- Tổng bộ sẽ suy nghĩ về vấn đề anh đưa ra. Đối với những biểu hiện ưu tú của cậu ấy, thăng chức trung tá không thành vấn đề. Về việc tiến cử làm thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A, còn phải trải qua vài trình tự thủ tục tất yếu.
Trấn Đông Hải nghiêm túc nói. Đối với vấn đề liên quan đến viếc đề bạt ai đó, ông ta khá nghiêm túc.
Tổ đặc nhiệm A là nơi không phải có thể dễ dàng vào được bằng cửa sau. Bằng không Thiết Chiêm Hùng cũng cho cháu ông ta vào từ lâu.
Dĩ nhiên việc đề cử của Diệp Phàm cũng khá quan trọng. Tề Thiên đã bước một chân trở thành đội viên chính thức. Hơn nữa còn có phó chủ tịch Triệu ở đó, phải ra vẻ một chút. Nếu không ông già này sẽ nói mình không làm việc theo đúng trình tự, hay bàn bạc cửa sau gì gì đó.
- Đồng chí Diệp Phàm, biểu hiện lần này của cậu đã được quân ủy để ý, cậu cũng có thể đưa ra một yêu cầu. Chỉ cần không trái với nguyên tắc và hợp lý thì chúng tôi đều ủng hộ cậu.
Triệu Bảo Cương vòng vo rồi lại đưa ra miếng mồi ngon, tự nhiên lại ngầm có thiện ý.
Chuyện tốt thế này, dùng chuyện công để che dấu chuyện riêng, tội gì không làm chứ.
Ai cũng có lòng tư lợi cả. Đến Triệu Bảo Cường, một người có địa vị cao như vậy cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, về mặt cá nhân mà nói, cũng có lí do là chuyện đại nghĩa vì quốc gia, vì dân tộc.
Nhân chi sơ, tính bản thiện mà.
- Vậy cảm ơn chủ tịch Triệu. Tuy nhiên tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra. Để tôi nghĩ kĩ lại rồi nói với anh được không?
- Được.
Triệu Bảo Cường liếc nhìn Diệp Phàm, khẽ gật đầu, đột nhiên nói:
- Diệp Phàm à, nghe nói cậu quen con bé thứ tư nhà tôi.
“ Lão già này, da mặt thật dày, nhét vừa cả đáy nồi. Vì muốn Triệu gia có chỗ đứng, đem cả cháu gái ra để trao đổi, kế dùng người thân đây, hừ”. Trấn Đông Hải trong lòng không thoải mái. Đương nhiên, ngoài mặt vẫn giả bộ nghiêm túc, không chút sợ hãi. Đây là khả năng kiềm chế của mấy vị quan chức cao, thật ra chỉ là mặt nạ.
- Thứ tư, là chị Giai Trinh sao?
Diệp Phàm giả bộ không chắc, tự nhiên giả ngu, sửng sốt hỏi.
- Haha. Vậy đúng là cậu có quen?
Triệu Bảo Cương sang sảng cười.
- Vâng, chúng tôi là bạn. Trước kia khi tôi còn làm việc ở Ngư Dương, Giai Trinh còn đến chơi. Rồi khi tôi học ở trường Đảng của Tỉnh ủy, chúng tôi thường cùng đi bộ với nhau. Chẳng phải cô ấy còn được gọi là một trong tứ đại mỹ nhân của Thủy Châu sao?
Diệp Phàm nịnh một cách không dấu diếm khiến Triệu Bảo Cương biết thừa là hắn đang nịnh nhưng vẫn thấy khoái.
Lạ lùng
Không ngờ Triệu Bảo Cương giơ đôi bàn tây đầy nếp nhăn ra vỗ vỗ nhẹ vai Diệp Phảm, có vẻ rất thân thiết, cười nói:
- Nếu đã là bạn tốt của Triệu tứ nhà tôi thì sau này thường xuyên đến nhà chơi nhé, coi nhà là nhà mình ý. Haha. Vậy tôi có việc đi trước đây…
Triệu Bảo Cương cười rồi đi, bước đi khá thoải mái, trông như trẻ ra vài tuổi.
- Cậu đúng là tên cáo già. Sau này chỉ cần xin lão Triệu một chức tướng quân là được rồi. haha.
Trấn Đông Hải vẻ mặt nghiêm túc, chân mày khẽ giãn ra, mỉm cười chợt nói:
- Lão Triệu ơi là lão Triệu, ông đúng là tự đem tảng đá nện vào chân mình,
- Haha. Tuy nhiên Trấn tướng quân, chủ tịch Triệu có thể phong chức tướng quân, lẽ nào một tướng quân như ông lại không thể đem cái chức tướng quân đó ra để mê hoặc tôi sao?
Diệp Phàm thuận đà nói, đương nhiên chẳng mong cái gì. Tuổi mình còn quá trẻ, có thể thăng chức tướng quân cho mình thì đúng là chả khác nào chuyện đùa.
- Muốn làm tướng quân cũng được, vậy cởi bỏ vỏ bọc chính phủ, để Trấn Đông Hải tôi tự đi tìm chủ tịch, nói vậy chứ bộ mặt dày này còn có chút tác dụng nhỉ. Haha…
Trấn Đông Hải không ngờ lợi hại hơn đáp trả lại.
- Cái đó…thôi bỏ đi. Tôi cứ nên thật thà mà ở lại chính phủ thôi. Chức tướng quân dù cũng thích đấy nhưng tôi vẫn yêu mạng sống hơn.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy cậu bảo tôi nên nói gì lúc này đây?
Có mỗi bộ xương, cho dù nói là cởi bỏ vỏ bọc của chính phủ đến giới quân sự, thì cậu cứ nghĩ xem, chức vụ của cậu cũng khá cao, có mấy lúc đến lượt cậu phải tự rat ay chứ?
Đồng chí Thiết cậu ta thì ngày nào đều đánh chén no say. Tuy nói Báo Săn có lúc nhiều việc thật nhưng hầu hết thì thời gian đều rất nhàn nhã.
Còn nhẹ nhàng hơn bộ đội thông thường.
Trấn Đông hải vẻ mắt điềm đạm, cười nói. Tuy nhiên vẫn là vẻ mặt của người lãnh đạo, ngồi bên giường của Diệp Phàm, giống như bề trên đang dặn dò gì.
“ Không ngờ rằng Thiết Chiêm Hùng đường đường là một đại soại mà qua lời Trấn tướng quân lại thành một “đồng chí””. Diệp Phàm trong lòng thẹn toát cả mồ hôi, lắc lắc đầu chợt nói:
- Thủ trưởng Trấn, không biết bây giờ anh Thiết thế nào rồi? Cả Tề Thiên, vết thương của tướng quân Lý sao rồi?
- Ôi, tướng quân Lý, cuộc chiến lạp xà ưng đảo là trận chiến cuối cùng trong cuộc đời của ông ấy. Tổng bộ và quân ủy đã phê chuẩn ông ấy nghỉ hưu. Ông ấy cũng già rồi, bảy mươi tuổi đầu rồi chứ có ít ỏi gì đâu, cả một đời vất vả vì đất nước.
Còn về Chiêm Hùng, tình hình cũng không lạc quan lắm.
- Sếp Thiết sao cơ?
Diệp Phàm giật mình, nhổm cả người dậy.
- Nội thương rất nghiêm trọng. Xương cốt hiều chỗ còn bị nứt thành đoạn. Qua sự hội chẩn của các chuyên gia tổng bộ và tổ chuyên gia của bệnh viện thì khả năng hồi phục là rất lớn. Chỉ có điều e rằng lần này nếu muốn khôi phục tới đẳng cấp Quốc thuật lúc đỉnh cao thì chỉ có 10% cơ hội.
Trấn Đông Hải đau lòng muốn cắn chặt răng. Thiết Chiêm Hùng là nhân vật nòng cốt mà ông ta nể trọng nhất, là trụ cột tổ thứ tám của tổ Chiến Long thuộc tổ đặc nhiệm A.
- Vậy sếp Thiết chẳng phải….
Diệp Phàm trong lòng run lên, thấy rất đau lòng.
- Lùi về tuyến hai, tổng bộ và quân ủy đã tham khảo ý kiến cậu ấy, đến cảnh vệ Trung ương đoàn làm người phụ trách cũng được, cũng có thể là đến công tác tại cơ quan bộ đội địa phương. Tuy nói không thể được bằng đẳng cấp như trước nhưng vẫn còn kinh nghiệm và ý chí. Còn nữa cũng có thể nghĩ đến việc đến địa phương nhậm chức.
Trấn Đông Hải vẻ mặt mất mát.
Lý Khiếu Phong nghỉ hưu cũng là điều tất nhiên. Dù lần này ông ấy không bị thương thì cũng phải nghỉ, tuổi cao rồi. Còn Thiết Chiêm Hùng thì chắc anh ấy cũng chưa chuẩn bị tinh thần bị loại như thế.
- Vậy sếp Thiết lựa chọn thế nào?
Diệp Phàm rất quan tâm. Một là vì mũ quan của Thiết Chiêm Hùng cũng chính là đang treo tương lai của bản thân. Thứ hai là vì tỉnh cảm anh em, đây mới là điều quan trọng nhất.
- Tạm thời chưa quyết định. Có lẽ sẽ chọn đi đến cơ quan bộ đội hay đến làm tư lệnh viên của quân khu cấp một của tỉnh.
Trấn Đông Hải nói xong, quay người, lắc đầu:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tre già măng mọc.
Doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước (doanh trại thì cố định còn người lính thì thay đổi liên tục), cậu cũng không cần quá tính toán so đo mấy chuyện này. Chỉ là thay đổi công tác thôi, nói đi nói lại cũng là vì đất nước cả thôi.
Lần này tổ đặc nhiệm A tổn thất khá thê thảm và nghiêm trọng. Năm đồng chí hy sinh, trong đó còn có một cao thủ lục đẳng bị trọng thương đã không thích hợp làm việc tại tổ A, phải chuyển công tác hoặc đến làm việc ở chính phủ.
Bởi vậy số đội viên chính thức của tổ A chúng ta giảm còn dưới bốn mươi người. Sắp tới bổ sung lực lượng, trước mắt chỉ có năm người có điều kiện thích hợp.
Toàn bộ tiến vào cũng không quá 45 người. Đất nước lớn như vậy, thế giới rộng như vậy, mấy người này đi đến khắp nơi, đến bóng dáng còn chẳng thấy.
- Ngày đó chẳng phải có ba người vào sao, nhân viên của tổ đặc nhiệm A chúng ta hẳn phải có khoảng 20 người chứ nhỉ?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
- Đội viên dự bị có gần hai mươi người, nhưng mới có bốn người đạt đến được tứ đẳng, còn thêm đồng chí Tề Thiên mà cậu đề cử, chẳng qua cũng có mỗi năm người. Hơn nữa, trong năm đồng chí này, Kiều Viên Viên không tính số lượng.
Trấn tướng quân vừa nói đến đây, Diệp Phàm không nhịn được, hỏi:
- Lí do là gì vậy? Dĩ nhiên nếu bất tiện thì không nói cũng được.
- Kiều Viên Viên thật ra không phải là thành viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A. Lần này là do nghĩ đến nguy nan của quốc gia mà ra mặt đại nghĩa.
Hơn nữa, cô ấy có học vị thạc sĩ về y học của trường đại học Phục Đán. Cho nên, nghĩ đến lần này không có bác sĩ của đội đặc nhiệm nên mới mời cô ấy.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô ấy không gia nhập tổ đặc nhiệm A, chỉ coi như nhiệm vụ tạm thời thôi.
Trấn Đông Hải nói, rồi đột nhiên bật cười nói:
- Có điều, cô ấy rất quan tâm đến vết thương của cậu. Nói cậu là ân nhân cứu mạng của cô ấy, tự cô ấy đã đưa ra thỉnh cầu với tổng bộ, nói là muốn tới làm y tá cho cậu, đến khi cậu xuất viện.
Tổng bộ cân nhắc đến tính đặc biệt của thân phận của cậu và tính bảo mật. Dù gì cô ấy cũng biết cậu, tin là cô ấy có thể giữ bí mật được.
Cho nên đã đồng ý rồi. Còn nữa, cậu cũng không cần lo lắng gì cả. Tổ đặc nhiệm A chúng ta thương vong thê thảm, đoán rằng mấy nước Mỹ, Nga, Anh, Nhật còn thê thảm hơn.
Chỉ một mình cậu mà hạ gần mười đội viên của họ. Xem chừng cậu đã thành sát thần trong lòng họ hiện nay. Theo bên tình báo đưa tin, bọn họ gọi nhân vật thần bí cậu là thần chết. haha. Thống khoái.
- Thần chết, cái này đúng là điên mà.
Diệp Phàm gượng cười, nói đùa khiến Trấn Đông Hải cũng phải bật cười.
- Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không dò ra cậu được. Không cần nhắc đến bọn họ nữa, dù sao cũng là người của tổ đặc nhiệm A chúng ta, biết được cậu chỉ có vài lãnh đạo cao cấp. Lần này ra ngoài mọi người đều châm cứu, rồi lại bôi thuốc. Mặt cậu đều bị biến đổi cả rồi, ở chốn heo hút ai mà nhận ra cậu. Đến cả những đội viên cùng chiến đấu với cậu khi trước cũng không nhận ra. Còn Kiều Viên Viên thì là ngoại lệ.
Trấn Đông Hải khẽ cười nói:
- Chúng tôi sẽ che dấu cậu
- Cái đó, thật là ngại, chỉ Viên Viên đến chăm sóc tôi.
Diệp Phàm ngượng ngùng, thật ra trong lòng thì bồi hồi.
- Haha. Chàng trai, nắm lấy cơ hội, Viên Viên cũng không phải đơn giản đâu.
Trấn Đông Hải đột nhiên vỗ vỗ vai Diệp Phàm, có chút mờ ám.
- Không đơn giản? ý gì vậy?
Diệp Phàm đột nhiên có vẻ nghi hoặc, đương nhiên chính là muốn tìm hiểu thêm về Kiều Viên Viên. Ngày đó trong bảng kê khai lý lịch, cột gia thế của cô ấy để trống. Điều này cũng không bình thường.
Giống Mai Diệc Thu thiên kim tiểu thư của thủ đô, hồ sơ gia thế đều để trống. Tuy nhiên, gia thế của Mai Diệc Thu thì Diệp Phàm hiểu như lòng bàn tay, đương nhiên là do Thiết Chiêm Hùng để lộ.