Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cũng chẳng có gì, chúng ta chỉ muốn nghe ngóng rõ ràng xem họ muốn làm gì? Nếu chuyện họ điều tra thực sự có lợi cho dân, chúng ta còn chủ động xuất kích, hiệp trợ bọn họ điều tra. Anh nói với Chủ nhiệm phòng Đốc tra tỉnh ủy Ngô Tài Tín toàn lực hiệp trợ lãnh đạo từ Văn phòng trung ương xuống điều tra nghiên cứ. Để họ có thể thuận lợi điều tra.

Cát Lâm An nói.

Tuy nhiên, Giang Thiệu Đông hiểu, cái này, Bí thư Cát chỉ nói miệng mà thôi. Nếu anh tin là thực, vậy chi bằng anh đi “đập đầu vào tường hay đi nhảy lầu đi”. Những chuyện đẩy mình vào đường chết như vậy, có lãnh đạo nào thực sự chịu đi điều tra.

- Chắc hẳn lúc này đám Ngô Tài Tín cũng đang báo cáo lên Bắc Kinh. Căn bản là không cần chúng ta nói, Chủ tịch tỉnh Tề có thể không nhìn chằm chằm vào các đồng chí Phòng đốc tra sao?

Nếu thực sự tra ra gì đó, chắc hẳn, cũng dính dáng đến ông ta. Chủ tịch tỉnh làm việc cụ thể, còn Bí thư như anh chỉ chỉ huy về mặt ý thức tinh thần, sắp xếp nhân sự thôi! Sắp xếp nhân sự nếu có xảy ra chuyện gì lớn, đơn giản chỉ tham ô một chút. Nếu thực sự muốn điều tra những chuyện này, cần gì phải điều động đến Phòng đốc tra Văn phòng trung ương.

Phân lượng của họ quá nhẹ, chỉ cần xuất động Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Giang Thiệu Đông vỗ mông ngựa.

- Haha, nói hay lắm, đồng chí tiểu Giang, tôi thấy càng ngày anh càng biết nói chuyện rồi đây. Có đi đào tạo chuyên sâu không đấy?

Cát Lâm An tâm tình tốt lên không ít.

- Đâu có, đâu có. Trước mặt Bí thư Cát sao dám dùng tài ăn nói được? Vậy khác nào múa rìu qua mắt thợ chứ. Chẳng phải Bí thư Cát từng đạt giải thưởng lớn giành cho người viết tin xuất sắc sao.

Giang Thiệu Đông khiêm tốn nhưng không quên nịnh bợ.

Kỳ thực, Cát Lâm An đúng là đã từng đạt giải thưởng này. Chỉ có điều, tất cả tài liệu đều do thư lý viết. Mà cái gọi là giải thưởng lớn đó chẳng qua chỉ là một hoạt động nghiệp dư của Đài truyền hình Giang Nam mà thôi.

Huống hồ, tài liệu của Cát Lâm An chỉ đạt giải “Ưu tú”. Thời đại này, cái “Giải ưu tú” kỳ thực chính là “Giải an ủi” mà thôi.

Ai cũng có phần ấy mà. Chỉ cần đồng chí tham gia, cấp trên sau khi bình chọn giải nhất, giải nhì, giải ba, toàn bộ những người còn lại đều đoạt giải “Ưu tú”.

Bằng không, anh không cho người ta giải “ưu tú”, lần sau anh tổ chức hoạt động, ai mà thèm tham gia.

Cát Lâm An vừa nghe, quả nhiên vui vẻ. Cười ha hả, còn thân thiết vỗ vỗ vai Giang Thiệu Đông. Đồng chí tiểu Giang đương nhiên trong lòng cũng sảng khoái.

Con người mà, ai chả thích nịnh bợ! Vì, nghe nịnh bợ có mất mát gì đâu.

- Tuy nhiên, việc này, có chút rò rỉ gì không?

Tề Phóng Hùng nhíu mày, trong điện thoại là Ngô Tài Tín gọi đến.

- Họ kín miệng lắm. Ngay cả ngày mai đi đâu họ cũng chẳng để lộ một chút tin tức. Tuy nhiên, họ xuống chắc chắn có chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn. Cái này đối với tỉnh chúng ta mà nói, hoàn toàn bất lợi đó Chủ tịch tỉnh Tề.

Ngô Tài Tín trong lời nói tràn đầy lo lắng.

Việc này cũng khó trách Ngô Tài Tín, Diệp Phàm khi họp đã ra lệnh. Lần này 15 tổ viên sẽ cột chung lại với nhau.

Nếu chuyện này không xử lý được, mọi người đều chờ mà bị khiển trách. Lãnh đạo trách tội Diệp Phàm. Diệp Phàm trách tội Phó chủ nhiệm thường trực Vu Quý Phát. Vu Quý Phát trách tội tổ viên. Cứ như thế trách xuống. Ngay cả Chung Dũng và Thôi Hồng Yến của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và văn phòng xóa đói giảm nghèo cũng không được buông tha.

Đều buộc chung lại hết. Vì liên quan đến lợi ích cá nhân, cho nên, lần này các tổ viên hành động vô cùng thống nhất, bảo vệ bí mật công tác cứ như Cục Bảo mật quốc gia ấy.

Bên Văn phòng trung ương không để lọt tin tức là do Diệp Phàm hành động quá nhanh, chiều họp tối đã xuống dưới ngay rồi.

Cho nên, mặc dù là một người có năng lực lớn như đồng chí Bí thư tỉnh ủy Giang Đô Cát Lâm An cũng không kipk thám thính hướng điều tra của Tổ.



- Anh tiếp tục theo dõi chặt chẽ, chắc hẳn ngày mai sẽ biết được hướng đi củ họ.

Tề Phóng Hùng gác máy, đi qua đi lại trong phòng.

Ước chừng nửa giờ sau, Tề Phóng Hùng lại cầm lấy điện thoại, gọi cho em trai mình, chính là Phó bí thư tỉnh ủy Nam Phúc Tề Chấn Đào. Tề Phóng Hùng kể lại chuyện này.

- Anh, nếu Diệp Phàm bí mật như vậy. Vậy thì chuyện lần này, em cũng không tiện hỏi đến. Nó là tổ trưởng, đâu thể làm trái với kỷ luật đúng không nào?

Tề Chấn Đào nói. Vào thời điểm mấu chốt này, Tề Chấn Đào đương nhiên không muốn anh mình xảy ra chuyện gì. Chuyện này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc đề bạt của mình.

- Chấn Đào, cậu đừng có nhân từ quá. Cái gì nên hỏi thì hỏi, ít ra, hỏi rõ xong tôi cũng biết đường mà chuẩn bị.

Cái này, quyền chủ động nằm trong tay người khác, tôi tương đối bất lợi. Giờ cũng đang là thời điểm mấu chốt của cậu.

Bản thân tôi thì không sao, nhưng, tôi lo là chuyện của người khác lại dính đến tôi. Dù sao, tôi cũng là Chủ tịch tỉnh.

Nếu như bên dưới có xảy ra chuyện lớn gì, Chủ tịch tỉnh như tôi không thể tránh khỏi liên đới.

Đến lúc đó, bản thân tôi ngã cũng không sao, chẳng qua chỉ là sớm hơn một chút. Toàn bộ hy vọng của Tề gia sớm đã đặt hết lên cậu rồi.

Nếu vì việc này mà dính đến cậu thì phiền phức. Tôi ngã, cậu tuyệt đối không được ngã.

Tề Phóng Hùng bi thương nói.

- Anh, anh không làm gì thì cần gì phải sợ? Tề gia chúng ta đâu có thiếu tiền. Tề Thiên theo Diệp Phàm buôn bán cũng kiếm được khoản tiền lớn, hơn nữa, tất cả đều có chứng minh của nhà nước là thu nhập hợp pháp. Nhà ta cũng nộp thuế đúng thời hạn. Em tin chắc anh không ngã vào con đường kinh tế.

Tề Chấn Đào nói.

- Cái đó không cần cậu nói, mỗi năm Tề Thiên giúp đỡ tôi hai ba trăm ngàn cũng đủ tôi tiêu rồi. Có phải cậu nghĩ anh cậu có vấn đề về tác phong sống không?

Yên tâm, anh tuyệt đối không sa ngã vào chuyện đó. Chỉ có điều, tôi đã nói với cậu rồi. Có một số việc, là việc lớn xảy ra ở bên dưới.

Khi bị trách tội, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tôi. Cậu đang trong thời kỳ mấu chốt. Có người đem chuyện này công kích, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định đến cậu.

Thời điểm mấu chốt này, không thể qua loa được. Thường chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng có thể khiến cậu “vạn kiếp bất phục đấy.”

Chính trị đầy hào quang, nhưng chính trị cũng nghiêm khắc và tàn khốc. Thậm chí, nó còn tàn khốc hơn cả chiến trường đao máu thực sự.

Một chuyện nhỏ cũng có thể tiêu diệt cậu. Một câu nói cũng có thể tước đi mũ quan của cậu.

Tề Phóng Hùng nói.

- Vậy cũng được, em sẽ hỏi, không chừng sẽ có kết quả gì đó. Tuy nói chủ nhiệm Diệp với Tề Thiên nhà chúng ta là anh em tốt, nhưng về vấn đề nguyên tắc thì thằng nhóc này “thối” hơn bất kỳ ai.

