- Anh không thô, vóc người không phải hết sức tốt sao, anh lại là cao thủ, cao thủ hơn nữa thân phận của anh, khí chất đó đi ra.
Chỉ cần thế nhất định là có hàng đàn phụ nữ chờ trước cửa. Tuy nhiên, tuy tôi nói mặc kệ chuyện của anh.
Cũng không so đo danh phận gì, nhưng tôi hi vọng anh không cần lạm tình không cần làm nhiều lăm, mệt người. Lạc Tuyết nói.
- Trước mặt chỉ có cô và Viên Viên hai người, tình cảm của tôi rất trung thành đấy. Diệp Phàm nói dối, sau đó nói thêm: - Được, anh ôm một cái, cô gái của anh, ha ha ha
Đương nhiên, ban đêm Diệp Phàm dùng phép trễ thuật thiếu chút nữa biến Lạc Tuyết Phiêu Mai thành một con chó cái mới làm cho cô mềm người.
- Anh Diệp, Đổng Oanh Oanh nói có lý, chỉ dựa vào ba trăm triệu của em không thể nào biến khu Yến Nguyệt lớn như vật thành một khu du lịch của Việt Châu. Các anh còn phải đầu tư ít nhất ba trăm triệu mới đủ, khoản tiền này anh lấy ở đâu? Cả người toàn mồ hôi, sau khi thỏa mãn cực độ Lạc Tuyết cứ để cả người trần truồng như vậy bám vào ngực Diệp Phàm giống như một con bạch tuộc.
- Đây là vấn đề lớn, Tuy nhiên, tôi nghĩ, một khi chuyện kinh doanh của Hoành Đô công bố ra ngoài, chúng ta có thể dùng khu đất Yến Nguyệt để vay vốn. Hoặc là cùng người thứ ba góp vốn, như vậy là được. Hơn nữa, cổ phần khống chế vấn là trong tay tập đoàn Hoành Không có phải không?
- Không phải anh nói muốn đem bãi đất Yến Nguyệt phân thành ba khu bán đấu giá sao, có lẽ có thể bán được hai trăm triệu, khoản tiền này có phải là để các anh đầu tư xây dựng xưởng đóng tàu mới không? Lạc Tuyết hỏi.
- Đúng là quyết định như vậy. Mảnh đất trống ở huyện Ô Sơn kia theo giá đất giá trị đến một trăm triệu.
Đổng Oanh Oanh đưa bốn trăm triệu, cổ phần khống chế phải đổi chủ. Tuy nhiên, tôi sẽ không cho cô ấy cổ phần khống chế.
Cô nắm cổ phần khống chế thì hơn hai nghìn cán bộ công nhân viên của nhà máy Phi Không một nữa sẽ bị cô đá.
Đến lúc đó, gánh nặng lớn này tập đoàn Hoành Không chúng tôi không có khả năng đảm đương được.
Đương nhiên, một khi xây dựng thành công khu Yến Nguyệt, có thể đem người của nhà máy Phi Không đào tạo sau đó chuyển sang một bộ phận.
Nhưng, khu Yến Nguyệt không có khả năng nuốt được một nghìn người, năm trăm là hết sức. Diệp Phàm nói.
- Không cho cô nắm cổ phần khống chế người ta đầu tư nhiều tiên hơn các anh. Trừ phi anh có thể đầu tư nhiều tiền hơn người ta. Chỉ có thể là trông cậy vào việc bán đấu giá đất khu Yến Nguyệt. Lạc Tuyết nói.
- Bán đấu giá bãi đất Yến Nguyệt hai trăm triệu tôi muốn thu về nhà máy, bên kia cũng là một trong những nhà máy quan trọng của bọn anh, không thể đánh mất.
Nếu không, có lẽ Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân cũng không đồng ý. Cùng em tập trung trọng tâm của tập đoàn Hoành Không chuyển Việt Đông.
Lãnh đạo Việt Đông đương nhiên hoan nghênh. Nhưng Thiên Vân chính là mất đi một số lớn nguồn thu từ thuế.
Làm lãnh đạo chủ quản của Hoành Không, bọn họ sẽ không để cho chúng ta đem một khoản tiền lớn quăng sang bên này.
Việc này cũng là muốn duy trì cân bằng. Diệp Phàm cũng có chút buồn rầu.
- Ôi, chuyện của anh phức tạp nhiều lắm, không bằng công tác ở cơ quan hành chính nhà nước, không phiền toái như vậy. Quan trọng là hiện tại anh nhậm chức ở tập đoàn Hoành Không một cục diện rối rắm. Đáng tiếc là bọn em không thể lấy ra nhiều tiền hơn. Lạc Tuyết nói.
- Ha ha, không việc gì, anh sẽ nghĩ cách. Nhà máy thiết bị điện lực bên kia có tập đoàn Chính Hà. Bên kia còn có tám trăm triệu, vậy là đủ rồi. Tuy nhiên họ cũng muốn nắm cổ phần khống chế, ôi mẹ ôi, bây giờ tất cả mọi người đều muốn làm anh cả. Diệp Phàm giận dữ nói.
- Em không muốn làm anh cả, mãi mão muốn làm người thứ hai của anh. Lạc Tuyết như cười như không nói.
- Ha ha
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm đại diện tập đoàn cơ điện Hoành Không cùng quân khu Việt Châu ký kết hợp đồng.
Điền Nhất Đao cũng đã đến Việt Châu, việc giải độc thật ra không thể làm khó Diệp Phàm. Đương nhiên, Diệp Phàm làm rất bí mật, bên ngoài là dùng thuốc của cao thủ Tổ đặc nhiệm A, trên thực tế Diệp Phàm đang dùng thuốc.
Tư lệnh viên Đàm ký tên xong lập tức bắt tay vào việc đặc biệt, gọi Điền Nhất Đao nhập ngũ, vì có tư lệnh viên Trương bật đèn xanh. Việc này gần hai ngày sẽ quyết định xuống.
Buổi chiều cùng ngày, Diệp Phàm cùng Bao Nghị đến thẳng huyện Ô Sơn. Có lẽ là trước đó Tô Thanh Vân đã nói qua trước.
Cho nên, Diệp Phàm vừa đến, Bí thư huyện ủy Ô Sơn Điền Khải cùng Chủ tịch huyện Chu Vân Sơn nhiệt tình tiếp đón Chủ tịch tập đoàn Hoành Không đến đầu tư.
- Bí thư Điền, Chủ tịch huyện Chu, hay là chúng ta đến vịnh Hồi Long xem xét. Nếu thích hợp chúng ta hi vọng càng sớm càng tốt mua đất lại đây.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy được, chúng ta cùng đi xem. Điền Khải cười gật đầu nói nếu Tô Thanh Vân có thể thận trọng chào hỏi trước như thế, chứng tỏ vị Tổng giám đốc Diệp này quan hệ rất thân với nhà họ Tô.
Mà Điền Khải là tâm phúc của Tô Thanh Vân tất nhiên có thể làm cho vị Tổng giám đốc Diệp này vui vẻ, cũng là có thể khiến cho Bí thư Tô vui vẻ.
Cho nên, Điền Khải cũng tự mình cùng Tổng giám đốc Diệp đến vịnh Hồi Long.
Vịnh Hồi Long kỳ thật chính là một vịnh vô cùng lớn, có lẽ phải đến năm sáu dặm. Phía trong vịnh còn có môt khu đất trống dựa vào một khu đồi thấp.
Nhìn địa điểm rất thích hợp để xây dựng xưởng đóng tàu. Tuy nhiên, chỉ là độ sâu chưa được khảo nghiệm.
Tuy nhiên, vấn đề này Diệp Phàm đã sắp xếp.
Vẫn là ăn bớt của Lang Phá Thiên rồi, là Lang Phá Thiên dặn dò mấy thợ lặn đã đến thăm dò ở Vịnh Long Hồi từ trước.
Diệp Phàm cũng đã sắp xếp một số chuyên gia thiết kế quy hoạch đi theo họ.
Cho nên, khi mấy người Diệp Phàm đến thì họ đang tiến hành thăm dò.
Thợ lặn bộ đội là cao thủ, chỉ cần chỉ định địa bàn, sáu người phân nhau làm việc. Khi Diệp Phàm đến, việc thăm dò đã không sai biệt lắm.
Buổi tối Diệp Phàm ở tại nhà khách huyện ủy.
Nghiêm Phương Long bước vào báo cáo là theo kết quả khảo sát bước đầu thì đây hoàn toàn phù hợp với quy hoạch xưởng đóng tàu. Việc này, Tào Nguyệt, Ngiêm Phương Long, ngoài ra có Diệp Phàm, đã chiếm ba người trong bộ máy Đảng ủy tập đoàn, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Dương Chấn Đông, ông ta cũng đồng ý, việc này cứ như vậy quyết định.
Sáng ngày thứ hai, tập đoàn Hoành Không với Tào Nguyệt và Nghiêm Phương Long đại diện tiếp hành đàm phán hợp đồng mua bán với Ủy ban nhân dân huyện Ô Sơn.
Bởi vì Tô Thanh Vân nói trước, Bí thư huyện ủy Điền Khai rất ủng hộ, khi ông ta tăng cường sức ép thì Chủ tịch huyện Chu Vân Sơn cũng không chống đỡ nổi. Cuối cùng định tổng giá trị là sáu mươi triệu.
Hợp đồng được ký kết xong, buổi chiều ngày hôm sau Diệp Phàm hẹn gặp Đổng Oanh Oanh.
Đổng Oanh Oanh mặc chiếc váy màu đen trang trọng lịch sự mà tao nhã.
Hơn nữa, trang điểm rất đẹp, thoạt nhìn như không phải đến bàn công việc mà đến gặp Diệp Phàm nói chuyện phiếm vậy.
Đổng Oanh Oanh trẻ đáng sợ, hôm nay có lẽ mới 24-25 tuổi. Đích thật là có thể nói một người con gái mạnh.
Nhưng Đổng Oanh Oanh không giống với người phụ nữ bên ngoài mạnh mẽ, nhìn ngoài rất mềm mại phong tình. Có lẽ trên thương trường có khi thay đổi.
- Khu đất trống ở Vịnh Hồi Long của huyện Ô Sơn không tồi. Đổng Oanh Oanh câu đầu tiên cười nói.
- Việc này tôi biết giấu không được cô, theo dõi có phải không? Diệp Phàm cười nói.
- Chúng ta là đồng bọn hợp tác trong tương lai, tìm hiểu một chút cũng là bình thường sao có thể nói là theo dõi? Nói vậy rất khó nghe. Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Mảnh đất trống đó cô định giá nhiều hay ít? Diệp Phàm cười nói.
- Không phải các anh đã mua sáu mươi triệu sao? Đổng Oanh Oanh hỏi ngược lại.
- Ha ha, đó là giá của chúng tôi và huyện Ô Sơn. Giờ mảnh đất trống đó thuộc tập đoàn Hoành Không chúng tôi rồi. Hiện giờ giá không giống thế. Diệp Phàm cười nói.
- Tại sao lại không giống với lúc trước, các anh nhận lại khu đất chưa được bao nhiêu thời gian đã muốn thay đổi giá rồi?
Tổng giám đốc Diệp làm việc cũng không thể như vậy. Chúng ta đều là đồng bọn hợp tác, đương nhiên phải thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Nếu không, không có niềm tin thì nói gì chuyện hợp tác?
Đổng Oanh Oanh lợi hại.
- Trước kia khác nay khác rồi, có lẽ cô cũng nhìn ra điểm đầu mối. Nếu là chúng tôi các cô thử một chút nếu sáu mươi triệu có thể mua được chúng tôi tính phần đầu cho các cô. Diệp Phàm nói, rất bình tĩnh.
- Việc này đương nhiên tôi biết các anh dùng một ít quan hệ. Tổng giám đốc Diệp trước kia đã từng là Phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Việt Đông.
Giao tiếp nhất định có được mạng lưới quan hệ. Điểm này chúng tôi thừa nhận, nhưng, giá cả các anh đưa ra nhiều nhất cũng chỉ khống chế ở trên dưới năm triệu.
Nếu trên đó thì không phải nói rồi, việc hợp tác của chúng ta liền không thể nói tới. Đổng Oanh Oanh một tấc cũng không rời, hơn nữa là từng bước ép sát.
- Ha ha, quan hệ này nhưng rất đáng tiền. Nói thật với cô, không có một trăm triệu, chúng tôi sẽ không đồng ý. Diệp Phàm nói
- Một trăm triệu, các anh thật đúng là cướp tiền. Ngày hôm qua ký kết hợp đồn sáu mươi triệu, mới qua một buổi tôi, các anh đã kiếm được bốn mươi triệu.
Kia chỉa là giá cả các anh đưa ra, cũng không được đồng ý. Như vậy đi, chúng ta mời công ty chuyên nghiệp đến đánh giá một chút.
Bọn họ nói nhiều hay ít tôi cũng không nói hai lì thì thế nào?
Đổng Oanh Oanh cười nói.
- Cô nói vậy không được chúng ta tiến hành thăm dò quy hoach, những vấn đề này phải được tính thành tiền. Một công tình lớn, chỉ thiết kế thăm dò cũng đã mấy trăm thậm chí hơn một triệu, chẳng lẽ chúng tôi làm không công hả? Diệp Phàm nói.
- cho nên, chúng tôi cho các cô một giá khống chế ở 5 triệu, giá này tuyệt đối hợp lý.
Hơn nữa, tôi biết, Tổng giám đốc Diệp có năng lực, thợ lặn là quân khu tỉnh cử xuống.
Tổng giám đốc Diệp nhiều nhất là mất ít tiền lì xì, có phải tư lệnh Lang giúp không?
Điểm này tôi không thể không nói, Đổng Oanh Oanh tôi không bằng anh nhưng anh cũng không thể lấy việc nhỏ để đánh giá dự án lớn như vậy.
Vừa tăng đã là bốn mươi triệu, tập đoàn Hoành Không cũng qua có dã tâm phải không? Đổng Oanh Oanh thái độ kiên quyết phản đối.
- Tổng giám đốc Đổng, chúng ta không nói chuyện này trước. Trên thực tế mảnh đất kia đáng bao nhiêu tiền cô và tôi đều biết rõ, chúng ta không cần vòng vo ở đây. Tuy nhiên, tôi muốn nói với cô một chuyện khác. Diệp Phàm nói.