Kiều Báo Quốc dẫn bà xã Tô Hương Linh ra đón khách. Điều này cho thấy y chính là ứng viên cho vị trí người kế nghiệp của Kiều gia. Đừng chỉ nhìn vẻ ngoài của hành động nhỏ này, bên trong ẩn chứa cả một huyền cơ.
- Anh trai, chị dâu, hôm nay trông hai người thật đẹp!
Kiều Viên Viên vẻ thích thú cười nói.
- Ha ha, hai em cũng không chịu kém mà!
Kiều Báo Quốc phá lệ buông một câu bông đùa. Xem ra lần này Diệp Phàm có thể giúp đỡ y một việc lớn nên thái độ của y đối với hắn cải thiện khá nhiều.
Hơn nữa trẻ tuổi như vậy mà có thể ngồi lên được chức Bí thư thành phố Đức Bình, tương lai sáng lạng rộng mở trải ra trước mặt Kiều Báo Quốc là nguyên nhân lớn nhất. Thằng nhãi này tất nhiên là tâm trạng rất tốt rồi.
Bước vào đại sảnh, đã có bẩy tám người ngồi trong đó rồi.
- Ha ha ha, em rể, đã lâu không được uống rượu với nhau rồi. Tối nay chúng ta không say không về.
Kiều Thế Hào cười ha ha nói, tiến nhanh đến phía trước, gạt Kiều Viên Viên ra mà ôm lấy Diệp Phàm. Hai người vỗ bả vai của nhau vô cùng thân thiết.
- Bạn học cũ, mấy năm không gặp, cậu vẫn phong độ như trước!
Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, tất nhiên là của đồng chí vừa gia nhập Hội nghị thường vụ thành phố Phổ Hải Kiều Không Thành vẻ mặt đang tươi cười rồi.
- Nói gì vậy? Sao có thể so sánh được với ông anh đây chứ?
Diệp Phàm cười, nhìn thấy Kiều Không Thành đưa hai tay ra cũng đưa hai tay ra nắm thật chặt.
- Ha ha, nói đùa thôi. Khi tôi đang ở tuổi của cậu vẫn đang chỉ là cái cấp Cục trưởng Phó Chủ tịch thành phố.
Kiều Không Thành cười nói.
Kiều Viễn Sơn đang ngồi nói chuyện đối diện với Kiều Hoành Sơn, dưới cằm để chút râu theo kiểu của người trung niên.
Đúng lúc này, Kiều Viễn Sơn vẫy vẫy tay, cười nói:
- Diệp Phàm, con qua đây!
- Ba gọi con ạ!
Diệp Phàm mỉm cười với Kiều Thành Không gật gật đầu đi đến. Giây phút này, Diệp Phàm dĩ nhiên trở thành trung tâm chú ý của toàn bộ đại sảnh.
- Vị này chính là chú họ của con, có thể con chưa gặp mặt lần nào.
Kiều Viễn Sơn cười chỉ vào người trung niên để râu bên cạnh nói.
- Cháu chào chú ạ!
Diệp Phàm không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, cất tiếng chào hỏi. Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ.
Có lẽ giờ phút này mình mới thực sự có được vị trí trong lòng của Kiều Viễn Sơn. Nếu không ông chú họ mà mình chưa từng gặp mặt này, sao Kiều Viễn Sơn lại chủ động giới thiệu cho mình. Ý tứ đã quá rõ ràng rồi, thực ra là nhận mặt nhận họ hàng mà thôi.
- Ha ha ha, không thể ngờ được vị hôn phu của Viên Viên nhà chúng ta lại đẹp trai, phong độ thế này. Vốn tưởng là ít nhất cũng phải ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi rồi, không ngờ cháu lại trẻ tuổi như thế. Quả thực làm tôi cảm thấy bất ngờ!
- Chú Chính Hòa, nghe nói chú đến Tập đoàn Điện lực Viễn Đông rồi ạ?
Kiều Viên Viên đi tới cười nói. Tuy cô chỉ nói một câu nhưng đã làm hé lộ hết thân phận của Kiều Chính Hòa.
- Chú của cháu bây giờ đã là Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Điện lực Viễn Đông. Sau này có cơ hội nên đi giao lưu nhiều một chút, đừng đến lúc chạm mặt nhau mà còn không biết.
Kiều Hoành Sơn cười, nói xen vào.
Diệp Phàm tất nhiên là thầm ghi nhớ thật kỹ, Tập đoàn Điện lực Viễn Đông này là một trong những Tập đoàn Điện lực quốc hữu lớn nhất Đại lục của Hoa Hạ. Chủ tịch của những tập đoàn Điện lực này đều phải là cấp Bộ trưởng tham chiếu xí nghiệp. Phó tổng giám đốc nhất định phải là cấp Thứ trưởng rồi.
Móc nối những người như thế thì sau này đối với sự nghiệp phát triển điện lực bản địa của Diệp Phàm cũng tương đối quan trọng.
Nếu muốn giàu thì phải sửa đường trước nhưng tuyệt đối không thể thiếu điện được. Tác dụng của điện lực ở thời đại giúp tăng trưởng kinh tế nhanh, xí nghiệp khai thác mỏ ngày càng phụ thuộc nhiều vào điện lực hơn là điều hiển nhiên.
Chuyện này, có lẽ chính là mục đích mà Kiều Viễn Sơn giới thiệu cho Diệp Phàm, coi như là Kiều Viễn Sơn cũng có qua có lại, coi như bù đắp cho việc Diệp Phàm giúp anh trai vợ giải quyết vấn đề khó khăn đi.
- Kiều Hà mau lại đây!
Lúc này Kiều Chính Hòa đang vẫy tay về phía một người thanh niên từng trải ở phía bên cạnh.
- Xin chào Bí thư Diệp!
Kiều Hà chào Diệp Phàm. Diệp Phàm hơi ngây người nhìn kỹ thêm một chút nhưng vẫn không nhận ra là ai.
Khi đang định chào lại thì Kiều Chính Hòa cười nói:
- Kiều Hà, cháu cứ gọi là em rể là được rồi. Tối nay là dịp họp mặt của người trong nhà Kiều gia chúng ta, không cần gọi theo chức danh Bí thư Bí thư xa lạ như thế.
- Xin chào!
Diệp Phàm cười đáp lễ nói.
Vốn dĩ nên gọi là anh rể nhưng điều kì lạ là khi Diệp Phàm xưng hô như thế mà Kiều Chính Hòa cũng không có vẻ gì là không hài lòng, ngược lại còn vui vẻ cười nhiệt tình nói:
- Diệp Phàm, Kiều Hà là con trai lớn của chú, tính ra nó cũng là đồng nghiệp của cháu.
- Đồng nghiệp sao? Cái này, hình như cháu chưa từng gặp qua anh rể rồi.
Diệp Phàm sửa lại cách xưng hô.
- Ha ha ha…
Kiều Hoành Sơn cười sang sảng rồi nói:
- Kiều Hà bây giờ là Trưởng Phòng kiêm Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh. Cả ngày công tác ở tỉnh cũng hơi chán rồi, hơn nữa đến lúc thích hợp thì cũng có thể đến cơ sở để rèn luyện một chút nhằm nâng cao năng lực làm việc, phải không nào?
Trong nháy mắt, Diệp Phàm lại phân tích ra chút gì đó, trong lòng tự nhủ phải chăng gã này đã nhắm được vị trí nào đó ở Đồng Lĩnh rồi?
Tuy nhiên trước khi bọn họ tự nói ra thì Diệp Phàm tất nhiên cứ giả vờ ngu rồi. Có điều nếu suy xét tỉ mỉ hơn một chút thì Diệp Phàm cảm thấy vị trí mà Kiều Hà coi trọng tuyệt đối không thể chỉ là vị trí cấp Cục trưởng.
Nếu không thì người ta đâu có xuống đây tự tìm rắc rối chứ? Tất nhiên là đã nhắm được vị trí cấp Phó Sở Tỉnh rồi, đồng thời đến Đồng Lĩnh còn có hai vị trí Phó Chủ tịch thành phố đang bỏ trống.
Tuy nhiên, vị trí Phó Chủ tịch thành phố, Diệp Phàm cũng không thể quyết định được. Đó là việc của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Nếu thật sự muốn thu xếp ổn thỏa chuyện này thì phải tốn rất nhiều sức lực. Diệp lão đại tất nhiên không muốn bị lôi kéo vào chuyện phiền phức này, dù cho là thân thích cũng không được.
Bởi vậy, thằng này ngoài miệng cũng cười nói:
- Đồng chí ở cơ sở đều lao tâm khổ tứ muốn chui lên tỉnh bộ làm. Giống như đồng chí cấp dưới của chúng tôi, từ một Phó tỉnh trưởng rồi tới Phó Chủ tịch thành phố ở tỉnh, chỉ là một Trưởng Phòng cũng có thể khiến người ta nhăn mặt được. Vẫn là ở lại trên tỉnh thì tốt hơn, tôi muốn quay về tỉnh làm mà cũng đều không có cơ hội.
- Cháu muốn quay về tỉnh làm phải không? Vậy sao không làm ở văn phòng trung ương mà lại muốn đến Đồng Lĩnh? Thằng nhóc này đừng có giả vờ ngây ngô để qua mặt người lớn nhé.
Thấy đồng chí Diệp Phàm có ý trốn tránh như thế, Kiều Hoành Sơn tất nhiên cho rằng thằng nhãi này đang cố ý nên đương nhiên có chút không vừa ý rồi.
- Bác cả, cháu chính là từ cơ sở leo lên từng bước một đấy chứ. Làm ở thủ đô không quen, khí hậu ở thủ đô và cơ sở hoàn toàn khác nhau. Cháu chỉ là đứa trẻ nghèo khó ở cơ sở quen rồi nên mới đưa ra yêu cầu đi cơ sở đấy ạ.
Diệp Phàm bao biện nói.
- Thích ở cơ sở phải không? Vậy được, ta bảo Viễn Sơn thu xếp cho cháu đi cơ sở, chẳng hạn như ở Tàng Tây có rất nhiều Địa ủy đang thiếu người. Thế nào hả đồng chí Tiểu Diệp, cháu sẽ đi đến đó cả đời chứ? Mảnh đất kia phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, lại có cả núi tuyết nữa.
Kiều Hoành Sơn cười nói vẻ châm chọc mỉa mai.
- Bác cả đừng ác như vậy chứ!
Diệp Phàm cười nói.
- Đã là người một nhà thì không nên xa lạ như thế! Chính Hòa, có gì cứ nói rõ trực tiếp cho Diệp Phàm là được. Tôi thực sự muốn xem thằng nhóc này có dám rụt tay hay không.
Kiều Hoành Sơn lại giở chiêu bài là bác cả ra rồi.
Diệp Phàm chỉ có thể mếu thầm mà thôi, thở dài nói:
- Người ta như đao, còn cháu chỉ như thịt cá thôi bác cả ơi!
- Ha ha, Bí thư Diệp, chuyện lần này thực sự là làm phiền đến em một chút. Em chắc là cũng đoán ra rồi.
Đúng vậy, chú thấyKiều Hà cũng làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh mấy năm rồi. Luận về tuổi nghề cũng đứng vào hàng từng trải, chức vị Phó Chủ tịch thành phố là hoàn toàn có thể đảm nhiệm được đấy.
Đương nhiên kinh nghiệm lý lịch là một chuyện, thành tích là một chuyện, nhưng mấu chốt ở việc tác động đến cấp trên. Điều này chú cũng hiểu được. Nói trắng ra thì phần ân tình này Kiều Chính Hòa tôi xin ghi nhớ.
Cháu có thể nói trực tiếp với Tỉnh trưởng Tề. Nếu cần thì Tập đoàn Điện lực Viễn Đông chúng tôi có thể đầu tư một công trình lớn ở Đồng Lĩnh.
Tài nguyên nước và nguồn than đá của Đồng Lĩnh cũng khá dồi dào phong phú đấy.
Kiều Chính Hòa mỉm cười nói, trong lời nói cũng hơi có thái độ kiêu kỳ. Xem ra thường chỉ người có tiền thường hay có thể ăn to nói lớn, vung tiền như nước được.
- Công trình lớn? Chú Chính Hòa, không biết là công trình lớn như thế nào?
Diệp Phàm thật là có chút ngả lòng. Là do chính miệng Kiều Chính Hòa nói ra thì tuyệt đối không thể là công trình dưới hai ba trăm triệu được.
- Thấy chưa? Thằng nhóc này động lòng rồi. Thời buổi này, tiền tài có thể mua được lòng người. Tôi thấy mắt thằng nhóc này nổi lên chữ ‘tiền’ rồi kìa.
Kiều Hoành Sơn cười ha hả nói.
- Haiz, có cách gì được? Thành phố Đồng Lĩnh lớn như vậy, phương diện này cũng đều giơ tay đòi tiền đòi đường đi, cái gì cũng đòi. Tuy nói cháu không để ý đến tiền nhưng Diệp Phàm cháu đã đến Đồng Lĩnh, cuộc sống nhân dân Đồng Lĩnh được nâng cao, cải thiện cũng là điều mà Diệp Phàm cháu khát khao được chứng kiến.
Diệp Phàm nói.
- Gần đây thực sự có một dự án tầm trung, tập đoàn Viễn Đông còn đang cân nhắc. Tuy nhiên việc này, Kiều Chính Hòa tôi cũng chỉ có thể ra sức đưa ra đề nghị mà thôi, chứ không có quyền quyết định cuối cùng.
Kiều Chính Hòa cười khép lại, trở nên rất nghiêm túc.
- Ồ, Chính Hòa, dự án này chắc cũng không nhỏ nhỉ, đến chú cũng chưa có quyền quyết định à?
Kiều Viễn Sơn cũng bắt đầu hào hứng.
- Dự án đầu tư bốn tỷ mấy, chắc là đầu tư hậu kỳ thêm không dưới năm trăm triệu nữa.
Kiều Chính Hòa nói.
- Chú Chính Hòa, rốt cuộc là dự án gì?
Diệp Phàm nhanh chóng dò hỏi gắt gao. Dự án năm tỷ nếu như có thể đặt ở thành phố Đồng Lĩnh thì có thể tạo nhà biết bao lợi ích và hiệu quả.
- Dự án xây dựng nhà máy nhiệt điện! Kinh tế khu vực phía nam thời gian gần đây phát triển nhanh chóng, nhà máy cũng nhiều hơn. Phía Nam thiếu điện rất trầm trọng.
Cho nên tập đoàn chúng tôi đang muốn xây một nhà máy phát điện hạng trung. Chỉ có điều nguyên liệu cho nhà máy nhiệt điên bình thường đều là than đá, mà than đá lại ở phía bắc bên này.
Nếu đều phải vận chuyển đến phía nam thì chi phí rất cao. Đối với một nhà máy nhiệt điện lớn như vậy, số lượng than đá dùng cho một ngày cũng chừng một toa xe, chỉ nghĩ đến mà rợn cả tóc gáy.
Tuy nhiên phía bắc bên này nhà nước cũng đang tăng cường xúc tiến phát triển, nhưng vể tổng thể mà nói thì các xí nghiệp khai thác mỏ công nghiệp so với phía nam vẫn còn kém xa mấy bậc.
Do vậy nên nhu cầu điện lực cũng không lớn bằng phía nam. Nếu phía bắc có tài nguyên than đá dồi dào thì tỉnh sẽ xây nhà máy rồi tải điện về phía nam.
Mà trong quá trình truyền tải, điện cũng bị tiêu hao khá nhiều và còn hàng loạt vấn đề khác. Vì vậy, lãnh đạo tập đoàn vẫn đang phân vân giữa hai lựa chọn khó khăn này, trong một khoảng thời gian ngắn rất khó nói lấy hay bỏ.
Kiều Chính Hòa nói.
- Dù thế nói thì tổng chi phí hao tổn so với chi phí vận chuyển than đá xuống phía nam xây xưởng vẫn còn ít hơn một chút. Huống chi than đá ở Đồng Lĩnh chúng cháu khá phong phú mà giá cả lại không cao.
Với lại các chú có thể liên kết với một số tập đoàn khai thác than lớn như tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc làm nhận thầu cung ứng các loại, giá thành lại có thể giảm đi một bậc nữa.
Đồng Lĩnh chúng cháu là nơi sản xuất điện lực trọng yếu của địa khu Hoa Bắc. Bốn xung quanh Đồng Lĩnh còn có Chư Sơn, Phong Thần, Mã Tín, Cẩu Lĩnh là bốn nhà máy điện được quốc gia xếp hạng tốp đầu trong thu biến cùng hòa vào mạng lưới điện quốc gia.
Vừa cung cấp điện khí hóa đường sắt đến các tỉnh khác như Tấn Lĩnh, lại vừa bảo đảm cung cấp điện cho các khu sử dụng điện lân cận như Kinh Tân.
Ưu điểm của Đồng Lĩnh chính là tiềm lực phát triển sản xuất điện, vừa có thể đáp ứng được các điều kiện tài nguyên để xây dựng nhà máy nhiệt điện lại vừa có thể cung cấp nguồn tài nguyên điện lực rẻ hơn cho các khu vực phía đông.
Bởi vì chúng cháu đã có tất cả điều kiện có lợi cho phát triển nhà máy nhiệt điện. Các chú nếu đầu tư xuống sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực và tiền bạc.
Tuy nói tỉnh Tấn Lĩnh không sử dụng điện nhiều như của các chú nhưng Đồng Lĩnh gần với Kinh Tân hơn nhu cầu về điện cũng tương đối lớn, cũng không thua kém các tỉnh phía nam.
Diệp Phàm nói.