Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ tịch huyện Vệ, chuyện này tuyệt đối không thể, nguyên cục diện rối rắm của nhà máy giấy Ngư Dương huyện đã ném cho Lâm Tuyền, vào lúc Khu kinh tế Lâm Tuyền thành lập lúc các đồng chí lại rút ra ném dưới cờ khu kinh tế.

Bây giờ lại định ném thêm chuyện nhà máy tơ dệt, cứ như vậy thì Ủy ban kinh tế thương mại huyện dứt khoát nhập vào Khu kinh tế Lâm Tuyền đi.

Bảo sao công tác chúng tôi không thể triển khai, Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi biến thành nơi chứa rác có phải hay không?

Diệp Phàm cố ý kêu khổ, ra vẻ tức giận, thật ra thì trong lòng có chủ ý riêng.

- Được đấy, miệng anh không nhỏ nhỉ, ngay cả Ủy ban kinh tế thương mại huyện cũng muốn nuốt vào. Tôi thấy vấn đề này có thể suy nghĩ.

Cổ Bảo Toàn bất ngờ đưa ra củ cà rốt làm Diệp Phàm ngơ ngác.

, thầm nghĩ:

- Kỳ quái, hai vị Huyện thái gia thật giống như diễn Song Hoàng, không phải là thiết kế bẫy rập để mình chui vào chứ, chắc là không phải, có lẽ là do mình quá nhạy cảm. Ủy ban kinh tế thương mại huyện trông coi không ít ngành, trực thuộc nó có tới mười mấy nghành, tuy nhiên đều đang sống dở chết dở, làm hại chủ nhiệm Tần Chí Minh cũng kêu khổ thấu trời, người cũng gầy không ít, , dù sao cũng phải làm cho nhà người ta một miếng cơm ăn.

- Bí thư Cổ, tôi đâu dám nghĩ như vậy, tôi chỉ là một phó chủ tịch huyện nho nhỏ, đâu thể đảm đương gánh nặng như thế.

Diệp Phàm kêu lên.

- Biết là tốt rồi, khẩu khí còn mạnh như vậy. Tuy nhiên về chuyện nhà máy tơ dệt thì Chủ tịch huyện Vệ cũng thương lượng qua, Phó chủ tịch huyện Tiếu cũng đồng ý, trực tiếp rút về khu kinh tế quản lý, sau này anh chính là lãnh đạo cấp trên trực tiếp của nó rồi.

Chuyện này đã do anh làm ra, tục ngữ không phải nói, tháo chuông phải tìm người buộc chuông. Anh chẳng phải là muốn quyền lực phải không, quyền này rất lớn đấy, ha ha. Anh nhìn xem, Chủ tịch huyện Vệ ngay cả văn kiện cũng đã chuẩn bị. Anh xem đi.

Cổ Bảo Toàn cười vui vẻ, tuy nhiên trong mắt Diệp Phàm lại biến thành quỷ dị, nói xong thì đưa văn kiện cho Diệp Phàm, thiếu chút nữa thì làm cho hắn hôn mê.

Hắn nhanh chóng giở ra rồi hoảng hốt:

- Thật sự là chuyển sang? Huyện dù sao cũng phải cho ăn lót dạ chứ? Năm ngoái Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông cấp khoản tiền kia cho nhà máy chắc huyện cũng nên rút ra chuyển sang sổ sách của Khu kinh tế Lâm Tuyền.

Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là lấy lui mà cầu, biết lần này Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đã làm cái bẫy rất chắc, ngay cả văn kiện của Đảng cũng lấy ra, bên dưới còn có chữ ký của thường vụ huyện đồng ý. Tự mình muốn trả nhà máy là không thể nào, nhưng muốn nhận không cũng không được, cứ đem tiền ra đây cái đã

- 300 vạn, không có.

Vệ Sơ Tinh cũng cười quỷ dị, nhìn Diệp Phàm ẩn ước có một tia giễu cợt.

- Không có, vậy bảo tôi làm sao bây giờ, vậy 300 vạn kia thì sao?

Diệp Phàm thiếu chút nữa rống lên, cầm lấy tờ văn kiện, lần này thì đúng là ngất thật.

- Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh chẳng phải là có 2600 vạn, cứ chuyển sang nhà máy tơ dệt cấp cứu là được rồi. Nếu còn chưa tìm được đối tác thích hợp thì cứ tạm thời thế đã.

Vệ Sơ Tinh nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái, thật giống như chuyện này vô cùng đơn giản .

- Chuyển! Số tiền này sửa đường còn chưa đủ, còn chuyển, còn chuyển thì có sửa đường hay không?

Diệp Phàm tức giận, bắt đầu phát tác.

- Nhìn xem! Đồng chí Diệp Phàm, tôi đã chẳng nói với đồng chí là phải bình tĩnh, học cách trấn định. Đây mới là phong cách của một Phó Chủ tịch huyện chủ trì sáu trấn hai xã .



Cổ Bảo Toàn lại lên tiếng.

, cười nói:

- Cơ hội vẫn còn, mấy ngày nữa chẳng phải anh sẽ đi Sở Tài chính Tỉnh chạy tài chính. Huyện chúng ta vẫn còn có một hạng mục là tỉnh sẽ giúp đỡ cơ sở trà. Nếu có thể thành thì có chừng 300 vạn, xem anh có lấy được không

- Khẳng định không dễ dàng.

Diệp Phàm càu nhàu một câu.

- Đương nhiên không dễ dàng, dễ dàng còn nói anh đi? Trong tỉnh cũng không phải là khắp nơi hoàng kim, khom lưng có thể nhặt. Tôi đồng ý là nếu có thể làm được chuyện cơ sở trà thì sẽ xây ở Khu kinh tế Lâm Tuyền, sử dụng tài chính , hạng mục xây dựng cũng do anh trông coi,như thế nào đây?

Cổ Bảo Toàn cười híp mắt giống như lão hồ ly.

- Anh xem xem, đồng chí Diệp Phàm, Bí thư Cổ đem hạng mục lớn như vậy cho Khu kinh tế Lâm Tuyền các anh, nói rõ huyện ủy rất coi trọng nó. Đi chạy đi, phát động khắp mọi mặt quan hệ, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ thắng lợi trở về, không cô phụ kỳ vọng huyện ủy, Ủy ban nhân dân .

- Vệ Sơ Tinh khích lệ.

- Được rồi! Tôi đi thử một chút.

Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, đi ra ngoài.

Phía sau còn nghe Vệ Sơ Tinh hô:

- Còn có một điểm anh phải chú ý, hạng mục này nghe nói trong tỉnh sẽ lựa chọn huyện, nên anh phải nắm chắc, trù bị kế hoạch chu đáo, tranh thủ chiến thắng để kéo về cơ sở lá trà cho Ngư Dương.

- Chiến thắng cái rắm! Mẹ kiếp! Năm huyện tranh giành, một huyện nghèo chúng ta sao có thể qua được thành phố Phúc Xuân, còn có các huyện khác, căn bản là vẽ một cái bánh.

Vệ Sơ Tinh cũng thật âm độc a! Khó trách có người nói. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, lão tử coi như là xui xẻo. Rõ ràng không thể bắt giữ hạng mục còn nói mình đi làm, trên mặt mũi còn nói dễ nghe, cho Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi hơn 300 vạn.

Diệp Phàm giận đến vòt nát tờ văn kiện ném vào hành lang vừa đúng lúc trúng vào mặt của một người vừa đi ra, người này đột nhiên cảm giác trời giáng thần vật, trong thoáng chốc mới phát hiện là một tờ văn kiện vò nát.

Y đang bốc hỏa chuẩn bị mở miệng mắng chửi ngẩng đầu vừa nhìn, thầm nghĩ:

- A! Nguyên lai là Phó Chủ tịch huyện Diệp, ngưu nhân! May là không mắng, nếu không thì việc vui tìm tới rồi.

Diệp Phàm còn chưa hả giận, giơ cước đá theo tờ văn kiện, nhất thời cảm thấy hồ đồ. Thật ra thì người mà hắn muốn đá dĩ nhiên là Vệ Sơ Tinh.

Làm hại mấy nhân viên công vụ đi ngang qua tất cả đều hoảng sợ trố mắt líu lưỡi, không ai dám tới gần.

Cả đám chỉ sợ chọc phải vị này oán khí đang không có chỗ phát tiết. Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm vốn nghe nói hồng nhân lẫn ngưu nhân.

Trên hội nghị thường vụ dám đối chọi với Phí Mặc, Chu Trường Hà, Ngọc Nhã Chi, trong tay nắm sáu trấn hai xã, Cục Chiêu thương.

Năm giờ chiều.

Trong Bách trân lâu của Ngư Dương, Trưởng phòng Phòng Chiêu Thương Khu kinh tế Lâm Tuyền Đoàn Hải đang ngồi cùng với một nam một nữ nói chuyện, khí thế ngất trời .

Đoàn Hải thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, vừa giống nhìn giờ vừa xem tin tức.

- Nhìn gì Đoàn Hải? Có phải tối nay đi với bạn gái hay không, để tôi và Hồng Ngọc tham mưu cho. Cũng tốt, đồng chí Đoàn Hải cua chúng ta bây giờ vừa thăng quan còn thiếu mỹ nhân, quan trường đắc ý sao có thể thiếu phong lưu, ai! Tôi mệnh khổ rồi, thảm a!



Người nam nhìn qua vẻ lão luyện đùa cợt, tuy nhiên trong lòng vẫn có một tia mất mát.

- Ai! Cổ Dương, anh cũng sắp 25 rồi, ở mãi trên huyện ủy làm gì, anh nhìn Đoàn Hải, người ta đã là cán bộ cấp Phó phòng rồi. Anh cũng phải tranh thủ đi, trên 30 tuổi còn lăn lộn gì nữa.

Trang Hồng Ngọc cũng nhướng mày, đột nhiên cũng có chút ấm ức đột nhiên, bởi vì nghĩ tới tình cảnh của mình.

- Em còn nói anh, ở cái cục hồ sơ bỏ đi đó còn thảm hại hơn anh. Hồng Ngọc, em đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, bên kia chuẩn bị tốt không vậy?

Cổ Dương thu liễm nụ cười, gương mặt cũng trở nên nặng nề:

- Chuẩn bị, làm sao chuẩn bị, không thấy lãnh đạo của anh không có tiền thì không giải quyết sao, người ta không phải là không muốn, chỉ sợ việc bại lộ anh trả đũa. Huống chi nhà em căn bản không có nhiều tiền như vậy, không có hai ba vạn là không xong. Tiền lương chúng ta một tháng được bao nhiêu,8 năm không ăn không uống cũng mới chỉ được 2 vạn đông.

Gương mặt Trang Hồng Ngọc như đưa đám.

- Hồng Ngọc, lúc trước em cũng quá bướng bỉnh rồi, nếu cứ đi theo Tạ Đoan thì có phải hay không?

Đoàn Hải cố ý nói.

- Đừng nói vậy Đoàn Hải, không thể nào, Trang Hồng Ngọc này có ở cục hồ sơ cả đời cũng không bán mình. Tình cảm không thể dùng kim tiền quyền thế địa vị để hình dung .

Trang Hồng Ngọc sầm mặt làm Đoàn Hải cũng im thít.

- Đúng vậy, tình cảm đúng là không thể dùng kim tiền quyền thế địa vị cân nhắc, ha ha ha.

Bởi vì phải đợi Diệp Phàm, cho nên Đoàn Hải không đóng cửa phòng, Diệp Phàm vừa lúc đi vào liền nghe thấy.

- Chủ nhiệm Diệp đến!

Đoàn Hải vội vàng mở cửa bắt chuyện.

- Ừ! Làm mọi người chờ lâu, ngồi đi!

Nghe Đoàn Hải hô lên Chủ nhiệm Diệp, Cổ Dương và Trang Hồng Ngọc cũng ngơ ngác. Người thanh niên nhìn qua cũng anh tuấn này lại là Phó Chủ tịch huyện Diệp Phàm thanh thế như mặt trời ban trưa ở Ngư Dương, chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền, hai người cũng đứng lên mỉm cười chào hỏi.

Diệp Phàm đáp lễ rồi ngồi xuống.


Hắn thấy Cổ Dương để tóc húi cua, sống mũi cao, thân hình chắc khỏe chắc là thường xuyên rèn luyện, tướng mạo cũng tương đối tuấn tú.


Trang Hồng Ngọc đương nhiên là trọng điểm chiếu cố của Diệp Phàm.


Bởi vì nghe Đoàn Hải nói cô gái này có cá tính rất bướng bỉnh, cũng không phải là loại phụ nữ có thể dụng kim tiền quyền thế địa vị hấp dẫn.


Cô mặc một chiếc áo khoác mày vàng thanh lịch, tuy trông đã cũ nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm, mái tóc dài buông xõa lộ ra vẻ cao quý, thanh nhã.


Bên dưới mặc váy lộ ra cặp chân trần trắng trẻo, đi đôi giày cao gót màu hồng lại càng tôn thêm vẻ dong dỏng.


Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ cũng không trang điểm son phấn trông rất thuần khiết mịn màng, da dẻ trắng mềm ôn nhuận như ngọc.


Cặp lông mày nhỏ cong vút, đôi mắt sâu thẳm như có thể soi thấu lòng người, mỗi khi đối diện với cô ai có ý nghĩ xấu xa gì đều cảm thấy hổ thẹn, chiếc mũi xinh xắn bố trí rất hài hòa ở giữa, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK