Diệp lão đại có chút bất mãn hừ một câu.
- Diệp Phàm, có một số việc thật ra không đơn giản như cậu nghĩ. Chỉ bằng những chứng cứ như vậy, tuy nói có thể tạm thời đưa Tô gia vào vũng bùn nhưng mạng lưới quan hệ của Tô gia quá lớn.
Không phải Thiết ca tôi tự khinh thường bản thân, chỉ là một Thứ trưởng bộ Công an như tôi ra mặt, khẳng định cũng không thu phục được Tô gia.
Bọn họ có cả tay chân trong bộ Chính trị. Họ cũng quen biết khá nhiều người trong số Uỷ viên Trung ương, đây là mạng lưới quan hệ khổng lồ.
Nếu thật sự muốn chống trọi, bọn họ chắc chắn sẽ bị thương. Nhưng chúng ta cũng phải trả cái giá không nhỏ. Và hơn nữa sau đó chúng ta sẽ rơi vào thế sống dở chết dở.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Được rồi, Thứ trưởng Thiết nói có lý. Dựa vào những chứng cứ đó, nhiều nhất là bắt được vài tên tay chân tép riu của Tô gia. Kỳ thật không thể chạm tới gốc rễ của Tô gia.
Còn tầng cao nhất của Tô gia chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì. Sao không dùng những chứng cứ này thương lượng với Tô gia. Ít nhất cũng bắt bọn họ ký hiệp ước với nhà máy đường Dương Xuân, đòi bọn họ mấy tỉ chắc chắn không thành vấn đề.
Tô gia tuy nói là tập đoàn làm ăn lớn nhưng lập tức xuất ra mấy tỉ tiền mặt cũng khiến nguyên khí đại thương. Nếu phải chống trọi, nếu không kịp thời liên hệ Tô gia với công ty bảo hiểm Huệ Cảnh, người ta căn bản sẽ quỵt nợ.
Đến lúc đó, nhà máy đường Dương Xuân đòi tiền ai? Thật ra đến tận lúc đó, phỏng chừng Tô gia cũng sẽ mất tốt bảo soái. Trần Đông Kinh và Tô Chiêu Ninh đều trở thành kẻ chịu tội thay cho Tô gia. Hai kẻ bị vứt bỏ đáng thương.
Cậu ngẫm lại xem, không có tiền nhà máy đường Dương Xuân làm sao mà phát triển được còn tập đoàn Vinh Quang cũng sẽ bị chủ nợ bức ép.
Tới lúc đó, đại cục thành phố Đông Cống chắc chắn sẽ chấn động, việc này đối với một Chủ tịch thành phố như cậu là một điều rất xui xẻo. Ông cụ nhà tôi cũng cho rằng tạm thời không phải cứng rắn với Tô gia. Trước tiên cho bọn họ phải ngậm bồ hòn làm ngọt là được.
Chúng ta mang tiền về để vực dậy kinh tế của Đông Cống. Chủ tịch thành phố như cậu có mặt mũi rồi, sẽ thuận lợi cho việc đề bạt về sau.
Và quan trọng hơn chính là, xét từ khía cạnh khác, cũng là một đòn đả kích đối với Yến Xuân, cho hắn một cái tát đau điếng. Chúng ta sống cũng vì thể diện mà, đúng không?
Lý Long giảng giải, biểu đạt ý tứ của Lý Khiếu Phong.
Tuy nhiên, Diệp lão đại sắc mặt âm trầm không mở miệng. Mọi người theo nhìn hắn cũng không ai nói gì. Đương nhiên là chờ hắn quyết định.
- Vương Triều, điều tra rõ chưa? Lần phục kích chúng ta ở quốc lộ ngày trước có phải do người của Tô gia làm không?
Diệp Phàm đột nhiên hỏi.
- Còn chưa điều tra ra. Tuy nhiên, Diệp đại ca hình như cũng không có nhiều kẻ căm thù sâu sắc. Trước mắt, nếu liên hệ những sự việc này lại, tôi phỏng đoán, sự việc lần đó nhất định là do người nhà Tô gia làm.
Khi đó để cứu Tô Lâm Nhi, người của Tô gia không có chuyện gì là không dám làm. Thời buổi này, có tiền là có thể xui khiến cả ma quỷ, đập cũng có thể đập ra được vài cao thủ.
Còn sự việc lần đó có phải do người của tổ chức Đông Cẩu làm hay không thì cũng khó nói. Tuy nhiên, hiện nay tôi cũng chưa điều tra được chứng cứ xác thực nào chứng minh là Tô gia thuê người làm.
Chẳng qua bằng trực giác, tôi cảm thấy chắc đến tám phần là do bọn họ làm.
Vương Triều nói.
- Anh muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Diệp Phàm tôi mà còn bỏ qua thì không còn là Diệp Phàm nữa. Chuyện này không cần bàn tiếp. Tôi lập tức liên hệ người bắt Tống Kim. Vương Triều, dùng thủ pháp đặc biệt của cậu bắt anh ta liên lạc với người của Tô gia. Lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tô gia.
Thái độ Diệp Phàm rất cứng rắn. Thiết Chiêm Hùng và Lý Long thoáng nhìn nhau, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Nếu cậu đã quyết định, vậy tìm cho đầy đủ chứng cứ, đánh cho bọn họ thật đau mới được. Tuy nhiên, việc sau này thành phố Đông Cống phải làm như thế nào, thì cậu vẫn nên suy nghĩ dần đi.
- Không phải suy nghĩ, chính là dù có dùng toàn bộ tiền của tôi đập vào đó thì tôi cũng quyết đấu với Tô gia đến cùng.
Diệp Phàm khoát tay.
- Tôi ủng hộ Diệp Phàm ca, sơn không chuyển, thủy không chuyển, sẽ tìm ra con đường đi thôi. Tô gia là một ngọn núi lớn, chúng ta cũng không phải là một cái cây nhỏ. Con thỏ tức giận còn cắn người, chúng ta cũng không phải loại đớn hèn.
Vương Triều hừ nói, liếc nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi nguyện đem tất cả tài sản ra ủng hộ Diệp Phàm ca đấu với Tô gia.
- Tôi cũng tình nguyện.
Phạm Cương không chút do dự nói, Lam Tồn Quân và Thiết Chiêm Hùng đều tỏ ra tình nguyện.
- Không nhất thiết, các anh cứ giữ lại tiền của mình. Tôi cũng không tin Tô gia thực sự là một ngọn núi không thể di chuyển.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Thời gian hai ngày, công ty Hồng Kiều của Tống Kim bị Lang Phá Thiên bí mật sai người bắt tận sào huyệt. Thiết Chiêm Hùng đích thân mặc giáp trụ ra trận tiến hành đột thẩm anh ta.
Với sự phối hợp lẫn nhau giữa phương pháp đặc thù phân cân thác cốt thủ và lý long na đối cao quan, Tống Kim cuối cùng cũng bị khai. Theo lời khai của anh ta thì còn qua tay hai người trung gian, rốt cuộc tra ra Tô gia.
Ngày 20 tháng 9 năm 2003, sau khi sắp xếp chuẩn bị xong đâu vào đấy. Đầu tiên lấy danh nghĩa cục Công an thành phố Đông Cống, Vương Triều yêu cầu với sở Công an tỉnh Tây Lâm bắt giữ những người của Tô gia có liên can đến vụ án.
Sau khi Phó giám đốc thường vụ sở Công an tỉnh Tây Lâm nhận được yêu cầu của cục Công an thành phố Đông Cống, với những chứng cứ xác đáng thì cũng không dám chậm trễ, lập tức báo cáo lên giám đốc sở Công an tỉnh Tây Lâm, Khương Chân Dương.
Khương Chân Dương phỏng chừng đã nghe nói qua uy danh của Tứ cửu thành Nam môn Tô gia. Lúc đó cũng hơi sửng sốt, sau đó lập tức nghiên cứu những tài liệu và chứng cứ mà Vương Triều cung cấp, cũng cho rằng việc này mình căn bản không giải quyết được, liền báo cáo lên ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm, Bí thư Đảng ủy Công an, đồng chí Trần Chí Hạo.
- Tạm thời để tôi lại đây, để nghiên cứu rồi sẽ tính tiếp.
Sau khi Trần Chí Hạo xem qua tài liệu cau mày, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Lôi Trạch nghe xong cho rằng phỏng chừng lão già này cũng không làm chủ được, căn bản là không dám động vào cái đỉnh ở Tây cửu thành Nam môn kia. Sau khi để tài liệu lại cũng không nói gì rồi đi ra ngoài.
Không lâu sau, tin tức tới tai Tô gia ở thủ đô.
Người cầm lái của Tô thị biệt danh: “ Tô lão hổ” Tô Chiêu Viễn lập tức triệu tập những người trong gia tộc có ảnh hưởng lớn đến ngồi cả trong đại sảnh. Mọi người nghe Tô Chiêu Viễn nói xong, cả đại sảnh im ắng không ai nói gì.
- Đồ ranh con ngươi, con xem con làm được chuyện tốt gì kia?
Tô Chiêu Viễn chỉ vào đứa con Tô Trang Thành mắng mỏ.
- Thì đã sao, Diệp Phàm bắt nạt Tô gia chúng ta quá đáng, đến Lâm Nhi cũng bị bắt, sân golf Tô thị ở Đông Hải cũng bị hắn đích thân mang người đi “san phẳng” rồi.
Hiện nay ủy ban nhân dân thành phố Đông Hải thu hồi mảnh đất sân golf Tô thị đó, chỉ nguyên về lĩnh vực giải trí mỗi năm chúng ta cũng tổn thất bảy tám mươi triệu.
Một loạt những chuyện như thế, khẳng định là âm mưu của Diệp Phàm. Huống chi, Tô gia chúng ta cũng không phải loại đớn hèn, sao có thể nuốt trôi cục tức này được.
Tô Trang thành vẻ mặt bình tĩnh phản bác lại lời chỉ trích của ba.
- Đúng vậy, hợp đồng thuê đất chúng ta ký với Uỷ ban nhân dân thành phố Đông Hải lúc trước được giấu ở trong giường bảo hiểm của tiểu thư Lâm Nhi, nơi bí mật như vậy mà không ngờ đối phương có thể tìm được.
Rõ ràng là bọn họ đã có kế hoạch từ trước. Rồi sau đó phát hỏa đốt nốt bản hợp đồng mà Uỷ ban nhân dân thành phố giữ. Một loạt những sự việc này đều là mưu tính nhằm vào Tô gia chúng ta.
Bọn họ muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, chúng ta cũng tuyệt đối không thể nào nương tay. Đại công tử không bỏ qua cũng là vì giữ gìn lợi ích cho Tô gia.
Thương trường như chiến trường, chúng ta phải kịp thời át chế sự kiêu ngạo của Diệp Phàm. Nếu không, sau này chỉ cần một cá nhân cũng có thể ức hiếp Tô gia chúng ta, thì chúng ta sao có thể tiếp tục sống yên ổn ở Nam môn này nữa?
Em họ Tô Trang Thành là Tô Phong cũng phẫn nộ nói.
- Lần trước Tô Chí Cương của nhà ta cũng bị Yến Trường Thủy bắt đúng điểm yếu, thiếu chút nữa thì bị mất hết quân hàm quân chức. Chúng ta đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới giữ lại được anh ấy.
Theo con đóan thì khi đó Sư trưởng sư thứ bảy, Yến Trường Thủy, căn bản là diễn trò cùng với cục trưởng cục Công an thành phố Đông Hải, An Kỳ, nếu không, sao có thể khéo léo như vậy.
Yến Trường Thủy vừa tới quân đội của Chí Cương, sau lưng An Kỳ đã hiệp trợ bắt người.
Tô Trang Thành thảnh nhiên hừ nói:
- Khiến cho chúng ta phải nợ Mai Trường Phong của Mai gia một món nợ ân tình, đến bây giờ còn chưa trả, cũng không biết sau này Mai Trường Phong sẽ yêu cầu chúng ta làm gì.
