Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đội thứ ba đã sắp đến Shahara rồi.

- Không kịp nữa rồi, tổ thứ hai mà chúng ta phái đi tìm Trương Cường, Tề Thiên, Lô Dũng đã phát hiện dấy vết của một mê cung chết.

Hơn nữa, hội hợp với Trương Cường rồi. Tuy nhiên, trong năm người bọn họ thì đồng chí Trần Lâm đã hy sinh rồi. Còn Trương Cường, Tề Thiên và Lỗ Dũng đều bị thương.

Trong năm người chỉ còn lại đồng chí Tằng Hồng Mỹ là ở lại chăm sóc mọi người. Một trong những thành viên đi tiếp viện của đội thứ 2 lúc hội hợp với bọn họ đã bị sự liên thủ công kích giữa đội hành động đặc biệt Sói Biển và đội La Hán Ấn Độ.

Để bảo vệ đám Tề Thiên, Lô Vĩ và Tề Thiên cũng đều bị thương cả. Hai tổ hợp ở cùng nhau, đội viên tái chiến còn chưa đến năm người.

Còn bị thương thì có đến tám người. Đồng chí Triệu Thanh Ngọc của tổ Tình báo vừa truyền đến một tin tức rằng lúc ‘lão Ngọc’ và cao thủ cửu đẳng của nước Mỹ kịch chiến, trong mê cung đột nhiên có đến chục quả giống như lựu đạn bay ra.

Kết quả, Vương lão và Tư Bì Lang đều bị trọng thương. Phỏng chừng, đã mất đi năng lực tái chiến rồi. Hơn nữa, các nước đều đã huy động quân bài, tất cả đều nhìn hai người họ như hổ rình mồi, tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ e là có nguy hiểm đến tính mạng thôi.

Đới Thành lo lắng nói.

- Tìm được lão Vương chưa?

Lý Khiếu Phong hô lớn, người cũng đứng cả lên.

- Sau khi vụ nổ xảy ra thì không thấy bọn họ đâu cả, tạm thời vẫn chưa có bất cứ tin tức gì. Tuy nhiên, theo phỏng đoán thì có người đánh lén bọn họ. Đám người bao gồm cả Tư Bì Lang đã chuồn hết rồi.

Đới Thành nói.

- Toàn lực tìm kiếm, bất kể thế nào đều phải bảo đảm sự an toàn cho lão Vương. Cho dù tổ chỉ còn lại một người, thì đó nên là lão Vương. Đới Thành, nếu lão Vương gặp chuyện không may, thì cậu đừng có trở về nữa.

Lỗ Tiến hét lên, ra ‘tử lệnh’.

- Thật sự không tìm thấy lão Vương, các đồng chí, mọi người hãy chuẩn bị đi lượm xác tôi. Tôi đi đây, đi giết người

Đới Thành giọng nói mang vẻ bi thương, sau khi cúp máy thì không khí trong phòng hội nghị càng trở nên nặng nề hơn.

Khoảng một phút đồng hô trôi qua, Lỗ Tiến lên tiếng:

- Chủ tịch, tổ A đã đến lúc khó khăn nhất rồi. Lỗ Tiến vô dụng, mời lãnh đạo hãy xử lý tôi đi.

- Nói tình hình trước đã, còn những cái khác thì nói sau.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khác của chủ tịch Đường Hạo Thông.

- Lão Vương bị thương nặng mất tích. Lỗ Tiến yêu cầu liên hệ với người nhà của lão Vương.

Lỗ Tiến nói.

- Vương Gia cốc dưới Thiên Trượng Phong, cậu đi đi,

Chủ tịch Đường nói, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Nhất định phải tìm được lão Vương, tuyệt đối không được…

Lời này của chủ tịch Đường chỉ nói được một nửa, nhưng Lỗ Tiến vẫn cảm thấy như bị tê liệt. Lời này nói một nửa khiến người ta phải suy nghĩ vô cùng.

Đêm khuya

Hai chiếc xe taxi trông vẻ rất bình thường nhằm thẳng Thiên Trượng Phong mà đi.

Thiên Trượng Phong tuy nói được xưng là Thiên Trượng, nhưng thực ra không cao lắm. Bởi vì đỉnh này có thế giống như cắm lên trời cho nên mới có tên như vậy.



Cái đó, cũng chỉ là thế cắm trời, chứ không phải nói nó cắm lên trời, thực ra Thiên Trượng Phong chỉ giống như một hòn đá lớn mà thôi.

Đương nhiên, khối đá này cũng vô cùng lớn, phía trên cũng có rất nhiều cây cối. Qua sự khảo chứng của các chuyên gia địa lý, cả một đỉnh núi nhỏ này chính là một khối đá, thực sự cũng có chút khiến người ta kinh ngạc.

Hai chiếc xe thương vụ đứng dưới Thiên Trượng Phong, Lỗ Tiến xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc nói với mấy đồng chí phía sau:

- Mọi người cứ ở trong xe chờ.

- E rằng như vậy không ổn, Lỗ tướng quân, chúng tôi phụng mệnh bảo vệ an toàn cho anh mà.

Một tổ viên của tổ A chào theo nghi thức quân đội nói.

- Ở đất thủ đô thật sự có người muốn đánh lén Lỗ Tiến tôi, vậy chỉ có thể nói Lỗ Tiến tôi mệnh tuyệt như thế.

Lỗ Tiến nói.

- Lỗ tướng quân, hay cứ để chúng tôi vào cùng anh nhé.

Một thượng tá nói, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Buổi tối Lỗ Tiến đến đây, mọi người cũng không biết mục đích của Lỗ tướng quân, còn cho rằng vị tướng quân này có phải trong lòng cảm thấy buồn bực mà đến chỗ Vương Gia cốc đánh đấm một chút để giải sầu hay không.

Về phần bí mật của Vương Gia cốc, chỉ có Lỗ Tiến mới hiểu. Đương nhiên, đầu tiên là do Chủ tịch Đường nói với gã, ngay cả gã cũng không biết được quân bài bí mật của tổ A- Lão Vương lại là người của Vương Gia cốc.

- Đây là quân lệnh, ai cũng không được đi theo. Nêu ai vẫn đi thì sẽ bị xử lý theo quân pháp.

Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc hạ lệnh.

- Vậy được.

Mấy người cấp dưới đànhh khó xử nhìn nhau, nhưng vẻ mặt lo lắng vẫn không hề biến mất.

- Ha ha, cứ yên tâm. Lỗ Tiến tôi chẳng lẽ lại là đậu phụ nát hay sao? Nếu đấu thì tất cả các cậu ở đây cộng lại cũng chưa phải là đối thủ của tôi đâu.

Lỗ Tiến vỗ vỗ vai vị thượng tá, bước từng bước nặng nề lên bậc thang đá.

Tình hình trong Vương Gia cốc Lỗ Tiến cũng không hiểu lắm, hôm nay là lần đầu đến đây. Nói thực, Lỗ Tiến lúc này trong lòng cũng có chút bất an.

Nếu Vương Gia cốc từ trước đến nay luôn là nơi bảo vệ cuối cùng của tổ A thì bên trong nhất định có chỗ không tầm thường.

Ngoại trừ lão Vương, Lỗ Tiến tin rằng sẽ còn cao thủ cùng bậc với lão Vương. Lần này Lỗ Tiến đến, cũng là có ý xin cứu binh. Tin tưởng rằng những cao thủ trong cốc sẽ không thấy chết mà không cứu.

Lỗ Tiến hít một hơi thật sâu, do dự một chút rồi mới bước lên bậc thang thứ hai. Thủ hạ của ông đều có chút ngạc nhiên. Xem tư thế này của thủ trưởng Lỗ giống như trên thềm đá của Vương Gia cốc có mãnh thú vậy.

Lỗ tiến là thủ trưởng của tổ A, nhưng đồng thời ông cũng là một cao thủ. Những kẻ đầu đường xó chợ tuyệt đối không phải là đối thủ của ông. Những điều Lỗ Tiến nói đều là sự thật, ngay cả đám thủ hạ này hợp lại cũng không phải là đối thủ của ông.

Thủ trưởng của tổ A từ trước đến giờ đều là những người vô cùng tài giỏi, là một cao thủ thực sự trong giới Quốc thuật.

Những người nổi tiếng quá thì không thể làm thủ trưởng của tổ A được, ‘không được hiện sơn, không được lộ thủy’ là yêu cầu của quốc gia đối với họ. Nhưng thực lực cũng không được quá yếu, nếu quá yếu thì sẽ không thể đứng đầu được đơn vị thần bí nhất, tinh anh nhất này.

Leo lên hơn trăm bậc, rẽ bên phải đi vào trong, hai bên đường là hàng cây cổ thụ, cỏ cây rậm rạp.

Nhưng thực ra con đường này được quét dọn rất sạch sẽ, ngoài lá rụng ra thì không xuất hiện rác rưởi nào khác.

Giẫm lên lớp lá rụng này, những tiếc ‘xạc xạc’ vang lên. Thỉnh thoảng có những con vật nhỏ bé bị tiếng bước chân của Lỗ Tiến làm cho giật mình mà chạy tung bốn phía.

Đi cả nửa nặm rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng của những ngọn đèn trong cốc.

Một dòng suối nhỏ từ trong cốc chậm rãi chảy ra bên ngoài, nước suối vô cùng trong suốt, những đàn cá nhỏ tự do tự tại bơi trong nước…Lỗ Thiến không khỏi cảm thán, nơi này quả là đẹp và yên bình. Ông không nhịn được bèn ngồi xuống bên cạnh dòng suối để rửa mặt mũi.



Nơi này, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Hai bên suối những lác đác những tòa viện, vật liệu xây dựng nên hẳn là đá gạch xanh, mang phong cách cổ xưa, không có tòa nào hoa lệ cả. Kết hợp với phong cảnh tự nhiên, nơi đây giống như một bức tranh vô cùng hài hòa.

- Là Lỗ tướng quân phải không?

Lúc này, từ chỗ cối xay đá đầu thôn có một bóng người. Từ những tia sáng yếu ớt của những ngọn đèn, Lỗ Tiến phát hiện đó là một người thanh niên, mặt hơi tròn, mũi cao, dáng người khá cao lớn. Từ ánh mắt của người này, Lỗ Tiến cảm nhận được chàng thanh niên này có chút gì đó ‘bất cần đời’.

- Đúng vậy! Cậu là?

Lỗ Tiến rất khách khí hỏi lại.

- Vương Nhân Bàng.

Người thanh niên thản nhiên nói, sau đó đưa tay qua. Lỗ Tiến cũng giơ tay ra bắt. Tuy nhiên, không lâu sau, Lỗ Tiến cảm giác được một lực lớn từ bàn tay của đối phương truyền đến.

Lực này càng lúc càng mạnh, giống như muốn giáng cho đối phương một đòn phủ đầu vậy. Lỗ Tiến lập tức trào lên một ngọn lửa giận trong lòng, bụng nghĩ thằng nhóc mày nghĩ ông đây không biết cái trò này hay sao?

Lỗ Tiến vận khí một cái, một lực mạnh mẽ phản ngược lại đối phương.

Hai lực mạnh gặp nhau, bàn tay đều có chút run lên.

Một phút sau, Lỗ Tiến hoàn toàn chấn kinh rồi.

Bởi vì, lúc đầu mình ra ba thành khí lực, còn e rằng sẽ bóp nát tay tên nhóc ngông cuồng này.

Không thể tưởng tượng được, người ta còn bình tĩnh mỉm cười với mình. Lỗ Tiến lúc này càng tức giận, càng ra lực mạnh hơn, nhưng đối phương vẫn chẳng hề nhúc nhích.

Cho đến hiện tại, Lỗ Tiến đã đem toàn bộ nội khí dồn vào bàn tay, thì mới cảm nhận được bên kia cũng bắt đầu tăng dần kình lực lên.

Cứ giằng co như vậy khoảng một phút đồng hồ, Lỗ Tiến cảm giác tay mình như bị bàn ủi ủi vậy. Một cảm giác nóng giống như bị thiêu lan ra cánh tay.

Dần dần, Lỗ Tiến trên trán lấm đầy mồ hôi, còn bàn tay thì đã đau nhức. Tuy rằng chỉ là đau chút xíu, nhưng Lô Tiến không thể không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì bản thân mình có thân thủ bát đẳng khai nguyên.

Còn người thanh niên này nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi này dường như có công lực lại còn cao hơn cả mình, đó phải là bát đẳng tầng thứ hai, thứ ba rồi. Trước kia có tên biến thái Diệp Phàm, không ngờ hôm nay được mở rộng tầm mắt, lại xuất hiện thêm một vị cao thủ trẻ tuổi nữa.

Lỗ Tiến suy nghĩ một chút, bàn tay bên kia cũng càng ngày càng đau. Dần dần, Lỗ Tiến có cảm giác hết sức để chống đỡ, đến khóe miệng cũng không khỏi run vài cái. Hơn nữa, mồ hôi trên mặt càng lúc càng nhiều, hạt càng lúc càng to.

- Đường đường là thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Vương Nhân Bàng trêu trọc một tiếng, sau đó rút tay lại.

- Cháu của Vương lão, quả nhiên không hề tầm thường, Lỗ Tiến này khâm phục.


Lỗ Tiến không tức giận, cười cười đưa tay lên ôm quyền, cúi đầu nói. Thực ra, trong lòng Lỗ Tiến cũng âm thầm vui mừng.


Mới đến đã gặp được cao thủ như vậy, điều đó chứng tỏ Vương gia này đích xác không tầm thường chút nào. Chắc chắn còn có cao thủ đẳng cấp như Vương lão.


- Lỗ tướng quân, mời, cha tôi đang đợi trong phòng khách.


Vương Nhân Bàng nói. Những lễ tiết tối thiểu, Vương Nhân Bàng đương nhiên cung làm được. Đối với nhưng điều này, Vương Nhân Bàng phân biệt một cách rõ ràng, một là một mà hai là hai.


Vào một tứ hợp viện bình thường, nhưng phát hiện sân giưa lại rất lớn. Đi vào bên trong rồi mới phát hiện bên trong trồng rất nhiều hoa.


Phía sau còn có một khu đất trống khá rộng, có lẽ đó là nơi luyện công. Những gia tộc như Vương gia, không thể không có nơi tập luyện được.


Mà một chiếc xe Jeep đỗ trên một bãi cỏ trước mặt sân, phía sau xe được ‘cải trang’ một cách vô cùng kỳ quặc, khiến cho người ta có cảm giác tục tằn. Ắt hẳn đây là chiếc xe của Vương Nhân Bàng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK