Diệp Phàm nói với vẻ thản nhiên, trong lòng hắn lại dấy lên một nỗi khổ riêng. Đây đúng là cơ hội quá tốt, rốt cuộc là tiền đã giơ ra ngay trước mắt rồi. Nếu có được lợi nhuận và thuế từ nhà máy thuốc lá này thì sao mà Ma Xuyên không giàu được chứ.
- Ừ, chẳng những là nhà máy không hoàn thành mà ngay cả sau đó người ta cũng không cần cả nhà máy thuốc lá Củng Bắc của thị trấn Thanh Sơn nữa. Họ nói là nhà máy này gây ô nhiễm, cây thuốc có mùi rất khó chịu, việc hút thuốc vốn có hại cho sức khỏe, thêm vào đó là tốn tiền nữa, quá hại. Cho nên trước tình hình như vậy, nhân dân trồng thuốc lá ở thị trấn Thanh Sơn khóc không ra nước mắt. Nên chẳng có ai thèm trồng nữa rồi, đất để hoang, bán cho mỏ đồng rồi.
Phó chủ tịch huyện Bao đưa tay lên xoa xoa cái đầu vốn chẳng còn mấy sợi tóc của mình, nói.
“Ừ, người ta nói như vậy cũng có lý. Tuy nhiên việc này liệu có liên quan đến chuyện mỏ đồng không, để khai thác đồng thì chuyện gì người ta cũng làm được. Có cơ hội nhất định phải điều tra xem sao.”
Diệp Phàm nghĩ thầm trong bụng, miệng hỏi:
- Xem ra việc khai thác mỏ đồng gây ô nhiễm cũng không giải quyết được. Chúng ta không thể chỉ kiếm tiền mà không để ý đến việc gây ô nhiễm môi trường. Thị trấn Thanh Sơn rồi cũng đến mức bị tàn phá thôi. Về chuyện cây thuốc lá anh có ý kiến gì không?
- Dốc sức giúp đỡ, thị trấn Thanh Sơn chúng ta và xã Phúc Long, xã Lang Kiều khí hậu đều thích hợp cho việc gieo trồng cây thuốc lá.
Lúc ấy để xây dựng nhà máy Củng Bắc, Quản đốc Chu thuận tiện khảo sát luôn một số xã gần thị trấn Thanh Sơn thì phát hiện ra là khí hậu không khác nhau mấy.
Nếu cả ba xã này đều trông thuốc lá, hơn nữa nhà máy thuốc lá đi vào hoạt động thì Ma Xuyên chúng ta cũng có hy vọng.
Mặt khác, các xã này đều có độ cao không chênh nhiều so với mực nước biển, nơi đây địa thế bằng phẳng, nhiều hồ nước và đầm nước nhỏ.
Hơn nữa, sông suối cũng nhiều, là nơi tốt nhất để phát triển ngư nghiệp. Tuy nhiên huyện chúng ta đến nay không có ngành ngư nghiệp, cũng chưa thành lập được dây chuyền sản xuất cho ngành này.
Chủ yếu là cá nuôi ra chẳng có ai mua, giá thì quá rẻ, người nuôi cá ít đến mức thảm hại, cá thì có ăn thay cơm được đâu.…
Thật ra Bao Thanh Minh đưa ra nhiều đề nghị, Diệp Phàm cảm thấy gặt hái được nhiều.
Phó chủ tịch huyện chuyên trách về công nghiệp Lôi Lượng Minh ưỡn cái bụng béo phệ, vẻ mặt thô ráp, tròn trịa giống như phụ nữ có thai mười tháng.
- Nếu cứ vậy thì ngành này để làm gì, khi xã khai trương nhà máy phỏng chừng còn nhiều việc, còn phân công quản lý công nghiệp…
Diệp Phàm nhìn cái bụng phệ của Phó chủ tịch Lôi Lượng Minh, trong lòng thầm oán thằng nhãi này.
Lôi Lượng Minh báo cáo khá đặc sắc, thậm chí có thể nói là rất quỷ dị. Người này gần đây căn bản không nói đến chuyện công việc, chỉ đặt mông ngồi lên ghế, còn làm mấy cái hắt xì, hình như cảm thấy chiếc ghế dựa kia không được thoải mái với y. Hơn nữa, y cũng có vẻ khá tự nhiên thoải mái, đến phòng làm việc của Chủ tịch huyện mà giống như vào vườn rau nhà mình vậy.
Phó chủ tịch Lôi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi bật người lên tố khổ:
- Chủ tịch Diệp à, nền công nghiệp của Ma Xuyên không có gì để phân công quản lý cả. Tôi muốn xin thượng cấp thay đổi phạm vi phân công quản lý. Tôi có nguyện vọng được quản lý về giáo dục.
Vừa nghe y nói như vậy, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu đưa mắt nhìn thằng nhãi này, thiếu chút nữa hắn nghẹn lời.
Ở các huyện khác, ngành giáo dục cho tới bây giờ đều là ngành ít béo bở nhất, chẳng ăn được gì mấy.
Đang làm Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp ở huyện Ma Xuyên, không ngờ y lại muốn được đi phân công quản lý giáo dục. Mẹ nó chứ, liệu có phải bầu trời Ma Xuyên khác với bầu trời các nơi khác không, cái gì cũng khác.
- Anh Lôi, nền công nghiệp là một phần lớn của nền kinh tế huyện, anh xem xét đi, thường thì Phó chủ tịch phân công quản lý nông nghiệp đều được xếp vào hàng công chức đứng đầu, trừ Phó chủ tịch thường trực huyện ra. Anh lại nói như vậy khiến tôi không hiểu gì cả.
Diệp Phàm tự nhiên bật cười ha hả.
Hắn cũng hiểu được nền công nghiệp của Ma Xuyên căn bản là không có chút gì béo bở cả, chỉ là một khúc xương không thịt, nghe tên thì khác xa với thực tế.
Mấy hôm trước hắn nghe Chu Phú Đức nói là Phó chủ tịch huyện Lôi Lượng Minh mồm miệng rất nhanh nhảu khéo léo, người thì lúc nào cũng nhàn rỗi.
Xem ra đúng vậy, phỏng chừng thằng nhãi này không có chuyện gì, cả ngày rỗi rãi, rỗi quá cái bụng chỉ toàn là thịt mỡ.
Tuy nhiên, nếu nhìn cái bụng của y thì miệng nói như vậy không tin được. Bụng y phệ như vậy rõ ràng là do kết quả của việc nốc nhiều bia rượu.
Thậm chí Diệp Phàm nghĩ, cái bụng bự kia chắc nốc hết không biết bao nhiêu bia, có lẽ bằng cả một tàu hỏa. Số tiền đó rốt cuộc là từ đâu ra.
- Ở huyện khác thì đúng là như thế, ở huyện chúng ta thì khác. Nền công nghiệp căn bản là không có gì.
Ngoại trừ một nhà máy chỉ có được hai mấy người thì đâu có ngành công nghiệp gì đâu? Nhà máy đó nói thật gần đây quy mô sản xuất rất đáng thương, chỉ giống như một xưởng sản xuất thủ công.
Còn không bằng một xưởng gia đình làm gốm sứ. Điểm mấu chốt là nhà máy đó gây ô nhiễm nghiêm trọng, chẳng hạn như nhà máy đúc thép chẳng qua là thu thập sắt vụn và chất thải công nghiệp nấu chảy sử dụng lại mà thôi.
Tất cả đều là sản xuất thép cây. Nhà nước căn bản là không cho phép sản xuất. Những nhà máy như vậy ở vùng đồng bằng đã sớm không cho phép sản xuất rồi.
Đương nhiên huyện Ma Xuyên chúng ta chỉ là một xó xỉnh không ai quản lý. Trời cao Hoàng đế xa, người ta có muốn nhìn cũng không thấy. Cần che thì cứ che đi, dù sao quả đất này không tính đến Ma Xuyên thì có làm sao. Hơn nữa ngay cả nước Mỹ nghe nói cũng ô nhiễm, huống hồ là Ma Xuyên chúng ta?
Tuy nhiên, chung cuộc lại thì không thể bảo tôi, Phó chủ tịch phân công quản lý công nghiệp lại mượn danh nhà nước cấm nhà máy sản xuất thép cây được, đó là chuyện phạm pháp.
Phó chủ tịch Lôi nhổ nước bọt, giờ phút này y lại ngồi thẳng lưng, tỏ vẻ rất chính trực.
“Cháu đích tôn của lão Quy, hừ, mày to gan như thế chắc chắn là vì các ông chủ nhà máy sản xuất thép cây đã nịnh bợ mày, cho mày uống bia nhiều như vậy chứ gì. Tuy nhiên, thằng nhãi này thật kì lạ, vì sao xí nghiệp mỏ đồng thị trấn thanh sơn, mỏ silicon của Mã Hồ Tử ngay cả một chữ cũng chưa ghi. Hai xí nghiệp lớn đó giàu nứt khố đổ vách, ngày hôm qua lại đóng góp một khoản tiền lớn như vậy. Chẳng lẽ bọn họ cũng chưa ném miếng thịt mà còn gặm xương tiếp ư. Ăn mảnh khó nuốt…”
Trong lòng Diệp Phàm nghĩ mông lung, ngoài miệng thì hắn hỏi với vẻ tự nhiên:
- Huyện ta ngoài các nhà máy đó thì không còn có gì để phát triển ư, nhà nước không ưu tiên phát triển gì khác sao?
Thằng nhãi này tự nhiên chụp mũ như vậy, muốn dẫn dắt câu chuyện đi đến đâu đây.
- Không có gì khác.
Phó chủ tịch Lôi trả lời rất rõ ràng, y lắc lắc đầu.
- Hừ, nghe nói mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn có xí nghiệp tương đối lớn, đăng kí tài chính tới mấy chục triệu, còn có tập đoàn mỏ silicon của Mã Hồ Tử nữa mà? Anh phân công quản lý công nghiệp mà hai nhà máy lớn như vậy anh cũng không biết ư?
Diệp Phàm có chút tức giận, hừ một cái rồi nói. Hắn đã biết rõ có vấn đề nên cố tình làm rõ.
- Hai tập đoàn đó thì tuy lớn nhưng tôi không quản lý được.
Phó chủ tịch Lôi tiếp tục lắc đầu, chối phăng. Hơn nữa y không hề tỏ vẻ gì là khó chịu, giống y như con lợn chết không sợ nước sôi, làm ra vẻ việc này không hề có liên quan gì đến mình cả.
- Quản lý không được ư, anh là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp, hai tập đoàn này không phải thuộc trách nhiệm quản lý của anh sao? Chẳng lẽ anh chỉ quản lý khối nhà máy xí nghiệp?
Diệp Phàm hỏi với giọng lạnh như băng.
- Chủ tịch Diệp, mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn có nghĩa là xí nghiệp nằm trên đất thị trấn Thanh Sơn, nhưng thực tế thuộc về ai? Tất cả đều được nhà họ Thiết nhận thầu cả, ở huyện có quyết định không cho nhúng tay vào.
Về chuyện tập đoàn mỏ silicon của Mã Hồ Tử thì nghe tên như vậy Chủ tịch Diệp có thể nghĩ đến điều gì chứ. Tôi không muốn lải nhải nhiều nữa.
Tuy nhiên nếu Chủ tịch Diệp muốn tôi quản lý cũng được thôi. Vậy anh bảo Ủy ban nhân dân huyện ra quyết định, có đóng dấu đỏ, có chữ ký của Chủ tịch Diệp để tôi mang đi quản lý.
Lôi Lượng Minh không phục mà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, tựa như đang khiêu chiến lại với Chủ tịch Diệp. Chuyện này y phủi sạch khỏi tay mình, làm như không hề liên quan gì đến y.
- Tuy nói rằng bọn họ nhận thầu nhưng anh làm cấp trên thì có quyền giám sát chỉ đạo chứ. Chẳng lẽ ngay cả việc an toàn lao động anh cũng không quản lý được ư? Huống chi nghe nói mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn còn không phải là độc lập nhận thầu mà là từ chính quyền thị trấn Thanh Sơn và nhà họ Thiết góp vốn. Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thị trấn Thanh Sơn còn chiếm phần lớn, nhà họ Thiết chỉ chiếm phần nhỏ. Hơn nữa đối với tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử thì chuyện gì xảy ra chứ?
Diệp Phàm tiếp tục hỏi, căn bản không hề để ý đến lý lẽ của Lôi Lượng Minh.
- Sản xuất là chuyện của người ta, không cho chúng ta nhúng tay vào. Mỗi lần xuống kiểm tra thì người ta đem rượu đặt lên bàn cho anh, quản lý bình rượu đồ nhắm thì tốt. Còn chuyện an toàn thì đó là việc giám sát của cục địa chính huyện, tôi làm sao mà quản được. Còn chuyện tập đoàn mỏ silicon Mã Hồ Tử thì tình hình như thế nào xin Chủ tịch huyện điều tra sẽ rõ, tôi khó mà giải thích được.
Lôi Lượng Minh rõ ràng có vẻ kiêng kị không muốn mở miệng nói.
“ Xem ra thằng nhãi này không có trách nhiệm gì cả, việc điều chỉnh công tác chắc phải làm rồi.”
Diệp Phàm lạnh lùng đưa mắt nhìn y hừ một tiếng:
- Anh có thái độ quản lý kiểu gì vậy, nhà nước còn dùng anh làm gì chứ? Giám sát an toàn không phải là anh quản lý, tôi không phản đối chuyện này, nhưng mỏ silicon Mã Hồ Tử anh mặc kệ thì sao mà nói nổi nữa chứ, hừ.
- Tôi đã nói rồi, yêu cầu tổ chức điều chỉnh phạm vi công việc cho tôi.
Phó chủ tịch Lôi cãi lại, y không hề sợ Chủ tịch Diệp chút nào.
- Thái độ kiểu này của anh là thế nào chứ, đã gặp vấn đề phân công quản lý công việc mà lại có thái độ này. Phân công quản lý giáo dục không được, phân công quản lý chăn nuôi không được. Ngành này là tốt lắm rồi, không làm được thì còn làm được gì. Nếu một tòa nhà không làm tốt, đổ xuống thì sinh mạng mấy ngàn vật nuôi bị đe dọa trong phút chốc. Không cần phải nói nữa, anh về viết bản kiểm điểm, kiểm điểm lại hành vi công tác của mình thời gian gần đây chỗ nào chưa tốt. Hơn nữa phải suy nghĩ thật kĩ, nhận thức toàn bộ yếu điểm của mình, sửa chữa đã rồi nói sau.
Diệp Phàm ra vẻ nhẫn tâm, quyết định ra đòn mạnh đối với kẻ ngoan cố, hơn nữa còn kiêu ngạo, ngông cuồng, coi thường Chủ tịch Diệp.
Thật ra đương nhiên trong chuyện này Diệp Phàm muốn ra uy, lấy khẩu súng của Chủ tịch huyện bắn vào con gà là Phó chủ tịch Lôi.
- Vì sao chứ? Tôi có làm gì sai đâu? Anh dựa vào cái gì bắt tôi viết bản kiểm điểm?
Lôi Lượng Minh tức giận, mắt mờ đi.
- Dựa vào cái gì ư? Bảo anh viết bản kiểm điểm là chiếu cố cho anh rồi. Với tính tôi thì có thể tạm thời cách chức anh được đấy.
Diệp Phàm hừ một cái lạnh lùng.