- Lúc đó tôi cũng đã thiệt vài phần cổ phần trong việc phối hợp khai thác phát triển thị trường bất động sản. Chính là để có thể khiến Mai Trường Phong ra tay bãi binh chuyện của Chí Cương. Việc này tôi hiểu được.
Tô Chiêu Viễn khoát tay, vẻ mặt u ám nói.
- Nếu gia chủ đều đã hiểu, tôi thấy, việc này nếu đã là do Vương Triều của cục Công an thành phố Đông Cống gây chuyện.
Liệu có phải là nên ra mặt nói một tiếng với lãnh đạo chủ quản tỉnh Tây Lâm không, trước tiên áp chế việc này rồi tính tiếp. Chờ một thời gian sự việc tạm lắng xuống chúng ta lại tính toán tiếp.
Đã có người nhất định muốn đấu với chúng ta một phen, lẽ nào chúng ta lại tỏ ra yếu thế phải không nào? Nghe nói Diệp Phàm chỉ là Chủ tịch một thành phố cấp ba.
Đồng thời, còn là bị chuyển từ tỉnh Nam Phúc tới cái xó Đông Cống này. Người này nếu có hậu trường vững chắc, không thể bị đuổi từ chỗ tốt như Hải Đông tới Đông Cống.
Tô Khánh Trung vẻ mặt ngưng trọng nói. Tô Khánh Trung là em trai ruột của Tô Chiêu Viễn.
- Khánh Trung, anh thấy chút thực sự có chút hồ đồ. Diệp Phàm lại đơn giản như vậy sao? Chú xem xem, chuyện Trang Thành làm, người ta tra được rành mạch, nghe nói chứng cứ vô cùng xác thực.
Không có chút năng lực thì sao có thể làm được chuyện như vậy? Trang Thành làm gì anh cũng luôn rất yên tâm, lần này không ngờ lại lật thuyền trong mương.
Điều này giải thích cái gì, người thanh niên Diệp Phàm này, không đơn giản. Đồng thời, một tiểu cục trưởng cấp Cục trưởng như Vương Triều sao dám đối đầu với Tô thị ở Nam môn như chúng ta, sau lưng chắc chắn có ai đỡ, chú có nghĩ tới chưa?
Tô Chiêu Viễn vẻ mặt nghiêm túc phê bình em trai Tô Khánh Trung.
- Anh muốn nói người đứng phía sau chính là Diệp Phàm?
Tô Khánh Trung hỏi.
- Nếu chỉ là một Diệp Phàm thì còn dễ giải quyết, chẳng phải là cán bộ cấp giám đốc sở sao? Anh có chút lo lắng, hắn có phải chỉ là một quân cờ nhỏ. Trước mặt anh dũng đấu tranh, còn người ẩn núp phía sau kia mới là kẻ thù đích thực của Tô gia chúng ta?
Tô Chiêu Viễn không ngờ nghĩ đến phương diện khác, đúng là biết nhìn xa trông rộng.
- Người đứng phía sau…
Tô Khánh Trung líu ríu một câu, sau đó sắc mặt có chút khó coi.
- Sự nghiệp của Tô gia chúng ta lớn như vậy, kẻ thù từ mấy trăm năm nay cũng nhiều. Cả về mặt thế gia, kẻ thù của chúng ta cũng rất nhiều.
Huống chi, trong xã hội hiện nay, với xu thế thương mại cạnh tranh ngày càng khốc liệt, thương trường như chiến trường, những việc làm mờ ám là điều không thể tránh khỏi
Chúng ta tự tin tự mình có thế lực, nhưng những gia tộc lớn như chúng ta ở ngoài kia cũng không phải là ít. Nội trong tứ cửu thành này thật gia không chỉ có Nam Môn Tô gia mà còn có Tây Môn Từ gia, Đông Môn Hứa gia, Lệ gia dưới chân thành cổ, còn có những gia tộc xung quanh Hương sơn.