- Cảm ơn chú Tề, Cố gia thì cháu không sợ. Hai vị khác ở ban chỉ huy, một là Phó chủ tịch tỉnh Tần, một là Phó giám đốc sở Tiếu Duệ Phong. Trước kia cháu ở Ngư Dương cũng có chút giao tình với ông ta.
Tuy nhiên trước khác, nay khác, cháu nhận được một tin, hình như Tiếu Duệ Phong đang tranh thủ vị trí phó giám đốc thường vụ sở Công an.
Lần trước cháu ở Lạc Diệp Cư Thủy Châu phát sinh một chút việc nhỏ, không ngờ có bóng dáng Tiếu Duệ Phong nhúng tay vào. Người này, nghe nói rất gần gũi với Cố gia.
Đương nhiên, ông ta cũng là vì ích lợi. Cái này không có gì đáng trách. Mà Phó chủ tịch tỉnh Tần so với ông ta, cháu cảm thấy thuyết phục Phó chủ tịch tỉnh Tần còn quan trọng hơn.
Phó chủ tịch tỉnh Tần không đồng ý, việc cải biến sẽ này làm người ta nghi ngờ, cho nên, cháu tính toán thuyết phục Phó chủ tịch tỉnh Tần. Chú Tề, về phần Phó chủ tịch tỉnh Tần, chú có nghe được chút tin tức nào không?
- Tần Hoài Bắc, người này có tư cách già nhất trong các chức phó . Lần này không thể vào thường vụ, trong lòng tự nhiên sẽ ấm ức. Mục tiêu ông ta nắm vào chính là Kiều Chí Hòa , ha hả.
Tề Chấn Đào nói ra tật xấu này, để Diệp Phàm chiếu sáng một có thể mượn lực.
- Muốn cho tên Kiều Chí Hòa này một bài học, thật sự là khó khăn. Thứ hai, cháu cũng không muốn tự dưng đi đắc tội một ủy viên thường vụTỉnh ủy.
Diệp Phàm cảm thấy kế này không thông.
- Ha hả, Tần Hoài Bắc nghe nói có quan hệ khá tốt với tỉnh Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh ủy Mã Quốc Chính, nghe nói là bạn học cũ.
Tề Chấn Đào sau khi nói xong liền cúp điện thoại, tự nhiên là khiến Diệp Phàm phải tự đi lo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm dẫn một đồng chí làm thiết kế quy hoạch đến xác định khu thành nội thôn Đại Vũ một lần nữa, nếu như có thể xuyên qua quốc lộ Thiên Tường, thì xuyên qua từ chỗ nào, xuyên qua thì có ảnh hưởng gì không…Hai ngày hai đêm đã sửa lại phương án. Diệp phàm đem phương án đến Địa ủy, chỗ Trang thế Thành Chủ tịch Địa khu Lô Trần Thiên, Phó chủ tịch thường trực Địa khu Triệu Xa Thành, mỗi người một bản.
- Ha ha, Tiểu Diệp, cuối cùng cậu cũng tìm được đường tắt rồi.
Trang Thế Thành xem xong thì cười khích lệ nói.
Tuy nhiên, Trang Thế Thành đảo mắt lại hỏi:
- Quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ, trưng đất giải phóng mặt bằng, còn nữa quốc lộ xây dựng xong, lượng xe cộ tăng nhiều, liệu có mang đến tai họa ngầm cho Đại Vũ hay không?
- Trưng đất giải phóng mặt bằng này mặc dù là không cho quốc lộ Thiên Tường xuyên qua, chúng ta không phải sẽ mở rộng đường thôn Đại Vũ.
Cái khâu trưng đất giải phóng mặt bằng này không thể thiếu, chỉ có điều quốc lộ xuyên qua thôn, lượng xe cộ chắc chắn sẽ tăng gấp bội, hiểm họa giao thông cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên, tôi nghĩ, chỉ cần giải quyết tốt vấn đề cảnh sát giao thông, lắp đặt hệ thống đền xanh đèn đỏ vào, đây lại không phải là đường cao tốc, chắc là không có vấn đề gì.
Nếu sợ việc để xảy ra chết người, tai nạn giao thông, cho dù không để quốc lộ Thiên Tường xuyên qua, mà đường do chúng ta làm ra không phải cũng có hiểm họa như vậy hay sao?
Hơn nữa, mất quốc lộ Thiên Tường còn là mất mát lớn hơn. Tôi nghĩ, có quốc lộ Thiên Tường, thương nhân đến Đại Vũ sẽ thấy giao thông thuận tiện. Đây cũng là một ưu thế rất lớn, càng không nói là tiền từ tỉnh rót xuống đế làm đường.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, cậu nghĩ được những điều này, chứng tỏ phương án của cậu đã kỹ càng rồi. Tôi đồng ý.
Trang Thế Thành liền rút bút ra ký vào phương án.
- Tuy nhiên, bên ban chỉ huy, thì cậu phải đi rồi.
Trang Thế Thành sắc mặt nghiêm trọng, biết ban chỉ huy quốc lộ Thiên Tường, tuy nói là thường ủy viên không nhiều lắm, nhưng ai cũng có phe phái ủng hộ, quan hệ cũng khá phức tạp. Muốn thuyết phục từng người cũng là chuyện khó khăn.
- Cái này chỉ là kiến nghị tạm thời của tôi thôi, liệu có được ban chỉ huy thông qua hay không thì còn khó nói. Tuy nhiên, bất luận là như thế nào, cũng phải đi một chuyến. Phó giám đốc sở Vi thì khó khăn rồi, ông ấy là tổ trưởng tổ quy hoạch, đầu tiên phải được ông ấy ủng hộ mới được.
Sắc mặt Diệp Phàm khó coi, vừa nói đến ban chi huy, thì trong lòng liền nghĩ: “ Bí thư Trang có quen biết người này không nhỉ?”
- Không rõ thế nào, trước đây tuy nói là vì giao thông Đức Bình tôi cũng đã đi tìm ông ta. Tuy nhiên người này khá ngạo khí, chẳng lạnh nhạt mà cũng chẳng nhiệt tình. Mặc dù tôi là bí thư Đức Bình nhưng ông ta vẫn có thái độ như vậy. Haiz, một phó giám đốc sở, cùng cấp bậc với tôi mà tôi phải đi cầu xin ông ta.
Trang Thế Thành lắc lắc đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Đi một lần được thì được mà không được thì thôi, cứ làm hết mình đi.
Lôi Trần Thiên trực tiếp đưa phương án đến Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu nghiệp đoàn thảo luận.
Về chuyện Về quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ, nghe nói mấy phó chủ tịch Địa khi cũng tranh luận kịch liệt. Ví dụ như Phó chủ tịch Địa khu quản lý an toàn Khâu Cổ thì nói là lưu lượng xe cộ gia tăng sẽ gây tai nạn giao thông…
Các quan viên sợ nhất là tai nạn chết người, công tác an toàn này đặc biệt nặng nề, đồng chí Tổng bí thư cũng luôn nhấn mạnh phải an toàn, cho nên hễ cứ nhắc đến việc như vậy thì các cán bộ đều rất cẩn thận. sợ rằng sẽ tự rước họa vào thân.
Tuy nhiên cuối cùng đã được thông qua theo ý kiến số đông. Đầu tiên, Phó chủ tịch Liễu Ngọc Muội sinh ra và lớn lên ở thôn Đại Vũ lập tức phản đối nói:
- Phó chủ tịch Địa khu Khâu, an toàn giao thông quan trọng, điều này tất cả chúng ta ngồi đây đều biết rõ.
Nhưng thôn Đại Vũ mất vệ sinh, mất trị an thì không quan trọng hay sao? Quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ, mà nghe nói độ rộng của quốc lộ Thiên Tường xuyên qua thôn Đại Vũ lên tới hai chục mét.
Đó sẽ là một con đường rất rộng. Nếu ở hai bên lắp đặt dây phòng hộ, xây dựng các cửa hàng…thì việc xây dựng này đối với thôn Đại Vũ mà nói sẽ là một bước đánh dấu.
Chúng ta không thể vì chuyện tai nạn giao thông mà chần chừ, chúng ta càng không thể vì sợ trách nhiệm mà không làm một việc có lợi cho nhân dân như thế này được.
Phó chủ tịch Địa khu Khâu, công tác an toàn là do anh phân công quản lý, nếu ngươi thật sự lo lắng, tôi sẽ đề nghị lên tổ chức, đề nghị Chủ tịch Địa khu Lô chuyển công tác an toàn cho tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm là được.
Liễu Ngọc Muội vì để kiến thiết thôn Đại Vũ nên cũng ‘bất chấp’ tất cả, kể cả chuyện phải chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, Khâu Cổ tuy nói hơi sợ nhận trách nhiệm, nhưng cũng không thể đem miếng bánh ngon mà mình đang giữ đưa cho Liễu Ngọc Muội được.
Tuy nói, khi xảy ra sự cố an toàn thì lãnh đạo phụ trách cũng có trách nhiệm, nhưng những sự cố lớn có mấy khi phát sinh đâu. Một chút chuyện nhỏ thì không thể liên lụy đến lãnh đạo được. Điều chủ yếu nhất là những lợi ích bên trong đó.
Nói đơn giản là Phó chủ tịch Địa khu Khâu mang theo một đám người đến xưởng của anh kiểm tra, nói là nơi này của anh không an toàn, phải cho dừng lại để chỉnh đốn. Khi nào thì chỉnh đốn ổn rồi tính sau, trên thực tế, anh đưa phong bao cho Phó chủ tịch Địa khu Khâu, thì người ta cũng ậm ờ cho qua.
Cho nên, Phó chủ tịch Địa khu Khâu là tuyệt đối không chịu mất đi miếng bánh ngon lành này. Sau đó, mấy Phó chủ tịch Địa khu cũng nói quan điểm, cuối cùng, phương án này đã được thông qua. Việc tiếp theo là của Diệp Phàm. Lúc đi Lô Trần Thiên vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Tiểu Diệp, nắm lấy quốc lộ Thiên Tường, rồi chuyển đến thôn Đại Vũ, chính là cảnh bay của thôn Đại Vũ. Đừng sợ gì cả, không phải sợ tai họa ngầm sau này, những việc này, đều là việc nhỏ. Làm cho cả thôn Đại Vũ phú đứng lên mới là việc mà chúng ta phải làm. Cứ sợ này sợ nọ thì làm được chuyện gì chứ?
- Chú Lô, cái này, cháu thì muốn nắm lấy đấy, nhưng sợ phương án này khó được ban chỉ huy thông qua. Phải biết rằng, theo phương án quy hoạch của chúng ta, quốc lộ Thiên Tường chạy qua thôn Đại Vũ phải đến 2km.
Thứ hai, mặt cắt mặt đường phải mở rộng đến 25 đến 28, độ rộng 10 đường xe chạy, nếu tính thêm chỗ đất dư ra hai bên thì khả năng lên đến 30 mét.
So với thiết kế ban đầu thì phải tăng thêm khoảng 10 mét. Đường cắt đặc biệt này không phải là rẻ, phỏng chừng 2km đường này cũng phải mất đến hơn 20 triệu.
Ban chỉ huy không thông qua, cũng có lý do chính đáng của họ. Thực ra, xây dựng quốc lộ Thiên Tường, những đem đến lợi ích rất lớn cho Đức Bình chúng ta…
Đầu tiên quy hoạch, chỗ Phó giám đốc sở Vi thì khá là khó khăn. Chú Lô nhà ở Thủy Châu, không biết là có quen biết Phó giám đốc sở Vi Kiến Minh hay không?
Diệp Phàm ‘thăm dò’ hỏi.
- Vi Kiến Minh, người này khá là ngạo khí. Trước kia chú ở thành phố Mặc Hương làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố có quản giao thông, cũng quen biết người này. Chẳng qua là không có giao tình nhiều lắm. Như thế này đi, cháu cứ đi một chuyến, nếu không được thì chú sẽ nghĩ cách.
Lô Trần Thiên cũng muốn có chút thành tích, nên mới ở Đức Bình lăn lộn.
Về sau còn phải lo thiết lập riêng ‘hệ thống’ cho mình. Thôn Đại Vũ này chính là một cơ hội lớn, nếu làm tốt thì công tích của Lô Trần Thiên sẽ lên hàng đầu.
- Vậy cũng được, để cháu đến tìm Phó giám đốc sở Vi trước đã, nếu không tác động được ông ấy thì cháu sẽ mượn lực của chú, ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Thằng nhóc này, chưa đi, đã nghĩ để chú ra trận rồi. Nếu cấp dưới đều như cháu không phải claf chú sẽ mệt chết sao?
Lại nói tiếp, cháu xem chú là Chủ tịch Địa khu, trông thì rất uy phong, nhưng, cháu ngẫm lại, chú một ngày phải quản bao nhiêu chuyện.
Chỉ ký tên không thôi cũng đủ mệt rồi, có ngày phải nhận mấy trăm cuộc điện thoại. Cho nên, những chuyện cháu làm được thì cứ làm đi, đừng đến phiền chú. Lãnh đạo không thích ngày nào cũng bị cấp dưới nhờ mình ra mặt đâu.
Lô Trần Thiên tức giận nói.
- Ha ha! Chú Lô, đây không phải là chuyện nhỏ, những việc như vậy có mấy khi Đức Bình chúng ta có đâu.
Làm cấp dưới, nghĩ biện pháp giải quyết công việc là việc đương nhiên phải làm. Nhưng, cũng có những việc phải xem năng lực mà xử lý, còn như việc này, cháu chỉ là một cục trưởng nhỏ bé, đi cầu xin phó giám đốc sở, là chuyện vượt quá năng lực của cháu.
Cho nên chú Lô xuất mã, cũng là việc theo lý thường phải làm. Hơn nữa, hiện tại thôn Đại Vũ bên ngoài là cục Xây dựng chúng cháu làm, nhưng thực tế người chỉ huy vẫn là chú Lô.
Về sau, nếu có thành tích không phải chú Lô cũng chiếm đầu bảng hay sao? Chúng cháu được chút nước canh thôi là tốt lắm rồi.
Diệp Phàm nói ra trọng tâm, khiến Lô Trần Thiên chút nữa nghẹn giọng.
Mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:
- Nhóc con, việc chưa bắt đầu mà đã nghĩ đến thành tích rồi. Có phải sau khi việc thành rồi lại đến hỏi chú mũ quan cao hơn không?
- Chú Lô, nếu có thì cháu không ngại đội đâu.
Diệp Phàm dù sao thì điếc không sợ súng, nếu Lô Trần Thiên đã làm rõ như vậy, thì mình cũng thẳng thắn. Được đề bạt thì ai chẳng muốn? Cũng coi như là xứng với những gì mình bỏ ra.