Bao Nghị nói.
- Ha ha, Bao Nghị đừng cực đoan như vậy. Tôi và anh đều trưởng thành rồi, tin rằng Chu Gia Sinh càng không ngu dốt.
Diệp Phàm cười nói
Quan sát hai ngày, biểu hiện của Chu Gia Sinh thật sự tích cực, cũng không giống như là giả vờ. Vì thế Diệp Phàm dẫn theo Đỗ Vệ Quốc về Tập đoàn Hoành Không.
- Ông chủ, anh xem, thay đổi rất nhanh.
Đỗ Vệ Quốc chỉ vào thị trấn Hoành Không cười nói
- Cứ với tốc độ như vậy, có lẽ không cần hai năm, thị trấn Hoành Không hoàn toàn thay đổi. Tất cả những thứ này, đều là kế hoạch của ông chủ. Anh là tổ sư gia tương lai của Hoành Không.
- Ha ha, Vệ Quốc, những việc này cũng có một phần của cậu có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi chỉ là người chạy việc của anh, sao có thể là một phần được.
Đỗ Vệ Quốc khiêm tốn cười nói.
- Vệ Quốc, không thể nói như vậy, công việc không phân biệt là thế nào, chỉ cần cố gắng, đều cảm thấy tự hào.
Diệp Phàm cười nói.
Sau khi trở lại tổng bộ Diệp Phàm nghe phụ trách các bộ phận báo cáo sau đó lại đi kiểm tra. Phát hiện Dương Chấn Đông và Trần Viên Kiều đều đang ở công ty chế tạo máy móc.
- Bí thư Diệp, doanh thu của nhà máy chúng ta đang tăng.
Dương Chấn Đông cùng Trần Viên Kiều thấy Diệp Phàm tiến lên chào.
- Có hai người ở đây phối hợp, không tăng làm sao được.
Diệp Phàm cười đùa.
- Đối với việc này tôi không hiểu gì nhưng đồng chí Viên Kiều thật đúng là để tâm. Chạy đến bộ lấy chỉ tiêu, chạy đến viện khoa học để lấy kỹ thuật.
Chạy đi nước ngoài khảo sát, hoạt động này hiệu quả rõ ràng. Tôi đang muốn báo cáo với anh. Giáo sư Dương Chấn Đông ở viện khoa học máy móc hai hôm nữa xuống đây.
Đồng thời ông ấy cũng mang theo mô hình máy ép sức nước họ nghiên cứu hai năm mới hình thành đến.
Đồng chí Viên Kiều đã so sánh, cùng một sản phẩm như vậy của nước ngoài, thiết bị do giáo sư Dương nghiên cứu ra tính ổn định cao và hiệu quả rất tốt.
Hơn nữa, độ nặng của thiết bị được giảm bớt, làm giảm chi phí không nói, chất lượng còn được nâng cao.
Dương Chấn Đông cười nói.
Đúng vậy, Bí thư Diệp, Giáo sư Dương đã đồng ý hợp tác với chúng ta trong dự án này. Kỹ thuật của bọn họ, chúng ta có người bỏ vốn, lấy hình thức đầu tư cổ phần để đầu tư vào nhà máy chế tạo máy móc chúng ta.
Một khi hợp tác thành công, sản phẩm mà giáo sư Dương nghiên cứu thành công thành sản phẩm trong tay công ty máy móc Hoành Không chúng ta.
Bí thư Diệp, anh nghĩ lại xem, chất lượng cao hơn so với sản phẩm cùng loại, chi phí của chúng ta lại giảm 70% so với các sản phẩm cùng loại.
Mặc dù là chúng ta để lợi nhuận vừa phải thì chúng ta còn có hai phần lợi nhuận trong đó. Trong khoảng thời gian này tôi chạy lên chạy xuống, so sánh sản phẩm mà giáo sư nghiên cứu với các sản phẩm khác.
Tuyệt đối ưu thế hơn các sản phẩm khác.
Trần Viên Kiều cười nói.
Bí thư Diệp, anh còn không biết, vì có thể mời được giáo sư Dương, đồng chí Viên Kiều đã mất rất nhiều công sức.
Sản phẩm giáo sư Dương nghiên cứu ra đã thử nghiệm rồi, công ty muốn hợp tác với ông ta rất nhiều.
Tập đoàn Hoành Không chúng ta lần này có thể thắng được, coi như là may mắn. Đương nhiên, đồng chí Viên Kiều làm việc cũng có hiệu quả.
Dương Chấn Đông cười nói.
- Đồng chí Viên Kiều, cần tổng bộ làm gì, trực tiếp nói là được. Tôi tin tưởng ánh mắt của anh. Nhất định phải làm cho giáo sư Dương đến đây mới được.
Tổng bộ chúng ta mấy công ty chỉ có có công ty máy móc chế tạo là chưa “đứng lên”.
Cho nên, nhiệm vụ trọng đại này liền giao cho anh. Cần tiền, cần người, chỉ cần anh nói là được.
Diệp Phàm lên tiếng.
- Ha ha, Bí thư Diệp, anh vừa đến đây, thật đúng là cần một ít kinh phí, hôm trước đồng chí Viên Kiều đã bàn với tôi.
Dương Chấn Đông cười nói.
- Muốn nhiều hay ít?
Diệp Phàm hỏi.
- Hai mươi triệu, tôi biết, tuy nói gần đây tổng bộ cũng ký vài hợp đồng lớn, có được mấy chục triệu đầu tư.
Nhưng số tiền này cũng có chỗ rồi. Hơn nữa, di dời hai thành phố lớn, tổng bộ đều phải chịu chi phí nhất định, tổng bộ cũng không dư dả.
Cho nên, nhất thời không được thì ít đi một chút.
Trần Viên Kiều nói.
- Những thứ đồ đã mang đến chưa?
Diệp Phàm cười nói.
- Ngay trong túi của tôi.
Trần Viên Kiều cười lấy trong túi ra tài liệu. Diệp Phàm nhìn qua, lấy bút ra ký rồi đưa lại.
Trần Viên Kiều vừa thấy, nhất thời nheo mày, bởi vì Diệp Phàm ký không ký một chục triệu, hai chục triệu mà là ba chục triệu.
- Chỉ cần có thể phát triển công ty chế tạo máy móc, kinh phí tổng bộ có eo hẹp cũng phải đầu tư. Chúng ta cần chính là phát triển lớn mạnh.
Mà không phải là được chăng hay chớ. Muốn cho các công ty con của đều phát triển, đều có sản phẩm trong tay của mình.
Công ty không phát triển được, nên đổi nghề thì đổi nghe, nên dọn dẹp thì dọn dẹp. Lần này tôi trở về cũng muốn thực thi kế hoạch này.
Công ty cấp dưới chúng ta to nhỏ không ít. Có công ty tồn tại căn bản là lãng phí.
Chẳng những không thể mang đến lợi nhuận cho công ty. Hơn nữa, hàng năm còn phải chùi đít cho bọn họ.
Tổng bộ không thể cứ làm như vậy, sau này phải dần dần đánh giá lợi nhuận của các công ty con.
Nếu công ty con không thể nào tạo ra lợi nhuận, nên thế nào thì làm như thế. Tổng bộ chúng ta không thể là nhà cứu tế, cũng không phải là nhà trẻ.
Đồng chí Chấn Đông, lần này trở về, tôi muốn có động tác lớn. Hi vọng hai anh có thể hiểu được. Nếu không hạ quyết tâm là không được.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Bí thư Diệp. Tập đoàn Hoành Không hiện giờ tuy nói đã phát triển dần.
Nhưng trong đó hệ lụy để lại của bao năm qua không ít. Cải cách cần đau bụng, Hoành Không cải cách cũng không tránh khỏi cửa này.
Đau bụng thì đau bụng, đau bụng sinh xong thì mới có thể có khí thế mới. Tập đoàn Hoành Không phải mượn cơ hội này để làm cuộc cách mạng hoàn toàn mới được.
Nếu không, vẫn làm như cũ, muốn thay đổi hoàn toàn hiện trạng là không thể.
Tôi dứt khoát ủng hộ.
Trần Viên Kiều rất có khí phái.
- Tôi cũng đồng ý, cũng cảm thấy mình rất mất mặt. Trước kia tôi sợ hổ sợ lang, làm mỗi việc đều lo trước lo sau.
Đều phải lo lắng làm như vậy có đắc tội với ai không, có thể ảnh hưởng gì đến mình không. Hiện giờ tôi cũng quyết định, đi theo Bí thư Diệp làm một trận, muốn làm thì phải làm tốt một phen đi.
Dương Chấn Đông lần này trở về thái độ thật sự là đại biến, hình như thành một người khác vậy.
Kỳ thật, Diệp Phàm cũng có thể nghĩ ra một ít nguyên nhân anh ta thay đổi. Bởi vì, hiện giờ Diệp Phàm là Bí thư.
Hiện tượng này không thể liên tục đi xuống, có lẽ chừng nửa năm Diệp Phàm sẽ gỡ chức này xuống.
Dương Chấn Đông lần này cũng bất cứ giá nào, lời vừa nói vừa rồi giống như thiên lôi, Diệp Phàm sai đâu đánh đó, có chú ý vị. Hơn nữa, thật ra thể hiện đứng xếp hàng.
Bởi vì, Dương Chấn Đông biết, cơ hội khó có được. Muốn ngồi trên vị trí lãnh đạo của Tập đoàn Hoành Không, không có Diệp Phàm gật đầu căn bản không được.
Giờ đây Diệp Phàm ở Thiên Vân giống như mặt trời ban trưa. Lãnh đạo tỉnh Thiên Vân thực ra rất ủng hộ Diệp Phàm. Mà nhân vật số một số hai của tỉnh Thiên Vân đối với Diệp Phàm cũng rất tốt.
Hai vị đầu sỏ đều đem hi vọng về Tập đoàn Hoành Không trên người Diệp Phàm cho nên, chọn lãnh đạo Tập đoàn Hoành Không chắc chắn hỏi ý kiến Diệp Phàm, hơn nữa còn phải hắn gật đầu mới được.
Nghe Dương Chấn Đông biểu đạt như vậy, ngay cả Trần Viên Kiều cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng cười nói
- Đúng thế, chúng tôi đều là binh của bí thư Diệp tôi.
Bí thư Diệp là người dẫn đường cho Tập đoàn Hoành Không. Viên Kiều có thể gặp một ông chủ như Bí thư Diệp cũng là may mắn của Viên Kiều.
Cho nên, tôi sẽ quý trọng gấp bội cơ hội này.
Trần Viên Kiều cũng thể hiện thái độ, đương nhiên không thể lạc hậu. Ăn cơm trưa xong, Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến.
- Lão Cái, việc gì vui mà anh mừng rỡ như vậy?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không tính là việc gì vui, chỉ là tôi có việc rơi xuống.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Vậy chúng mừng anh, nhưng anh dù sao cũng phải nói một chút việc vui ở đâu?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không tính là gì, nhưng trợ lý Chủ tịch tỉnh thôi.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Ô kìa, thật sự chúc mừng anh. Ngẩng đầu thẳng tiến vào hàng ngũ lãnh đạo cấp phó tỉnh.
Diệp Phàm sửng sốt vội vàng nói.
- Ha ha, cùng vui, cùng vui. Nói lãnh đạo phó tỉnh đối với cậu cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Hơn nữa, tôi với cậu lại có thể sóng vai cùng chiến đấu.
Cái Thiệu Trung cười nói.
- Vậy thì tốt lắm, Bí thư Tập đoàn Hoành Không phải anh đảm đương tôi mới tạm ổn.
Diệp Phàm nói, trong lòng cung có chút buồn bực.
Không thể tưởng tượng được Che Thiệu Trung gặp họa đắc phúc, không ngờ vừa mới được đề bạt đến cấp phó tỉnh chính tông.
Từ đó xem ra, quan hệ của Cái Thiệu Trung ở tỉnh đúng là mạnh mẽ. Chỉ là một Kim Nhân Viên cũng không thể đẩy được Cái Thiệu Trung đến vị trí này.
- Vị trí bí thư là của cậu, tôi cung không dám đến đòi, cậu còn không đập vỡ tôi?
Cái Thiệu Trung nói.
- Chẳng lẽ anh tiếp nhận vị trí của Thái Cường?
Diệp phàm sau đó hiểu ngay.
- Thông minh, cậu một chút đã hiểu rõ. Chủ tịch Khúc tìm tôi nói, trước kia tôi công tác ở thành phố Hạng Nam, quen tình hình của thành phố Hạng Nam.
Mà đồng chí Thái Cường bận quá, bảo tôi chuyên phụ trách Tập đoàn Hoành Không.
Hơn nữa, yêu cầu tôi tiến thêm một bước trong quan hệ giữa tỉnh Thiên Vân và Tập đoàn Hoành Không. Tiến thêm một bước ủng hộ đối với Tập đoàn Hoành Không.
Phải nghĩ nhiều cách đem Tập đoàn Hoành Không phát triển lên. Phải làm cho Tập đoàn Hoành Không trở thành một trong 500 tập đoàn lớn của thế giới.
Cái Thiệu Trung cười nói, háo hứng.
- Hóa ra vậy, có thể cùng anh kề vài chiến đấu, tôi chờ anh sớm trở vể Tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm cười nói.
- Trở về, tôi đương nhiên phải trở về, lúc trước bị Chung Húc khiến cho xám xịt, hiện giờ tôi muốn cao giọng một hồi. Diệp Phàm, cậu ngàn vạn lần đừng nói tôi khoe khoang. Lần này tôi thật muốn khoe khoang một hồi. Mẹ kiếp!
Cái Thiệu Trung hừ nói.
- Đúng rồi, vụ án Chung Húc thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Thằng nhóc này không vào đại lao căn bản là may mắn của y, nhưng bị khai trừ khỏi sở Xây dựng rồi, hiện giờ y thất nghiệp.
Cái Thiệu Trung cười lạnh, nói
- Hơn nữa, y vậy tôi cũng có thể an tâm nghỉ ngơi.