Đinh Xuân Thu mỉm cười đắc ý, cảm thấy chỉ cần mình giải thích rõ, Trang muội tử đến từ đại lục này nhất định sẽ thất kinh, sau đó xấu hổ nhận lấy món quà hậu hĩnh mình ban cho.
-Thật xin lỗi! Tửu điếm các anh quá sang trọng, tôi chỉ là một cô gái nông thôn, chi phí không nổi.
Trang Hồng Ngọc khách khí kiên quyết cự tuyệt, không đưa tay, đương nhiên cũng không cần, hơn nữa trong giọng nói ngầm có ý châm chọc.
Thái độ của Trang Hồng Ngọc làm cho Đinh Xuân Thu cảm thấy mất thể diện, chiếc thẻ bạc gắp trên tay không thu về được, trên mặt nhất thời có chút âm trầm.
Thái Y Tuyết lạnh nhạt, ở bên cạnh xem náo nhiệt không lên tiếng, có lẽ cũng có chút phản cảm với phong cách nhà giàu của Đinh Xuân Thu, chuyện gì cũng ra vẻ giàu có ép người.
Tề Thiên thấy Đinh đại thiếu gia gia đối đãi với Diệp Phàm khác biệt, sớm đã có chút tức giận, đang muốn phát hỏa, chẳng qua bị Diệp Phàm ngầm trừng mắt không cho phép.
Chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm loạn mưu lớn, Diệp Phàm cũng không muốn trước khi hợp đồng chuyển nhượng còn chưa ký chọc ra chuyện gì, bởi vì xem tình thế quan hệ Đinh gia và Thái gia hình như rất tốt, chọc giận Đinh đại thiếu gia gia có lẽ sẽ gián tiếp đắc tội với Thái gia, chuyện này quan hệ đến mấy ngàn vạn đầu tư, hơn nữa cũng quan hệ đến cuộc sống của hơn ngàn hộ công nhân viên chức Ngư Dương, so với một chút thiệt thòi mà mình phải chịu, thiệt thòi của mình thật sự không là gì.
Thái Kỳ vừa nhìn vội vàng cười giảng hòa nói:
-Trang cô nương, có thể cô không biết, vị Đinh đại thiếu gia gia này là đại công tử của chủ tịch Đinh Thiên Nhai tập đoàn Bảo Đức Lai Hồng Kông, gia sản của họ đạt tới 6 tỉ. Tài sản của tập đoàn vượt qua 15 tỉ. Cho dù ở thiên đường thế gian Hồng Kông này, Đinh đại thiếu gia gia nổi danh như cồn, người ta gọi là ‘Ngọc Điệp đại thiếu’. Đại tửu điếm Bảo Đức Lai này chính là một công ty trực thuộc của công ty tập đoàn mà thôi, do Đinh đại thiếu gia gia chịu trách nhiệm.
-Ngọc Điệp đại thiếu, người cũng như tên. Phí Vũ Vân của Ngư Dương người ta gọi là Ngọc diện lang quân, nghe nói những cô nương bị y chà đạp không đủ một tiểu đoàn chí ít cũng bằng một đại đội tăng cường.
Nơi này lại thoát ra một “Ngọc Điệp đại thiếu”, đương nhiên, Ngọc diện lang quân Phí Vũ Vân so với Ngọc điệp đại thiếu Đinh Xuân Thu chỉ có thể xem là một thứ nhỏ, gia sản ngàn vạn không thể so sánh với mấy tỉ. Tuy nhiên hai kẻ này đoán chừng cũng không phải là dạng gì tốt đẹp, nhìn cặp mắt háo sắc cứ trượt trên người Trang Hồng Ngọc cũng biết không phải là người tốt. Diệp Phàm cười nhạt, tạm thời không lên tiếng, cũng muốn nhìn xem cô gái cao ngạo Trang Hồng Ngọc xử lý chuyện này như thế nào, nhanh chóng tiếp cận hay là dũng cảm cự tuyệt.
-Thật xin lỗi Đinh công tử, tôi thật sự không thể nhận được, xin anh thu lại.
Trang Hồng Ngọc cự tuyệt lần nữa, quay đầu lại nhìn Diệp Phàm, có lẽ hi vọng hắn ra mặt giải quyết.
-Hừ.
Đinh Xuân Thu có vẻ tức giận.
-Ha ha ha, Đinh công tử, nói thật, tôi nghĩ nguyên nhân Trang cô nương không nhận chủ yếu là vì có nhận cũng không có tác dụng gì. Anh thử nghĩ xem, chúng tôi công tác một huyện nhỏ như Ngư Dương tiền lương một tháng hơn ba trăm đồng, lấy cái thẻ này làm gì? Nếu chơi bài xì phé thì hơi cứng và nhỏ, cho trẻ con làm đồ chơi còn hợp hơn, ha ha ha…
Lời nói của Diệp Phàm có vẻ có lý, kì thực ám chỉ là một món đồ chơi của con nít mà thôi. Đinh Xuân Thu làm sao không hiểu, mặt thoáng chốc sầm xuống.
Trang Hồng Ngọc và Tề Thiên thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, nhưng lại không dám, nín nhịn rất là khó chịu.
-Được rồi! Vùng khỉ ho cò gáy đại lục đúng là nghèo, đúng là chơi không nổi, tôi lấy về cho trẻ con chơi vậy.
Trên mặt Đinh Xuân Thu chợt lóe vẻ âm độc, mỉm cười thu lại chiếc thẻ bạc.
-Ha ha, đại lục mặc dù nghèo nhưng người có chí khí, không phải sang năm Hồng Kông sẽ trở lại đại lục rồi sao? Người nghèo quản người giàu, còn không phải chúng tôi quản. Hừ.
Tề Thiên rốt cục không nhịn được, hừ mũi nói.
-Anh là người nào, nghèo rớt mồng tơi cũng ra ngoài tỏ vẻ.
Đinh Xuân Thu nổi giận, lạnh lùng nói với Tề Thiên.
-Tôi không phải là người nào, chỉ là một tên lính quèn của đại lục, gọi tôi Tề Thiên là được.
Tề Thiên vẫn cười lạnh, vẻ mặt khinh thường, tướng mạo xem ra còn muốn cuồng hơn Đinh đại thiếu gia gia.
-Được rồi, mọi người uống rượu, tiếp tục tán gẫu không được sao?
Thái Y Tuyết mỉm cười, xem ra xem cảnh náo nhiệt cũng đủ rồi, nếu không ra mặt sẽ diễn biến thành Tề Thiên đại thánh cuồng ẩu Ngọc điệp đại thiếu.
Lai lịch của Tề Thiên, Thái gia đương nhiên biết rõ, Đinh đại thiếu gia muốn đấu với y còn hơi non. Tề gia ở Hoa Hạ là gia tộc nổi tiếng, tài phú không sánh bằng Đinh gia, nhưng người ta có thế lực, nếu sau này Hồng Kông thật sự trở về đại lục, Tề gia muốn chơi Đinh gia một vố hoàn toàn có thể làm Đinh gia tuyệt sát .
-Hừ! Hôm nay nể mặt chị Thái, đừng không có bản lĩnh cả ngày kêu la, bẻm mép cũng vô dụng, đàn ông thì phải lấy công phu ra so tài, tốt mã chỉ là giẻ rách, có ích lợi gì.
Đinh đại thiếu gia gia cười âm độc nói, chế giễu Tề Thiên là loại vô dụng.
Lời này lập tức chọc giận Tề Thiên, y cũng sắc bén nói:
- Hừ, chí khí cũng không phải là nhỏ.
-Ha ha ha, được rồi Tề Thiên, người ta là người giàu có, có gia sản mấy tỉ. Trong nhà cậu có gì? Lão tử nhà cậu không phải là phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc sao? Ông cậu không phải là một tiểu đầu mục trong Quân ủy Hoa Hạ chúng ta sao? Bá phụ cậu không phải là một uỷ viên trung ương sao? Có gì chứ, bọn họ có thể to hơn tiền sao?
Diệp Phàm quăng ra một hơi, thiếu chút nữa làm Đinh đại thiếu gia chết nghẹn.
Y hoảng sợ nhìn chằm chằm Tề Thiên, mặt đã trướng thành màu gan heo, chỉ cần hai chữ ủy viên tung ra đã rất ghim người, đằng này lại còn Ủy viên Quân ủy cộng thêm uỷ viên trung ương, khiến người nghe thấy cũng cảm thấy lạnh người.
Thật ra Diệp Phàm chỉ bốc phét, hắn căn bản không biết chuyện nhà Tề Thiên, chỉ nghe nói ông nội Tề Thiên trước kia ở trong quân đội, còn là Thượng tướng.
Có lẽ bây giờ không phải nhậm chức trong Quân ủy thì cũng đã về hưu, còn uỷ viên trung ương lại càng là Diệp Phàm bịa đặt ra, không nghĩ rằng trò này lại có hiệu quả, thoáng cái đã hù dọa được Đinh Xuân Thu.
Đinh Xuân Thu tuy nói là người Hồng Kông, nhưng thường xuyên chạy sang đại lục, những Bí thư huyện hay thành phố ở trước mặt y cảm giác đều là tiểu quan, nhưng phân lượng danh hiệu Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc hắn biết rất rõ.
Bởi vì tập đoàn Bảo Đức Lai Hồng Kông có 6 thành đều là làm ăn ở đại lục, biết rõ uy lực của Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy đại lục.
Phía sau lại có hai uỷ viên thì càng kinh người. Đinh đại thiếu gia không khiếp sợ cũng không được. Y quay đầu nhìn lướt qua hai chị em Thái gia, thấy hai người này đồng thời gật đầu, sau khi chứng thực Tề gia thật sự có loại nhân vật cấp đại lão chống đỡ, Phó Chủ tịch huyện họ Diệp cũng không phải nói khoác, người này lập tức thay đổi thái độ.
Y cười nói:
-Tốt lắm, các vị đều là khách quý của bổn điếm, khách hàng là thượng đế, mời ngồi, bữa ăn tối nay này tôi làm chủ, mọi người cứ uống thoải mái.
Thật ra Diệp Phàm đã đoán đúng rồi, ông nội Tề Thiên đã về hưu, nhưng người ta đã nhậm chức quân ủy trước khi về hưu, đương nhiên nhân mạch gì đó cũng rất dọa người,
còn bá phụ của Tề Thiên thật sự là Chủ tịch tỉnh, Phó bí thư Tỉnh ủy, cũng mới ngồi lên cách đây không lâu, là uỷ viên dự khuyết trung ương, năm 1995 bầu cử phụ uỷ viên dự khuyết trung ương để bổ sung, còn chưa trở thành uỷ viên chính thức.
Chị em Thái gia cũng gật đầu cho qua, dù sao đều là uỷ viên, quan tâm gì là dự khuyết hay chính thức. Thật ra thì uỷ viên dự khuyết trung ương cũng khá nhiều, năm 95 là hơn 100 người, muốn trở thành uỷ viên dự khuyết thì phải dựa vào có bao nhiêu phiếu do Đại hội đại biểu nhân dân cả nước tuyển cử bầu ra .
Uỷ viên dự khuyết cục Chính trị trung ương lại bước lên một bậc thang mới, trên điều lệ chỉ có ưu tiên quyền lực trở thành ủy viên cục chính trị trung ương, nói cách khác nếu như ủy viên cục chính trị trong nhiệm kỳ đánh mất chức vụ (chết, từ chức, bị khai trừ), uỷ viên dự khuyết cục chính trị có thể theo như tuần tự thay thế bổ sung, trong nhiệm kỳ mới, uỷ viên dự khuyết cục chính trị cũng có thể so sánh với những uỷ viên uỷ ban trung ương bình thường khác, tiến một bước trở thành ủy viên cục chính trị trung ương.
Uỷ viên dự khuyết uỷ ban Trung ương, thường gọi là uỷ viên dự khuyết trung ương. Căn cứ vào quy định điều lệ đảng, uỷ viên uỷ ban trung ương và uỷ viên dự khuyết phải có 5 năm tuổi đảng trở lên. Bình thường do các quan lớn cấp phó ban hoặc cấp phó tỉnh dự bổ sung, còn quan lớn cấp trưởng ban hoặc cấp trưởng tỉnh bình thường đều là uỷ viên chính thức trung ương.
Bữa ăn trôi qua vội vã.
Buổi tối Diệp Phàm đi theo Tề Thiên đi dạo một vòng.
Hắn mắng:
-Tiểu tử nhà cậu, Chị Thái xinh đẹp như vậy, làm sao cậu nói cô ấy là Dạ Xoa, làm hại tôi lo lắng một trận.
-Không phải là chị Thái.
Tề Thiên lập tức sửa chữa.
-Không phải là chị Thái chẳng lẽ là em Thái Cô ấy không phải nhỏ hơn cậu chứ.
Diệp Phàm nhìn Tề Thiên kỳ quái.
-Không phải….chuyện này…cô ấy 27 tuổi, đương nhiên là lớn hơn em, chỉ có điều em cũng thích làm anh, gọi chị có vẻ khó nghe.
Tề Thiên có vẻ nhăn nhó.
-Ha ha ha
Diệp Phàm càn rỡ cười lớn.
-Cười cái gì, còn không phải là học theo anh sao, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Những thứ này, hắc hắc, bệnh chung của đàn ông! Đại lão gia đều thích làm lão Đại. Tề Thiên cười hắc hắc, đột nhiên xoay mặt nói:
-Đại ca không phải thích người hơn tuổi chứ, anh nhìn em, anh mới bao nhiêu tuổi, chúng ta đều gọi anh là đại ca, tứ mỹ anh dẫn theo, em gái Mị Nhi, không phải đều gọi anh là đại ca sao, ha ha ha….
-Tiểu tử cậu, muốn bố trí tôi có phải không? Có phải cần ăn đòn hay không!
Diệp Phàm cười mắng, thầm nghĩ Tề Thiên nói trúng, mình hình như có thích làm đại ca từ trong xương cốt, thấy người nào cũng muốn người ta gọi mình Diệp ca, thật là một tật xấu, xem ra nhất thời muốn thay đổi cũng không được.
-Tứ mỹ gì, còn cả Mị Nhi muội, xem ra Chủ nhiệm Diệp là một mầm mống phong lưu, mới bao tuổi, lại đeo theo nhiều muội muội như vậy, hừ! Đêm hôm đó điên cuồng như vậy, chẳng lẽ là cố ý, hình như Chủ nhiệm Diệp cũng không giống con quỷ háo sắc, chẳng lẽ thật sự là sắc lang?
Trang Hồng Ngọc ở bên cạnh dựng đứng lỗ tai nghe hết toàn bộ, âm thầm oán hận Diệp Phàm.
Không lâu trở lại tửu điếm.