Còn có nguyên lão Lý Khiếu Phong của Tổ đặc nhiệm A. Bên cạnh Lý Khiếu Phong có một người mặt béo tròn, mắt híp, Lỗ Tiến không quen người này.
- Lỗ Tiến, anh nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh hãy nói rõ với mọi người đi.
Chủ tịch Trấn thản nhiên nói, nhân viên công tác bên cạnh cũng đưa tài liệu lên. Lô Vĩ sau khi nhận lật ra xem, liếc nhìn một lượt, sắc mặt càng lúc càng đen, cuối cùng, căn bản sắp đã thành Bao Thanh Thiên rồi.
- Đồng chí Lỗ Tiến, nhân viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A có được bao nhiêu người?
Lúc này, Phí Nhất Hoàn liếc nhìn đồng chí Lỗ Tiến, hừ lạnh nói.
- Đến hiện nay, ngoại trừ những đồng chí hy sinh và số bị thương phải rời đội sau trận núi Xương Bối thì còn lại 40 người.
Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc đáp.
- Cái này cộng với những đồng chí xin được chuyển nghề và từ chức thì còn lại mấy người?
Phí Nhất Hoàn lại lạnh lùng hỏi.
- Tổng cộng là 18 đồng chí.
Lỗ Tiến cảm thấy đầu sắp không ngước lên nổi nữa rồi.
- Cả nửa giang sơn đấy, đồng chí Lỗ Tiến, anh cũng sắp mất đi nửa giang sơn rồi. Anh có nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc này không? Tổ đặc nhiệm A đã xây dựng mấy chục năm rồi.
Lãnh đạo quốc gia cùng với lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A trong lịch sử phải cực khổ như thế nào mới hoàn thiện được Tổ chức bí mật nhất nước cộng hòa này.
Tất cả đều là tinh anh, bọn họ cũng là niềm kiêu ngạo của nước cộng hòa. Đây là một tổ chức có cống hiến quan trọng đối với an toàn quốc gia, không thể nào bị hủy diệt.
Tôi không thể nào hiểu được, nghe nói mồi lửa dẫn đén chuyện lần này liên quan đến việc nguyên đại soái Tổ nòng cốt tám đồng chí Diệp Phàm xé văn kiện tuyệt mật.
Tôi muốn hỏi một chút. Đồng chí Diệp Phàm tại sao lại công nhiên xé bỏ văn kiện tuyệt mật trên máy bay?
Vẻ mặt Phí Nhất Hoàn nghiêm túc đến mức dọa người, Lỗ Tiến biết, câu hỏi của Thiết Bao Công này có thể lấy đi mũ quan của nhiều vị quan lớn cấp Bộ Trưởng. Thật sự thì cũng có thể lấy được cả mũ quan của mình, cho nên, nếu nói hiện tại không sợ là giả.
- Cậu ta trách Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A chúng tôi không đề xuất lên quân đội điều động bộ đội, tùy ý hy sinh các đồng chí trong Tổ 8 trong trận huyết chiến. Cái này, các vị lãnh đạo cũng biết tôi không còn cách nào khác. Quân ủy điều động bộ đội là chuyện lớn, phải suy nghĩ vì bố cục chiến lược toàn dân, chúng tôi muốn bảo vệ bí mật núi Xương Bối. Cho nên, không điều động bộ đội quy mô lớn tránh phần tử đặc vụ của địch chú ý. Hơn nữa, Việt Đông nằm ở vùng hải tuyến, nếu như mạo muội điều động bộ đội sẽ khiến đối thủ nắm được nhược điểm, khó tránh khỏi một số phiền phức không cần thiết.
Lỗ Tiến giải thích.
- Nhìn từ chuyện này, thì xuất phát điểm của đồng chí Diệp Phàm rất tốt. Vì giữ gìn sinh mạng cấp dưới, nhìn về lâu về dài, cũng là không muốn Tổ đặc nhiệm A tổn thất nghiêm trọng. Văn kiện xé cũng xé rồi, tôi không tin Tổng bộ lại chẳng lưu lại bản nào. Huống chi đồng chí Diệp Phàm mới được Chủ tịch Trấn trao tặng huy chương Long Kim, đây là vinh dự cao nhất của nước cộng hòa.
Còn anh thì làm gì chứ, lập tức cảnh cáo cậu ấy trong Đảng nội, anh thử nghĩ xem, có phải anh công nhiên không nhìn nhận khen thưởng của Chủ tịch Trấn không?
Lời nói Phí Nhất Hoàn tất cả đều nhắm vào chỗ trọng yếu của Lỗ Tiến, người này trước đây thực sự không nghĩ đến những quan hệ lợi hại này.
Giờ bị Phí Nhất Hoàn lôi ra, lập tức, Lỗ Tiến cảm thấy lạnh gáy.
Thằng nhãi này lén liếc nhìn Chủ tịch Trấn, thấy Chủ tịch Trấn vẻ mặt nghiêm túc không nói gì. Tên này trong lòng mới thoáng yên ổn một chút.
- Tôi... suy xét chưa ổn thỏa.
Lỗ Tiến vội vàng nói, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói thêm:
- Tuy nhiên, Tổ đặc nhiệm A có kỷ luật sắt, đồng chí Diệp Phàm công nhiên chống đối kỷ luật Tổ đặc nhiệm A, nên chịu xử phạt.
Không có quy củ chẳng thành hình tròn được. Tổ đặc nhiệm A sở dĩ có thể thịnh vượng được, là nhờ kỷ luật sắt của Tổ đặc nhiệm A.
Tổ đặc nhiệm A mà không đoàn kết thì sao có được lực chiến đấu. Vì tương lai lâu dài của Tổ đặc nhiệm A, tôi không thể không nén đau đớn xử phạt cảnh cáo đồng chí Diệp Phàm. Đứng trên góc độ Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A của tôi mà nói, chẳng còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi cũng tương đối đau lòng.
Dù sao, Diệp Phàm cũng từng là đại soái Tổ tám.
Nhưng tôi không còn cách nào khác. Vì tương lai Tổ đặc nhiệm A, tôi không thể không hạ đao xuống.
Lỗ Tiến cứng rắn cãi lại.
- Còn cãi cứng à! Anh sắp mất đi nửa giang sơn, Tổ đặc nhiệm A sắp vì xử lý không thỏa đáng của anh mà sụp rồi anh còn mặt mũi nào để đứng trước mặt các lãnh đạo nói về việc kiến thiết và tương lai của Tổ đặc nhiệm A chứ.
Đồng chí Diệp Phàm vừa mới lập công lớn, nhiều lần sinh mạng, không có công lao cũng có cực khổ cơ mà. Những công lao này đều đòi hỏi phải nếm mật nằm gai.
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến điều này sao? Còn đám người Lang Phá Thiên chỉ đề nghị xin được chuyển ngành thôi, anh cũng lại ghi nhớ xử phạt lỗi nặng bọn họ.
Cái này mà cũng nói được sao? Đúng là chẳng ra làm sao cả. Lỗ Tiến, không phải lão già tôi nói anh, nhưng anh tự suy nghĩ kĩ đi, thân làm tổng phụ trách của Tổ đặc nhiệm A, phải có tấm lòng rộng lớn mới được.
Tôi biết, từ sau khi Trấn Đông Hải đi, anh vẫn muốn tạo uy tín cho riêng, muốn lập uy cũng được. Vô uy mà không lập, làm sao có thể nắm được cơ cấu thần bí lớn như Tổ đặc nhiệm A trong tay.
Nhưng, anh tìm sai mục tiêu rồi. Diệp Phàm hiện tại đã bị phế, kể ra, giờ phút này tâm trạng của cậu ấy khá bi thương. Là thời điểm quan trọng, anh nên đợi cậu ấy đỡ hơn đã.
Dù sao thì cũng phải để cho đám Lang Phá Thiên, Trương Cường thấy nể chứ. Chỉ có như vậy mới có thể khiến họ cam tâm tình nguyện hy sinh vì anh.
Anh thì hay rồi, qua cầu rút ván, hơn nữa, còn muốn xử phạt, xử lý kiểu gì vậy chứ?
Lúc này, lão già mặt béo ngồi cạnh Lý Khiếu Phong đột nhiên nói như vòi nước phun ấy.
- Được rồi lão Vương.
Chủ tịch Trấn Sơn Hà đột nhiên mở miệng, liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, nói:
- Đồng chí Lỗ Tiến, chắc là anh muốn gặp vị nguyên lão thần bí nhất của Tổ đặc nhiệm A đúng không? Hôm nay tôi đã mời ông ấy đến đây, chính là ông ấy.
Trấn Sơn Hà chỉ vào ông lão mặt tròn.
- Vương... nguyên lão!
Lỗ Tiến toàn thân run lên, dường như thấp đi nhiều. Gã đến trước mặt lão già họ Vương, đột nhiên quỳ xuống, hành lễ như một hậu bối trong chốn võ lâm cổ đại đối với bậc trưởng bối, miệng nói:
- Lỗ Tiến xin được ra mắt lão Vương, chào ngài!
Lỗ Tiến biết, chỉ có nhân tài được lão Vương này tán thành thì mới có thể xem là Thủ trưởng đích thực của Tổ đặc nhiệm A. Lão Vương này nghe nói là nguyên lão thần bí nhất của Tổ đặc nhiệm A, giờ đã sắp trăm tuổi rồi.
Hơn nữa, nghe nói công lực sớm đã đột phá cửu đẳng, là vương bài cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A. Lỗ Tiến tiếp nhận Tổ đặc nhiệm A vẫn luôn muốn được gặp lão Vương, đến nằm mơ vẫn muốn.
Nhưng cho tới giờ lão Vương mãi vẫn chưa hiện thân, không ngờ lại hiện thân vào thời điểm vô cùng đáng xấu hổ này, mặt Lỗ Tiến lập tức đỏ bừng.
- Haizz...
Lão Vương khoát tay, nâng Lỗ Tiến dậy, nói:
- Vốn, tôi luôn chú ý đến Diệp Phàm. Cậu ấy là hạt giống tốt. Là người duy nhất có khả năng đột phá cửu đẳng kế nhiệm tôi ở Tổ đặc nhiệm A.
Đáng tiếc, tất cả đều bị hủy diệt ở trận chiến núi Xương Bối rồi, lũ Nhật chết tiệt. Tôi đã âm thầm kiểm tra kinh mạch cậu ấy, đời này, cậu ấy khó mà phục hồi được.
Trước mắt, cậu ấy chỉ còn thân thủ nhị đẳng. Một hạt giống tốt. Vương Kinh Thiên tôi đau lòng quá! Đã bị hủy rồi thì không thể thay đổi được nữa, vậy thì anh càng đối xử tốt với đám Lang Phá Thiên. Hiện tại Lang Phá Thiên đã là cao thủ thất đẳng, đột phá bát đẳng với cậu ấy có thể không thành vấn đề.
Người ta lập công, anh thì xử phạt. Tôi không biết là anh dùng cái logic gì nữa. Vương Kinh Thiên tôi học vấn không nhiều. Nhưng tối thiểu anh cũng phải chú ý, làm một tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A thì phải có được tấm lòng rộng lượng, không thì tự động từ chức sớm đi.
- Lão Vương, lần này tôi sai rồi, xin tổ chức xử phạt.
Lỗ Tiến miệng giật giật, nói.
- Giờ không phải vấn đề xử phạt hay không xử phạt, mấu chốt là...
Nói đến đây, Phó chỉ tịch Đường liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, nói:
- Lỗ Tiến, anh xử lý việc này sao cho tốt? Hôm nay gọi anh đến đây, không phải để xử phạt anh, mà muốn nghe cách nghĩ của anh.
Nếu việc này xử lý không tốt, tôi đoán, sẽ gây nguy hiểm đến sự sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A. Tổ đặc nhiệm A là tâm huyết của nước cộng hòa, quốc gia tuyệt đối không thể không có Tổ đặc nhiệm A.
Gần đây vài đồng chí trong quân ủy muốn giải tán Tổ đặc nhiệm A. Đường Hạo Đông tôi tuyệt đối không đồng ý. An ninh quốc gia và Cục tình báo có thể thay thế Tổ đặc nhiệm A sao?
Anh xem họ có thể làm được những gì. Ai cũng có chức trách, ai cũng có thủ đoạn. An ninh quốc gia và cục Tình báo đều là bổ sung hữu lực cho Tổ đặc nhiệm A, phải lấy Tổ đặc nhiệm A làm chính, chứ không phải Tổ đặc nhiệm A là phụ phẩm của họ.
Nói đến đây, Đường Hạo Đông nhìn Chủ tịch Trấn một cái rồi nói thêm:
- Từ khi xây dựng nước đến đây, Tổ đặc nhiệm A vì quốc gia lập không biết bao chiến công, chắc hẳn con số không thể đém hết. Tổ đặc nhiệm A dù sao cũng có sức chấn nhiếp các phần tử ngoại quốc. Nếu không có Tổ đặc nhiệm A, tôi không dám tưởng tượng sẽ như thế nào nữa?
- Làm ăn bừa bãi! Giải tán Tổ đặc nhiệm A, ai đề xuất vậy. Phê bình đi, kỳ cục. Tôi biết một số đồng chí quân ủy có ý kiến với chính sách đặc biệt nhà nước dành cho Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng, Tổ đặc nhiệm A là tổ chức đặc biệt, quốc gia nên đãi ngộ đặc biệt cho họ. Chẳng hạn như trận chiến trên đảo Rắn Ưng, đồng chí nào của An ninh quốc gia cùng cục Tình báo có thể đảm đương tốt trọng trách như vậy?
Không thể, chắc chắn không thể. Cho nên, Tổ đặc nhiệm A không thể giải tán, hơn nữa, còn phải tăng sức bảo vệ.
Tổ đặc nhiệm A mấy năm gần đây chịu biết bao tổn thất vì quốc gia đại sự, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng. Sau trận núi Xương Bối, Tổ nòng cốt thứ tám trên cơ bản đã bị tiêu diệt. Thời gian không đợi người.
Đồng chí Lỗ Tiến, sau khi quay về lập tức xây dựng lại Tổ tám. Tổ tám là tổ chiến đấu, tổ nào có thể trì hoãn, riêng tổ này thì không thể trì hoãn được.
Trấn Sơn Hà không có ý phê bình gì, nhưng, Lỗ Tiến lờ mờ cảm nhận được Chủ tịch Trấn đang phê bình mình.
Người ta bảo anh về xây dựng tổ tám, giờ anh đã làm cho quân tâm tan rã, toàn bộ mọi người bất hòa, anh xây dựng tổ tám sao đây. Đây chính là cách phê bình của Chủ tịch, ý tứ bất lộ sơn bất lộ thủy nhưng vẫn khiến anh hiểu rõ.
- Chủ tịch, các vị lãnh đạo, sau khi trở về tôi lập tức xây dựng tổ tám. Trong một năm nếu không thể khôi phục lại tổ tám, Lỗ Tiến tôi tự động xin từ chức.
Lỗ Tiến chào theo nghi thức quân đội, trả lời vang dội, trả lời rất có lực.
- Ừ, anh có thể nhận ra điều này tôi rất vui.
Lão Vương gật đầu, nhìn Chủ tịch Trấn, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm là niềm kiêu hãnh của Tổ đặc nhiệm A, dù nói hạt giống tốt như vậy đã bị hủy, nhưng cậu ấy có sức ảnh hưởng lớn đối với Tổ đặc nhiệm A. Anh nhìn đi, chuyện lần này, có thể thấy được năng lực kêu gọi của đồng chí Diệp Phàm. Cho nên, chúng ta không thể làm lạnh lòng các đồng chí. Lỗ Tiến, anh nói đi cụ thể anh giải quyết chuyện này thế nào?