Điều này thì đúng là không ổn, thị trấn Lâm Tuyền vốn vượt biên chế nghiêm trọng, giờ lại nhét vào một số lượng lớn người như vậy thì nhất định là sẽ có một nhóm lớn chủ nhiệm xuống ngựa. May ra là chỉ có mấy đảng ủy viên là an ổn nhất, tuy nhiên cũng cũng không thể nói là Lã Vọng buông cần, biết đâu bên trên lại có điều chỉnh.
Hiện giờ một vài phó chủ tịch thị trấn như đang ngồi trên đống lửa lo cho cái mũ quan của mình!
Trong lòng Diệp Phàm cũng lo lắng không biết mình sẽ bị nhét vào đâu, vốn hắn nghĩ như lời hứa hẹn của bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương và chủ tịch huyện Trương Tào Trung, nếu làm tốt cuộc bầu cử ở thôn đập Thiên Thủy thì sẽ sắp xếp một vị trí phó chủ tịch thị trấn có thực quyền.
Bây giờ với tình hình đang nhiễu nhương, số cán bộ của xã Khanh Hương có nhét vào một chiếc sọt lớn cũng không hết, chức vụ phó chủ tịch thị trấn chắc cũng đừng nghĩ đến, có thể tới phòng ban nào đó làm chủ nhiệm là tốt rồi.
Nhìn tình hình Lưu Trì gần đây hoảng hốt có thể thấy thằng ranh này giờ có giữ được cái chức chủ nhiệm ban tổng hợp cũng là khó khăn. Theo lý mà nói thì sau khi hợp nhất, chức chủ nhiệm ban tổng hợp sẽ do phó chủ tịch xã hoặc phó bí thư xã Khanh Hương đảm nhiệm, Lưu Trì may ra thì có thể được làm nhân viên.
Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, vốn định đi hoạt động một chút nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Vốn quen biết được mấy người bên công an thì tác dụng cũng không lớn. Người thích hợp nhất là tài thần Triệu Bính Kiện và phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy. Tiếc là chuyện mà Trương Tân Huy nhờ mình vẫn chưa làm xong, phải tiến hành ngay nhưng phải kín đáo mới được.
Lúc vừa rồi uống rượu, Diệp Phàm lợi dụng lúc đi toalet đã gọi điện thoại cho Trương Tân Huy nói chuyện mình định lợi dụng Liễu Tuyết Liên để thay mận đổi đào. Trương Tân Huy nghe chuyện thì cười ha hả, cực kỳ cao hứng, luôn miệng khen đầu óc Diệp Phàm linh hoạt nghĩ ra kế hay.
Y còn đồng ý nếu chuyện có thể thành thì sẽ tìm việc làm cho Liễu Tuyết Liên trong thị trấn, một năm sau sẽ chuyển chính thức. Sau đó y lập tức gọi điện thoại cho hiệu trưởng học khu Lâm Tuyền Lan Tiến Huy bảo Gia Lâm sớm ngày mai về học khu Lâm Tuyền có việc.
Sau đó vào lúc ăn trưa thì Diệp Phàm sẽ kiếm cớ kéo Trương Gia Lâm tới quán Xuân Hương để gặp Liễu Tuyết Liên. Vào hồi đó, trung tâm giáo dục và học khu của thị trấn Lâm Tuyền còn tách ra, trung tâm giáo dục là do học khu quản lý, không giống như giờ hợp nhất lại, không còn phân cấp học khu.
Đang lúc Diệp Phàm suy nghĩ lung tung thì bên kia trường đại chiến đã bắt đầu.
- Anh chết đi! Nếu lần này không xếp cho em vị trí tốt thì không yên được đâu, a...... Nặng một chút...... Sâu một chút...... A...... Thoải mái......
Một giọng nữ dâm đãng truyền vào tai Diệp Phàm.
- Kỳ quái! Hình như không giống giọng lần trước, lần trước là Điền Phù Dung bên ban Đảng – Chính, chẳng lẽ là đổi người rồi. Móa nó, lão quỷ Thái này rốt cuộc là có bao nhiêu tình nhân, con mẹ nó chứ, thoải mái thật.
Diệp Phàm tức giận mắng, thầm nghĩ mình vừa mới quen ân ái với Diệp Nhược Mộng thì đã xa cách cũng hơi đau lòng. Tuy giờ có thể tiến triển với Thái Tây Thi nhưng hắn vẫn cảm thấy khó cưỡi lên người một bà góa......
Mặc dù nghe Xuân Thủy nói là tuổi của chị cô thật ra cũng không lớn, chỉ mới 23. Lúc ấy, anh họ nàng mới kết hôn được nửa năm thì anh họ cô đã ra đi rồi, hơn nữa Thái Tây Thi Đầu còn chưa sinh đẻ, thân thể và bầu ngực quyết không thua kém cả thiếu nữ mới lớn.
Mới vừa rồi đi uống rượu say về đi ngang qua quán Xuân Hương, Thái Tây Thi nhìn thấy một mực kéo hắn vào quán rửa mặt cho tỉnh táo, rất giống như nhân tình. Tuy nhiên cũng chẳng biết là thật hay giả, lòng dạ phụ nữ vốn khó đoán.
Bởi vì vừa rồi biểu hiện của Diệp Phàm quá mức ưu tú, ngay cả Lâm Tuyền tam bá trước mặt hắn cũng phải chịu nhún. Một bà góa như Thái Tây Thi mở quán cơm không có ai bảo kê chắc chắn là không ổn, đám ong ve kia cứ đến ăn rồi nói ghi nợ thì cũng hết cách. Người ta cũng không phải là không trả tiền, chẳng qua là tạm thời thiếu nợ, báo cảnh sát cũng vô dụng.
Cho nên Thái Tây Thi suy đi nghĩ lại rồi quyết định phải dựa vào Diệp Phàm. Muốn vậy mà bản thân mình cũng không thể giúp được gì hắn, cũng chỉ có thân thể mà mọi đàn ông trong thị trấn Lâm Tuyền này đều thèm muốn.
Thái Tây Thi thật ra cũng không phải là loại đàn bà lẳng lơ. Bình thường vì quán cơm cũng không thể tránh khỏi đám thực khách quấy rầy, nghiêm trọng nhất cũng chỉ là không cẩn thận bị sờ soạng vài cái vào mông, tuy nhiên trên ngực thì vẫn bảo vệ tốt, trên căn bản ngoài việc chủ động dựa vào tay Diệp Phàm thì chưa ai được động vào.
- Ai! Người phải sống thật khó a!
Thái Tây Thi thầm khóc, cắn răng quyết định dù thế nào cũng phải trói được Diệp Phàm, còn Diệp Phàm cũng ngây ngô không biết bản thân mình đã thành con mồi đáng thương của bà chủ quán xinh đẹp.
Hắn đang mải mê nghe lén một trường chiến đấu ác liệt!
- Ừ! Yên tâm đi Tuyết Muội bảo bối. Chủ nhiệm của ban Sinh đẻ có kế hoạch Lâm Tuyền bọn anh sẽ không lên chức, em vốn là chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch của xã Khanh Hương, lúc đó anh sẽ hết sức cho em. Mẹ kiếp! Lão quỷ Tần lão, chức chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch là của ông mày rồi, đè chết ngươi lão quỷ này.
Thái Đại Giang tạm thời đem chỗ kín của tình nhân làm Tần Chí Minh, ra sức thọc cái gậy vào.
- Tốt! Cố lên, sẽ đè chết lão quỷ Tần đấy, khanh khách......
Ả đàn bà có tên là Tuyết Muội kia cười dâm đãng, ả làm vậy cũng là bất đắc dĩ, bản thân mình cũng không có nhiều bản lĩnh, sau lưng lại không có chỗ dựa gì lớn.
Vì vị trí chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch đành phải dùng thân thể mập mạp đổ lấy, tuy nhiên chồng ả vì tửu sắc quá độ nên đã trúng độc mà chuyển thế đầu thai. Đang lúc đó thì Trịnh Tuyết Muội này lúc ăn cơm ở quán rượu trên huyện thành Ngư Dương lại gặp Thái Đại Giang.
Lúc ấy Thái Đại Giang đã bị Trịnh Tuyết Muội với cặp ngực cực lớn làm cho chảy nước miếng. Thật ra thì Trịnh Tuyết Muội cũng chẳng phải là sắc nước hương trời gì, chỉ có thân thể rất mập mạp, cặp mông to như cái phản, bầu vú như cái hồ lô, mà Thái Đại Giang lại có sở thích về phương diện này, hai người như rơm khô gặp lửa, đêm đó ở khách sạn Ngư Dương làm đủ các trò hay, cái gì mà vác cày qua núi, Quan Âm ngồi tòa sen, doggy ..etc.
Mấy tư thế này là học trộm của Linh Mộc Anh Tử trong phim JAV của Nhật Bản, vì cái mũ quan nên Trịnh Tuyết Muội tận tình hầu tiếp nên để cho con giun của Thái Đại Giang quấy rối. Song tiểu đệ đệ của Thái Đại Giang thực sự hơi nhỏ một chút, đặc biệt khi đi vào sơn động của Trịnh Tuyết Muội chẳng khác đuôi chuột ngoáy lọ mỡ, Trịnh Tuyết Muội cũng chẳng cảm thấy kích thích gì chỉ ra bộ rên rỉ để y cao hứng.
Ai! Thỏa mãn Thái Đại Giang một chút cho y cao hứng vậy!
Lần hợp nhất này, một số phòng ban bỏ đi chuyện gì cũng dám làm ra. Tuy nhiên từ đáy lòng Trịnh Tuyết Muội đúng là rất bất mãn với cây gậy nhỏ của Thái Đại Giang, e là chỉ lớn hơn con giun một chút xíu. Chỉ làm được vài nhát đã ỉu xìu khiến Trịnh Tuyết Muội khóc không ra nước mắt, mỗi lần đang ở cao trào thì đều bị lão Thái đạp xuống, tư vị thống khổ hẳn là không dễ chịu.
- Nghe nói lão quỷ Tần gần đây rất cưng chiều một thằng nhóc tên là Diệp Phàm, định sắp xếp cho hắn làm chủ nhiệm ban Đảng – Chính sau khi Vương Nguyên Thành điều lên huyện. Ban này sau khi hợp nhất thì nhân số sẽ lên đến 40 người, rất uy phong.
Trịnh Tuyết Muội có chút tiếc nuối, chắc là cũng muốn tranh giành, tuy nhiên tự biết phân lượng không đủ. Những ban bệ trọng yếu này dĩ nhiên sẽ do thân tín của Tần Chí Minh nắm giữ.
Đáng tiếc Tần Chí Minh lại không thích thân thể mập mạp của ả, Trịnh Tuyết Muội khẳng định lão thích kiểu người thon gọn, thậm chí còn định giảm cân nhưng cuối cùng lại không dám thử. Biết đâu sau khi giảm cân Tần Chí Minh nhìn không vừa mắt mà Thái Đại Giang lại nổi giận thì mình trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc. Vì thế Trịnh Tuyết Muội đã làm ra quyết định sáng suốt nhất đời mình, hơn nữa Tần Chí Minh căn bản là không háo sắc, nếu không Trịnh Tuyết Muội...