Không lâu, dưới đất toàn màu quân phục.
- Dừng tay, nếu tiếp tục tập công sẽ nổ súng.
Tào Chính Đức thấy Diệp Phàm như hổ, một cước làm ngã hai người, một quyền đánh ngã ba người liền hét lên.
Hạ Hải Vĩ cao to lực lưỡng, gần đây Diệp Phàm cho thịt trăn nghe nói Quốc thuật cảnh giới cũng đạt đến cảnh giới đỉnh cao của nhị đẳng. Hơn nữa làm cảnh sát hình sự, kinh nghiệm đánh nhau cũng nhiều.
Thường thường một quyền đều vào chỗ hiểm, tuy không thể giống Diệp Phàm khẽ một cái người đã nằm úp nhưng một đám ngã xuống là không thành vấn đề.
Vả lại, cán bộ quân khu này đa số đều làm văn phòng, mặc quân trang chỉ để dọa người, thật sự không có gì. Đối thủ là hai người mạnh, trong đó có vài người lợi hại đã bị Diệp Phàm đá thành yếu đuối.
Cho nên, Tào Chính Đức đau lòng hô to, không lâu sau dưới tầng chạy lên tám binh lính mang súng trường, toàn bộ nhằm vào Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ. Những người này thật ra mới là người giỏi.
Diệp Phàm thấy thế, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nháy mắt với Hạ Hải Vĩ, nhoáng một cái như chớp, bật người ra trước mặt Tào Chính Đức giơ tay bóp cổ Tào Chính Đức quát:
- Ai dám tới gần, tôi làm thịt tư lệnh Tào.
Hạ Hải Vĩ cũng không chậm lập tức vọt đến phía sau Diệp Phàm, vừa đúng cửa văn phòng, một cước đá văng mở cửa văn phòng, Diệp Phàm đem Tào Chính Đức vào phòng.
- Buông tư lệnh Tào ra, bắt cóc quan quân, muốn lên tòa án quân sự hay là muốn mất đầu?
Lúc này, từ trên tầng một người mang quân hàm đại tá thở hồng hộc chạy xuống, mặt đầy mồ hôi. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy la lớn.
Đương nhiên, đại tá sao có thể dọa Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ.
Diệp Phàm vươn một bàn tay, bóp cổ Tào Chính Đức nhiều hơn, cổ Tào Chính Đức giống như bị trói.
Tào Chính Đức giãy dụa một chút, cổ càng chặt thêm, thiếu chút nữa không thở nổi, trừng mắt mặt đỏ lên, không nói được.
- Còn động đậy không muốn sống nữa sao?
Diệp Phàm tức giận đá một cái vào háng lão Tào, lão Tào chỉ cảm thấy một cảm giác đau điếng, không biết có hỏng không.
Một chút nước tiểu lập tức chảy ra, cách đó không xa vài binh lính hít mũi, ánh mắt lạ lẫm nhìn phần dưới của Tào Chính Đức, phát hiện quả nhiên có chút ẩm, không dám hé răng.
Hôm nay Tào Chính Đức quả là mất mặt, trước hàng trăm ánh mắt y ta đường đường là tư lệnh quân khu lại bị trói, còn tiểu ra quần.
Y không cam lòng, ra sau chân tay lập tức uy phong lại hướng về phía Diệp Phàm.
Bốp, một cái tát đến, trên mặt Tào Chính Đức lập tức in rõ năm ngón tay, như có người vẽ lên hơn nữa là màu xanh.
Diệp Phàm lạnh lùng nói:
- Tôi còn nhẹ tay, nếu không mặt ông chỉ sợ thành đầu heo.
- Không được đánh người.
Đại tá kêu to, tuy nhiên thực ra trong lòng vô cùng sung sướng.
- Anh là ai, kêu cái gì, gọi người quản lý các anh ra nói chuyện.
Diệp Phàm nhìn đại tá nói, thật ra hắn biết chắc người này chính là người thứ hai sau Tào Chính Đức, hẳn là người quản lý. Tào Chính Đức là đại tá, quân khu Đức Bình cao nhất hẳn là đại tá.
Chẳng lẽ dưới Tào Chính Đức còn có tướng quân. Chính sư đoàn trưởng Mã của sư đoàn dã chiến cố 2 cũng là một đại tá. Cho nên, ở Đức Bình căn bản là không có tướng quân.
- Thứ trưởng Thiết, có việc lớn rồi.
Hạ Hải Vĩ trốn vào văn phòng vội vàng gọi điện báo cho Thiết Chiêm Hùng.
Bởi vì Hạ Hải Vĩ nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ đến ai. Một quân khu như vậy thì lãnh đạo địa ủy ra tay họ cũng không nể mặt. Trang Thế Thành cho công an đến đây không phải là làm cho tình hình phức tạp hơn sao.
Tạo thành tình thế quân đội và địa phương đối lập, đó chính là việc lớn, không chừng sẽ đến tận trung ương. Đương nhiên, ngược lại một đồng chí của quân khu đến địa phương cũng làm vậy thôi.
- Chuyện gì nói nhanh.
Thiết Chiêm Hùng trong lòng cũng hơi lo lắng, thầm nghĩ, với sức mạnh của Diệp Phàm thì có thể có chuyện gì lớn. Quân khu Đức Bình cũng không phải đầm rồng hang hổ. Thật sự không có giấy chứng nhận của Phó trưởng ban quân vụ, Tào Chính Đức còn có thể làm gì.
- Vừa rồi tôi và Diệp Phàm đã gặp Tào Chính Đức…
Hạ Hải Vĩ nói hết mọi việc, Thiết Chiêm Hùng lập tức kinh ngạc hỏi:
- Hai người thật sự đánh ngã nhiều người của người ta?
- Ừ, tôi đánh vài người, những người khác là Diệp Phàm làm, xem ra xương cốt đều gãy vài cái. Hiện tại đang dùng súng giằng co, Tào Chính Đức bị Diệp Phàm kèm ở cửa phòng, vừa nãy định hạ thủ bị Diệp Phàm tát cho một cái mặt sưng lên.
Hạ Hải Vĩ vội vàng nói.
- Vui nhỉ, ha ha, tát một cái, vui thật. Ôi vừa rồi không gọi tôi, để tôi quét vài cái cho khoái, ha ha ha…
Thiết Chiêm Hùng càn rỡ cười.
Hạ Hải Vĩ thầm nghĩ, người này hóa ra lại hiếu chiến như vậy, may mà không gọi ông ta đến, nếu không, quân khu Đức Bình chắc đã bị phá hủy.
Với thân phận của ông ta, hủy rồi thì người ta vỗ mông chạy mất, xui xẻo còn lại phần mình.
- Thứ trưởng Thiết, mau nghĩ cách, nếu không, bọn họ dù sao cũng có súng.
Hạ Hải Vĩ có chút nỏng nảy.
- Có súng, sợ cái gì, bọn họ chẳng lẽ dám nổ súng. Đừng nóng vội, để tôi gọi điện thoại cử vài cứu binh đến, yên tâm, bảo Diệp Phàm bình tĩnh một chút, cũng đừng đánh cho Tào Chính Đức thảm quá, tốt xấu thì người ta cũng là Tư lệnh, bằng không về sau khó ăn nói.
Thiết Chiêm Hùng sau khi cúp điện thoại nghĩ một chút gọi điện thoại cho Cố Thiên Kỳ nói:
- Lão Cố cho tôi mượn vài người lính để dùng.
- Mượn lính, anh mà cũng muốn mượn lính của tôi sao? Kính Báo Săn của anh chẳng lẽ còn chưa đủ?
Quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ có vẻ ngạc nhiên, còn tưởng Thiết Chiêm Hùng muốn bắt tên lưu manh nên mượn lính.
- Diệp Phàm bị vây ở quân khu Đức Bình, bọn họ có súng, tình hình nguy cấp, lão Cố, thân phận Diệp Phàm anh biết, tổ nòng cốt thứ tám của các anh thường ra ngoài hỗ trợ bộ đội.
Thiết Chiêm Hùng vừa nói đến đây, Cố Thiên Kỳ nóng nảy kêu lên:
- Từ đã lão Thiết, rốt cuộc sao lại thế?
Thiết Chiêm Hùng nói đơn giản sự việc một chút, Cố Thiên Kỳ lập tức nói:
- Tôi lập tức bảo Sư đoàn dã chiến số 2 mang vài người đến trao đổi một chút, tin là Tào Chính Đức sẽ nể mặt.
- Tuy nhiên, lão Thiết, phân quân khu Đức Bình tôi cũng không quản lý được, lãnh đạo của người ta là thủ trưởng Trấn của Quân khu tỉnh.
Anh cũng gọi điện cho ông ta, điều đình một chút, ôi chuyện này là thế nào, Tiểu Diệp cũng làm nên chuyện. Tào Chính Đức lòng dạ cũng quá hẹp hòi, lão già này, không làm được chuyện gì.
- Lão Trấn, mau gọi điện thọai đến cho người quản lý nhân sự phân quân khu Đức Bình, xảy ra chuyện lớn…
Thiết Chiêm Hùng cố ý khuếch đại sự việc.
Làm Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành kinh hãi, nghe xong lập tức nói:
- Lão Thiết, chỉ sợ việc nay xử lý không được tốt.
- Có ý gì vậy lão Trấn, chẳng lẽ thật sự muốn để Diệp Phàm bị bắt,
Thiết Chiêm Hùng có vẻ không vui nói.
- Lão Thiết, không phải ý này, Tào Chính Đức lần trước không phải xui xẻo, tuy nhiên gần đây lại số đỏ.
Tào Chính Đức là họ Tào, nhưng cùng nhà họ Tào ở Bắc Kinh là mấy cây tre không đến.
Tuy nhiên lần trước Tào Chính Đức gặp xui xẻo bị mất chức, sau đó rất buồn, về nhà lại bất ngờ gặp người làm gia phả của dòng họ. Lúc đó Tào Chính Đức nhàm chán lật gia phả của nhà mình, không ngờ phát hiện một điều mới.
Trấn Thang Thành vừa nói đến đây, Thiết Chiêm Hùng cũng trở nên hứng thú, vả lại sư trưởng Mã chắc đã đến, sinh mạng Diệp Phàm hẳn không còn nguy hiểm, cho nên, cũng yên lòng, lạnh giọng hừ nói:
- Cái gì mới, Tào Chính Đức không phải Columbus, có phát hiện gì mới chứ?
- Một cái khác, ha ha Bởi vì Tào Chính Đức trong giây lát phát hiện tổ tiên hơn trăm năm trước của mình không ngờ có cùng tông mạch với nhà họ Tào ở Bắc Kinh.
Phát hiện này khiến Tào Chính Đức thiếu chút nữa phát điên, lập tức cầm gia phả đến Bắc Kinh làm thân.
Xem ra Tào Mộng Đức đã nể việc này ra tay giúp y một phen, có điều y không thể phục nguyên chức cũ, vì cấp trên trước đó có nói, trong ba năm không thể phục nguyên chức, hơn nữa, là phó quân ủy Triệu nói.
Tào Mộng Đức cũng có chút khó xử, cuối cùng đành dùng phương pháp cấp quân hàm đại tá, đưa đến phân quân khu Đức Bình đảm nhiệm chức tư lệnh.
Trấn Thang Thành nói, ý tứ rõ ràng làm Thiết Chiêm Hùng không thể không hiểu.
Ý là người ta có chỗ dựa là nhà họ Tào ở Bắc Kinh, Trấn Thang Thành tôi cũng không thể thiên vị Diệp Phàm. Đương nhiên, Diệp Phàm muốn tôi thiên vị, phải đưa ra thực lực.
- Lão Trần, không nể mặt tôi đúng không?
Thiết Chiêm Hùng hỏi thẳng.
- Lão Thiết, không phải tôi không nể mặt anh, điều đình tôi sẽ cho người điều đình. Tuy nhiên, Diệp Phàm đại náo phân quân khu Đức Bình, nghe nói còn đánh gãy xương nhiều binh lính.
Việc này ầm ĩ quá lớn, tôi muốn che cũng không che được. Tuy nhiên thằng nhóc Diệp Phàm cũng quá độc ác đi.
Dù sao tôi cũng là Tư lệnh quân khu tỉnh, nếu không vì cấp dưới mà vì Diệp Phàm thì chuyện này về sau còn cấp dưới nào nghe tôi. Phiền phức lớn nhất chính là Tào Mộng Đức vừa ra tay thì Tư lệnh quân khu tỉnh như tôi không là gì.
Trấn Thang Thành nói là sự thật, thật sự là khó làm. Thật sự là Trấn Thang Thành cũng có chút bực Diệp Phàm kích động, phân quân khu là địa bàn của ông ta, làm như vậy không phải là không nhìn ý của ông ta sao.