Cố Thiên Kỳ suýt nữa thì gào lên:
- Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả chú em?
- Hôm đó tôi quay về huyện Ma Xuyên, trên đường gặp sỹ quan của sư đoàn dã chiến số 2 đòi khám xe của tôi, nói là đang truy bắt phần tử gián điệp của địch. Anh cũng biết tôi rồi đấy, tôi cũng không nói gì nữa, xe đó của tôi không để người khác khám xét được. Còn về việc che giấu phần tử gián điệp của địch thì anh cũng hiểu tôi đấy, tôi không thể nào làm vậy được. Hôm nay đồng chí ở phòng quân vụ của sư đoàn dã chiến số 2 Đức Bình tới gây chuyện, hơn nữa sư đoàn trưởng Mã và chính ủy Phí đều ở đây, còn tuyên bố tại chỗ là sếp Lệ ở tòa án quân sự vịnh Lam Nguyệt đòi bắt tôi để điều tra, ha ha…
- Mẹ nó, mấy thằng khốn này, đúng là đồ chó mù. Cậu đưa điện thoại cho sư đoàn trưởng Mã, không còn thể thống gì nữa.
Cố Thiên Kỳ tức giận, Diệp Phàm là phó soái của Tổ đặc nhiệm số 8, tập đoàn quân số 2 của Cố Thiên Kỳ ở cùng một căn cứ với Báo Săn, mục đích chính là phối hợp với Tổ đặc nhiệm số 8, thực hiện các nhiệm vụ vòng ngoài.
Tính ra thì Cố Thiên Kỳ chỉ là một trong những lãnh đạo phụ trách hậu cần của Tổ đặc nhiệm số 8 mà thôi, xét ra thì vẫn còn là thuộc hạ của Diệp Phàm.
Hơn nữa gần đây bên trên cũng có tin nói rằng có thể Diệp Phàm sẽ được chính thức bổ nhiệm làm chỉ huy của Tổ đặc nhiệm số 8, bởi vì sau khi Thiết Chiêm Hùng đi, vị trí đó vẫn còn để trống, chẳng phải để dành cho Diệp Phàm thì còn ai nữa.
Đối với cao nhân tiền đồ rộng mở như vậy, Cố Thiên Kỳ nịnh bợ còn không kịp, sao dám trêu chọc vào. Hơn nữa Cố Thiên Kỳ cũng đang nhằm vào ghế Phó tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt, mà muốn lên được thì vẫn phải tham khảo ý kiến của lãnh đạo Tổ đặc nhiệm.
Mà ý kiến của Diệp Phàm sẽ có thể quyết định đến vận mệnh của Cố Thiên Kỳ. Hơn nữa, Cố Thiên Kỳ còn biết được tin tức, Diệp Phàm đã được Bộ tổng tham mưu bổ nhiệm làm Phó trưởng ban quân vụ.
- Sư đoàn trưởng Mã, là điện thoại của ông.
Diệp Phàm mặt lạnh lùng giơ điện thoại lên. Nét mặt Mã Thiên trở nên xám xịt, xem ra Diệp Phàm thực sự quen với Cố Thiên Kỳ.
Mã Thiên có chút bất an cầm lấy điện thoại, vừa đặt lên tai, một tiếng quát lớn vang lên:
- Mã Thiên, mẹ kiếp, mày ăn phải gan hùm rồi hay sao?
- Tôi…tôi không biết, sếp Cố, rốt cuộc là có chuyện gì?
Mã Thiên vội vàng giải thích, còn định qua loa cho xong chuyện.
- Không cần nói nữa, mẹ kiếp, mày mù à. Nhanh xin lỗi đồng chí Diệp Phàm, nếu đồng chí Diệp Phàm không hài lòng thì mày cũng không cần làm sư đoàn trưởng nữa, khốn kiếp, toàn gây chuyện cho ông thôi. Mày trêu ai không trêu lại trêu vào anh ta. Đầu mày có vấn đề có phải không? Còn thằng Phí Khiếu Thành nữa, hầu hạ Diệp Phàm cho tốt, nếu không, tất cả sỹ quan của sư đoàn dã chiến số 2 thay hết, thay hết tất cả.
Cố Thiên Kỳ lập tức quát một hồi, mặt Mã Thiên lập tức xám xịt.
- Quân…quân đoàn trưởng, đây chỉ là hiểu lầm.
Mã Thiên vội vàng giải thích.
- Hiểu lầm cái cứt.
Cố Thiên Kỳ dập điện thoại.
- Mai Công Lượng, mày làm trò gì thế này.
Rầm một tiếng, sư đoàn trưởng Mã mặt tái mét hướng về phía Mai Công Lượng hừ nói.
- Sư đoàn trưởng Mã, không phải do tôi, là do trung đoàn trưởng Hạ và chính ủy Phí nói là phải truy cứu trách nhiệm, lúc đó tôi còn khuyên can nữa, anh xem, tôi cũng chẳng có cách nào khác cả.
Mai Công Lượng giơ tay lên xua xua, dáng vẻ đầy oan ức.
Diệp Phàm vừa nhìn là hiểu, có lẽ là Mai Công Lượng muốn mượn tay sư trưởng Mã để trị Hạ Thiên Dân. Hai người này có lẽ có chút mâu thuẫn, Mai Công Lượng rất xảo quyệt, muốn mượn tay sư đoàn trưởng Mã để trêu chọc mình, sau đó khiến Cố Thiên Kỳ nổi giận.
Cuối cùng Mã Thiên Dân nhất định sẽ xong đời. Bởi vì Mai Công Lượng biết quan hệ của Diệp Phàm và Thiết Chiếm Hùng, Thiết Chiếm Hùng lại có quan hệ rất thân thiết với Cố Thiên Kỳ.
Cho dù Thiết Chiếm Hùng hiện tại đã chuyển sang Bộ công an nhưng cũng nhất định sẽ không chịu ngồi yên. Còn thân phận phó soái của Tổ đặc nhiệm số 8 thì chắc là Mai Công Lượng vẫn còn chưa biết, nếu không Mai Công Lượng tuyệt đối không dám tính kế hãm hại mình.
- Hạ Thiên Dân, anh nói xem.
Sư đoàn trưởng Mã quả nhiên trút lửa giận lên người trung đoàn trưởng Hạ:
- Lập tức xin lỗi Cục trưởng Diệp. Mẹ kiếp, cái ghế trung đoàn trưởng này anh không cần nữa phải không, không cần nữa thì ông đây lập tức đổi, xuất ngũ cút về địa phương.
- Sư…sư đoàn trưởng Mã, việc này tôi cũng không biết, chỉ là lúc đó Cục trưởng Diệp quả thật có chút…
Trung đoàn trưởng Hạ sợ tới mức không nói nên lời, mặt của chính ủy Phí cũng dài như cái bơm, đương nhiên là rất khó coi.
- Cục trưởng Diệp, việc này sư đoàn dã chiến số 2 chúng tôi đã có sai sót, tôi xin lỗi anh. Ly rượu này tôi xin mời anh.
Mã Thiên giơ chén rượu lên, thái độ cũng trở nên rất cung kính.
- Hừ, sư đoàn trưởng Mã, đây rõ ràng là bữa tiệc Hồng Môn mà, rượu này tôi không dám uống, tôi không muốn ra tòa án quân sự.
Diệp Phàm hừ lạnh bước ra ngoài cửa, khi đi đến bên cạnh Mai Công Lượng lúc này vẻ mặt đang vô cùng khó coi liền kề vai tai gã này hừ lạnh nói:
- Thằng nhóc, kế hay lắm. Nghe rõ đây, hãy hạ gục Đại Kiều Tiểu Kiều cho tôi, lấy công chuộc tôi, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay.
Diệp Phàm nói xong liền đi thẳng, căn bản không thèm để ý đến việc sư đoàn trưởng Mã vẫn đang ra sức giữ hắn lại.
Vừa mới bước được vài bước, bên trong đã truyền ra tiếng vỡ loảng xoảng, hình như là bàn ghế bị người ta ném đi, một hồi huyên náo, có lẽ vẫn chưa đến nỗi đánh nhau, dù sao cũng là sỹ quan cao cấp mà.
Ra khỏi Câu lạc bộ giải trí.
Diệp Phàm tức giận lôi điện thoại ra gọi cho Mai Phán Nhi, hừ nói:
- Cái tên Mai Công Lượng ấy, cô bảo hắn cẩn thận đấy, đừng tưởng Mai gia có ông cụ ở trong quân ủy chống đỡ cho là có thể làm gì được tôi, có tin không, tôi có thể làm cho hắn sống dở chết dở, hừ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế Diệp Phàm, tức giận như vậy làm gì chứ.
Giọng dịu dàng quyến rũ của Mai Phán Nhi truyền tới, đầy vẻ ngạc nhiên, cô quả thực không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Công Lượng trêu chọc cậu à?
- Trêu chọc, hắn muốn đem tôi ra tòa án quân sự, muốn đưa tôi vào chỗ chết, hừ.
Diệp Phàm tức giận dập điện thoại không nói gì nữa, sau đó Mai Phán Nhi liên tục gọi điện thoại lại nhưng Diệp Phàm tức giận, tắt máy không thèm nghe.
- Tên khốn này.
Mai Phán Nhi tức giận, ngực phập phồng thở, tối hôm đó sau khi thấy Diệp Phàm ở trên cành cây Mai Phán Nhi đã biết Diệp Phàm là cao nhân, hơn nữa cháu gái Mai Diệc Thu tuy không nói gì nhưng vẫn dặn dò người của Mai gia không nên động vào Diệp Phàm.
Phải biết rằng cháu gái Mai Diệc Thu cũng là một người rất cao ngạo, luôn không phục ai, nó đã nói như vậy thì nhất định phải có nguyên nhân, do vậy người như Diệp Phàm thì Mai gia cần phải kết giao.
- Công Lượng, rốt cuộc có chuyện gì thế?
Thanh âm của Mai Phán Nhi có chút giận dữ, Mai Công Lượng so với cô thì vẫn là hàng con cháu, cô có tư cách để mắng mỏ Mai Công Lượng.
- Việc này là thế này, mấy hôm trước, trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 của sư đoàn dã chiến số 2 Hạ Thiên Dân đem theo một toán người…..
Mai Công Lượng kể lại mọi chuyện.
- Vậy Diệp Phàm sao lại có thể tức giận với cháu chứ, hừ, đừng có giấu diếm, nói thật ra đi.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Cái này…
Mai Công Lượng vẫn muốn giấu diếm, Mai Phán Nhi nổi giận, quát:
- Công Lượng, cháu còn như vậy thì cô sau này cũng sẽ mặc kệ cháu. Đến lúc đó đừng đến xin cô.
- Cô, đừng tức giận, cháu nói. Cô cũng biết đấy, cháu và Hạ Thiên Dân đang tranh ghế Phó sư đoàn trưởng, nghe nói quân hàm cũng có thể nâng thêm một cấp, lên đại tá.
Cháu đã ở ghế trung đoàn trưởng mấy năm rồi, còn không lên được, đợi nhiều tuổi rồi thì phiền to. Việc này chú không giúp cháu, nói là Hạ Thiên Dân không thuộc phái của chúng ta, do Trấn hệ chống lưng cho.
Ông ấy tuy là phó tư lệnh đại quân khu Linh Nam, nhưng trong quân khu cũng có rất nhiều phe phái, hơn nữa chỉ riêng Phó tư lệnh cũng có tới 5 người, mà chú lại xếp cuối cùng, bảo là phải dựa vào chính mình cố gắng thôi, xem xem sư đoàn trưởng Mã có thái độ gì không.
Mai Công Lượng có chút khó chịu.
Phó tư lệnh mà Mai Công Lượng nói đương nhiên chính là anh ruột của Mai Phán Nhi, cũng chính là Phó tư lệnh của quân khu Lĩnh Nam, Mai Trường Phong.
Mai Công Lượng tuy gọi Mai Trường Phong là chú, nhưng không phải là chú cháu ruột, mà chỉ là chú cháu họ.
Cho nên quan hệ cũng xa cách không ít. Đó cũng chính là nỗi bi ai của Mai Công Lượng, hắn tuy là người của Mai gia ở thủ đô nhưng người của Mai gia cũng rất nhiều, đám Mai Diệc Thu, Mai Thiên Kiệt, Mai Phán Nhi mới là đám người trung tâm của Mai gia, mà Mai gia muốn giúp thì cũng phải phân biệt xa gần thân sơ mới được.
- Sau đó, có phải cháu muốn mượn tay sư đoàn trưởng Mã để loại bỏ Hạ Thiên Dân, lập mưu lôi Diệp Phàm vào, khiến sư đoàn trưởng Mã tức giận mà trút giận lên người của Hạ Thiên Dân.
Công Lượng ơi Công Lượng, lẽ nào cháu không hiểu, ông cụ đã lặp đi lặp lại, không được trêu chọc vào Diệp Phàm, phải tìm cách kết giao.
Cháu cho rằng ông cụ đồng ý đưa Thiên Kiệt đến cho Diệp Phàm huấn luyện là để nâng cao công lực hay sao. Đó chỉ là thứ yếu, cái chính không phải ở chỗ đó.
Cháu vẫn không hiểu hết ngọn nguồn của mọi việc.
Mai Phán Nhi có chút thất vọng, đối với người cháu họ này Mai Phán Nhi vẫn rất coi trọng, chủ yếu là vì Mai Công Lượng rất kính trọng Mai Phán Nhi, nếu không cô cũng không nói dài dòng như vậy.
- Cô, Diệp Phàm chỉ là một Cục trưởng nhỏ bé, phải sợ gì chứ, cho dù hắn ta có quan hệ rất thân tình với Thiết Chiêm Hùng nhưng bây giờ Thiết Chiêm Hùng đã không còn ở Báo Săn nữa, chuyển sang Bộ công an rồi, sao có thể quản chúng ta được nữa.
Mai Công Lượng cũng rất buồn bực.
- Cháu vẫn chưa hiểu, nếu Thiết Chiêm Hùng không có chút năng lực gì thì hiện tại cháu cũng không cần tới nhờ cô nữa. Cháu không thấy Cố Thiên Kỳ bình thường kiêu ngạo như vậy, cho dù là anh cô thì ông ta cũng chưa chắc đã nghe, sao Diệp Phàm vừa gọi điện thoại tới, Cố Thiên Kỳ đã lập tức nổi giận, trong này có cái gì cháu nghĩ thử xem… Lần này xem ra cháu đã gây ra rắc rối rồi. Để ông cụ mà biết thì cháu cẩn thận đấy.
Mai Phán Nhi thở dài, có cảm giác lực bất tòng tâm.
- Cô, cháu cũng không ngờ Cố Thiên Kỳ có quan hệ thân thiết với Thiết Chiêm Hùng như vậy, vì Diệp Phàm mà lập tức ra mặt, ngay cả sư đoàn trưởng Mã của Trấn hệ cũng suýt nữa bị quát đến nỗi chui xuống gầm bàn.
Hơn nữa còn luôn miệng chửi mắng đồ con rùa đồ con khỉ, khiến Sư đoàn trưởng Mã không biết chui mặt vào đâu. Có lẽ bây giờ đã hận cháu lắm rồi, ghế Phó sư đoàn trưởng lần này có lẽ chẳng còn hi vọng gì nữa cả.
Làm sao bây giờ, cô, cháu phải giúp cháu một lần. Cô không thể khoanh tay đứng nhìn cả đời cháu bị hủy hoại như vậy.
Mai Công Lượng lên tiếng cầu xin.