Diệp Phàm vội vàng thoái thác nói. Trong lòng thầm mắng Đoạn lão đại là đồ chó Nhật, không ngờ lại đào góc tường nhà mình.
-Ha ha, cậu quá coi thường khả năng của vụ trưởng Phong rồi. Làm Vụ trưởng vụ kiến thiết Kinh tế, chỉ cần ông ta đồng ý giúp cậu, bộ Tài chính một năm phải bỏ ra bao nhiêu tiền để xây dựng địa phương. Không phải hàng tỷ cũng đến mấy chục tỷ. Trong tay Vụ trưởng Phong ít nhiều cũng có quyền cấp mấy trăm triệu.
Đoàn Hải Thiên phóng đại để giật dây Diệp lão đại .
-Tiền kia hiện tại chỉ là ảo tưởng thôi, không thể nào kiếm được một hai trăm triệu đâu. Sông Hồng Liên chúng ta không chờ đợi được, thôi, mặc kệ thế nào, cấp cho em hai trăm triệu. Bằng không, sông Hồng Liên sẽ phải đình trệ lại, đến lúc đó đừng nói Diệp Phàm em là kẻ vô dụng.
Diệp Phàm cũng phát cáu, giọng điệu nặng nề không ít.
-Muốn mặc kệ có phải hay không? Tôi đã giải thích rõ trong điện thoại với cậu, hai trăm triệu kia phải đi, cậu đi hỏi Phó Chủ tịch thành phố Chu. Về phần đồng chí Tây Dương, tôi sẽ phê bình cậu ta. Việc này không thể kéo dài, nhưng, nếu cậu thực sự từ bỏ, tôi xem cậu như là tội nhân của Hồng Liên, không nói nhiều nữa, chính cậu phải cân nhắc, từ bỏ hay vượt qua mọi gian khó đắng khổ, là do cậu lựa chọn.
Đoàn Hải Thiên gác điện thoại.
Thằng nhãi này lẩm bẩm:
-Tiểu tử này, không tạo áp lực không được. Nếu có thể kiếm được tiền, phải kiếm về cho Ủy ban nhân dân thành phố nhiều một chút chứ. Cái này gọi là tận dụng hết những gì có thể, ha ha, đừng trách lòng dạ lão Đoạn ta độc ác, không có cách nào khác, người cậu còn dầu sao không ép cho sạch sẽ chứ…
Sau khi tan tầm Diệp Phàm trước tiên đi thăm Trương Lăng Nguyên, nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều Chủ tịch quận Trương bị thiếu máu. Ảnh hưởng tâm lý cho nên có chút choáng váng, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại.
Trong phòng bệnh Chủ tịch quận Trương ngồi đầy người, trên cơ bản đều là cán bộ khu Hồng Liên cùng với cấp dưới Hoành Đô. Khi Diệp Phàm đi vào, tất cả mọi người trong phòng đứng lên, toàn bộ cung kính chào Bí thư Diệp
-Bí thư Diệp, tôi không làm tốt nhiệm vụ anh giao phó. Vu Tây Dương cũng quá độc ác, Trương Lăng Nguyên tôi sống gần nửa đời người, không thể tưởng tượng trên đời này còn có người không biết xấu hổ như vậy.
Trương Lăng Nguyên giống như đứa trẻ oan ức đột nhiên gặp được cha mẹ, miệng phấn chấn nói lên suy nghĩ.
-Đừng đứng lên, Lăng Nguyên, nghỉ ngơi vài ngày cho tốt, đừng hành hạ bản thân mình.
Diệp Phàm bước một bước lớn đỡ ông ta, vỗ vỗ bàn tay ông ta nói
-Yên tâm, chúng ta sẽ không chịu lỗ không như vậy được.
-Nhưng hai trăm triệu kia làm sao bây giờ? Không có khoản tiền này khu chúng ta làm sao triển khai công việc?
Trương Lăng Nguyên bị bệnh vẫn còn nghĩ đến khoản tiền kia
-Yên tâm, chúng ta chẳng phải vẫn có tiền sao. Dù cho không có khoản tiền này, chúng ta vẫn triển khai công việc như cũ. Chúng ta thắt lưng buộc bụng, lại làm việc nhiệt tình, tạo ra thành tích khiến lãnh đạo cấp trên nhìn cán bộ khu Hồng Liên chúng ta làm việc tốt.
Diệp Phàm mượn cơ hội này cổ vũ khí thế mọi người.
-Đúng đúng, Bí thư Diệp nói đúng, mặc kệ thế nào, chúng ta sẽ không thỏa hiệp, chúng ta sẽ làm tốt, rất tốt.
Các cán bộ đều phấn khích hô lên.
-Xem ra, tư tưởng mọi người đều rất ổn định! Đúng vậy, làm ra thành tích…
Diệp Phàm động viên vài câu, lại ngồi nói vài câu vô nghĩa rồi trở về.
Vừa đến nhà thì Phí Ngọc điện thoại đến, nói:
-Diệp Phàm, không sao chứ?
Phí Ngọc biết lão đại Diệp Phàm giờ phút này đang nén giận nên muốn khuyên hắn một chút.
-Không có việc gì, hôm nay còn phải cảm ơn chị Phí ủng hộ.
Diệp Phàm hừ nói
-Không có việc gì, nên thế.
Phí Ngọc nói, trầm ngâm trong chốc lát lại nói thêm:
-Vu Tây Dương, người này rất thâm hiểm, vì có người ở trên đứng sau, việc gì anh ta cũng có thể làm được. Anh phải đề phòng anh ta, hôm nay chịu thiệt thật sự rất oan ức.
-Thiệt này sẽ không chịu oan uổng đâu, tôi sẽ lấy lại. Con người tôi, người khác không chọc tôi tuyệt đối không ức hiếp, còn muốn trêu chọc tôi tôi cũng không phải mềm nhũn như trứng.
Diệp Phàm nói.
-Có thật chắc chắn sẽ lấy lại được, tuy nhiên, cứ từ từ đi.
Phí Ngọc nói, ngẫm nghĩ một chút nói thêm:
-Hay là cậu ra ngoài đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm rau dưa.
-Cơm rau dưa là thế nào, hay là để tôi đưa chị đến chỗ này, thế nào?
Diệp Phàm nhớ tới lần trước cùng đi suối nước nóng, có lẽ Phí Ngọc sẽ thích chỗ đó
-Chỗ nào?
Phí Ngọc trong lòng nóng lên, biết tên này chẳng có lòng tốt gì, có chút ngượng ngùng hỏi.
-Tới rồi chị sẽ biết, tôi lái xe ở cạnh cửa Đông chờ chị.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Hư hỏng!
Phí Ngọc hừ một câu không lên tiếng.
-Rốt cuộc có đi hay không?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi thấy đàn ông các cậu, thỉnh thoảng ngu như lợn, im lặng có nghĩa là đồng ý, hihihi, có những câu cậu hỏi phụ nữ là không hay đâu…
Phí Ngọc mỉm cười,cũng muốn cùng tâm sự với lão đại Diệp Phàm, cho hắn giải sầu.
-Hai ta đâu có quan hệ gì có phải hay không?
Lão đại Diệp mặt dày mày dạn cười nói.
-Không nói với cậu nữa, tôi thay quần áo rồi đi ra.
Phí Ngọc gác điện thoại, chỉ sợ lão đại Diệp lại nói ra cái gì đáng xấu hổ.
Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho đồng chí Phạm Ngưu Mãn, bảo anh ta chuẩn bị một chút. Phạm Ngưu vui mừng trong điện thoại đáp:
-Diệp Phàm, đêm nay vừa vặn, tôi bắt được con chồn. Chờ các cậu đến vừa lúc hấp cách thủy chín. Thêm chút thảo dược cách thủy, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của cậu.
-Bọn Hà Thính Trường không rảnh nên không đến, buổi tối tôi chỉ có hai người, không cần làm nhiều đồ lắm, lãng phí, lãng phí.
Diệp Phàm cười nói.
-Không nên tiếc, chỉ cần cậu Phàm ăn ngon miệng là được, lãng phí cũng đáng.
Phạm Ngưu Mãn cười nói.
Về Phạm Ngưu Mãn Diệp Phàm cũng nghe Hà Nghi Viễn nói qua, trước kia người này không có việc gì làm, sau trong nhà lại có cậu con trai cần tiền điều trị bênh nặng
Vừa lúc gặp Hà Thính Trường phụ trách một công trình trạm điện ở mảnh đất kia đi xuống thị sát, nhất thời thấy anh ta đáng thương đem tiền trạm phát điện quyên tặng cho Phạm Ngưu Mãn mấy chục ngàn. Cứu sống con trai lão Phạm, Phạm Ngưu Mãn vì báo ân, lên núi săn rất nhiều món ăn thôn quê cho Hà Nghi Viễn.
Hai người có thường xuyên qua lại, sau đó Hà Nghi Viễn lợi dụng quyền lực trong tay cho Phạm Ngưu Mãn làm phòng hộ viên bảo vệ rừng. Hơn nữa là công chức chính thức, vợ Phạm Ngưu Mãn cũng có hợp đồng lao động. Một nhà một phần núi lớn, trồng rau nuôi heo.
Hơn nữa, thỉnh thoảng Hà Nghi Viễn đều cấp ít tiền cho Phạm Ngưu Mãn, cũng coi như được sống nhàn nhã vui vẻ. Đương nhiên, lão Phạm sớm coi Nghi Viễn là thần tiên rồi.
Xe chạy tới cửa Đông đợi nửa giờ mới thấy bóng dáng Phí Ngọc. Tuy nhiên, trên đầu Phí Ngọc đội mũ lớn. Đương nhiên phải tránh hiềm nghi.
-Rốt cục cậu đưa tôi đi đâu, sao lái xe lâu vậy mà chưa tới?
Phí Ngọc giật giật miệng hỏi.
-Đảm bảo chị sẽ c thoải mái.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Thối, miệng chó không phun ra được ngà voi.
Mặt Phí Ngọc đỏ lên, thối một ngụm. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói
-Nghe nói Vu Tây Dương đã đề xuất lên Thành ủy, chắc hẳn tiền của cậu đến sáng ngày mai là chẳng còn nữa rồi.
-Không còn thì không còn, lãnh đạo người ta đã quyết lấy rồi, chúng ta là tiểu binh có biện pháp gì chứ?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Phí Ngọc có vẻ có chút quái dị, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hỏi:
-Cậu không tức giận?
Rắm mới không tức giận, lão Đoàn muốn cắt xen thì ông đây còn có biện pháp gì, chẳng lẽ tuyệt giao với lão Đoạn. Trong lòng đồng chí Tiểu Diệp thầm mắng đồng chí lão Đoàn, ngoài mặt thì giả bộ tự nhiên, phóng khoáng nói
-Tức cái gì, có bao nhiều tiền tôi làm bấy nhiêu việc. không có tiền tôi không làm, đến lúc đó khu Hồng Liên hỏng bét, ông đây sẽ nghĩ cách ôm mông chạy lấy người là hay nhất.
-Hihihi..
Phí Ngọc phá lên cười, giơ tay ấn vào trán Diệp Phàm một cái, người rung lên, gần đây có Diệp ở cạnh làm dịu, Phí Ngọc giống như tìm về thanh xuân, người càng có vẻ ý nhị, làm trái tim người ta không ngừng động đậy.
Nói:
-Lúc trước cậu nhận chức có lập lời thề, nếu làm không tốt khu Hồng Liên sẽ về bán khoai lang, cậu thật muốn làm như Từ Cửu Kinh có phải hay không?
Một tiếng phanh gấp xe Diệp Phàm dừng ở sườn núi, vẻ mặt thằng nhãi cười gượng nói:
-Dám trêu tôi, xem tôi trị chị như thế nào.
Nói xong, một tư thế hổ đói vồ dê lao thẳng tới.
-Đừng! Đừng như vậy, đây là trên đường, có người!
Phí Ngọc xoay mông giãy dụa.
-Sợ gì! Rừng sâu núi thẳm, quỷ cũng khó nhìn thấy chứ đừng nói là người, huống chi đêm hôm khuya khoắt ai tới xem chúng ta biểu diễn.
Khí phách lão đại Diệp tràn đầy, tay trượt vào trong người. Hai tay gắn vào chỗ nọ, trên mặt thoải mái cực độ, máu nóng của Diệp lão đại bốc ra không ngừng.
Phí Ngọc từ chối một chút rồi bất động, tùy ý cho thằng nhãi đó chấm mút, hừ nói:
-Chẳng lẽ cậu định đưa tôi tới khu rừng trong núi này à?
-Ồ, tình thế cấp bách nhất thời quên mất, chúng ta tiếp tục đi, sắp đến rồi.
Diệp Phàm mỉm cười một tiếng, giơ tay lại véo một cái vì lưu luyến, tiếp tục lên đường.
Không lâu liền đứng ở bên ngoài ngôi nhà của Phạm Ngưu Mãn.
-Cậu Phàm, vừa vặn, chồn cũng vừa chín cách thủy.
Đồng chí Ngưu Mãn một bên mở cửa lớn xe Diệp lão đại, một bên cười ha hả ngây ngô nói.
-Cậu Phàm!
Phí Ngọc ở miệng nhắc lại một câu, cảm giác buồn cười.
-Vị này c là cô Ngọc.
Diệp Phàm giới thiệu, chỉ nói tên làm họ là được.
-Chào cô Ngọc, gọi tôi là tiểu Phạm hoặc Ngưu Mãn là được
Bộ dáng Phạm Ngưu Mãn cung kính, cười nói.
Thằng nhãi này trên bốn mươi, không ngờ ngay cả tên “Tiểu Phạm” cũng nói ra. Xem ra, ở lâu với Nghi Viễn, dù đồng chí Ngư Mãn chưa được đi học quanhưng ngôn từ đồng chí Nghi Viễn cũng có thể cuốn hút đồng chí lão Phạm.
-Ngưu Mãn à, lần này đến không mang theo cái gì tốt, chỉ có mấy bình rượu với thuốc lá, hơn nữa, còn mua mấy bộ quần áo cho người trong nhà anh.
Diệp Phàm rất khách khí, đem những thứ này ra.
-Cậu Phàm, thật là ngượng. Rượu và thuốc này, tôi không dùng được, cao cấp quá.
Nhìn một cành Trung Hoa thêm Mao Đài, đồng chí Ngưu Mãn thiếu chút ngữa ngây người.
Trước kia Hà Nghi Viễn cũng đưa anh ta rượu với thuốc, nhưng thuốc tuyệt đối không vượt qua hai mươi đồng một gói, rượu phần lớn là mấy chục đồng một chai thôi. Vị Diệp Phàm này ra tay thật là hào phóng, làm lòng Ngưu tràn đầy xúc động. Nhìn đến đống quần áo đóng gói tinh tế, đồng chí Ngưu Mãn liên tục từ chối.