Anh ta đi đến đâu, cán bộ chỗ đó lập tức tươi cười chào đón, muốn làm điều tra nghiên cứu, muốn đến chỗ nào, nhóm quan lớn địa phương chỗ đó đã sớm an bài tốt rồi
Có lẽ, anh không nghĩ tới dự án nghiên cứu, người ta có quan lớn ở địa phương nhiều kinh nghiệm là có thể giúp anh làm tốt.
Đương nhiên, không thể sao chép, tham khảo thì được. Trường Đảngđâu nói là không thể tham khảo, hơn nữa, người ta cung cấp tài liệu đều âm thầm, không nói ra thì làm sao anh biết biết là ai làm cho
Cho nên, trước mặt hai ông anh này nhiều người chen chúc nhất. Bởi vì danh ngạch có hạn, một tổ 12 thành viên, cho nên, mấy chúc thành viên vây quanh đương nhiên do hai vị cán bộ cao cấp lựa chọn
Đường Lâm và Tần Bình Minh đương nhiên có chút đắc ý, lướt mắt nhìn qua hai vị phó trưởng lớp Diệp Phàm và Yên Phi trước mặt thưa thớt vài người lại cảm giác thích thú. Về phần hai vị ban ủy Yến Đường và Tiền Thanh Trúc, lại càng ít người kéo đến.
Trước mặt ủy viên tổ chứcKiều Không Thành cũng náo nhiệt, nghe nói Kiều Không Thành trong một lần uống rượu tiết lộ ra một chút bí mật, cũng là trong lúc vô ý có người nói tới Tư lệnh viênđại quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn, mà Kiều Không Thành để lọt câu “anh Kiều à”.
Ba chữ này ngay lập tức khiến cho một ít cán bộ ngồi cùng bàn uống rượu suy nghĩ một chút, người có ý, cẩn thận tra ra, mới biết Kiều Không Thành không ngờ là em họ xa của nhà họ Kiều Kiều Viễn Sơn ở Bắc Kinh. Tuy nói là bà con xa, nhưng theo mấy người suy diễn ra, cũng tính người nhà họ Kiều. Cái này, tự nhiên có người chạy theo như vịt
Tuy nhiên, khiến Diệp Phàm vui mừng vì hai vị Thứ trưởng vẫn quan hệ tốt với mình là Thôi Nhất Tân và Trương Oánh Nguyệt không rời khỏi mình, sớm ở lại đây, ba người cùng nhau trò chuyện làm điều tra nghiên cứu như thế nào, từ từ tlựa chọn ứng viên thích hợp
Còn một người tên là Thái Lâm, là Phó vụ trưởng bộ Tài Chính, cũng vẫn đi theo Diệp Phàm. Có mấy học viên nhìn thấy Thái Lâm ở đó, có lẽ biết anh ta cũng đã đi tới. Dù sao, Phó vụ trưởng bộ Tài chính tới đâu cũng sẽ là thần tài, lực cũng tương đối mạnh
Tuy nhiên, Thái Lâm cũng là được vụ trưởng Phong Thanh Lục thông báo cho một chút, cho nên, vẫn cùng Diệp Phàm quan hệ không tệ lắm
Bằng không, người ta chưa chắc đã thèm đi đến chỗ một Phó giám đốc sở như Diệp Phàm, tuy nói anh ta cũng là cấp Phó giám đốc sở, nhưng người ta ở bộ
Tuy nhiên, tổ viên của tổ Diệp Phàm vẫn chưa đủ 12 người, về phần Tiền Thanh Trúc cùng vài vị tổ trưởng bên kia, lại càng đáng thương, xung quanh chỉ có ba, bốn bạn học vây quanh. Diệp Phàm bên này tốt xấu cũng còn có sáu đồng chí, coi như cũng đủ một nửa.
Xung quanh Kiều Không Thành vây quanh mười mấy người, cũng đủ quân số, thậm chí vượt biên chế. Yên Phi làmlớp phó, tình hình cũng đỡ hơn Diệp Phàm một chút, bởi vì anh ta dù sao cũng là Chủ tịch quận Kim Thạch Bắc Kinh, năng lượng lớn hơn Diệp Phàm không ít.
Về phần hai người Tần Bình Minh và Đường Lâm liếc mắt nhìn Diệp Phàm và Yên Vi, cùng vài vị tổ trưởng một cái, trong lòng tương đối tự đắc
Hai người này không vội, bởi vì vây quanh họ quá nhiều đồng chí, phỏng chừng có đến ba mươi người. Mà từ ba mươi người tới tuyển ra mười một đồng chí thành một tổ, quyền chủ động và quyết định đều do hai người bọn họ
Bởi vì thời gian quyết định danh sách chọn người vào buổi tối ngày mai, thời gian còn dài, còn tận một ngày nữa. không thể không nói, chủ nhiệm Lý rất muốn làm việc này, ai có năng lực liếc mắt một cái là có thể nhận ra
Đương nhiên, lúc này các đồng chí đều chỉ nhìn vào thế lực và gia thế, năng lực thực sự còn chưa thể hiện ra
Tuy nhiên, như Tần Bình Minh, Đường Lâm và Kiều Không Thành đếu chiếm hết cơ hội. Ba tổ bọn họ đều lựa chọn được người ra, tất cả đều là binh cường tướng mạnh, thành quả nắm chắc là lớn. Chuyện này liên quan đến cấp bậc tốt nghiệp, các đồng chí đương nhiên sẽ lựa chọn thận trọng.
Kỳ thật, còn có đến mười đồng chí còn xem chừng, không vây quanh một vị tổ trưởng nào. Việc này đơn giản là các đồng chí đó da mặt mỏng một chút, hoặc là không có chủ ý.
Ví như anh vây lấy Đường Lâm bên kia, cuối cùng người ta không cần anh, anh không phải khá xấu hổ sao, cho nên, một đám đồng chí kể ra da mặt cũng tương đối mỏng
Tuyệt đại đa số đồng chí đều lựa chọn phương án không biết xấu hổ chỉ cần thành tích, việc này, con người vốn tư lợi, không có gì là đáng trách
Buổi tối, chủ nhiệm Lý Chi Ngư cho nghỉ ngơi, nói cách khác các đồng chí có thể tự do hoạt động,hơn nữa, cho phép giáo viên tự do hoạt động
Chủ nhiệm Lý rất kỳ lạ, kỳ thật, chủ nhiệm Lý có mục đích, nhìn xa chính là trò chơi khôn sống mống chết, vật cạnh trời đất thôi
Buổi tối, bên trong một căn phòng bao riêng không lớn ở nhà hàng Hải Vương Tinh Bắc Kinh, giờ phút này Diệp Phàm đang ngồi, Thứ trưởng bộ Đường sắt Thôi Nhất Tân, Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt cùng với Phó vụ trưởng bộ Tài chính Thái Lâm và vài người nữa là sáu người, sau khi cạn mấy chén bia thì chìm suy tư, tất cả mọi người đang suy nghĩ chuyện gì
Kỳ thật, buổi tối đêm nay tụ họp chính là đề nghị của hai vị lớp trưởngTần Bình Minh và Đường Lâm, nói mọi người còn chưa tụ tập bao giờ, đề nghị mọi người ra nhà hàng Hải Vương Tinh gặp gỡ một chút
Cho nên, toàn bộ học viên trong lớp đều đến đây. Ngay cả chủ nhiệm Lý Chí Ngư và hai vị phó chủ nhiệm Đường Phương và Lâm Tuyết cũng đã tới rồi. Dĩ nhiên Tần Bình Minh và Đường Lâm tự mời người của mình vào bàn. Đương nhiên, về danh nghĩa nói thì chia ra, nhưng đến cuối cùng thì lại giành nhau trả tiền. Tất cả đều là quan lớn cấp Phó giám đốc sở trở lên, còn sợ không được nịnh bợ
Phòng này kỳ thực là một phòng bao riêng lớn, bên trong có rất nhiều kính thủy tinh mờ ngăn cách thành các phòng nhỏ, chỉ có điều không ngăn cách hoàn toàn, chỉ cao hơn một thước.
Đồng chí nào cao đứng đứng bên ngoài có thể nhìn vào bên trong. Kỳ thật chính là phòng lớn phân ra thành phòng nhỏ thôi. Như vậy, vừa tiện tổ chức giao lưu, cũng mang tính bí mật nhất định, rất tiện cho việc nói chuyện phiếm.
Phòng Đường Lâm và Tần Bình Minh là phòng lớn, bày hai cái bàn, ba mươi mấy người ngồi. Sau đó các đồng chí ngồi chen chúc thành vòng tròn, tình hình cũng không tệ, rất giản dị.
Mọi người cùng uống, ăn đồ ăn trên bàn sau đó trò chơi bắt đầu. Đơn giản mọi người kính rượu nhau một hồi thôi.
Tuy nhiên, không biết nguyên nhân gì, có lẽ là Tần Bình Minh và Đường Lâm muốn khoe khoang, không ngờ còn mời khách đến. Dĩ nhiên hai người này cũng muốn tăng thêm phân lượng quyết định của chính mình. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng thể hiện mình trước mặt bạn học
Khách quý của Tần Bình Minh không ngờ là Phó tư lệnh quân khu thứ nhất Bắc Kinh Triệu Quát cùng tư lệnh viên cảnh vệ Bắc Kinh Thanh Tân Thành. Khách của anh ta là bên quân giới, bởi vì cha của Tần Bình Minh chính là người tiếp nhận vị trí Triệu Bảo Cương là Phó chủ tịch quân ủy Tần Chí Đại, em của chính ủy Tần Đại Hòa, chính ủy Báo Săn, Tần Bình Minh là cháu của Tần Chí Thân.
Triệu Quát và Thang Tân Thành vừa đến, lập tức gây ra một hồi chấn động. Hai người này rất có danh tiếng, đặc biệt ở Bắc Kinh. Triệu Quát đại biểu cho nhà họ Triệu Bắc Kinh, đồng ý đến chính là nhà họ Triệu nể mặt nhà họ Tần.
Về phần gia thế Thang Thành Tân cũng không thấp, anh của anh ta là Trưởng ban bộ Giám sát đồng chí Thang Mậu. Bộ giám sát khả dĩ là người ta tương đối nể, bởi vì phạm vi quyền lực rất lớn, giống như việc gì cũng không quản được, việc gì cũng có thể quản. Mấu chốt ở chỗ anh ta có chịu giám sát ngươi hay không, muốn giữ ngươi để ngươi không gây phiền toái.
Đường Lâm nhìn thấy khách quý của Tần Bình Minh không có vẻ gì bất ngờ, còn mỉm cười với Triệu Quát và Thang Tân Thành để chào đón. Sau khi hai vị này ngồi xuống, đương nhiên, liền có nhiều nhóm học viên đến bàn lớp trưởng Tần Bình Minh mời rượu. Tuy nói có tác dụng hay không trời mới biết, nhưng quen mặt so với không quen mặt vẫn tốt hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Đường Lâm, Tần Bình Minh càu nhàu trong lòng, Đường Lâm đã đứng lên, đi nhanh ra bên ngoài. Không lâu sau, cửa lại bị đẩy ra, ba gương mặt cũng rất quan trọng đi vào
Đi đầu là ủy viên quân ủy, Tư lệnh viên đại quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn, lập tức lại khiến cho không khí sôi động
Triệu Quát tuy rằng nổi danh, nhưng dù sao cũng chỉ là Phó tư lệnh quân khu thứ nhất Bắc Kinh, so với Kiều Hoành Sơn cầm quyền đại quân lớn kém không ít.
Hơn nữa, hai anh em Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn một bên quân đội, một theo chính trị, hai bút cùng vẽ, uy lực mười phần. Nhà họ Kiều, đã dần dần đến vòng gia tộc hạng hai cao nhất ở Bắc Kinh, tiến thêm bước nữa có thể vào vòng tròn gia tộc hạng nhất. Ngay cả ba người chủ nhiệm Lý Chí Ngư, Đường Phương và Lâm Tuyết đều đứng lên chào đón
Vị thứ hai là ủy viên trung ương, Chủ tịch thành phố La Thiên Bắc Kinh. Ở thủ đô, tên của anh ta danh tiếng nhất, các học viên ngồi đây còn ai có thể bình tĩnh được.
Vị thứ ba không ngờ là ngôi sao ca nhạc của đoàn văn công Tổng cục Chính trị Yên Phi Phi. Cô là ca sĩ nổi tiếng quốc gia, được làm nhân vật mới Thái Sơn Bắc Đẩu trong làng dân ca Trung Quốc.
Yên Phi Phi đã đến, thật ra điều khiến các bạn học ngồi ở đây không kìm nổicặp mắt là vì Yên Phi Phi chẳng những ca xướng tốt, hơn nữa, lại được giới âm nhạcTrung Quốc công nhân là cô gái đẹp ngây thơ.
Năm nay còn chưa tới 24 tuổi, ra nghề đã năm năm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đương nhiên trở thành người nổi tiếng khắp nơi. Tuy nhiên, danh tiếng của Yên Phi Phi tương đối tốt, tuy nói xuất thân thấp kém, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa nghe thấy có gì xấu truyền ra
Sau khi mời ba vị khách đến bàn ngồi, ánh mắt Đường Lâm lơ đẵng liếc nhìn Tần Bình Minh một cái, phát hiện thằng nhãi này tuy ngoài mặt nói cười, nhưng nụ cười có vẻ miễn cưỡng, dường như cứng ngắc. Đường Lâm chưa từng cảm thấy thích thú như vậy
Tự nhiên, bàn Đường Lâm có khách lại trở thành nơi tụ tập của nhóm học viên tới chúc rượu. Về phần chỗ mấy người Diệp Phàm có rất ít người tới nên thật ra rất im lặng
Phải biết rằng, bình thường muốn gặp Yên Phi Phi chỉ có thể xem trên TV hoặc trong các buổi biểu diễn ở cuộc họp, cơ hội tiếp xúcnhư vậy đối với đại đa số cán bộ ngồi ở đây mà nói gần như bằng không. Tuy nói, không thể âu yếm. Nhưng có thể cùng cô gái trẻ đẹp ngây thơ trong giới âm nhạc chạm cốc, người ta chỉ uống một ngụm thôi nhưng những người đàn ông này đều cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau này khi huấn luyện xong trở về địa phương, cũng có chút vốn để khoác lác, cái kia ai ai… và nữ hoàng giới âm nhạc, tôi còn chạm cốc cùng cô ấy, cùng ngồi bàn ăn cơm, uống rượu, tán gẫu vài câu.
Tuy người ta chỉ nói câu “cảm ơn”, nhưng, đối với đàn ông mà nói, cũng tương đối thỏa mãn. Đương nhiên, ngươi khoác lác cùng cô lên giường, phỏng chừng có chút bỉ ổi. Cái này, không thể bàn luận hay nói giỡn. Bởi vì, Yên Phi Phi là người tình trong mộng của đàn ông cả nước.