Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bình thường…

Diệp Phàm tuy nói là tiếc nuối, nhưng chẳng so đo gì trong đầu.

11 giờ ăn cơm xong. Cuối cùng Diệp Phàm bảo hai nữ nhân viên ra ngoài, để tự mình rót rượu cho Kiều Viên Viên. Dần dần hai người từ đầu ngồi tách riêng thì giờ đã ngồi cùng chỗ.

- Em đi về đây, anh đưa em về có được không? Anh, ánh nến ngày hôm nay em sẽ nhớ suốt đời…

Diệp Phàm nhìn đồng hồ, có chút tiếc nuối nói.

- Về à, vội gì chứ?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, giơ tay sờ lên trên ngực cô, coi như là để lấy ‘lãi’.

- Bàn tay anh thật là gian xảo, đàn ông các anh thật là…

Kiều Viên Viên cũng khá là đắc ý, bởi vì, cô rất tự tin về vòng một của mình.

- Bình thường mà, cái đàn ông thích là nội hàm bên trong.

Diệp Phàm cười nói, thực ra chỉ để ngụy biện.

- Anh đúng là lẻo mép.

Kiều Viên Viên hừ nói.

- Viên Viên, em đợi đã, hai phút nữa trôi qua thì vào phòng ngủ của anh.

Diệp Phàm cười nói, nhưng thực ra rất thành thật.

- Không được, anh đừng có nằm mơ.

Kiều Viên Viên lập tức từ chối, hơn nữa thái độ rất kiên quyết.

- Anh không có ý kia đây, mà muốn tặng em một món quà lớn, em coi anh là loại người đó sai? Hơn nữa, nếu Diệp Phàm này dùng sức mạnh thì phụ nữ trong thiên hạ này có thể thoát được sao?

Diệp Phàm đột nhiên hào hứng quá, nhìn chằm chằm vào Kiều Viên Viên thanh minh.

- Món quà lớn, vậy thì được.

Kiều Viên Viên đương nhiên là tin Diệp Phàm rồi, vừa nãy cô cũng chỉ cố ý nói vậy mà thôi.

Năm phút, trong lòng Kiều Viên Viên có muôn vàn ý tưởng, một lúc sau lại nghĩ liệu có phải Diệp Phàm tặng nhẫn cưới cho mình không, hay là tặng quần áo cho mình.

Năm phút sau, Kiều Viên Viên chậm rãi bước về phía phòng ngủ của Diệp Phàm. Chần chừ một lúc, cô cắn răng, khẽ đẩy cửa bước vào. Lập tức, cô ngây người, một lúc sau mới nói:

- Anh đúng là biết diễn đấy, anh mượn bộ quần áo tướng quân vậy. À, có phải Thiết Chiêm Hùng cho anh mượn hay không? Nhưng dáng người ông ấy béo hơn anh nhiều, hay là anh mượn của Lang Phá Thiên.

- Diệp Phàm này mà phải mượn quần áo của người khác sao? Đồng chí Viên Viên, em còn nhớ lời hứa ban nãy chứ?

Diệp Phàm tỏ ra nghiêm túc nói.

- Đương nhiên là nhớ, nhưng, cái này giả, không tính.

Kiều Viên Viên cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Em lại đây.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay.

- Làm gì, đóng giả mà say sưa vậy?

Viên Viên oán trách Diệp Phàm một tiếng, nhưng cũng đi tới.



- Trong hộp này chính là món quà anh tặng cho em, em mở ra xem đi.

Diệp Phàm đưa ra một hộp bằng gỗ, có vẻ khá thần bí, nói.

- Vâng!

Kiều Viên Viên đồng ý, trong lòng khá là kích động, cô khẽ mở ra, lập tức cô như biến thành người đá.

Phải mất một lúc sau mới khôi phục lại được bình tĩnh, nói:

- Anh được thăng chức tướng quân rồi? Đúng là thật sao?

- Không thể giả được.

Diệp Phàm thận trọng gật đầu, nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, nhưng Diệp Phàm phát hiện Kiều Viên Viên không giống với những lần trước đây, thân mình cô run rẩy.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Kiều Viên Viên ngượng ngùng nói:

- Anh, em đi tắm đã. Buổi tối anh chính là tướng quân của em rồi.

- Viên Viên, để anh đưa em về.

Diệp Phàm nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Sắc mặt Viên Viên thay đổi, tâm trạng trở nên rất phức tạp.

- Không phải, tư tưởng công tác của ba em tạm thời vẫn chưa thông. Anh nói rồi, đợi Kiều gia mở cửa đón anh, rồi anh mới đến hái đào…

Diệp Phàm nhìn cô với ánh mắt kiên nghị.

- Em là quả đào của anh, bất luận là ba em có đồng ý hay không, em vẫn sẽ chờ anh.

Kiều Viên Viên nhẹ giọng, ôm chặt lấy Diệp Phàm.

Sau khi đưa Kiều Viên Viên về nhà, về tới Hồng Diệp Bảo, hắn tự mắng:

- Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, mày đúng là sỹ diện quá, cơ hội có một không hai như vậy mà không biết nắm lấy, ngày mai Viên Viên tâm tư thay đổi, muốn cầm tay cũng khó ấy chứ…

Hiện tại hắn chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong. Hơn nữa, huyết trăn kia không ngờ lại ‘nổi lên’, thân mình Diệp Phàm lúc này giống như lửa đốt. Hắn vội vàng ngồi xuống, nhưng càng ngày càng nóng hơn, đến hai mắt cũng đỏ cả lên.

“Tẩu hỏa nhập ma.”

Trong đầu Diệp Phàm bỗng xuất hiện mấy từ này.

Diệp Phàm khắc chế để thân thể mình không bị tự hủy hoại, trong những tình huống như thế này nếu người luyện võ không chịu được điều này thì cuối cùng sẽ tự hủy hoại bản thân mình.

Tuy nhiên, hình như không được rồi, càng ngày càng khó chịu hơn, dường như sắp rơi vào trạng thái điên cuồng rồi. Đúng lúc này, trong đầu Diệp Phàm xuất hiện một ý niệm, biện pháp để tự cứu mình đương nhiên là có. Lúc trước ở Thái Lan nghe sư bá Phí Thanh Sơn nói, nếu huyết trăn nhiều hơn mức dương cương, thì phải âm nhu của nữ giới để điều tiết.

Tuy nhiên, hiện tại Diệp Phàm đang rơi vào tình trạng ‘quá cuồng’ rồi, không có mấy phụ nữ chịu nổi ‘sức tàn phá’ của hắn.

Hơn nữa, một người e là không đủ, mà phải ba bốn người. Vả lại, làm chuyện này người ta phải tự nguyện.

Trong lúc bị dày vò, trong đầu thằng nhãi này liền xuất hiện ba chư Bát Quái Môn.

Nghe Vương Triều nói, hiện giờ chưởng môn của Bát Quái Môn có tên là Bạch Phác, con trai tên là Bạch Thủy Dương, là chủ tịch tập đoàn Bát Xương. Còn nghe nói Bát Quái Môn có một vật thần bí tên là Âm Dương sâm. Nghe Vương Triều nói, Bạch Phác có thân thủ lục đẳng, mà Bạch Thủy Dương có thân thủ ngũ đẳng. Đương nhiên điều này Diệp Phàm cũng chẳng bận tâm mà làm gì.

Mà là vật có tên là Âm Dương sâm kia, đã có tên như vậy, thì chắc chắn là có khả năng trị được âm dương. Tuy nhiên, Bát Quái Môn hiện ở nơi nào Diệp Phàm cũng không rõ, lúc đó chỉ nghe Vương Triều nói qua mà thôi. Vả lại giờ muộn thế này đi khắp Bắc Kinh để tìm cũng phiền phức. Vật quý như vậy sao có thể dễ dàng kiếm được.

Thằng nhãi này trong lòng nghĩ, lập tức cố nén để gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng. Lão Thiết vừa nghe vậy đã cuống cả lên, năm phút sai đã điều tra xong chỗ của Bát Quái Môn. Mà Diệp Phàm vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng phanh xe, ngẩng mặt lên, không phải Lang Phá Thiên thì còn ai nữa.

- Lên xe đi, lão Thiết đã đến Bát Vũ Môn rồi….



Lang Phá Thiên nói lớn, Diệp Phàm cũng vội nhảy lên xe. Điều kỳ quái là buổi tối chiếc xe này có chút khác thường, chiếc xe rách nát như vừa nhặt về từ trạm thu mua phế liệu vậy.

- Người anh em, đừng nhìn chiếc xe rách này, nó cũng giống như chiếc xe trước của cậu, chỉ là cải trang vậy thôi, hôm nay chúng ta đi chẳng phải là vì việc oai phong gì, có phải không. Dù sao cũng phải chú ý đến hình tượng một chút.

Lang Phá Thiên nói.

- Haiz, chuyện của tôi liên lụy đến mọi người rồi.

Diệp Phàm thở dài.

- Nói những lời khách khí này làm gì, anh em với nhau đến cái chết còn chẳng sợ thì sợ cái gì.

Lang Phá Thiên lắc đầu, phóng xe đi rất nhanh, chỉ một lúc sau đã đến tập đoàn Bát Xương rồi.

Thiết Chiêm Hùng sớm đã đợi bên trong, vừa thấy Diệp Phàm xuống xe, liền nói:

- Tôi vừa nãy vào trong đi một vòng, phát hiện còn có mấy người đang làm tăng ca. Chúng ta cũng khá là may mắn đấy, Bạch Thủy Dương vẫn đang trong phòng, phải ép anh ta đưa ra Âm Dương sâm. Nhưng hiện tại công lực của tôi không đủ, không đánh lại Bạch Thủy Dương, haiz…

- Anh Diệp, để tôi đi xem.

Lang Phá Thiên vừa nói xong thì đã cầm tư liệu trong tay Thiết Chiêm Hùng quan sát một chút rồi lao vào tập đoàn Bát Xương.

Không đến 10 phút sau, Lang Phá Thiên mang theo một bao tải đi ra.

- Lão Lang, xử lý có gọn gàng không?

Thiết Chiêm Hùng cẩn thận hỏi.

- Còn phải nói nữa sao, chúng ta làm kẻ trộm thì còn để lại cái gì.

Lang Phá Thiên cười gượng một tiếng. Liền đặt một thiết bị của tổ đặc nhiệm A, lại thiết bị này có thể làm thay đổi giọng nói, như giọng Lang Phá Thiên vừa nói chính là giọng của ông già 80 tuổi.

Ba người liền nuốt thuốc kích thích biến sắc mặt, rồi nhanh chóng tới một rừng cây.

Trong bao tải đựng chính là con trai của Bạch Thủy Dương. Diệp Phàm chỉ trong hai phút đã hoàn thành phân cân thác cốt thủ pháp mà Vương Triều truyền cho. Không lâu sau, thân thể Bạch Thủy Dương run lên bần bận.

- Âm Dương sâm ở chỗ nào?

Diệp Phàm hừ lạnh nói, giọng phát ra là giọng của một cô gái.

- Cái gì mà Âm Dương sâm, mẹ kiếp.

Bạch Thủy Dương vẫn cứng rắn nói.

- Hừ!

Diệp Phàm càng tăng thêm pháp lực, nhưng Bạch Thủy Dương vẫn cố chịu được. Cuối cùng Lang Phá Thiên phải dọa biến y thành thái giám, y mới sợ hãi mà nói hết ra.

Ba người giấu người xong lập tức phóng đến bến Bát Quái.


Bến Bát Quái trông giống như một hình bát quái tản rộng ra. Ba người lẻn vào giống như những con mèo đêm. Trên bến chỉ có mấy căn nhà thưa thớt, dưới đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm, không ngờ phát hiện thiết kế giống hình bát quái.


- Mấy căn nhà này có chút cổ quái.


Thiết Chiêm Hùng có kinh nghiệm lãnh đạo, đưa ra nghi vấn đầu tiên.


- Ừ! Thiết kế theo phương vị bát quái, có lẽ còn có cả sân nữa, chúng ta phải cẩn thận. Nghe nói Bạch Phác cũng có thân thủ lục đẳng, trong Bát Quái Môn có cao thủ thất bát đẳng hay không thì chẳng ai khẳng định được.


Diệp Phàm thận trọng nói.


- Ha ha, tôi thì không sao, tin tưởng đồng chí lão Trấn sẽ lặng lẽ đảm bảo. Chỉ có cậu là nổi danh thôi. Chủ tịch vừa gật đầu với cậu, không lâu nữa là cậu vào cục rồi.


. Lang Phá Thiên còn có tâm trạng để nói đùa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK