Đồng chí Triệu Sơn nước miếng tung bay, cười to không ngớt, hơn nữa vẻ mặt còn cười một cách khinh bỉ.
- Tô Lâm Nhi ra tay, không ngờ cúp đuôi chạy mất. Chuyện này không bình thường đâu. Các anh nghĩ xem, Tô Lâm Nhi đến Hải Đông của chúng ta mới được vài năm đã dạn dày sương gió, hôm nay sao có thể ngậm bồ hòn như thế. Không biết rốt cuộc trong phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Diệp đã xảy ra chuyện gì?
Phó Chủ tịch thành phố Đinh Nghĩa Minh thản nhiên nói, cũng hơi có cảm giác không thể tin nổi.
- Ừ, con đàn bà đó không hề đơn giản. Ngay cả Phạm Viễn cũng phải nhường cô ta vài phần. Trước kia Trần Khải còn phải nịnh bợ cô ta. Bằng không, Hội sở Tô Thị sao có thể nổi lên như thế. Mới khai trương không được bao lâu, cô ta đã kiếm được đầy bồn đầy bát.
Phó Chủ tịch thành phố Tôn Đạo Phong nói, nhìn Trương Minh Sâm một cái.
- Đừng nhìn tôi, chuyện Hội sở Tô Thị thuê địa bàn chính quyền thành phố đã được hội nghị thường vụ thành phố Hải Đông thông qua. Ở đây có hợp đồng chính thức. Vả lại, bắt tay cùng với Tô Lâm Nhi, đầu tôi còn chưa lẩn thẩn đâu.
Trương Minh Sâm thản nhiên nói.
- Cô ả này quả là cừ. Theo tiêu chuẩn của Hải Đông chúng ta thì chạy đi đâu tìm nhiều người tiêu dùng có đẳng cấp như Hội sở Tô Thị.
Thế mà Tô Lâm Nhi có thể tìm được, trong mấy tỉnh lân cận đều có người nể mặt cô ta. Người ta háo hức đến thành phố Hải Đông chính là đi hưởng thụ Hội sở Tô Thị một phen.
Hội sở Tô Thị có cái gì? Nói trắng ra là đẳng cấp còn kém xa mấy cái thành phố duyên hải hẻo lánh.
Chẳng qua có cái sân golf nhỏ thôi, đánh còn không được mạnh tay, cứ mạnh tay là bóng bay đi mất. Điều này cũng chẳng có sức hấp dẫn gì.
Cục trưởng Cục tài chính Lưu Nhất Tiêu thản nhiên nói.
- Người ta đến là vì Tô gia phía sau Tô Lâm Nhi. Anh đã từng nghe qua chưa, nghe nói mấy cán bộ cấp sở đều đến mua sắm tại Hội sở Tô Thị.
Một tháng trước, đã có một người đã đi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Nam Tây rồi. Nếu như tin tức này đáng tin cậy thì chắc là sau này Hội sở Tô Thị sẽ trở thành nơi họp mặt của bọn quan chức rồi.
Càng nhộn nhịp hơn, tiền tài tự nhiên cứ đến ầm ầm. Tô Lâm Nhi sẽ chờ cơ hội này mà phất lên. Mẹ kiếp, ông đây không có cái diễm phúc ấy!
Triệu Sơn không kìm nổi phọt ra mấy câu thô tục.
- Triệu Sơn, đồng chí An Kỳ xử lý chuyện Tô Ngưu Đản thế nào rồi?
Trương Minh Sâm hỏi?
- Cục trưởng An ở trong cuộc họp các ban ngành đã từng nói phải xử lý nghiêm túc. Nhưng đêm qua Tô gia cho người đến muốn bảo lãnh ra ngoài. Tuy nhiên đã bị Cục trưởng An kiên quyết từ chối, còn nói là Tô Ngưu Đản cố ý công kích lãnh đạo Tỉnh uỷ, âm mưu công kích chính quyền thành phố, cổ động các phần tử bạo loạn gây rối, nhất định phải xử lý nghiêm túc và vân vân.
Triệu Sơn chợt mỉm cười.
- Ngầm công kích lãnh đạo Tỉnh uỷ, tất nhiên là chỉ Trưởng ban Lô Minh Châu, còn ngầm công kích chính quyền thành phố, chỉ một tên Diệp Phàm có thể thay thế chính quyền thành phố được sao?
Tôi thấy An Kỳ không phải đã hồ đồ rồi đấy chứ? Tuy nhiên, như vậy cũng tốt. An Kỳ muốn bắt Tô Ngưu Đản thì sẽ lập tức có chuyện ầm ĩ rồi.
Người nhà Tô gia nhất định sẽ ra tay. Đến lúc đó, An Kỳ nhất định sẽ không trụ được. An Kỳ là cái thá gì, chỉ là một Cục trưởng thôi.
Tô Gia có thể tha hồ tìm một vài người chức to hơn An Kỳ gấp mấy lần từ Sở Công An.
Lưu Nhất Tiêu nói.
- Không chắc chắn đâu!
Tôn Đạo Phong lắc đầu, liếc nhìn mọi người một cái nói:
- Chuyện lần này nhất định Phạm Viễn sẽ không nhúng tay vào vì dù sao cũng liên quan đến Trưởng ban Lô.
Hơn nữa, lúc ấy ở đây còn có Hạ Hải Vĩ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Vu Kiến Thần của Sở Công An tỉnh và Túc Nhất Tiêu của ở Giám sát tỉnh.
Vả lại còn là công kích trước công chúng, thực sự đúng là hành vi công kích. An Kỳ hoàn toàn có lý để nói.
Mà nếu Tô gia tìm người ở trên tỉnh thì bọn họ dù sao cũng phải dè chừng thế lực của Trưởng ban Lô Minh Châu, trừ phi có người còn to hơn đồng chí Trưởng ban Lô trong nội bộ của Đảng.
Những người như thế trên tỉnh chỉ có vài người. Vả lại vì một chuyện ngu xuẩn mà làm mất lòng Trưởng ban Lô thì mấy đồng chí kia cũng không khinh suất như vậy.
- Cũng không nhất định, nếu Tô Gia có thể ra tay từ thủ đô, tìm được người có khả năng làm cho một số lãnh đạo cảm thấy đáng để ra tay thì họ cũng có thể xuống tay.
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, vị trí kia của Diệp Phàm cũng không dễ ngồi chút nào. Chúng ta cứ chờ mà xem tuồng đi!
Đinh Nghĩa Minh thản nhiên hừ nói, nhìn Trương Minh Sâm một cái, nói tiếp:
- Vừa nãy mới nhận được điện thoại thông báo của Vu Hữu Hoà.
Nói là 8 giờ sáng ngày mai sẽ khai mạc hội nghị thành viên của bộ máy chính quyền thành phố. Chủ tịch thành phố Trương, anh xem thử sẽ thu xếp như thế nào đi.
Hội nghị lần này là lần đầu tiên Diệp Phàm chủ trì tổ chức sau khi đến Hải Đông. Đối với hắn mà nói có tầm quan trọng vô cùng, đối với chúng ta cũng vô cùng quan trọng. Một hội nghị có tầm quan trọng như vậy dù sao cũng có cái lý của nó phải không nào?
- Ha ha!
Trương Minh Sâm thản nhiên cười cười, nhấp nhấp ngụm trà, rồi nói tiếp:
- Hội nghị lần đầu tiên này, vị quan mới phải ngồi trên ba đống lửa. Có điều, tôi đoán là hắn nhất định sẽ không giải quyết được đâu.
Thực ra cán bộ đến một địa phương xa lạ nhậm chức, tất cả đều chưa quen thuộc: không biết tình hình địa phương, không biết sự rối rắm trong quan hệ của các thế lực giữa các tập đoàn.
Vậy mà dám tùy tiện đùa với lửa phải không nào? Ngọn lửa này dùng như thế nào, nếu không khéo léo sẽ bị bỏng tay.
Cho nên, hội nghị lần đầu này, Diệp Phàm sẽ chỉ làm quen với mọi người một chút, hơn nữa, biểu hiện nhất định sẽ rất khiêm tốn. Đối với phương diện công tác, chắc là sẽ chỉ là vài châm ngôn rắm rít nào đấy, tất cả đều là lời nói suông chứ tuyệt nhiên không có chỉ thị cụ thể nào.
- Ừ, nếu là lời nói suông thì chúng ta cũng không tiện tung hứng với hắn, chẳng hạn như hắn nói chúng ta phải dựa theo con đường của Đảng để kiến thiết xây dựng thành thị vân vân, chúng ta nhất định không thể phản đối.
Nếu có chỉ thị công tác cụ thể, gọi đồng chí Đinh Nghĩa Minh anh báo cáo công tác phân công quản lý. Hắn chỉ nói một hai câu, chúng ta nhân cơ hội đó phản kích hắn ngay trong phòng họp.
Đến lúc đó Đinh Nghĩa Minh anh coi thường chỉ thị của hắn, chúng ta cùng hợp sức với nhau, ha ha, tên Chủ tịch thành phố Diệp kia sẽ không còn cái lỗ nào mà chui mặt xuống.
Hơn nữa, Đảng viên trong Ủy ban nhân dân thành phố của chúng ta đã chiếm tới bốn phần thiên hạ. Cái gì được gọi là bốn phần thiên hạ, đến hoàng đế thời Tam quốc còn không có biện pháp quản lý thế lực của Tam Túc.
Bốn phần thiên hạ này, và còn một số đồng chí còn do dự, Diệp Phàm sao có thể khống chế cục diện Ủy ban nhân dân thành phốđược, quá khó rồi!
Chủ tịch thành phố Tôn Đạo Phong thản nhiên cười nói.
- Thực ra có anh Trương anh Đinh và anh Tôn nữa, ba người là đủ rồi. Ba người đứng đầu dẫn dắt một khi phất tay, ánh mắt của chúng tôi đều không mù. Trước kia đồng chí Chủ tịch thành phố Trần Khải không phải chỉ có thể thất vọng chào thua sao? Diệp Phàm là cái thá gì? Một con quạ, đem so với Trần Khải thì hắn còn kém xa.
Bây giờ đến một đồng minh hắn còn không có. Một Tư lệnh trắng tay như vậy thì có gì đáng sợ.
Lưu Nhất Tiêu nhân cơ hội kích bác nói.
- Thưa tiểu thư, tên kia thật quá đáng. Hay là chúng ta lập tức gọi điện thoại cho ông nhà ở thủ đô để nói về chuyện này. Thật sự tưởng rằng đã là một Chủ tịch thành phố thì không cần tôn trọng ai nữa sao?
Trong biệt thự của Tô Lâm Nhi, một lão quản gia tầm trung niên khom người đứng một bên, tương đối phẫn nộ nói.
Người này tên là Tô Quý Tài, vốn cũng là họ hàng xa của Tô gia, đảm nhận luôn chức quản gia của Tô gia. Tô Quý Tài chính là người tài giỏi mà Tô gia cử đến Hải Đông hỗ trợ cho Tô Lâm Nhi trong việc quản lý hội sở. Tô Quý Tài cũng là người phụ trách Hội sở Tô Thị.
Còn tập đoàn Điểu Địa Đường mà Tô Lâm Nhi thành lập chỉ dưới một công ty trong Hội sở Tô Thị mà thôi. Đương nhiên, tiền lãi của tập đoàn Điểu Địa Đường trên sáu tỉnh thành vẫn là kiếm về cho Hội sở Tô Thị.
- Đúng vậy thưa tiểu thư, vị Chủ tịch thành phố Trần trước đây tốt hơn biết bao nhiêu. Tên Trương Minh Sâm đứng đằng sau Trần Khải tuy không nghe lời lắm nhưng cũng không dám kiêu ngạo như thế.
Diệp Phàm đã là cái thá gì, một thằng nhãi con chưa đến 30 tuổi. Chẳng qua cũng chỉ là một Quyền Chủ tịch thành phố thôi, hắn cũng không sợ đến lúc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân không thông qua thì chức Chủ tịch thành phố này của hắn sẽ bị treo lại.
Mẹ nó, cái loại thối tha gì mà dám bắt nạt người nhà Tô gia chúng ta?
Lão già trung niên mặt gầy hừ nói. Gã này tên là Hoàng Thạch, là giám đốc chuyên quản lý mảng đồng phục cho tập đoàn Điểu Địa Đường, cũng là một trong những thành viên nòng cốt của tập đoàn Tô Thị ở Hải Đông. Bản thân không mang họ Tô, nhưng vẫn thường tự nhận mình là người nhà họ Tô.
- Chị Tô, để tôi tìm vài người dạy cho cái thằng nhãi kia một bài học. Khốn nạn, không muốn sống nữa có phải không? Lại dám ức hiếp người nhà Tô gia chúng ta, thật sự là chán sống rồi.
Lúc này, một gã cao to lực lưỡng lên giọng hống hách mắng chửi.
Gã này tên là Cao Tiềm, là Trưởng ban bảo an của tập đoàn Điểu Địa Đường. Nghe nói gã này luyện được công phu rất cứng, đặt năm tảng đá dày 5 mét chồng lên nhau khi dùng búa tạ đập vỡ ra mà bụng không bị thương tổn gì.
Tô Gia vì bồi dưỡng gã, đã từng bắt hắn đến tham gia huấn luyện ba năm của bộ đội đặc chủng. Nghe nói gã này còn được một thủ trưởng trong quân đội coi trọng, đề bạt chức Thượng uý. Nhưng Cao Tiềm rốt cuộc muốn lựa chọn nhập bọn với Tô gia.
Gã này đi theo Tô Lâm Nhi đến Hải Đông, đồng thời kiêm chức vệ sĩ cho Tô Lâm Nhi. Tuy nhiên, sau tập đoàn Địa Đường Điểu phát triển lên, nhiệm vụ của Cao Tiềm quá nặng nện đã thành lập tổ bảo an Địa Đường Điểu, chuyên môn phụ trách mảng bảo an của các công ty con.
Người này không đơn giản, dám dùng côn sắt đi bình định một mảng địa bàn Hải Đông. Gã áp dụng biện pháp đánh du kích, dùng thời gian gần một năm hàng phục gần ba phần thế lực ngầm của Hải Đông về tay mình.
Gã bảo kê cho một lượng lớn các thủ lĩnh của thành phố Hải Đông trong rất nhiều mặt. Mà từ khi thành lập bộ phận bảo an cho đến nay, lợi ích của tập đoàn cũng không ngừng gia tăng, cùng từng dẹp bỏ không ít trở ngại cho tập đoàn. Lăn lộn đến năm nay, hoàn toàn là bọn hắn gây được tiếng vang lẫn tiếng tăm cho tập đoàn.
Không riêng gì vùng Hải Đông này mà còn ở các huyện thị trấn gần gận, Bộ phận bảo an Điểu Địa Đường cũng có tiếng vang rõ rệt, không có mấy kẻ đui mù dám tuỳ tiện khiêu khích quyền uy của Địa Đường.Điểu
Tài nguyên khoáng sản của địa bàn Hải Đông tương đối phong phú, các thế lực tập đoàn khắp nơi vì tranh giành quặng khoáng mà đều thành lập ban bảo vệ cho riêng mình.
Những ban bảo vệ này thực ra đều là xây dựng từ những thế lực đen tối. Vì lợi ích của công ty mà những kẻ này đến việc giết người cũng có thể làm được.
- Đánh cho tàn phế!
Tô Lâm Nhi nằm nghiêng trên ghế sô pha bằng vải dệt mềm mại, liếc nhìn Cao Tiềm một cái, miệng thầm thì mấy từ này.