Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hồng là bạn học của cháu, cậu ấy đến Việt Đông chơi mấy ngày.

Cố Đông Thủy đứng thẳng lên nói.

Diệp Phàm nhìn Lang Phá Thiên liếc mắt một cái, Lang Phá Thiên khẽ lắc đầu Diệp Phàm biết, người kia tám phần không phải là cháu ruột của Đường Lâm. Có lẽ là bà con xa lắc xa lơ mượn danh để oai thôi.

- Hóa ra là Đường công tử, thất kính.

Diệp Phàm cố ý cười còn nghiêng nhìn Lâm Thiệu Đông một cái.

- Tôi nào dám xưng là công tử, có người đập bàn vì tôi, hình như còn là bộ trưởng gì đó, có người không ngờ mắng người của Đường gia là chó cơ đấy.

Đường Hồng bắt chẹt, chân lắc lư càng lớn hơn.

- Đường công tử, thực xin lỗi, chén rượu này Tần Bộ xin lỗi cậu.

Tần Bộ người này da mặt thật không tệ, lập tức cầm lấy chén rượu đến.

- Một ly?

Đường Hồng quơ quơ chân nhìn chén rượu trong tay Tần Bộ.

- Vậy ba chén, ba chén thì thế nào?

Tần Bộ vừa nghe mặt càng đỏ hơn. Nhưng không có cách nào Công tử nhà họ Đường chính là không thể động vào.

- Ba chén, vẫn là ngựa qua loa hổ thì tạm, gấp đôi đi.

Đường Hồng lắc lư chân, Tần Bộ không dông dài một hơi cạn sáu chén rượu đỏ. Loại ly chân cao, cũng làm cho lão già này mặt như đầy máu.

Hơn nữa, bộ dạng thống khổ Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhìn thấy buồn cười, nhưng cười lại không lịch sự nên vẫn phải nhịn.

- Đường công tử, tôi thấy vừa rồi Thiệu Đông cũng là không biết cậu. Cậu là đại nhân không chấp tiểu nhân, việc này bỏ qua thì sao?

Cố Trung Minh quýnh lên, đem Lâm Thiệu Đông nói thành “tiểu nhân”.

Nhưng Lâm Thiệu Đông hiểu được Đường Hồng sau đó cũng không dám lên tiếng nữa. Có lẽ trong lòng cũng tức giận.

- Tiểu Nhân, ha ha, nếu y tự mình nói thì được. nhưng còn phải thể hiện một chút, vẫn là rượu.

Đường Hồng lắc lư chân nói.

Nhưng Lâm Thiệu Đông không muốn chính mình nói là “tiểu nhân”,

Cậu ta lên tiếng

- Thiệu Đông, cậu xe, không có gì, không phải chú Tần có thể uống sáu chén sao? Cậu trẻ tuổi, hơn sáu chén cũng có thể có phải không?

Tần Bộ nhanh chóng khuyên nhủ, kéo kéo góc áo của Lâm Thiệu Đông dưới gầm bàn. Nhưng miệng cũng ngại nói từ “tiểu nhân”.

- Tiểu nhân chính là điều kiện thứ nhất.

Đường Hồng thật đúng là xảo quyệt, y lại nhìn Tần Bộ một cái hừ

- Bộ trưởng Tần nói là sáu chén không có gì, xem ra, Bộ trưởng Tần cũng thực sự có thể uống rồi, vậy thêm sáu chén thì thế nào?

Tần Bộ vừa nghe thật muốn cho mình một cái bạt tai, nhanh chóng nói

- Lão già rồi, để Đường công tử chê cười.

- Vậy Bộ trưởng Tần vừa nói chính là giả dối có phải không?

Diệp Phàm miệng đúng là giỏi bắt lỗi người khác. Tần Bộ đã bình tĩnh lại mặt không khỏi đỏ bừng.

- Đường công tử, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân. Mười hai chén này Lâm Thiệu Đông tôi uống ngay.

Lâm Thiệu Đông cũng tức giận rồi, đứng lên cầm lấy chai uống.

- Qua loa đi, xem như có mười hai chén.

Đường Hồng nói xong nhìn Tần Bộ một cái hỏi

- Sáu chén của ông đây không bổ sung sao? Sau này gặp chú Đường Lâm tôi sẽ nói lộ hết ví dụ như Bộ trưởng Tần ở Việt Đông giỏi nói dối có phải không?

- Tôi uống…

Bộ trưởng Tần mặt và cổ đều đỏ lên, giọng giống như muốn khóc sau đó cầm lấy chén rượu. Diệp Phàm và Lang Phá Thiên trong lòng đều hét lên, vui quá, vui quá.



Không lâu Tần Bộ cùng Lâm Thiệu Đông đều thay nhau vào WC, hai người trở lại chỗ ngồi.

- Anh là Diệp Phàm?

Không thể tưởng tượng được hai người họ vừa ngồi xuống Đường Hồng đặt chén rượu trong tay lên bàn chỉ vào Diệp Phàm hỏi. Có vẻ người này hôm nay khoe khoang quá, muốn dẫm chân lên từng người trong bàn hôm nay.

- Đúng vậy.

Diệp Phàm nghiêm túc gật đầu.

- Anh chính là tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không?

Đường Hồng lại hỏi.

- Đúng thế.

Diệp Phàm còn ra vẻ cung kính gật đầu.

- Công ty Yến Nguyệt là công ty con của Tập đoàn Hoành Không các anh có phải không?

Đường Hồng hỏi

- Ừ!

Diệp Phàm gật đâu hai lần. Tần Bộ cùng Lâm Thiệu Đông vừa thấy nhất thời thoải mái lên, nhìn nhìn nhau. Trên mặt lộ vẻ cười cười.

Còn cha con nhà họ Cố vẻ mặt đầy đắc ý nhìn, hơn nữa, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khinh thường. Lang Phá Thiên cũng vẻ mặt thương hại nhìn Đường Hồng.

Bốp một tiếng.

- Anh có biết anh sai ở đâu không?

Đường Hồng vỗ bàn hừ lạnh nói.

- Tôi sai ở đâu, tôi hình như không sai.

Diệp Phàm vẻ mặt khó hiểu hỏi.

- Đến giờ anh còn không nhận ra sai lầm của mình, tôi thấy anh làm Tổng giám đốc không đúng. Chờ tôi về nhà nói với người lớn trong nhà một tiếng thay người khác.

Đường Hồng giống như lúc này trở thành Kiều Viễn Sơn dùng tay chỉ điều chỉnh một đồng chí cán bộ cấp phó bộ. Có vẻ Kiều Viễn Sơn cũng không thể làm điều này.

- Thay người, thay ai?

Diệp Phàm hỏi, Lang Phá Thiên ngồi bên thật sự không nhịn được, nhanh chóng lấy ly rượu che nụ cười của mình.

- Tôi thấy anh thật đúng là buồn cười, không hiểu sao anh có thể ngồi lên vị trí hiện tại. Không ngờ ngay cả điểm nhỏ ấy cũng không hiểu. Nói cho anh biết, thật ra chính là chuyện công ty Yến Nguyệt và khách sạn Xương Đô.

Đường Hồng nói.

- Việc của hai công ty chúng tôi Đường công tử có dặn dò gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Rất đơn giản thôi, công ty Yến Nguyệt các anh phải dời cửa lui vào 100 mét, dù sao là ngã tư đường có phải không?

100 mét này khách sạn Xương Đô sẽ có bồi thường nhất định. Lựa chọn thứ hai chính là bán Công ty Yến Nguyệt cho khách sạn Xương Đô.

Thứ ba chính là có thể gia nhập tập đoàn Khách sạn Xương Đô. Bọn họ sẽ cho anh 20% cổ phần công ty. Không nhỏ, đừng nhìn 20% cổ phần công ty, nhưng đó là hai ba triệu có phải không?

Đường Hồng thật đúng là ngây thơ đến mức nực cười.

- Thật đúng là không ít, chúng tôi đầu tư mười mấy triệu bán hai ba triệu thật là vinh hạnh có phải không? Việc này giống như cải trắng giá cả.

Diệp Phàm dường như buồn cười nhìn Đường Hồng.

- Đó là cách nói của các anh, công ty của các anh khách sạn Xương Đô đã đánh giá qua, chỉ giá trị hai ba triệu. Đây là tính rộng ra, nếu không không đạt được con số này.

Đường Hồng hừ lạnh nói.

- Đây là ý của cậu hay ý của khách sạn Xương Đô?

Diệp Phàm nhìn Cố Trung Minh một cái.

- Việc này… đương nhiên nếu Chủ tịch Diệp cho là thấp có thể tăng lên một chút. Ví dụ như ba đến năm triệu. Đây là giới hạn cao nhất. nhưng nếu Chủ tịch Diệp có thể đồng ý với điều kiện của chúng tôi có thể cao hơn.

Cố Trung Minh rốt cuộc giấu đầu lòi đuôi.



- Điều kiện gì?

Diệp Phàm hừ nói.

- Điều kiện này có liên quan đến tham mưu Lang.

Cố Trung Minh nói.

- Hả, liên quan đến tôi, rốt cuộc là có quan hệ gì, không phải quan hệ nam nữ đi. Lão Lang tôi thật sự hi vọng Xương Đô có thể giới thiệu cho tôi một cô gái xinh đẹp. nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho bà xã của tôi.

Lang Phá Thiên chợt sửng sốt sau đó cười ha hả.

- Tham mưu Lang nói đùa, thật ra, thật ra chính là chuyện của đồng chí Lâm Đồng lãnh đạo công ty chúng tôi. Việc này chỉ cần tham mưu Lang có thể nhả ra, chuyện công ty chúng tôi cùng công ty Yến Nguyệt sẽ dễ nói.

Cố Trung Minh nói.

- Ha ha, Chủ tịch tỉnh Diệp thấy thế nào?

Lang Phá Thiên cười hỏi Diệp Phàm.

-Muốn nhả ra cũng đúng, nhưng trước tiên phải giải quyết chuyện của công ty Xương Đều và Công ty Yến Nguyệt mới được.

Diệp Phàm nói.

- Các anh có thể đưa ra điều kiện thích hợp chúng tôi sẽ xem có nhận không?

Cố Trung Minh có chút nóng nảy.

Dù sao hiện giờ Lâm Lý Thăng đang bị giam giữ. Vốn Tập đoàn Thủy Đạt muốn nộp tiền bảo lãnh nhưng Không Đông Vọng theo dõi chặt ai bảo cũng không được.

- Điều kiện đầu tiên chính là công ty Yến Nguyệt chúng tôi không muốn nhìn thấy khách sạn Xương Đô. Thứ hai chính là khách sạn Xương Đô chịu nhận lỗi với Công ty Yến Nguyệt.

Điều kiện thứ ba đương nhiên chính là bồi thường tổn thất hai triệu cho chúng ta. Cửa lớn bị các anh và Ủy ban nhân dân phá đi, theo điều tra lúc đó ở hiện trường đa số là công nhân của khách sạn Xương Đô.

Ban giải phóng mặt bằng và tái định cư có hai nhân viên. Các anh chính là người phá cửa của công ty Yến Nguyệt chúng ta.

Hơn nữa, bên trong rất nhiều đồ bị phá hỏng. Chi phí cho chuẩn bị khai trương cũng không nhỏ.

Diệp Phàm đương nhiên dùng công phu sư tử ngoạm.

Cố Trung Minh nghe thế mặt thiếu chút nữa xanh biếc. Y nhìn Cố Đông Thủy một cái Cố Đông Thủy nhẹ nhàng kéo Đường Hồng một chút.

- Đúng vậy, các anh có thể đáp ứng điều kiện này thì Lang Phá Thiên tôi có thể điều chỉnh thái độ đối với việc Lâm Lý Thăng vu cáo hãm hại tôi.

Lang Phá Thiên nói.

- Họ Diệp kia, tôi thấy anh thật sự là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, anh làm vậy chính là ăn cướp.

Chỉ một cái cửa cũng hai ba triệu. Cửa của anh cũng không phải vàng ròng. Hơn nữa, trong việc này cũng không phải khách sạn Xương Đô.

Công ty Yến Nguyệt chính là Ủy ban nhân dân thành phố Việt Châu có phải không…

Đường Hồng cười lạnh còn muốn dông dài, Diệp Phàm đã không kiên nhẫn, nhướng mày, đập bàn nói

- Câm miệng cho ông chuyện của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi và khách sạn Xương Đô sao đến phiên tên miệng còn hôi sữa đến nói, lập tức cút cho tôi.

- Anh dám bảo tôi cút, đồ hỗn đản. Đồ chó này, bố mày cho…

Đường Hồng chưa nói xong thì bốp một tiếng vang lên giòn tan, mọi người sợ ngây người.

Chỉ thấy bóng người nhoáng lên một cái, mấy người Lâm Thiệu Đông, Tần Bộ còn chưa kịp phản ứng Phát hiện Lang Phá Thiên đã về lại chỗ ngồi, nhưng Đường Hồng cả người ngã xuống đất hai chân chổng lên trời.

- Anh dám đánh tôi…


Giọng Đường Hồng lạc đi, nhưng hơi có chút như là khóc. Dù sao Đường Hồng cũng chỉ mười tám tuổi vừa mới vào đại học, chỉ có thể coi như một đứa trẻ.


Cố Đông Thủy và Cố Trung Minh nhanh chóng chạy đến nâng cậu ta dậy.


Lâm Thiệu Đông và Tần Bộ cũng là vẻ mặt vui vẻ, nhưng khôi phục bình tĩnh lại ngay ngồi xem kịch vui.


- Đánh cậu, đánh cậu là nhẹ không ngờ dám mắng Chủ tịch Diệp, thằng nhóc này cậu chán sống có phải không?


Lang Phá Thiên hừ lạnh nói.


Sau đó lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Lang Phá Thiên lập tức nói


- Đường Thành, ngại quá, tôi đánh người nhà họ Đường các cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK