Phạm Viễn lạnh lùng hừ một tiếng.
- Vậy được rồi.
Trương Nhất Đống sắc mặt thay đổi. Không có cách nào, đành phải bảo người đưa bốn đồng chí kia đến.
- Bí thư Phạm, để bốn đồng chí đến đây cần chờ một thời gian. Trong lúc đó có lẽ kết luận một chút việc lúc trước anh nói. Về việc xử lý Vương Long Đông.
Lúc này Biệt Đỉnh Phong lên tiếng, rõ ràng là muốn chuyển mục tiêu.
- Đồng chí Đỉnh Phong, vừa rồi Bí thư Phạm chỉ là thảo luận một chút vấn đền đồng chí Vương Long Đông. Cũng không nói sẽ xử phạt nặng ông ta. Tôi hi vọng anh không cần phải bẻ cong sự thật, nói xằng bậy ở hội nghị thường vụ.
Lưu Chân Mai tức giận, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tôn Đạo Phong nói.
- Bí thư Lưu, cô nói ai nói xằng nói bậy. Vừa rồi Bí thư Thái có nói, đề nghị xử phạt nặng đồng chí Vương Long Đông. Sau đó Bí thư Phạm cũng đồng ý phải xử lý một chút. Tôi không nói dối nửa câu.
Tôn Đạo Phong tức giận phản bác lại.
- Đồng chí Đạo Phong, Bí thư Phạm cũng chưa từng nói xử phạt nặng đồng chí Vương Long Đông. Tôi chỉ nói một câu.
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
- Bí thư Phạm không phải nói là phải xử lý sao, không phải là đồng ý với đề nghị của Thái Quý Quyền sao?
Biệt Đỉnh Phong hừ nói.
- Xử lý là đồng ý sao, buồn cười thật. Trình tự xử lý cần nhiền hơn. Ví dụ như hỏi, phê bình, cảnh cáo đều có thể gọi là xử lý. Sao lại nói là xử phạt nặng. Tôi tin tưởng ý của Bí thư Phạm không phải như thế?
Diệp Phàm nhìn Phạm Viễn một cái nói.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh sao có thể khẳng định Bí thư Phạm không có ý đấy. Có lẽ ý của Bí thư Phạm chính là ý đó. Hơn nữa, theo tôi đoán, đề nghị mà Bí thư Thái vừa đưa ra, Bí thư Phạm đồng ý sẽ xử lý, có thể nói, hẳn là cùng ý kiến với đề nghị của Bí thư Thái.
Trương Nhất Đống nhìn Diệp Phàm nói.
- Ha ha, không thể không nói, các đồng chí rất có năng lực dự đoán. Tuy nhiên, việc này tôi còn muốn nói một câu, đó là có ý gì?
Thật ra, không có ý gì. Ý của tôi là các anh thảo luận vấn đề Vương Long Đông một chút trước. Làm Bí thư Thành ủy Hải Đông, tôi không thích những người chưa điều tra đã nói lung tung.
Điều này xin các đồng chí nhớ kỹ cho. Sau này nói chuyện chú ý, đừng loạn nói là ý của tôi.
Còn những phỏng đoán không có căn cứ, lại càng không được.
Phạm Viễn nhìn Diệp Phàm một cái nói.
Diệp Phàm hiểu được, đây là Phạm Viễn gõ Trương Nhất Đống giữ thể diện cho hắn. Tuy nhiên, Diệp Phàm không thể nào hiểu được vì sao Phạm Viễn làm như vậy.
Về mặt lý thuyết, hôm nay Trương Minh Sâm cùng Trương Nhất Đống kết phường gân huyên náo, hơn nữa Phạm Viễn chính là người cho rằng phải xử phạt năng Vương Long Đông. Mặc dù hắn và Lưu Chân Mai kiên quyết phản đối, có lẽ cũng vô dụng.
Vì sao Phạm Viễn đồng ý bỏ qua cơ hội này, thể hiện thiện ý với hắn. Diệp Phàm nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp. Chẳng lẽ là Phạm Viễn muốn lôi kéo hắn. Có khả năng.
Nhưng, nhìn cách làm của Phạm Viễn. Luôn mượn chuyện Vương Long Đông gây khó dễ cùng là gõ hắn chuyện mời Tống Trinh Dao và Lan Điền Trúc làm hại em vợ bị bắt.
Từ chuyện này hình như sự việc càng lúc càng không rõ ràng. Có khả năng nhất chính là ban đầu Phạm Viễn có ý đồ muốn gõ hắn. Sau đó trên đường bất ngờ đổi ý.
Có lẽ mấy người cùng phe với y Thái Quý Quyền cũng không đoán được.
Còn Trương Nhất Đống, vừa nghe những lời nói đó của Phạm Viễn hơi có ý phê bình y. Hơn nữa đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phỏng đoán làm mặt Trương Nhất Đống đỏ lên.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên. Cao Hoa nói là bốn vị cục trưởng Cục Tài chính đã đến rồi.
- Nếu bốn vị đồng chí đến rồi, vậy thì bắt đầu làm việc thôi.
Phạm Viễn gật gật đầu nói, tất nhiên là đồng ý gác lại chuyện Vương Long Đông.
Phạm Viễn cũng đồng ý gác lại, mấy người Thái Quý Quyền nghi ngờ nhưng không lên tiếng. Trương Minh Sâm muốn phản đối nhưng cảm thấy phản đối cũng vô dụng, cho nên cũng không lên tiếng.
Bốn vị Cục trương cụ Tài chính vẻ ngoài thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh. Hơn nữa, ăn mặc chỉnh tề. Tuy nhiên, thấy mấy người Diệp Phàm ở đây, đồng chí Thôi Đồng đột nhiên hô lớn:
- Bí thư Phạm, Chủ tịch thành phố Diệp, Bí thư Lưu, tôi có oan ức. Tôi muốn giải thích với tổ chức tình hình thực tế, tôi muốn khiếu nại với tổ chức.
- Đồng chí Thôi Đồng, đừng nóng vội, uống một ngụm trà trước, có gì oan khuất, tin rằng các vị lãnh đạo ngồi đây đều sẽ cho anh phán xét công bằng.
Hơn nữa, có chuyện gì anh cứ dũng cảm nói ra. Tin rằng các vị lãnh đạo ngồi ở đây sẽ làm chủ cho anh.
Diệp Phàm an ủi.
- Bọn họ… bọn họ không phải là người. So với cảnh sát còn hung hăng tàn bạo hơn.
Thôi Đồng chỉ vào mấy người Phó chủ nhiệm, Cục trưởng cục Giám sát Dương Chí Đức hét lớn.
- Có chuyện gì vậy?
Phạm Viễn nghiêm mặt hừ nói, nhìn Trương Nhất Đống mặt đang sầm lại. Còn Dương Chí Đức mặt giống tối sầm. Y cắn môi chỉ vào Thôi Đồng hừ nói:
- Đồng chí Thôi Đồng, đây là Hội nghị thường vụ Hải Đông, tôi hi vọng anh nói chuyện chú ý từ ngữ. Chú ý đúng mực, nói xằng nói bậy là sẽ bị pháp luật xử lý.
- Đồng chí Thôi Đồng, đây là Hội nghị thường vụ Hải Đông, là trung tâm của Đảng.
Có gì oan khuất anh dũng cảm nói ra. Nếu dám nói thì nói những lời nói thật.
Diệp Phàm đột nhiên sầm mặt nhìn Dương Chí Đức một cái hừ nói.
- Đồng chí Chí Đức. Tôi hi vọng anh phải chú ý, phải biết đây là đâu. Sao có thể đem việc phá án của các anh lên đây. Anh ngang nhiên uy hiếp đồng chí, cái gì gọi là nói xằng nói bậy. Chẳng lẽ đồng chí Thôi Đồng có oan khuất cũng không cho người ta nói ra. Chúng ta là đất nước dân chủ, không phải là chính quyền độc tài. Anh đứng đấy suy nghĩ cho tôi.
- Rất xin lỗi chủ tịch thành phố, lúc nãy tôi có chút kích đọng.
Dương Chí Đức lập tức nói.
- Nói đi đồng chí Thôi Đồng.
Phạm Xa ra hiệu cho Thôi Đồng.
- Ban đầu, tôi cùng với Lý Trương Minh, Cố Đức Tiêu và Lưu Nhất Chu cùng làm việc rất tốt. Nhưng đồng chí Lưu Nhất Tiêu nguyên tắc ép chúng tôi phải làm việc theo cách của anh ấy.
Nói như lần trước, anh ấy ép chúng tôi phải giữ lại một khoản tiền cấp cho các huyện thị.
Hơn nữa, còn tạo ra một dấu hiệu giả dối, ngay cả phòngTài chính huyện cũng không có tiền.
Còn có chút khó.
Vốn là có tiền, cũng phải giả là không có tiền. Cho nên, bốn chúng tôi phải suy nghĩ, cuối cùng không có cách nào, đành phải thu tiền chuyển sang địa phương khác giấu.
Tuy nhiên, sau đó cục Chống tham nhũng của Viện kiểm sát tìm tới chúng tôi. Chúng tôi không dám giấu diếm, đành phải khai hết sự thật.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Trương Nhất Đống tới Hải Đông chúng ta, nhận lại vụ án thì vụ án liền thay đổi lớn.
Phó chủ nhiệm Dương Chí Đức cho người bắt chúng tôi thừa nhận việc khai lúc trước là giả dối, là chúng tôi giả chứng cứ.
Lúc trước bốn chúng tôi cũng không phục, không đồng ý. Bởi vì sự thật chính là sự thật, sao có thể thay đổi thành chứng cứ giả?
Dù sao, chúng tôi đều được Đảng giáo dục nhiều năm, là cán bộ của Đảng nhiều năm, không thể xằng bậy.
Tuy nhiên, sau đó, đều thay đổi rồi.
Bọn họ nghĩ cách tra tấn chúng toi. Không cho ăn cơm, không cho ngủ, hơn nữa, thật sự không chịu được, không ngờ còn dùng xốp đặt lên người chúng tôi đấm đá cực kỳ tàn ác.
Sau đó, tôi nghe nói người nhà của Phó cục trưởng Lý, cục trưởng Cố và cục trưởng Lưu còn bị uy hiếp.
Trong lòng các đồng chí lo lắng cho người nhà, không có cách nào, đành phải nói sự thật thành chứng cứ giả. Đến bây giờ, chỉ còn một mình tôi kiên trì, cũng bị đánh không ít.
Thôi Đồng hét lớn, nước mắt ứa ra, nhìn rất thảm.
- Nói bậy, đồng chí Thôi Đồng, anh nên chịu trách nhiệm với lời nói của anh.
Trương Nhất Đống không kìm nổi tức giận nói.
- Tôi…
Thôi Đồng có chút sợ hãi, tuy nhiên, cuối cùng vẫn kiên trì nói:
- Tôi chịu trách nhiệm với lời nói của tôi. Không tin, các anh hỏi Phó cục trưởng Lý, cục trưởng Cố còn cả Cục trương Lưu xem, có phải như vậy không?
Lúc này Trương Minh Sâm lạnh lùng trợ uy cho Trương Nhất Đống.
Những người ngồi đây đây đều biết, Ủy ban Kỷ luật phá án có khi không thể không dùng một số thủ đoạn không theo quy tắc thông thường. Giống như dùng xốp lót để đánh người sẽ không để lại vết thương. Việc này Trương Minh Sâm nói như vây, mục đích rất rõ ràng.
- Phó chủ tịch thành phố Trương, vừa rồi tôi cũng đã nói, bọn họ dùng xốp lót rồi đánh đập sao có thể để lại vết thương. Nội thương đều trong bụng tôi, điều tra cũng không ra.
Thôi Đồng nói.
- Vậy chứng tỏ anh không có chứng cứ có phải không? Không có chứng cứ sao có thể chứng mình. Tôi cho rằng, căn bản là anh ăn nói lung tung.
Tôi tin tưởng Ủy ban Kỷ luật thành phố phá án văn minh, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Nói đến đây Trương Minh Sâm đột nhiên càng hung hăng nói:
- Đồng chí Thôi Đồng, tôi nghi ngờ anh có động cơ. Anh xúi giục mọi người như vậy là vì cái gì??
Có phải có người đứng sau sai khiến anh làm. Bất kể liên quan đến ai, lập tức nói ra. Thành ủy còn có thể xem xét sự thẳng thắn của anh để xử lý.
Nếu vấn ngoan cố không nói, thì hậu quả tự anh suy nghĩ đi. Tôi nói như thế để anh suy nghĩ lại. Phó cục trưởng Lý, cục trưởng Cố, cục trưởng Lưu, đồng chí Thôi Đồng nói có phải là sự thật không?
Trương Nhất Đống thản nhiên lạnh lùng hừ nói.
- Việc này…
Ba người nhìn nhau thì thào nửa ngày không dám nói ra. Trận này rõ ràng phân thành ba phe.
Trương Nhất Đống cùng Trương Minh Sâm là một đối đầu với Diệp Phàm. Bí thư Phạm không tỏ thái độ ro ràng, thuộc loại xem náo nhiệt, có cơ hội sẽ ra tay.
Đây là phái khó căn nhắc, lời đã nói khó có thể thu lại. Đến lúc đó, hai phía không phải là hoàn toàn xong đời sao.
Những người ở đây đều lăn lộn quan trường mấy chục năm, không phải là người ngu ngốc. Đều hiểu được chỗ lợi hại. Lúc này tốt nhất là không lên tiếng.
- Không cần lo lắng, nếu đồng chí Thôi Đồng nói dối, các anh phải dũng cảm thừa nhận.
Trương Nhất Đống nghiêm mặt lạnh lùng nói.
- Ha ha, việc này không vôi. Chúng ta trước tiên nói đến việc đồng chí Thôi Đồng bị tra tấn, còn phải xem có phải sự thật hay không? Nếu là sự thật, thì chân tướng không phải rõ ràng sao? Chứng tỏ Ủy ban Kỷ luật thành phố sử dụng không ít thủ đoạn không thích hợp có phải không?
Diệp Phàm đột nhiên cười, nhìn Trương Nhất Đống nói:
- Đồng chí Nhất Đống, anh có đồng ý với ý kiến của tôi không? Còn cả bí thư Dương, Phó chủ tịch thành phố Trương?