Anh không tiếp xúc nhiều với nó, không hiểu được cái tính thối của nó. Tính của nó còn ngang hơn cả hòn đá trong hầm cầu.

Lãnh đạo những nơi nó từng làm chắc đều có cảm giác như vậy. Kỳ thực nó là một con ngựa khó khống chế.

Nếu dùng được thì sẽ là một tài năng, còn không dùng được thì anh sẽ khổ với nó đó. Tuy nhiên, nói thực, nó không phải là đứa làm hỏng việc, trên cơ bản nó luôn đứng trên lợi ích của nhân dân.



Nó không thiếu tiền, tuổi trẻ, có năng lực, chắc hẳn cũng chẳng thiếu đàn bà. Hơn nữa, về mặt quốc thuật cũng là cao thủ. Anh xem, nếu đổi lại chúng ta mà có tính tình như nó thì chắc gì đã làm được một Chủ tịch huyện chứ.

Anh nhìn nó đi, giờ nó đã là Chủ nhiệm phòng Đốc tra văn phòng trung ương, Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường.

Cái này phải dùng từ “thiên tài” để hình dung về nó. Điều này chứng tỏ gì, chứng tỏ tính tình nó không tốt, nhưng vì nó đứng trên lập trường vì nhân dân phục vụ.

Cho nên, vẫn được lãnh đạo trọng dụng. Quan trọng hơn là nó có năng lực, dù lãnh đạo ghét nó, nhưng cũng không bỏ nó được.

Tề Chấn Đào nói, toàn là nửa khen nửa chê Diệp Phàm.

- Dù sao cũng phải thử xem, tuy nói cấp bậc của nó không cao hơn chúng ta, nhưng chuyện này thật sự là chúng ta đang nằm trong tay nó.

Tề Phóng Hùng thở dài.

Nửa tiếng sau, Tề Chấn Đào mới đủ dũng khí gọi điện thoại cho Diệp Phàm:

- Chủ nhiệm Diệp, có một vấn đề không biết có thể hỏi cậu không?

- Được, chú Tề.

Diệp Phàm giật mình, cũng đoán được đại khái. Không thể ngờ Tề Chấn Đào lại nghiêm túc như vậy, trước đây đều gọi thằng nhóc này, thằng nhóc nọ, giờ đã sửa thành Chủ nhiệm Diệp, cách xưng hô thay đổi quá lớn.

- Thôi, tôi cũng chẳng giấu gì nữa. Các cậu đến tỉnh Giang Đô làm gì? Đương nhiên, chỉ cần nói một chút là được rồi. Chỗ nào không tiện nói không cần nói. Nếu ngay cả nhắc đến cũng không được, vậy thì thôi, không cần nói đâu. Tổ chức có kỷ luật mà.

Tề Chấn Đào xấu hổ nói.

- Chú Tề, lần này cháu là người phụ trách công tác, không riêng gì các đồng chí trong phòng, mà còn có đồng chí lãnh đạo của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng với bên Xóa đói giảm nghèo xuống.

Cho nên, cháu không thể nói được. Nhưng, chú Tề cứ yên tâm. Cháu biết bác của Tề Thiên là Chủ tịch tỉnh ở đó.

Trước kia cháu ở huyện Ma xuyên thư ký của bác ấy cũng có chiếu cố cháu. Có một số việc, có thể chiếu cố cháu sẽ làm thỏa đáng.

Còn đề cập đến chuyện này, không được đâu ạ. Vì cháu ra lệnh phải kín miệng, cháu không thể là người làm trái được. Đây là gốc rễ của niềm tin mà.

Diệp Phàm trực tiếp nói.

- Vậy à, tốt, tôi không hỏi nữa.


Tề Chấn Đào cũng hiểu, kỳ thực, ông cũng đã nghiền ngẫm được một số việc từ câu nói của Diệp Phàm. Cái này, đương nhiên cũng là do Diệp Phàm cố ý để lộ. Chẳng hạn như Ủy ban Kế hoạch và Phát triển và Xóa đói giảm nghèo.


- Anh, lần này ngoài các tổ viên Phòng đốc tra còn có các đồng chí Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cùng với Ủy ban xóa đói giảm nghèo.


Tề Chấn Đào vội gọi điện,


- Vậy họ xuống chắc là có liên quan đến giúp đỡ người nghèo rồi.


Tề Phóng Hùng nói, trong đầu đang vắt óc suy nghĩ.


- Vâng, em cũng nghĩ vậy. Anh nghĩ xem, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển của các anh có làm gì không? Hơn nữa, chuyện này chắc chắn rất lớn. Bằng không sẽ không lên đến trung ương như vậy.


Tề Chấn Đào nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK