Mà Trần Tân Lễ bạo gan bảo khẽ Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, hay là chúng ta về luôn cho xong. Chuyện nhà máy đường Dương Xuân chúng ta sẽ tự giải quyết thôi vậy.
Còn Chủ nhiệm Giang Khải cũng làm mặt chờ đợi đến đáng thương mà nhìn Diệp Phàm.
“Vô tích sự”, Diệp Phàm thầm cười lạnh một tiếng. Hắn bỗng phát hiện cả Phó chủ tịch Y lẫn Chủ nhiệm Lưu Thạch khóe miệng khi không đều bỗng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.
-Xử lý thì cũng được thôi nhưng trước hết cũng cần điều tra rõ ràng rồi mới tiến hành được. Bằng không, Diệp Phàm tôi không phục đâu!
Diệp Phàm không thèm để ý tới Trần Tân Lễ, lời lẽ đầy khí khái, hai mắt ánh lên hào khí của chính nghĩa hướng về phía Chủ tịch Chúc.
-Còn dám mạnh miệng, Chủ tịch Chúc, tôi thấy một sô đồng chí đầu óc có phải là có vấn đề hay không. Đầu óc có vấn cũng là biểu hiện của vấn đề nảy sinh về mặt tư tưởng. Mà tư tưởng đã có vấn đề thì can hệ vô cùng lớn, không thông suốt về tư tưởng thì xem ra muốn làm tốt công tác cũng rất khó khăn.
Lưu Thạch ra vẻ nghiêm túc ton hót luôn một tràng với Chủ tịch Chúc.
-Thế này đi, đến giờ họp rồi. Đợi lát nữa sau khi họp xong chúng ta cho tìm những thành phần có trách nhiệm tương quan đến đây, cả lão Y, lão Lưu cũng ở lại luôn.
Mấy người chúng ta phải bàn bạc cho thật kỹ càng. Nhưng đã nên xử lý như thế nào thì nhất định phải nghiêm túc mà làm. Đúng là không ra thể thống gì, nhà máy đường Dương Xuân là một nhà máy quy mô lớn, không thể cứ qua loa cho xong chuyện như vậy được.
Đương nhiên, tìm ra phương án giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất.
Phát ngôn của Chủ tịch Chúc xem như đã định, tuy vậy, Diệp Phàm phát hiện, Phó chủ tịch Y và Chủ nhiệm Lưu Thạch đều hơi nghệch mặt ra.
Sau đó tất cả các lãnh đạo nuốt sương nhả khói khi bước qua đều khẽ liếc nhìn dò xét Diệp Phàm trong chốc lát.
Trong quãng thời gian một tiếng đồng hồ hội nghị diễn ra sau đó, Diệp Phàm cú một mực bình thản ngồi đợi trên ghế.
Kỳ lạ là ngay cả hai nhân viên bảo vệ cũng bỗng dưng khách khí hơn hẳn với hắn. Hơn nữa, một người còn cử nhân viên tiếp đãi riêng bưng đến cho Diệp Phàm một chén trà ngon.
-Cảm ơn anh!
Diệp Phàm tỏ ra lịch thiệp.
-Anh bạn khá là cứng cỏi đấy!
Lời khen đi cùng một ngón tay cái giơ lên thể hiện sự khâm phục từ đối phương với Diệp Phàm.
-Đâu có, tôi sắp xui xẻo đến nơi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Ha ha, cái này thì vẫn chưa chắc đâu.
Vị đồng chí kia lắc lắc đầu rồi quay lại với nhiệm vụ canh gác .
Về phần Trần Tân Lễ và Giang Khải hai đồng chí này sắc mặt sớm đã vàng khè như da mặt bỗng bị chế thành thịt khô Tứ Xuyên đem hong trước gió, xám xịt ngồi trên ghế im phăng phắc.
Còn đồng chí Trần Tân Lễ cũng thi thoảng ẩn trong ánh mắt mịt mờ lộ ra ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm. Tuy nhiên, cái uy dám chống đối lãnh đạo của Diệp Phàm cũng không phải là thứ mà đồng chí Trần này dám mạo phạm. Y đành phải thở phì phì ngồi đấy mà hờn dỗi .
Dày vò suốt một tiếng đồng hồ đến tận bốn rưỡi chiều, cửa chính phòng họp rốt cục cũng chịu mở ra .
Người đầu tiên đi ra chính là phó Bí thư Tỉnh ủy đồng chí Phó Quốc Vân, kế đó là đám người dẫn đầu bởi Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Đỉnh. Phó Quốc Vân cũng không thèm nhìn mấy viên thư ký chỗ hành lang, trong đó bao gồm cả Diệp Phàm lấy một cái mà phớt lờ bước đi thẳng.
Lúc này, Thư ký của Chủ tịch Chúc là Tống Lâm đến cạnh Diệp Phàm bảo nhỏ:
-Chủ tịch Chúc bảo cậu cùng đi ăn bữa cơm rau dưa rồi lại bàn chuyện xử lý nhà máy đường Dương Xuân.
-Cảm ơn anh!
Diệp Phàm gật gật đầu, kêu lên Trần Tân Lễ và Giang Khải ba người theo Tống Lâm đến nhà khách Tỉnh ủy. Tống Lâm cũng khá chu đáo, xếp ba người bọn Diệp Phàm vào một góc phòng tương đối sáng sủa.
Một bàn này ngồi mười người, Diệp Phàm sau khi nghe ngóng, mới biết tất cả ở đây đều là thư ký của các lãnh đạo.
Thật ra lại là một dịp tốt để kết giao.
Tuy nhiên vì chuyện lúc trước của Diệp Phàm với Phó chủ tịch Đỉnh Y và Trợ lý Lưu phỏng chừng mấy cha thư ký này đều đã hay biết. Cho nên, Diệp Phàm muốn bắt chuyện làm quen, nhưng đám thư ký kia không ngờ đều chỉ lạnh nhạt gật gật đầu chứ không thèm bắt chuyện.
“Bố mày thành ôn thần rồi hay sao” Diệp Phàm trong lòng hừ một tiếng, hắn phát hiện Trần Tân Lễ và Giang Khải hai người thật ra có vẻ tương đối kích động.
Bởi vì, có thể vào đây ăn cơm đều là những cán bộ có cấp bậc đáng kể. Ít nhất, thế nào thì cũng không tới phiên hai người bọn họ.
Cho nên, hai vị đồng chí đều chăm chú ra vẻ đứng đắn trên bàn ăn. Vậy là chỉ có mỗi Diệp Phàm là nhìn ra thái độ của đám người kia, trong bụng hắn chửi thầm “Bọn thư ký chó má đi dòm đít chủ. Để chốc nữa nếu Chủ tịch Chúc mà không xử lý tao thì xem chúng bay có ngã ngữa mà toét mắt kiếng ra không”.
Đúng lúc này, Bí thư Phó Quốc Vân lần lượt đến từng bàn mời rượu. Đây cũng là thói quen của các lãnh đạo, hễ là có dịp gặp gỡ như này, các lãnh đạo đều sẽ cầm sẵn một chén rượu, sau đó đến mỗi bàn lại nhấp một ngụm. Thường thường đều là người ta một ly còn lãnh đạo chỉ ý tứ nhấp môi một chút. Một chén rượu có thể đánh xong tuốt mấy bàn. Tỏ ra là lãnh đạo quan tâm cấp dưới, và cấp dưới cũng thấy vui là được.
-Các cậu đã vất vả nhiều rồi.
Phó Bí thư khổ người vừa phải nhưng khi mặc âu phục lại toát ra khí thế của một ông quan to. Giờ phút này có vẻ rất hiền hoà, mỉm cười an ủi mọi người.
Bởi vì, bàn của Diệp Phàm chỉ có Trần Tân Lễ là tuổi tác có lớn hơn đôi chút, các thư ký khác với Diệp Phàm thì cũng có vẻ chưa quá hăm bảy hăm tám tuổi.
Cho nên, phó Bí thư xưng hô là “các cậu” nghe lại có vẻ thân thiết. Tự nhiên ai nấy đều đứng dậy, giơ một ly vang đỏ với vẻ mặt cung kính, hơi khom mình, mặt tươi như hoa nhìn phó Bí thư.
-Không hề gì, không vất vả, phó Bí thư mới đáng gọi là vất vả.
Mấy vị đang ngồi gần như là mười miệng một lời đồng thanh thốt lên câu đó.
-Ha ha ha
Phó Quốc Vân cười vang mấy tiếng, hắn liếc qua mọi người một lượt rồi hỏi:
-Vị nào là đồng chí Diệp Phàm tới từ Hải Đông?
-Là tôi…
Diệp Phàm hơi sửng sốt trong chốc lát rồi sau đó vội vàng thốt lên.
-Cậu từ Hải Đông xa xôi mà lặn lội đến tận thành phố Đông Cống chúng tôi, cũng thiệt thòi cho cậu rồi. Tuy nhiên, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần quyết chiến.
Phó Quốc Vân từ tốn khuyên.
-Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Diệp Phàm tỏ ra rất tự tin.
-Tốt, tốt, tốt lắm!
Phó Quốc Vân khen liền ba tiếng rồi xoay người qua bàn khác.
Khiến cho ai nấy trên bàn đều không hiểu ra sao cả.
Tuy nhiên, khi ngồi xuống, Diệp Phàm phát hiện, ánh mắt của đồng chí Trần Tân Lễ nhìn mình đã có chút đổi khác, Giang Khải thì thái độ lại càng thay đổi rõ rệt.
Còn đám thư ký của Phó chủ tịch, phó Bí thư kia đều chìa danh thiếp ra, nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Chỉ trong chốc lát, chỉ vì ba tiếng khen tốt của đồng chí Phó Quốc Vân mà ai ngờ Diệp Phàm lại trở thành “hàng hót” trong bàn tiệc này, sự thay đổi quá nhanh chóng này khiến Diệp Phàm không biết nên khóc hay nên cười.
Người ta nói bể dâu chốc lát nhưng thế này thì hơi nhanh quá. Dùng sự thay đổi trong nháy mắt để hình dung tâm tính con người trong chốn quan trường biến đổi ra sao thì e là vẫn chưa thấm tháp vào đâu.
Một câu nói của Lãnh đạo có thể tâng bốc người ta lên mây, nhưng có khi cũng chỉ là một câu thôi cũng có thể đì anh xuống mười tám tầng Địa ngục.
Sau bữa cơm chiều, ba người vào một phòng khách nhở im lặng ngồi chờ, không lâu sau, Chủ tịch Chúc, Phó chủ tịch Y, Trợ lý Lưu, còn có vài vị đồng chí Diệp Phàm không biết mặt, đều theo sau Chủ tịch Chúc tiến vào.
-Được rồi, chúng ta dùng chút thời gian dôi ra sau giờ làm việc để giải quyết chuyện nhà máy đường Dương Xuân.
Vì vậy, sẽ không có chỗ cho những chuyện dông dài tốn hơi, trực tiếp vào đề luôn. Họp hành đến nửa ngày trời, chúng ta ai cũng đã mệt mỏi rồi.
Chủ tịch Chúc vừa đặt mông xuống ghế đã trực tiếp lên tiếng luôn. Ông liếc nhìn Diệp Phàm bảo:
-Đồng chí nào từ địa phương lên sẽ được ưu tiên nói chuyện trước, bọn họ đến đây một lần cũng chẳng dễ dàng gì.
-Vị này chính là Phó Chủ tịch thành phố phân quản mảng công nghiệp của Đông Cống chúng tôi, Đồng chí Trần Tân Lễ, trước hết xin để anh ấy đem chuyện nhà máy đường Dương Xuân kể lại tỉ mỉ cho các vị lãnh đạo nghe. Bên tôi còn mang theo ít tài liệu, mời các vị lãnh đạo xem qua trước.
Diệp Phàm nói xong, ra hiệu cho Giang Khải phát tài liệu.
Đồng chí Giang Khải chân sợ run lập cập, luống ca luống cuống nhưng cuối cùng cũng đem tài liệu phân phát tới tay từng vị lãnh đạo.
Nhất thời, phòng tiếp khách trở nên im ắng, chỉ vang lên tiếng lật giở tài liệu nghe loạt soạt.
Nửa tiếng sau tài liệu đã được xem xong, các vị lãnh đạo vẻ mặt chẳng ai giống ai, nhưng đại đa số vẫn là trên mặt không có chút thay đổi.
Chỉ có Chủ tịch Chúc là có hơi nhíu mày.
Ông liếc nhìn Lưu Thạch, hỏi:
-Tình hình thực tế có giống như trong bản tài liệu này?
-Cái này, tôi cũng không được rõ cho lắm. Mấy năm gần đây đều là quán triệt tình hình từ ban quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Tuy nhiên, tôi cũng nghe bọn họ báo cáo qua đôi lần. Hình như, tình hình đại khái đúng là như thế thật.
Đồng chí Lưu Thạch bị cái nhìn sắc lẹm của Chủ tịch Chúc lướt qua, không dám nói dối nữa, đành phải thành thật gật đầu thừa nhận.
-Làm ăn vớ vẩn!
Chủ tịch Chúc nổi giận, vung tay nặng nề ném bản tài liệu xuống bàn trà:
-Nhìn xem, làm ăn cái kiểu gì vậy hả?
Một doanh nghiệp nhà nước với tận năm sáu ngàn lao động. Một nhà máy ở thòi điểm lợi nhuận tốt nhất hàng năm lên đến hai trăm triệu, sao lại đến nước phải đóng cửa giải thể hả?
Nguồn vốn không đủ để gán nợ, còn gánh số nợ hàng trăm triệu ở bên ngoài, một cục diện rối rắm như canh hẹ là vậy, thành phố Đông Cống làm sao mà gồng gánh cho nổi?
Lúc trước, khi xây dựng nhà máy là do nhà nước xuất tiền, nay thì nực cười thay, có khác gì phận mẹ ghẻ con chồng. Thưa các đồng chí, các anh đã thử nghĩ tới chưa, mấy ngàn người không có cơm ăn, bọn họ bây giờ sẽ phải làm sao?
Dù cho bọn họ không gây rối, Chúc Nham Đỉnh tôi cũng không trơ mắt mà nhìn thế được. Việc này, không giải quyết không được, hôm nay ngay tại đây, việc này mà giải quyết không xong thì ai còn muốn ngủ ngáy gì nữa chứ?
Chủ tịch Chúc tức khí, thiếu chút nữa là thét rống cả lên. Thanh âm đó, tuyệt sẽ chẳng kém cạnh Tề mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc là bao. Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm giác màng nhĩ bị chấn động vang lên nghe ong ong.
-Việc này, Chủ tịch Chúc, anh cũng hiểu được mà. Trước kia chế độ không giống với hiện nay. Ngay lúc đó theo thể chế thì nhà máy này đích xác là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh bắt tay xây dựng nên.
Mà lúc đó địa khu Đông Cống cũng tài trợ 20% tài chính. Xem như là tỉnh và địa phương chung tay xây dựng, thật sự lúc đó Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cũng không có đủ tiền của để tiến hành.
Còn số tiền xây nên nhà máy này tuyệt đại bộ phận đều là do Trung ương cấp. Lúc ấy gặp được cơ hội, cho nên, để hưởng ứng lời kêu gọi Trung ương, phát triển kinh tế địa phương, kêu gọi đồng bào các vùng dân tộc thiểu số xa xôi, vùng giải phóng cách mạng trước đây đi lên làm giàu.
Nên tỉnh mới quyết định xây dựng nhà máy đường Dương Xuân. Căn cứ vào tình hình thực tế của địa khu Đông Cống, khi nhà máy mới xây dựng quả thật là cũng làm ăn phát đạt một thời gian.
Có điều, ai nấy ngồi đây đều rõ. Trước kia là thời kinh tế bao cấp, đường sản xuất ra đều có người dùng, thậm chí lúc đó, thị trường đường còn cung không đủ cầu. Còn phải thương lượng lót tay mới có đường mà nhập chui. . .
Ngoại đường.
Nay đã khác xưa, nền kinh tế bao cấp chuyển hướng sang kinh tế thị trường, nhược điểm của doanh nghiệp nhà nước hiển hiện.
Tư tưởng ỷ lại của bọn họ đã hại chúng ta. Mới khiến cho nhà máy lâm vào tình cảnh này. Có điều, gần năm năm lại đây quyền quản lý nằm trong tay Đông Cống.
Nguyên nhân cụ thể dẫn đến nông nỗi này cũng là do lãnh đạo nắm quyền quản lý phía Đông Cống.
Lưu Thạch sau khi nói hiện trạng, vẫn không quên đem trách nhiệm đùn đẩy sang phía Đông Cống.
-Hiện tại nói vậy cũng ích gì chứ? Đề xuất biện pháp giải quyết vấn đề xem nào! Đồng chí Diệp Phàm, cậu có ý kiến gì không?
Chủ tịch Chúc trực tiếp hỏi với giọng điệu như đang thẩm án