Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bí thư Cổ, đồng chí Diệp Phàm của huyện các anh sao lật lọng vậy, ngoài mặt nói không truy cứu chuyện của Tiểu Ba, sau lưng lại ngầm ra chiêu lấy mạng người, hừ! Nếu như đã nói như vậy thì những chuyện khác tôi cũng đành buông tay.

Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng bực bội.

Sau khi biết được cháu mình bị quân đội ở Thủy Châu mang đi, Vương Thiên Lượng trước hết liền nghĩ đến Diệp Phàm .

- Cục trưởng Vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không hiểu ý của anh?

Cổ Bảo Toàn hoảng hốt, chọc vào thần tài thành phố đúng là xui xẻo.

- Mấy ngày trước có người ở ngành bảo vệ ở căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu đến đem cháu tôi đi. Chuyện này nhất định là Diệp Phàm ở sau lưng làm ra, nếu không người của quân đội làm sao chạy tới chỗ xó xỉnh Ngư Dương.

Vương Thiên Lượng tương đối tức giận nói.

- Cục trưởng Vương, anh đừng nóng vội, để tôi hỏi xem sao đã.

Cổ Bảo Toàn sau khi cúp điện thoại thì gọi cho huyện đội trưởng Tạ Cường hỏi chuyện Vương Tiểu Ba , kết quả Tạ Cường cũng không rõ, chỉ nói là hình như có quan hệ với cục trưởng cục công an huyện Lô Vỹ.

- Lô Vỹ, chuyện Vương Tiểu Ba bị bắt là làm sao?

Cổ Bảo Toàn cũng hơi tức giận gọi luôn cho Lô Vỹ.

- Tôi cũng không rõ ràng lắm, hình như là ngày hôm trước, mấy quan quân của căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu đột nhiên tới, nói là thuộc ngành bảo vệ. Lúc ấy cục trưởng Vu của thành phố cũng tới kiểm tra công việc nên tiếp đãi bọn họ.

Kết quả vừa hỏi.

Mới biết được là có người tố cáo thiếu tá Tề Thiên và tôi đã nổ súng bừa bãi làm bị thương dân chúng, cho nên ngành bảo vệ xuống để điều tra.

Lúc ấy tôi không thể làm gì khác hơn là đem chuyện hôm trước vì cứu Phó Chủ tịch huyện Diệp, nổ súng đả thương Vương Tiểu Ba.

Kết quả tình huống rất không ổn, ngành bảo vệ ở lại Ngư Dương mấy ngày để kiểm chứng, bảo là để truy cứu trách nhiệm của quân nhân, hơn nữa thiếu tá Tề Thiên đang chuẩn bị đề bạt nên phải làm rõ ràng.

Chẳng qua tra ra thì lại có rất nhiều chuyện như Vương Tiểu Ba cưỡng ép phụ nữ, đánh dân chúng và cán bộ chính quyền.

Cuối cùng lãnh đạo ngành bảo vệ bảo là muốn đem Vương Tiểu Ba mang về Thủy Châu đối chất cùng Thiếu tá Tề. Bởi vì nghe nói là thiếu tá Tề Thiên chuẩn bị thăng chứng nên ngành bảo vệ phải tra rõ.

Sau đó liền đem người mang đi, tôi cũng không dám ngăn trở, người ta là quân đội, nghe nói lai lịch rất lớn , hơn nữa còn có giấy viết tay của Thường vụ Tỉnh ủy, Tư Lệnh quân khu Trấn Thang Thành yêu cầu địa phương toàn lực phối hợp.

Chuyện này nếu quả thật chọc tới Tư Lệnh quân khu thì phiền toái lớn, người ta là Thường vụ Tỉnh ủy, tùy tiện hừ một câu thì đủ cho chúng ta uống một bình .

Tôi nghĩ chuyện này có phải là do Tề Thiên kết oán với người nào không. Chính quyền chúng ta chẳng phải cũng thường xuyên có chuyện như vậy, người nào trước lúc thăng chứng thường có rất nhiều đơn tố cáo.



Hơn nữa, ngành bảo vệ căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu nói sau khi tra rõ sẽ thả Vương Tiểu Ba, giao cho chính quyền địa phương, chỉ cần Vương Tiểu Ba không liên quan đến đến bí mật quân sự thì bên quân đội sẽ không can thiệp.

Lô Vỹ đương nhiên thêm dầu thêm mỡ, đem toàn bộ chuyện xấu của Vương Tiểu Ba ra ngoài.

Hơn nữa còn mang cái danh quân khu ra dọa, cho dù là Cổ Bảo Toàn còn muốn che nắp cũng phải cân nhắc xem phân lượng của mình có chống lại được quân khu không.

Cổ Bảo Toàn nghe xong thì cũng nóng mặt. “ Đồ hư hỏng, chính sự không làm toàn làm chuyện xấu. Lần này chắc gã trốn không thoát, kỳ quái là ai kiện , có lẽ là có thù oán với Tề Thiên .”

Cổ Bảo Toàn lập tức kể lại cụ thể cho Vương Thiên Lượng, tỏ vẻ mình cũng không thể ra sức, hơn nữa còn nói đỡ cho Diệp Phàm mấy câu làm Vương Thiên Lượng hận đến nghiến răng trèo trẹo mà không thể làm gì.

Chẳng qua Cổ Bảo Toàn cũng biết, năm nay còn muốn từ mò thêm chút nào từ Cục tài chính thành phố là không thể.

Vương Thiên Lượng tuy nói bất đắc dĩ không thể làm gì Diệp Phàm nhưng trong lòng khẳng định đã ở thầm trách hắn là đầu mối gây ra chuyện này.

Khu kinh tế Lâm Tuyền sửa đường đã triển khai rầm rộ, mặt đường cũng đã mở rộng, chỉ còn chuyện bến xe là không có tin tức.

Đây chính là một khoản đầu tư hai trăm vạn, tài chính Khu kinh tế Lâm Tuyền gần như trống trơn, ngân hàng cũng còn thiếu mấy trăm vạn.

Trong khoảng thời gian này Diệp Phàm chạy lên chạy xuống, vừa ở khu kinh tế thoắt cái đã ở sáu trấn hai xã, bận rộn suốt cả ngày.

Vào đầu tháng, hội nghị thường vụ phát sinh một chấn động nhỏ. Trưởng ban Tuyên giáo Ngọc Nhã Chi nhảy lên vị trí phó bí thư chuyên trách thứ hai, quyền lực xấp xỉ Bí thư khối Đảng Phí Mặc.

Vị tri của bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện Chu Trường Hà do Ủy ban Kỷ luật thành phố phái ra một người tên là Cố Đức Thành ngồi lên, nghe nói là thủ hạ tin cậy của Chủ tịch thành phố La Hạo Thông.

Còn vị trí Trưởng ban Tuyên giáo huyện là do đồng chí Tạ Mạo Phát từ Ban Tuyên giáo thị ủy phái xuống, nghe nói là thân tín của Bí thư khối Đảng thành phố Tạ Quốc Trung. Cổ Bảo Toàn hết sức buồn bực, vất vả lợi dụng Diệp Phàm đánh đổ Chu Trường Hà nhưng lại để cho người khác hái đào, vốn y hi vọng bí thư Chu Càn Dương có thể phái đến vài người chống đỡ thêm cho mình.

Vậy mà người định không bằng trời định, Chu Càn Dương tạm thời đến trường Đảng trung ương học tập, bởi vì thời gian gấp gáp nên đã đem chuyện giao lại cho Phó bí thư Thị ủy kiêm Chủ tịch thành phố La Hạo Thông.

La Hạo Thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nhét người của mình vào nên liên hiệp với Bí thư khối Đảng Tạ Quốc Trung, và phó bí thư chuyên trách thứ hai Ngọc Hoài Nhân để ép hệ của Chu Càn Dương xuống.

Chu Càn Dương không có ở đây nên bộ máy Ngư Dương thoáng cái đã đảo bài nho nhỏ thêm lần nữa.

Trải qua một lần như vậy, Ngọc gia ở Ngư Dương đã tăng thêm quyền lực, ba nhà khác cũng không thêm được gì.

Vệ Sơ Tinh cuối cùng cũng có thêm đồng minh là bí thư Ủy ban Kỷ luật Cố Đức Thành, sau này trên hội nghị thường vụ sẽ có hai phiếu, quyền lên tiếng cũng lớn hơn không ít.

Tạ Quốc Trung cũng nhét vào được một vị trí Trưởng ban Tuyên giáo Tạ Mạo Phát, cộng với Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong trước đó, hai người hô ứng lẫn nhau.

Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn vốn là có hi vọng Chu Càn Dương sẽ phái người chiếm cứ vị trí của Chu Trường Hà, sau đó nắm vững hội nghị thường vụ trong tay, không ngờ vì chuyện Chu Càn Dương đi học mà hỏng hết mọi việc.

Trước mắt trong tay Cổ Bảo Toàn cũng chỉ có Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy và Bí thư Ủy ban chính pháp Vương Xương Nhiên là thân tín, cộng thêm phiếu của y là ba.

Vì thế thành viên Ngư Dương thoáng cái đã khó phân biệt, chia làm vài phái. Vệ Sơ Tinh có xu hướng đi lên, Miêu Phong và Tạ Mạo Phát thì có khuynh hướng hợp tác để đối chọi lại Bảo Toàn.



Tứ đại gia tộc Ngư Dương mỗi nhà chiếm một phiếu, tản mát không rõ khuynh hướng, còn nguyên bí thư Thành Quan trấn Trần Húc Quang được điều đi.

Cổ Bảo Toàn cảm giác rất đau đầu, thế cục thoáng cái đã đảo lộn, sau khi về nhà đập vỡ mấy chén trà báo hại vợ y phải ra sức thu dọn.

- Ai, chẳng lẽ là ông trời muốn bắt Cổ Bảo Toàn này thật bận rộn sao sao? Người định không bằng trời định, chuyện quan trường này không ai có thể nói rõ ràng, thay đổi trong nháy mắt. Mấy ngày bố cục vất vả để tước quyền lực của Ngọc gia, Phí gia vậy mà giờ Ngọc gia lại nổi lên, quyền lực Phí gia tuy nói yếu đi một chút nhưng cũng không thể khinh thị, ai. Ý tứ của lãnh đạo bên trên đúng là làm cho lũ tiểu nhân chúng ta khó đoán. Ai.

Cổ Bảo Toàn khổ sở.

Đối với biến hóa nhân sự của huyện, các cán bộ dĩ nhiên đều là nghe ngóng qua các kênh, đơn giản là muốn thiết lập quan hệ với các thường vụ. Những thường vụ mới tới huyện vì căn cơ chưa vững nên thái độ với cấp dưới cũng tương đối hòa nhã.

Đặc biệt là Ngọc gia tương đối náo nhiệt. Ngọc Nhã Chi lên vị trí phó bí thư chuyên trách thứ hai làm cho thế lực Ngọc gia lên cao chưa từng thấy.

Phí gia bởi vì ảnh hưởng chuyện công trình Quỷ Anh Than vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ nên cũng tạm thời chưa có động tĩnh.

Hơn nữa, Cổ Bảo Toàn nhân lúc Phí gia và Tiếu gia còn choáng váng đã đoạt về ba xã và thị trấn, coi như là thắng lợi nhỏ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã vào mùa hè.

Thời gian khai giảng Lớp nhân tài xuyên thế kỷ của tỉnh chỉ còn cách mấy ngày, Diệp Phàm đã ở nắm chắc công tác, triển khai toàn diện mọi mặt Khu kinh tế Lâm Tuyền, chỉ là trước khi đi không thể nào yên tâm bàn giao.

Diệp Phàm có chút bận tâm a, Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa của khu kinh tế cũng không phải người có thể toàn tâm tín nhiệm, sau này có khả năng thành phát triển trở thành làm đối thủ. Cho nên hắn phải giữ lại nhiều điểm, nếu không e là vừa đi thì ý đồ triển khai của mình sẽ bị loạn.

Cho dù là Trương Quốc Hoa chỉ nắm quyền vài tháng thì chắc cũng sẽ ảnh hưởng đến Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền vì mấy tháng này là thời kỳ mấu chốt không thể qua loa.

- Chủ nhiệm Diệp, tôi muốn gặp anh.

Trong điện thoại vang lên tiếng của Hạ Giai Trinh, nghe giọng của cô có vẻ chần chừ.


- Là Bí thư Hạ a, xin chào, ở chỗ nào.


Diệp Phàm đang chuẩn bị nghỉ ngơi vội vàng hỏi.


- Phòng ca múa Lam Nguyệt Lượng.


Hạ Giai Trinh la lớn, bên trong truyền đến tiếng nhạc chói tai.


- Kỳ quái, Hạ Giai Trinh hình như đang buồn, chẳng lẽ là đi phòng ca múa mượn rượu tiêu sầu?


Diệp Phàm nghĩ ngợ lan man rồi không lâu sau thì tới phòng ca múa Lam Nguyệt Lượng.


Hắn mở cửa đẩy vào trong thấy sương khói mù mịt không thấy rõ một ai, vội vàng điều khí thi triển ưng nhãn mới nhìn rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK