Mà trọng tâm vẫn là muốn đi xem xét một chút việc lựa chọn mặt bằng cho hạng mục hà máy nhiệt điện Ngưu gia bình ở Chương Hà ra sao? Đây là hạng mục lớn trước mắt mà trên tỉnh có thể nhìn đến nhất.
Mà cải tạo đồng ruộng cơ bản là một vấn đề mang tính trường kỳ, phải từ từ, nóng vội là không thể nào. Cho nên, Phó chủ tịch tỉnh Điền lần này xuống dưới cùng mấy chuyên gia liên quan.
Không thể tưởng được lại gây sức ép làm hại việc này, nếu ảnh hưởng đến hạng mục năm tỷ kia thì Phó chủ tịch tỉnh Điền tự nhiên ngẫm lại mà thấy nóng ruột.
- Tôi sẽ sắp xếp người điều tra việc này, bắt đầu thượng từ nguyên nhân sự việc cũng là nên thế. Đương nhiên, các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại đang tranh thủ lợi ích mà họ xứng đáng có được.
Bọn họ vốn cũng không sai. Sai chính là một số đồng chí đang lợi dụng bọn họ để gây sự. Có việc gì thì từ từ hẵng nói, hoàn toàn có thể đặt lên bàn nghị sự mà.
Làm gì lại dùng thủ đoạn cực đoan như thế, nếu hôm nay làm bị thương lãnh đạo bên bộ Tài chính và trên tỉnh, cái mũ quan của Diệp Phàm tôi là việc nhỏ, ảnh hưởng của việc này còn lớn hơn nhiều.
Cho nên, tôi cũng chủ trương nhất định phải điều tra, điều tra tới cùng. Tra ra kẻ hạ độc thủ phía sau màn, mục đích thì không phải là để trả đũa, chủ yếu là tạo cho quảng đại cán bộ quan viên Đồng Lĩnh một con đường chính quy, lấy đó làm tấm gương cho những kẻ hay đâm sau lưng người khác.
Đương nhiên, lỗ hổng trong công tác của chúng ta cũng nên khắc sâu và tự xét lại. Tỷ như, lúc trước nếu sắp xếp đúng vào Hồng Cốc trại thì người khác cũng không có lỗ hổng nào có thể vin vào.
Đây là sai lầm mang tính trọng đại của một số đồng chí trong công tác. Phê bình là không tránh khỏi.
Diệp Phàm mịt mờ nhắm mũi giáo về phía Khổng Đoan.
- Nghe nói lúc trước cậu cử đồng chí Khổng Đoan đi sắp xếp chuyện này?
Điền Sơ Nhất khôi phục bình tĩnh, mặt không chút thay đổi mà hỏi.
- Đúng vậy, việc này tự nhiên là để Chủ tịch thành phố Khổng đi sắp xếp. Dù sao anh ta cũng là Chủ tịch thành phố Đồng Lĩnh, là lãnh đạo bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
- Xem ra, đồng chí Khổng Đoan tuy nói ở Đồng Lĩnh cũng mới một thời gian nên về một số tình hình của Đồng Lĩnh vẫn là chưa nắm rõ.
Đây là vấn đề tác phong cũng như sự cẩn trọng khi làm việc của cán bộ lãnh đạo. Chúng ta chỉ cần một lòng nghĩ đến dân, phải thật sự khắc sâu vào tâm khảm.
Vấn đề lớn như Hồng Cốc trại mà làm lãnh đạo chủ chốt ở thành phố đều không hay biết thì đúng là chưa làm tròn bổn phận.
Nếu như các đồng chí bên dưới không phản ánh lên, đó là phía dưới không làm tròn trách nhiệm. Đương nhiên, theo tình hình mà bên Hồng Cốc trại và huyện Hồng Lĩnh phản ánh.
Vấn đề của Hồng Cốc trại có vẻ như đã sớm phản ánh lên thành phố. Điều này chứng tỏ một số đồng chí có tư tưởng rất cứng nhắc.
Phó chủ tịch tỉnh Điền nói • thật ra là đang ngầm phê bình Khổng Đoan.
- Còn nữa, thứ trưởng Phong bên kia cậu đã xử lý tốt chưa đó. Việc này, nhất định phải được thứ trưởng Phong cho qua mới được. Bọn họ là từ trên bộ xuống• ảnh hưởng của việc này phải khống chế ở trong địa bàn Đồng Lĩnh.
Điền Sơ Nhất lại thận trọng hỏi thêm.
- Tôi đã qua bên thứ trưởng Phong, thứ trưởng Phong cũng bảo tôi chớ có lo, chuyện ngày hôm nay tuy nói rất nghiêm trọng • nhưng kết quả của nó vẫn là tương đối đáng hài lòng. Chỉ là yêu cầu tôi phải chú ý thái độ làm việc của các cán bộ, nhất định không thể qua loa.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi.
Điền Sơ Nhất nói.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm buồn bực là vừa mới trở lại phòng lại nhận được điện thoại của Tề Chấn Đào • mở miệng lại hỏi chuyện phát sinh ở thôn Nhị Đạo Câu Tử(thôn Hai Kênh) hôm nay.
“Con mẹ nó thật đúng là ám quẻ” Chuyện xấu đúng là chẳng mấy chốc đã đi cả ngàn dặm, lập tức đã bay đến Ủy ban nhân dân tỉnh rồi.
Diệp Phàm trong lòng hung hăng đến phát cáu, miệng hỏi:
- Chú Tề, là có người gièm pha lên tỉnh phải không?
- Tiểu tử suy nghĩ cẩn thận đấy, trên đời này không có nhiều kẻ độc địa như vậy, thả lỏng tinh thần chút.
Tề Chấn Đào dạy bảo.
- Chuyện này lạ quá, Tề thúc biết chứ?
Diệp Phàm nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ai ngờ Tề Chấn Đào thính tai lại nghe được.
Ông ta hừ nói:
- Nói cái gì không đâu? Nói cho nhà cậu biết. Đó là bởi vì trong đám bộ đội của Tề Thiên có một anh lính lấy bà xã là người Hồng Cốc trại. Anh lính đó vừa vặn đang nói chuyện tào lao thì nhắc đến việc này để Tề Thiên nghe thấy được, cho nên mới khẩn trương báo cho tôi. Cậu ta lo là cậu không giải quyết được.
- Không có việc gì, hiện tại đã giải quyết xong, nhọc lòng chú Tề lo lắng rồi.
Diệp Phàm nói.
- Rốt cuộc thì sao lại thế? Xử lý như thế nào đấy. Vậy sau đó thì định làm gì. Cậu phải hiểu được tính nghiêm túc của việc này. Tôi là biết nhờ mối quan hệ riêng tư, phỏng chừng rát nhiều đồng chí trên tỉnh cũng đã biết rồi.
Tề Chấn Đào hỏi.
Diệp Phàm đem tình hình kể lại tỉ mỉ một lượt.
- Điều tra thì là nhất định rồi • hơn nữa, đồng chí Khổng Đoan sắp xếp như thế là có lòng riêng quá thể, phải nhắc nhở. Đương nhiên, trong đó có ... hay không có nguyên nhân khác, điểm này cậu cũng phải chú ý.
Còn một điều nữa, khi phê bình còn phải đoàn kết các đồng chí. Nhưng cốt yếu vẫn là ở chỗ ngày mai các cậu đi Hồng Cốc trại xử lý chuyện này thế nào.
Thứ trưởng Phong bên kia hẳn không phải là vấn đề lớn, kiếm chút tiền không thành vấn đề. Tiểu tử chịu khó vận dụng đầu óc, không chừng chuyện này có thể từ xấu biến thành tốt.
Tề Chấn Đào giọng điệu vô cùng thân thiết.
- Chuyện xấu thay đổi chuyện tốt với tôi cũng chả sao cả. Chú Tề, có thể bật mí nhiều hơn chút hay không? Tỷ như, cụ thể cho cái chỉ thị gì đó?
Diệp Phàm hỏi.
- Bản thân muốn đi, tôi nào có rành mà đi quản chuyện này. Huống chi, việc này Phó chủ tịch tỉnh Điền còn bên cạnh, cứ tích cực thỉnh giáo. Ông ấy là một đồng chí mẫn cán, ông ấy khẳng định là không muốn thấy tình trạng của Hồng Cốc trại như thế. Về phần thứ trưởng Phong bên kia, cậu vẫn là vận dụng đầu óc hơn nữa, đào được càng nhiều bạc trắng từ túi ông ta đi ra càng tốt.
Tề Chấn Đào nói.
- Chú Tề với Bí thư La là cùng một giuộc, trong mắt chỉ có mỗi tiền.
Diệp Phàm đùa vui một câu.
- Không có tiền thì có thể làm gì được? Không có tiền thì cái nhà này cũng tan. Tôi đã nói với tiểu tử nhà cậu rồi, chuyện Hồng Cốc trại lần này cậu đừng có nghĩ tôi có thể phê cho cậu đồng nào.
Nói trước một câu, tôi là một hạt bụi cũng sẽ không cho đấy. Nhưng vấn đề Hồng Cốc trại cậu phải giải quyết cho nó viên mãn, tiêu trừ di chứng.
Về phần cuộc sống các huynh đệ người Hồi mà nói, cậu là quan phụ mẫu của Đồng Lĩnh thì cũng phải dốc hết sức lực đến giúp đỡ bọn họ.
Đương nhiên, nếu cậu có thể kiếm chác nơi Phó chủ tịch tỉnh Điền thì tôi không có ý kiến. Cậu cũng không cần đến đây, có việc thì cứ điện thoại báo cáo là được.
Tề Chấn Đào trước hết muốn giơ tay đem những tính toán của Diệp Phàm bóp chết từ trong trứng nước.
- Chú Tề à, không phải chú keo kiệt như vậy chứ? Hồng Cốc trại dù gì cũng là con dân dưới sự lãnh đạo của Ủy ban nhân dân tỉnh mà.
Theo tôi bước đầu tìm hiểu qua, vấn đề Hồng Cốc trại tương đối lớn, khoản tiền cần thiết đã vượt ra khỏi sức chịu đựng của Đồng Lĩnh.
Chúng ta cũng không có khả năng lập tức ném ra mấy triệu đem đường sá ở Hồng Cốc trại giải quyết đến nơi. Về phần thứ trưởng Phong bên kia, phỏng chừng nhiều nhất cấp cho một chục cho đến hai mươi triệu là cùng.
Khoản tiền này lấy ra chỉ là cải tạo tàm tạm những nơi đất bị nhiễm muối, sao có thể đổ vào giao thông kiến thiết đường sá?
Diệp Phàm tự nhiên giở bài kể lể khó khăn.
- Tôi thì vẫn là một câu kia, vấn đề này cậu phải giải quyết từng bước, tiền thì tôi không có. Tuy nhiên cậu cũng có thể đi hỏi Tề Thiên xem sao?
Tề Chấn Đào nói vậy khiến Diệp Phàm vừa nghe thiếu chút nữa là nghẹn họng nhìn trân trối rồi. Tề Chấn Đào vì che chở gói tiền to của mình mà không ngờ nhẫn tâm đùn đẩy gánh trách nhiệm lên vai đứa con Tề Thiên.
- Lần trước Tề Thiên đã trợ giúp cho phân quân khu Đồng Lĩnh một khoản rất lớn, cho một sân tập cũ và thiết bị huấn luyện trị giá tầm 2 triệu. Nếu bây giờ còn bảo chi tiền, phỏng chừng cậu ta sẽ rút súng liều mình cũng nên.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tiểu tử nhà cậu không phải rất thông minh sao? Trong chuyện này sao tự nhiên não lại thiếu nếp gấp như thế. Đừng có hỏi nó đòi tiền làm gì, tiểu tử kia hiện tại trở thành sư trưởng rồi nên cũng khá keo kiệt đấy.
Tuy nhiên, sư đoàn bên đó có một Công binh doanh thiết bị tề toàn, binh lực trang bị sung túc. Gọi bọn họ đi ra giúp đỡ các cậu mở đường theo mô hình sơ khai nhất ở Hồng Cốc trại thì phỏng chừng vẫn là có cách.
Đến lúc đó, Công binh sẽ thiếu thuốc nổ ngòi nổ sao? Cậu nhân tiện ăn bớt một ít Tề Thiên cũng chỉ có thể giương mắt nhìn có phải không nào?
Quân dân cùng chung sức xây dựng mà, phân quân khu thành phố cũng không thể thoái thác.
Tề Chấn Đào cười nói tiếp:
- Đồng chí Diệp Phàm, vì các huynh đệ người Hồi ở Hồng Cốc trại.
Cậu phải nghĩ rộng ra biện pháp nhiều mặt. Cũng không nhất định phải trông cậy vào khoản tài chính ít ỏi của các cậu phải không nào?
Tề Chấn Đào này tin tưởng vào năng lực của Diệp Phàm cậu. Không phải cậu có rất nhiều tập đoàn tài chính là bằng hữu sao, xin bên này bên kia một chút, vấn đề này phỏng chừng liền giải quyết được phân nửa.
Chuyện này đối với cậu mà nói bản không thành vấn đề, còn lo lắng nhiều như vậy để làm chi! Một câu là tôi đi guốc trong bụng cậu, tin rằng cậu có thể làm tốt mà!
Sau khi cúp điện thoại xuống Diệp Phàm không khỏi tự mắng một câu —“tin tưởng phỏng có ích lợi gì, cũng không cho cái khỉ gì, chỉ nói miệng, Tề đại pháo nhà ông thật đúng là ki bo”.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai đoàn người liền xuất phát.
Chín giờ sáng đã đến trụ sở ủy ban nhân dân xã Hồng Du, chính quyền Hồng Cốc trại sở thuộc.
Bí thư Đảng ủy xã Trần Phát Hùng sớm đã dẫn theo tất cả thành viên Đảng uỷ cho đến chính quyền mặc gió rét đã đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Lão già này bắt tay Phó chủ tịch tỉnh Điền và thứ trưởng Phong rồi thăm hỏi dông dài một hồi, không biết là do lạnh quá hay là do kích động mà thành ra thế.
Ủy ban xã còn khá đơn sơ, vừa mới mới xây một tòa nhà làm việc năm tầng, chỉ có điều chắc là vì nguyên nhân , trang trí theo kiểu đổ chút nước sơn, cũng chưa có lát gạch.
- Rất xin lỗi các vị lãnh đạo, điều kiện chỗ chúng tôi còn khá đơn sơ.
Trần Phát Hùng mặt đỏ bừng, miệng run rẩy nói.
- Không cần nhiều lời, ông cứ lên phía trước dẫn đường, chúng ta trực tiếp đi Hồng Cốc trại.
Phó chủ tịch tỉnh Điền khoát tay áo.
Trần Phát Hùng vâng dạ rồi lên một chiếc Jepp rất cũ kỹ Jeep của đồn công an lên phía trước mở đường. Còn Bao Nghị dẫn theo các nhân viên công an chia tốp bảo vệ đi theo.
Tuy nhiên, vừa mới đi được hơn 10' sau liền ngừng lại.
Trần Phát Hùng chạy bộ theo xe Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, phía trước chính là đường rẽ sang Hồng Cốc trại. Bởi vì đường sá không thông, có mỗi một con đường nhỏ lại khó đi nên xe không thể qua, quá nguy hiểm. Hơn nữa, căn bản là không thể quay đầu trở về.
- Từ đây đến Hồng Cốc trại còn bao xa?
Diệp Phàm hỏi.
- Rẽ theo đường nhỏ thì chúng tôi bình thường đi xuống đó cũng phải mất đến ba tiếng, nếu không men theo con đường nhỏ đó mà đi, ít nhất cũng mất năm đến sáu tiếng. Tốc độ thế đã tính là nhanh rồi, lần này lại có nhiều lãnh đạo và chuyên gia như vậy, sức đi bộ khẳng định là kém dân vùng này. Đi đường nhỏ mà nói đoán chừng cũng phải hơn bốn tiếng mới có thể đến nơi.
Trần Phát Hùng quan sát nhìn đoàn xe, nói.
- Đường nhỏ dễ đi không?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi. ! .