm kéo Hoa Hồng Đỏ một cái, hai người nhanh chóng bật vào đại sảnh.
Phát hiện, đại sảnh vắng tanh, không một bóng người.
- Tiến vào sơn động, phải tìm cho được bọn họ, rất là phiền phức.
Hoa Hồng Đỏ quan sát bốn phía, nói.
- Phiền phức cũng phải tìm.
Diệp Phàm nói.