Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nhẹ nhàng đi qua, phát hiện cam trên đỉnh núi xếp thành một vòng tròn ở giữa có ngôi nhà bằng trúc.

Kết cấu hai tầng, hình như là kết cấu từ những cây trúc tinh khiết, khiến cho người ta thấy rất ta nhã, nhưng lại không thiếu đi vẻ mạnh mẽ.

Một người phụ nữ mặc toàn đồ trắng ngồi đánh đàn trên hành lang bằng trúc, giai điệu tuyệt hay. Không ngờ có giai điệu hay như thế, người phụ nữ này giống như Nguyệt Cung tiên tử xuống trần vậy, ánh mắt khá giống với con người.

Hơn nữa, vừa nhín thấy cô ấy, Duẫn Thiên Thạc giống như là bị khống chế tình cảm của chính anh ta vậy, miệng chỉ nói một câu:

- Thanh Trần…

Người phụ nữ này chính là người trói Ngưu Bá bị Diệp Phàm trị cho một phen thất kinh hồn phách, cũng giống như bà của Duẫn Thiên Thạc.

- Phụt…

Đúng lúc này, dường như tiếng đàn bị thu lại, nhưng, Diệp Phàm cảm giác giống như có một dàn âm thanh phát ra. Lập tức lóe lên, nhưng Duẫn Thiên Thạc sớm đã nhảy sang một bên.

Đoán chừng là cô gái này sớm đã có chuẩn bị như thế rồi, âm thanh kia thoảng qua hai người có hai tiếng tự nhiện bổ đứt quả cam thành mấy phần rơi xuống đất.

- Cô đây tiếp đãi khách như thế này sao?

Diệp Phàm cười nói:

- Anh còn không quỳ xuống?

Duẫn Thiên Thạc trừng mắt nhìn Diệp Phàm, xoay người nói:

- Khinh Trần, tôi đã đưa người lần trước làm nhục bà này. Hắn sẽ quỳ xuống xin lỗi bà.

- Tôi chờ anh!

Lạc Khinh h Trần nhìn nhìn Diệp Phàm rồi lại khoanh chân ngồi xếp bằng gối.

- Ha ha ha…

Diệp Phàm cười một trận điên cuồng.

- Anh còn cười, không muốn lấy tài liệu này hay sao?

Duẫn Thiên Thạc tức giận thiếu chút nữa cắn môi.

- Đương nhiên cần tài liệu rồi, hơn nữa, anh phải ngoan ngoãn đưa cho tôi. Về phần quỳ xuống nhận lỗi với bà lão này, việc này chỉ có thể là nguyện vọng tốt đẹp của tôi. Thật xin lỗi người anh em, nhg này, ha ha.

Diệp Phàm lạnh nhạt cười nói:

- Họ Diệp kia, nói mà không giữ lời cuối cùng anh sẽ bị đả kích rất nghiêm trọng đấy.

Duẫn Thiên Thạc vô cùng tức giận, chỉ tay vào Diệp Phàm.

- Tôi nói gì mà không giữ lời?

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

- Không phải anh vừa mới nói sao.

Duẫn Thiên Thạc hỏi:

- Đúng vậy, tôi đã nói rồi. Nhưng tôi nói là nhận lỗi sao? Còn quỳ ba lạy, anh mơ à.

Duẫn Thiên Thạc, ở một vài phương diện, Diệp Phàm tôi không thể không phục suy nghĩ của anh, thủ đoạn rất cao minh.

Ví dụ như, vụ án Tiền Thành Qúy, lúc mà mấy chục cảnh sát chúng tôi đều bó tay không nghĩ ra cách gì thì anh sớm đã quyết định đại cục rồi.

Nhưng, ở một vài mặt, phải chú ý đến lời nói, cũng không phải chỉ cần dùng cách đùa giỡn là có thể thành công được.

Diệp Phàm hừ nói:

- Rõ ràng là anh vừa nhình thấy Khinh Trần như vậy rồi? họ Diệp kia, tôi còn tưởng rằng anh thực sự là quân tử, về cơ bản là còn xấu xa hơn cả bọn cường đạo.

Duẫn Thiên Thạc tức giận.

- Bà thì cũng là bà, Khinh Trần à Khinh Trần, khách khí.

Diệp Phàm chọc nói.

- Họ Diệp, anh đừng có mà nói bậy.

Tai Duẫn Thiên Thạc đột nhiên đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Tôi nói sai cái gì…

Diệp Phàm vừa mới nói đến đây. Lạc Khinh Trần lạnh lùng hỏi:

- Duẫn Thiên Thạc, cái gì mà bà lão vậy. ngươi giải thích rõ cho ta xem nào, ai là bà của ngươi.

- Không phải anh sao? Vừa rồi bà ấy nói muốn anh nói rõ chuyện này với bà ấy kìa.



Diệp Phàm cười nói, việc này cũng có một chút manh mối.

Cảm thấy hai người này có vẻ không giống như vợ chồng, đương nhiên cũng không thể ngoại trừ hai người này giận dỗi muốn làm lành.

- Duẫn Thiên Thạc, anh nói rõ cho tôi, có phải anh nói không.

Vẻ mặt Lạc Khinh Trần lạnh như có tuyết rơi.

- Việc này, Khinh Trần, việc này…

Duẫn Thiên Thạc không nói ra lời.

- Nam tử hán đại trượng phu, nói là nói, sao nào, không dám thừa nhận sao. Hai người các ngươi, rốt cuộc có quan hệ gì. Việc này, không hiểu rõ thật sự cũng không hay lắm. mối quan hệ nam nữ, đừng có làm loạn đấy, như vậy sẽ bị người ta khinh đấy.

Diệp Phàm châm chọc nói:

- Duẫn Thiên Thạc, anh nói linh tinh cái gì, có phải anh ở sau lưng nói tôi như vậy không?

Lông mày Lạc Khinh Trần dựng thẳng lên, giống như bọ dạng muốn ăn thịt người vậy.

- Haiz, Khinh Trần, tôi có nói. Tôi nằm mơ cũng muốn nói như vậy, em không chấp nhận cũng được, chẳng lẽ chúng ta đến với nhau là phạm pháp sao?

Duẫn Thiên Thạc thở dài.

Đúng lúc này, sắc mặt Lạc Khinh Trần đột nhiên tức giận.

- Khinh Trần đừng tức giận, tôi sai rồi được chưa?

Duẫn Thiên Thạc giờ phút này thật đáng thương.

- Nàng đừng tức giận, là chúng ta giao dịch thành công rồi. Duẫn Thiên Thạc, nhưng mà tôi đã hạ xuân độc thành công rồi, hãy nhìn anh ta kìa:

Diệp Phàm liếc nhìn Duẫn Thiên Thạc một cái, suy nghĩ một lúc cười.

- Họ Diệp kia, anh làm cái quái gì! Lại còn xuân độc, rốt cuộc anh đã làm cái gì?

Duẫn Thiên Thạc tức giận đến nỗi môi run rẩy lên.

- Giả bộ, Duẫn Thiên Thạc, anh cứ tiếp tục giả vờ đi. Không thể tin được Lạc Khinh Trần tôi lại đi nhìn nhầm người, sai quá nhiều. Tất nhiên, anh cũng chỉ giống một tên hạ lưu manh vô liêm sỉ đê tiện thôi.

Lạc Khinh Trần ôm ngực, nước mắt chảy ra.

- Tên tiểu nhân họ Diệp kia, tôi với anh đánh nhau!

Duẫn Thiên Thạc giơ tay đấm Diệp Phàm, một phút đồng hồ, hai người đánh qua lại với nhau mấy hiệp, có thể thấy quyền cước rất nhanh.

Tâm trạng của người này như người điên, căn bản là không quan tâm đến bản thân, tất cả là dùng phương pháp điên cuồng. dưới đất, ngay sau đó cây cỏ bay lung tung.

- Aiya, tiểu tử nhà anh có phải là điên rồi hay không. Vừa rồi còn nói hay lắm cơ mà, tôi vừa mới kê đơn, sao anh lại không đi làm, còn muốn đáp ứng yêu cầu của tôi trả Triệu Nhất Thác triệu có phải không?

Thuốc này điều chế không tốt, không màu không mùi, một khi đã trúng độc xuân, tác dụng chậm nhưng vô cùng lợi hại.

Tiểu tử nhà anh, làm người cũng không thể không nói chữ tín, nếu như anh thật sự không muốn nói, vậy thì tôi cũng không khách khí nữa.

Vẻ mặt Diệp Phàm khinh khỉnh, ngược lại điên cuồng đánh Duẫn Thiên Thạc.

- Ào ào! Hai người đánh nhau hỗn loạn, đều lăn.

Lạc Khinh Trần cắn răng nói:

- Duẫn Thiên Thạc, Triệu Nhất Thác triệu anh có trả hay không. Nếu không tôi sẽ tăng giá lên đấy.

Diệp Phàm hừ, vừa đánh vừa cố ý lại gần Lạc Khinh Trần.

- Khinh Trần, nàng đi mau, đi mau…

Duẫn Thiên Thạc kêu to, không muốn sống đích thân anh ta ra ngăn cản trước mặt Diệp Phàm.

- Họ Duẫn kia, việc này không liên quan gì với anh cả. Mặc dù âm mưu của anh thực hiện tốt, tốt lắm. Đừng ở đây giả mù nữa, khiến cho chỗ chăn nuôi của ta bẩn hết rồi.

Lạc Khinh Trần nhìn khinh bỉ.

- Chăn nuôi của họ Diệp, tôi đánh nhau với anh.

Duẫn Thiên Thạc đột nhiên nói to với Diệp Phàm, khói bốc ở trong tay.

Diệp Phàm vừa nhìn, mắt mở to ra. Tay giơ lên, một tiếng bang vang lên khói ở trong tay của người này bay ra khoảng mấy chục mét, sau đó, ầm một tiếng thật lớn.

- Còn có, chúng ta cùng đi chết đi.

Bên hông Duẫn Thiên Thạc vẫn còn hơi nước, Diệp Phàm chạy nhanh vượt qua người này hơn cả trăm mét, nhưng lựu đạn sớm đã bị ném bên cạnh Diệp Phàm rồi.

Âm thanh vang lên long trời, Diệp Phàm thuần thục nằm xuống, phát hiện ra lựu đạn này không có nguy hiểm gì mới đứng dậy đi vòng quanh xem.

Đi cách xa mới dừng lại, sau đó một chưởng chụp được Duẫn Thiên Thạc.

- Anh muốn hại tôi, sao lại cứu tôi, khiến cho tôi sợ chết đi được.



Lúc này Duẫn Thiên Thạc giống như một người khác vậy, vẻ mặt vô cùng ngốc ngồi xuống.

- Người anh em à, tôi đang giúp anh, thật sự không nhìn thấy ý tốt sao.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Giúp tôi, anh hại chết tôi thì có ý. Đúng rồi, không tốt, xuân độc của anh không thể giải trừ được, Thanh Trần…

Duẫn Thiên Thạc kêu to quay lại đuổi theo.

- Như vậy chẳng phải là rất tốt, anh quay lại vừa may. Tôi chính là giúp anh thành công cũng không lợi dụng lúc anh gặp nguy hiểm. Quân tử giống như Diệp Phàm tôi trên thế gian này ít lắm.

Diệp Phàm cười nham hiểm nói:

- Tôi không cần như thế, sau khi tôi quay trở về có chết trước mặt Khinh Trần cũng không để cho anh thực hiện được quỷ kế đâu. Nhưng, Diệp Phàm anh cũng không có kết quả tốt đâu.

Duẫn Thiên Thạc đột nhiên tỉnh lại, đứng lên lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

- Ôi, người anh em cũng khá kiên cường đấy?

Diệp Phàm có chút bội phục người này si tình.

- Anh mang thuốc giải độc xuân tình cho cô ấy, tôi sẽ đưa cho anh chứng cứ.

Duẫn Thiên Thạc hừ nói

- Tôi sợ anh sẽ hối hận thì sao?

Diệp Phàm nói:

- Tôi là Duẫn Thiên Thạc chứ không phải anh, tiểu nhân.

Duẫn Thiên Thạc hừ nói, lấy chiếc điện thoại nhỏ từ trong tay ra, nói:

- Tất cả ở bên trong, đằng sau chính là thuốc độc,

- Haiz, thật sự là tôi muốn giúp anh.

Diệp Phàm thở dài nhận di động nhìn nhìn, cảm thấy người này không giống như là gạt người, liền nhận điện thoại.

- Tôi nói rồi, tôi muốn quang minh chính đại đi nhận tội với Lạc Khinh Trần, mà không dùng thủ đoạn đê tiện.

Duẫn Thiên Thạc hừ nói:

- Đầu óc tiểu tử nhà anh còn chưa được khai hóa, màn vừa thể hiện vừa rồi không phải là một thủ đọan sao?

Vì Lạc Khinh Trần, anh liều mình bảo vệ nàng ta. Tin tưởng sau này nàng ta sẽ đối tốt với anh hơn.

Nhưng, anh nói những lời nói này mà đi gặp nàng ta thì sẽ có một kết quả rất thảm đấy. Không phải anh bị lựu đạn nổ sao? Đúng, muốn làm như vậy.

Diệp Phàm cười nói:

- Anh đưa trước thuốc giải độc di rồi hãy nói, tôi không muốn Khinh Trần hận tôi.

Duẫn Thiên Thạc nói:

- Ha ha, nhưng tôi không có nói với anh về cách giải độc. Đó chỉ là chiến thuật trong lòng thôi. Không tin thì anh quay về mà xem.

Thực ra anh cho rằng Diệp Phàm tôi đê tiện như thế có phải không? Thật hèn hạ, Lạc Khinh Trần đã trở thành nữ nhân của Diệp Phàm rồi.

Người anh em, tạm biệt, nếu có rảnh thì đến tập đoàn hoành không chơi, không chắc là chúng ta có trở thành anh em tốt hay không.

Chúc anh may mắn, nhớ kỹ, chỉnh lại bản thân một chút.

Diệp Phàm nở nụ cười, xoay người đi.

- Haiz, không thể tin được Duẫn Thiên Thạc cả đời thông minh, không ngờ cuối cùng lại xao xuyến một người con gái. Trên đời này, xem ra, người thông minh không phải là tôi. Người này, thật là đáng thương, nhìn qua rất đáng khinh, sao một người giỏi như thế, sao tôi lại thảm như thế?

Duẫn Thiên Thạc ngồi phịch lên tảng đá to ngẫm nghĩ.

Sau đó, tên này chỉnh lại quần áo, bắt đầu kêu lên…


Ôi, thảm quá, chỉnh lại một chút…


Vừa về tới nhà khách địa ủy Giang Hoa, Diệp Phàm lập tức gọi Bao Nghị lại. sau khi Bao Nghị nhận di động liền kiểm tra.


Nhìn suốt mười mấy lần, thở dài:


- Thật không thê ngờ, người đứng đằng sau hạ độc chính là Triệu Nhất Thác.


Tôi thật sự không hiểu rõ, Triệu Nhất Thác và Chu Gia Sinh có mối quan hệ như thế mà còn đi hại anh ta.


Nếu như nói một hòn đá ném trúng hai con chim cũng đúng. Anh và Chu Gia Sinh đều bị hạ, cũng không đến lượt Triệu Nhất Thác đồng chí phó chuyên viên kiêm bí thư ủy ban chính trị pháp luật có phải không? Phía trước còn có Tôn Lệ Phương.


- Cũng không nhất thiết, nếu tôi và Chu Gia Sinh đều bị hạ. người đứng sau Triệu Nhất Thác trên tỉnh chắc chắn rất to, bắt một chuyên viên hành chính của cơ quan địa ủy là không thành vấn đề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK