Tuy nói còn có khoảng cách mấy chuc mét nưa, nhưng vì quan tài đuổi sát, cho nên rầm một tiếng đánh vào cùng nhau.
- Ha ha. Diệp Phàm còn chưa cười xong, phát hiện quan tài không ngờ né sang một bên rồi lại truy kích tiếp, giống như một người vô cùng tức giận vậy.
Mao thủ kia không ngờ vươn tới vỗ đằng sau, đột đường lam khí toát ra va chạm xuống mặt đất, tốc độ của quan tài lập tức nâng cao lên năm phần, lập tức đuổi đến chỗ cách Diệp Phàm mười mét.
- Mẹ kiếp, muốn đọ sức đôi chân với ông đây hả? Diệp Phàm thi triển Thần hành thuật tới cực hạn, giống như một luồng khói di chuyển lên phía trước một cách đầy quỷ dị.
Tuy nhiên, tốc độ quan tài cũng rất nhanh, đi theo giống như hình với bóng, khoảng cách mười mét này không ngờ dần dần được thu hẹp lại.
5 mét, 3 mét, 2 mét
Mao thủ giống như đang đùa giỡn với Diệp Phàm, rõ ràng ở một khoảng cách chỉ một cái tát là có thể công kích được nhưng lại không làm.
Mao thủ kéo mạnh ở chỗ mông Diệp Phàm giống như muốn tóm sống lấy hắn, Diệp Phàm phải lùi lại về phía sau.
- Mẹ kiếp, công kích. Diệp Phàm đột nhiên ra tay, ống phóng hỏa tiễn hướng về phía đống đá hình tam giác mà bắn.
Ba Đạn hỏa tiễn to bằng nắm tay bắn trúng đống hình tam giác. Đột nhiên, có phản ứng rồi. Bên trong đống hình tam giác kia có thứ gì đó chợt lóe lên.
Đạn hỏa tiễn liên tiếp bắn về phía quan tài, tốc độ của nó ngay cả Diệp Phàm cũng phải níu lưỡi không thôi.
Hắn đã tụt thân mình xuống dưới.
Rầm Lần này có hiệu quá rồi, đạn hỏa tiễn ở giữa quan tài nổ tung.
Diệp Phàm thiếu chút nữa cũng té xỉu. May mà có Huyễn Ma kéo một phen, còn nếu không thì không biết hắn đã đi đến đâu rồi.
Lại nhìn quan tài, uy lực của đạn hỏa tiễn này cũng không tệ lắm, không ngờ có thể tạc ra một lỗ thủng to bắng nắm tay.
- Mau ra tay đi, chuông đá kia ra rồi. Tiếng kêu rống của Huyễn Ma truyền đến, Diệp Phàm bất chấp tất cả, tay hướng lên trên tóm lấy, chuông đá đã nằm trong tay hắn.
Linhlinh
Vật này đúng là dễ sử dụng, tay gõ mấy cái đã vang lên rồi.
Mà tám cương thi nâng quan tài không ngờ sửng sốt ngừng lại, quan tài dừng lại dưới đất. Từng luồng lam khí từ lỗ thủng toát lên.
- Chạy mau, tiếng chuông này hình như đã mở đường đấy. Huyễn Ma kêu lên, Diệp Phàm cảm thấy trong tiếng chuông, phía trước giống như có một con đường, hắn cũng không nghĩ nhiều, mà cứ đi về phía trước. Phía sau Thiên Đao theo sát mà đến.
Diệp Phàm phát hiện, mao thủ trên quan tài hình như có chút sợ chuông cột đá. Chỉ cần nó đuổi đến, mình bên này gõ gõ chuông vài cái, thì quan tài phía sau cũng không dám đuổi sát nữa.
Bên này Thiên Đao tổ chức nhân mã đem tất cả lựu đạn ném về phía quan tài.
Diệp Phàm ra sức chạy, cảm giác đã nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời rồi. Mọi người không dám ở lại mà tiếp tục chạy tới bờ biển.
- Đừng chạy nữa, không việc gì nữa rồi, thứ kia không dám đi ra đâu. Nếu không mình không chạy nổi mao thủ kia đâu. Huyễn Ma kêu lên, Diệp Phàm mới ngừng lại. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên không phát hiện quan tài nữa.
- Có chút kỳ quái, nếu là Thi vương, chẳng lẽ còn sợ mặt trời hay sao? Diệp Phàm hỏi.
- Thi vương đương nhiên không sợ mặt trời, nhưng cũng có chút kiêng dè. Tuy nhiên ta nghĩ rằng không phải là nó sợ mặt trời, mà phỏng chừng nó đã bị hạn chế, chỉ có thể hoạt động xung quanh hình tam giác thôi, một khi vượt quá phạm vi này thì không được.
Có lẽ sự hạn chế này có liên quan đến đống hình tam giác, hay nói cách khác là chúng liên quan đến nhau. Thi vương công kích hình tam giác, còn hình tam giác cũng hạn chế nó khiến nó không chạy được. Huyễn Ma nói.
- Lão Ma, uy lực của đạn hỏa tiễn không mạnh hơn Diệt Hồn thương của tôi, nhưng sao quan tài lại bị đạn hỏa tiễn đâm thủng nhỉ? Diệp Phàm có chút không rõ.
- Ta nghĩ, không phải là hỏa tiễn của cậu lợi hại, mà trong đống hình tam giác kia không phải cũng lóe sáng lên một chút sao?
Có lẽ là có cái gì trong đó cho đạn hỏa tiễn sức mạnh mới khiến quan tài bị đâm thủng một lỗ bằng nắm tay như vậy.
Nếu không, chỉ dựa vào đạn hỏa tiễn thì không thể làm được việc đó.
Hơn nữa, cấp bậc của Thi vương căn bản không sợ đạn hỏa tiễn của ngươi. Trừ phi là đạn đạo.
Huyễn Ma nói, đúng là có lý, Diệp Phàm cũng âm thầm bội phục.
- May mà có hạn chế, nếu không chẳng phải sẽ mang lại tai họa cho thế giới hay sao. Diệp Phàm cảm thán nói.
- Cũng không phải lo lắng nhiều quá, trên đời này quả quýt dày có móng tay nhọn mà. Nếu thật sự cậu có chạy ra thì kẻ bị tiêu diệt cuối cùng nhất định là Thi vương. Rất đơn giản mà, không cần nói đến cái khác, chỉ mấy viên đạn đạo cũng có thể giải quyết được nó. Huyễn Ma cười nói.
- Cũng phải, cùng nhau công kích thì ngay cả cao thủ thoát thần cảnh cũng không chống lại được.
Diệp Phàm cười nói, sau đó sửng sốt nói: - Lão Ma, vừa rồi tôi dùng đạn hỏa tiễn bắn vào đống tam giác kia không phải lóe sáng lên sao?
- Đúng vậy, sáng lên một chút, sao thế? Huyễn Ma hỏi.
- Bên trong hình như có một người phụ nữ đang nằm, đương nhiên, không biết có phải là hoa mắt hay không nhưng tôi có cảm giác như cô ta liếc mắt một cái. Diệp Phàm nói.
- Cậu thực sự nhìn thấy sao, quái nhỉ, nhãn lực của ta đâu có kém cậu, sao ta lại không nhìn thấy nhỉ? Huyễn Ma có chút không tin.
- Thật sự nhìn thấy mà, hơn nữa trên đầu người phụ nữ còn đội một vật bằng gỗ giống như quân bài pu-khơ vậy. Phía trên hình như có khắc thần Mặt trời, cũng gần giống như pho tượng ở đại môn của đống hình tam giác. Diệp Phàm nói.
- Cậu thật sự nhìn thấy rồi, thần Mặt trời, còn có chút giống hình bài pu khơ. Huyễn Ma có chút run sợ, khiến cho Diệp Phàm cảm thấy có chút khó hiểu, bụng nghĩ lão già này cũng quá hiếu kỳ rồi.
- Đúng là như vậy. Diệp Phàm nói, sau đó nhặt cành cây vẽ xuống mặt đất.
- Thiên Tâm, Thiên Tâm. Huyễn Ma đột nhiên nói một tiếng.
- Thiên Tâm, đây không phải là sư muội của ông sao? Chính là Thiên Tâm trong Cửu Thiên. Chẳng lẽ sư muội của ông sau khi chết được an táng trong đống hình tam giác này sao? Hình như không phải vậy chứ? Khi sư muội ông chết thì ông còn chưa chết cơ mà, an táng chỗ nào thì ông cũng phải biết chứ có đúng không? Diệp Phàm hỏi.
- Cô ấy không phải là Thiên Tâm, cô ấy rất có khả năng chính là muội muội Ni La Oa mà cô ấy luôn mong muốn ta tìm được. Hơn nữa, là tỷ muội sinh đôi, tướng mạo giống nhau như đúc. Năm đó thật ra đã sớm quen với Thiên Tâm, chẳng qua không biết là nàng đã học tuyệt học của Cửu Chỉ.
Trước ngực của cô ấy chó treo một miếng mộc bài có khắc thần Mặt trời mà vừa nãy ngươi nhìn thấy đấy.
Nghe Thiên Tâm nói thì đây chính là do tổ tiên nhà cô ấy truyền lại, tên là Thái Dương thần phù. Có tác dụng gì thì không biết, nhưng trong nhà có giao đãi là không thể để mất.
Tuy nhiên, năm đó cô ấy đã chết, haiz, sau này ủy thác cho ta. Nói là dựa vào những điều này có thể nhận ra được muội muội.
Nhưng cho đến khi ta chết, dù đã chuyển kiếp tám lần, hơn một ngàn năm nay ta vẫn không ngừng tìm kiếm. Không ngờ lại ở trong đống tam giác này. Đúng là tạo hóa true người mà.
Huyễn Ma đột nhiên hào khí, nói:
- Diệp Phàm, cậu nghĩ cách tìm thân thể để ta chuyển kiếp nhé. Ta muốn nâng cao cảnh giới, Huyễn Ma ta nhất định sẽ hoàn thành được việc mà Thiên Tâm giao phó. Ta sẽ nhìn thấy Ni La Oa.
- Chắc ông nhớ Thiên Tâm lắm đúng không? Diệp Phàm cười nói.
- Ai nói vậy, ta chỉ muốn hoàn thành việc mà cô ấy nhờ ta thôi. Huyễn Ma hét lên.
- Đừng có giấu tôi, ông và Thiên Tâm chắc là nhân tình của nhau. Nếu không, cô ấy nhất định sẽ không nhờ ông việc quan trọng như vậy. Hơn nữa, hai người họ là chị em sinh đôi. Ông muốn gặp Ni La Oa để giải tỏa tương tư trong lòng mà thôi, lão Ma, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm cười khan nói.
- Đúng thế thì sao, cậu chỉ cần nghĩ cách để ta tìm được thân thể chuyển kiếp là được. Chỉ cần cậu tìm được, để ta có thể gặp Ni La Oa, Huyễn Ma ta cả đời này sẽ làm nô tài trung thành của cậu. Lời thề này trời đất làm chứng, nếu vi phạm lời thề thì Huyễn Ma ta cả đời này sẽ không được siêu sinh. Huyễn Ma nói nghiêm túc.
- Được, nhưng chỉ sợ tìm được thân thể công lực không đủ cao mà thôi. Ông muốn gặp được Ni La Oa nếu không có công lực của niệm khí cường giả thì đừng có hy vọng. Thiên Đao là bán niệm khí, công thêm những Tiên thiên đại viên mãn như chúng tôi thì vẫn không có cách nào cả. Diệp Phàm nói.
- Yên tâm, chỉ cần ngươi tìm được thân thể, thì ta sẽ có cách để nâng cao công lực cấp tốc. Huyễn Ma nói.
- Ồ, ông có biện pháp tốt như vậy sao không nói sớm. Nếu ông nói sớm tôi có thể đột phá lên niệm khí thì không phải có thể giúp ông gặp được Ni La Oa sao? Diệp Phàm hỏi.
- Biện pháp này phải liều mạng, hơn nữa, xác suất thành công cực thấp. Huyễn Ma nói.
- Cực thấp, thấp đến mức độ nào? Không đến mức 1% chứ? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là xác suất thành công chỉ bằng 1%, hơn nữa nếu không thành công thì sẽ phải chết. Hơn nữa, còn phải có cơ sở. Bởi vì khi còn sống ta là thoát thần cảnh đại viên mãn cường giả. Cho nên, hồn khí của ta chỉ cần tu bổ đến một mức độ nhất định là có thể dùng được phương pháp này.
Còn cậu thì không được, trình độ hồn khí của cậu chưa đủ. Hơn nữa, nếu không thành công thì hồn khí của ta sẽ bị tiêu tán hoàn toàn.
Người trẻ tuổi, cậu có tiền đồ tốt, không nên mạo hiểm như vậy có đúng không? Theo nền tảng của cậu, mấy chục năm nữa nhất định cũng sẽ đạt đến niệm khí. Huyễn Ma vừa nói ra những lời này, trong lòng Diệp Phàm không khỏi ớn lạnh, bất mãn hừ nói:
- Nhưng mà tôi vẫn có hứng thú, trước tiên hãy nói cho tôi nghe một chút, dù sao cũng nghe chơi thôi mà.
- Muốn dùng công này phải đến một nơi thần bí, chỗ đó tên là "Điệp Nhãn". Đương nhiên, ta cũng không rõ tình hình cụ thể của nơi đó, bởi vì ta chưa đến bao giờ, chỉ là nghe nói thôi. Đương nhiên, đại khái phạm vi ta vẫn biết. Truyền thuyết nơi đó năm nào cũng được bổ trung dưỡng dịch ngàn năm cực nồng đậm, cơ thể người sau khi được tắm ở đây sẽ có cảm giác như thoát thai hoán cốt.
Cho nên, phải chịu được lực đánh vào cực lứn của dược liệu. Nếu không cơ thể cậu sẽ không chịu được mà bị nổ tung. Đương nhiên, việc này phải đợi cậu tìm được cơ thể để chuyển thân rồi nói sau. Huyễn Ma nói. Đăng bởi: admin