Tổ điều tra xuống quá nhanh, chính Diệp Phàm chắc hẳn cũng nhận được tin chưa lâu. Thời gian này, mỏ than Hải Sơn trước kia cũng bị thành phố xử lý rồi.
Chỉ có điều thái độ của Bí thư Diệp Phàm không rõ ràng, nghi ngờ có bao che. Nên dĩ nhiên sẽ không báo việc này lên tỉnh.
Người này cũng to gan lớn mật lắm. Chuyện như vậy mà dám không báo. Lúc trước Chủ tịch thành phố Cao đã từng đề cập đến việc này, có điều thái độ của Diệp Phàm cứng rắn quá.
Lại thêm mỏ than núi Thượng Hải quyên tặng trên hai trăm triệu nên việc này đành bỏ qua. Tuy nhiên, Chủ tịch thành phố Cao, việc này có liên lụy đến chúng ta không?
Đào Cư Lễ đột nhiên nhíu mày.
- Liên lụy, sao lại liên lụy. Lúc đó chuyện này Phượng Thảo Thiên làm, phong tỏa toàn diện tin tức, chúng ta cũng không biết được tình hình.
Chính là sau khi hai mẹ con kia chặn xe kêu oan, kết quả đã điều tra ra rồi. Chỉ có điều, việc này đồng chí Diệp Phàm bao che chặt quá, không để lộ cho chúng ta nhiều nội dung có giá trị, nếu nhấn mạnh thì chuyện này dính tới cả một tầng của Thành phố Đồng Lĩnh chúng ta.
Cái này, trên Hội nghị thường vụ cũng có ghi chép. Lúc đó, Cao Thành tôi đã phản đối, hơn nữa, việc này, haha, tôi đã có chuẩn bị rồi.
Dù có giở trò cũng chẳng thể nào dính đến tôi dược. Chỉ có tên Khổng Đoan là phải tự làm sạch mình.
Cao Thành hừ một tiếng, thằng này, sắc mặt cũng có chút âm trầm.
Kỳ thật, thằng này trong lòng cũng có chút không nỡ. Nếu muốn truy cứu tới cùng, Chủ tịch thành phố như y cũng uống đủ.
Phần lớn trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Diệp Phàm. Nhưng, Cao Thành chắc chắn cũng phải gánh chút trách nhiệm. Tuy nhiên, Cao Thành đã có chuẩn bị.
Cùng thời gian đó, ở nhà Khổng Đoan cũng rất nhộn nhịp. Trên sofa phòng khách có mấy người ngồi, chẳng hạn Phó chủ tịch thường trực thành phố Tất Vân Lý, Bí thư Đảng ủy Công an Trì Hạo Cường, Bí thư Quận ủy quận Đồng Lĩnh Nhâm Tín Thiên, Cục trưởng cục Tài chính thành phố Vạn Phú Tài.
- Bí thư Khổng, cơ hội lần này chắc chắn không thể bỏ lỡ.
Tất Vân Lý nói.
- Cơ hội lần này đúng là khó khăn lắm mới có được. Diệp Phàm chắc chắn là xong rồi. Cao Thành cũng khó thoát khỏi liên quan. Thành phố Đồng Lĩnh đang nghênh đón thời đại tẩy bài lớn. Vị trí của Diệp Phàm, dù nói thế nào thì giờ cũng nên để Bí thư Khổng bước lên rồi.
Nhâm Tín Thiên nói.
Kỳ thực, mọi người trong lòng ai cũng có tính toán riêng.
Khổng Đoan lên rồi, Trì Hạo Cường dĩ nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào vị trí của gã/
Còn Cao Thành xuống, Tất Vân Lý có thể tiếp nối.
Khổng Đoan dẫu có ngồi ở vị trí của Cao Thành thì Tất Vân Lý cũng có thể ngồi vị trí Khổng Đoan để lại. Còn Trì Hạo Cường, Phó Chủ tịch thường trực thành phố hẳn là không làm được.
Nhưng, muốn kiêm chức Cục trưởng cục công an chắc chắn không khó. Bất kể là vị trí nào, mấy người này đều có cơ hội. Còn Nhâm Tín Thiên chỉ mong có thể lên được một nấc, ngồi vào vị trí của Tất Vân Lý.
Tính toán của mấy người này dường như đều có chút giống nhau. Mấy người này đã tự coi mình là Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy rồi. Tự đem chức vị trong bộ máy Thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh phân chia sạch sẽ. Loại suy nghĩ này đương nhiên có chút buồn cười, tuy nhiên, con người mà, ai chả có giấc mơ.
- Bên Hải Thiên có để mắt đến không vậy?
Tất Vân Lý quay đầu hỏi Trì Hạo Cường.
- Yên tâm, bọn bảo vệ quặng có người của chúng ta. Từ khi Diệp Phàm cứng rắn đàn áp chuyện mỏ than Hải Sơn trong phạm vị nội bộ Thành phố Đồng Lĩnh, tôi đã cho người để mắt rồi.
Trì Hạo Cường trên mặt nở nụ cười quỷ dị.
- Lão Trì, không thể qua loa được. Chúng ta khó có được cơ hội. Chẳng hạn, người nhà của người gặp nạn ở mỏ Hải Sơn có liên hệ không?
Còn nữa, công nhân mỏ than Hải Sơn có liên hệ không? Còn vua cỏ Phượng Thảo Thiên trước kia làm bao nhiêu chuyện xấu.
Chẳng hạn như chiếm đất, dọa nam nạt nữ, mỏ than Hải Sơn trốn thuế... đến lúc đó, chỉ cần tổ điều tra đến, sẽ cùng lúc làm khó dễ từ mọi phía. Bất cứ chuyện mục nát nào Phượng Thảo Thiên làm cũng đổ hết lên đầu y.
Diệp Phàm có liên kết với Phượng Khải Mai, họ có lên trời cũng không ứng phó được. Huống hồ, lần này tổ điều tra đã sắp xuống tới nơi rồi.
Việc này, cấp trên có thể có người xuống, chứng tỏ, cấp trên đã có người không hài lòng với Diệp Phàm.
Diệp Phàm từ Văn phòng trung ương xuống, người ta vẫn dám xuống, vậy chứng tỏ đã được Chủ tịch Đường đồng ý.
Diệp Phàm, chết chắc rồi. Ắc hẳn, không chỉ có vấn đề hái mũ quan, có thể còn phải ngồi tù nữa.
Tất Vân Lý vẻ mặt nghiêm túc sắp xếp.
- Chuyện lần này kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần điều tra việc này là sẽ có bằng chứng vững như sắt, còn Diệp Phàm đã ra tay đàn áp ở Hội nghị thường vụ giờ có muốn thay đổi cũng không được. Chuyện này quá lớn, có quá nhiều người chết, hắn, không thể nào lật lại ván cờ.
Nhâm Tín Thiên hừ lạnh nói.
- Mễ Nguyệt cùng phường với Diệp Phàm, cô ta có gian lận trong bản ghi chép ở Hội nghị thường vụ không?
Lúc này, Vạn Phú Tài nói.
- Hừ, muộn rồi, tôi đã cho người theo dõi rồi.
Khổng Đoan hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe lên tia sát khí rồi biến mất.
Chín giờ tối.
Tổ điều tra đã đến Thành phố Đồng Lĩnh, lúc này, Diệp Phàm và Cao Thành rốt cuộc đã nhận được thông báo. Hai vị đầu sỏ không dám chậm trễ, lập tức đến nhà khách Thành phố Đồng Lĩnh nghênh đón tổ điều tra. Còn bên bảo vệ đã âm thầm tổ chức lực lượng canh gác nhà khách Đồng Lĩnh.
- Bí thư Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi. Phó trưởng ban thư ký Nội các Chính phủ kiêm Chủ nhiệm phòng Đốc tra nội các chính phủ, tổ trưởng tổ điều tra, lão già Điền Lâm mặt cười tủm tỉm, từ xa nhìn thấy Diệp Phàm đã nhiệt tình đưa tay ra cười nói.
Biết lão già này tới để thấy mình xui xẻo, trong lòng Diệp Phàm thầm hừ lạnh, ngoài mặt vẫn nở nụ cười nói:
- Vừa mới nhận được thông báo, không thể đón từ xa, ngại quá.
Lần này đồng chí Điền Lâm đưa cả hai tay, Diệp Phàm cũng bắt bằng hai tay. Bốn bàn tay xiết chặt lấy nhau.
Những đồng chí không biết còn tưởng hai người này có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Những đồng chí biết được đều âm thầm lắc đầu. Bốn bàn tay này đều chứa đầy sát khí.
- Đến đây, Bí thư Diệp, tôi giới thiệu với anh một chút. Vị này là Cục phó Tổng cụ giám sát an toàn quốc gia, đồng chí Tài Thắng Lý.
Sau khi buông tay ra Điền Lâm chỉ vào một lão già gầy gầy nói.
Diệp Phàm tiến lên chào hỏi.
- Vị này là phóng viên nổi tiếng của chuyên mục tiêu điểm Đài truyền hình quốc gia, Chủ nhiệm Hải Ninh.
Điền Lâm chỉ vào một phụ nữ xinh đẹp giới thiệu.
- Haha, không cần giới thiệu, Bí thư Diệp từng là bạn cùng lớp với tôi.
Hải Ninh vẻ mặt cười tươi tiến lên bắt tay Diệp Phàm. Năm đó khi huấn luyện ở trường Đảng trung ương, Diệp Phàm có từng quen biết Hải Ninh.
Lúc ấy Hải Ninh đang là Trạm trưởng phân trạm Tân Hoa Xã. Hơn nữa cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì, không ngờ oan gia ngõ hẹp, giờ gặp lại nhau. Chắc chắn là do Điền Lâm và Trương Hướng Đông cố ý sắp xếp rồi.
Vì, chắc hẳn hai lão đã điều tra kỹ lý lịch của mình. Lần này sắp xếp Hải Ninh xuống, nhất định là muốn làm rõ chuyện mỏ than Hải Sơn.
- Chào cô bạn học cũ, vài năm không gặp đã xinh đẹp hẳn ra đấy.
Diệp Phàm vẻ mặt nhiệt tình bắt tay Hải Ninh.
- Haha, lần này xuống chủ yếu muốn làm vài tiết mục về an toàn mỏ than. Chúng tôi sẽ theo sát đoàn người chủ Chủ nhiệm Điền, bất cứ lúc nào cũng báo cáo mọi tình huống. Đến lúc đó, kính xin anh bạn học cũ có thể ủng hộ.
Hải Ninh cười nói.
Ủng hộ cái cọng lông, cô tới bêu xấu ông đây mà ông đây còn phải ủng hộ cô à. Đồ con rùa Điền Lâm, ông tính toán hay lắm. Diệp Phàm trong lòng thầm mắng một câu.
Thằng này miệng cười nói:
- Đương nhiên là thế rồi, chúng ta là bạn học mà. Đến lúc đó, chỉ cần phóng viên Hải Ninh cần gì, cứ nói với Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt là được rồi. Thành phố Đồng Lĩnh chắc chắn sẽ ủng hộ đài truyền hình quay phim chế tác. Cần xe cần người, cứ mở miệng là được. Ban tuyên giáo thành ủy Thành phố Đồng Lĩnh, đài truyền hình đều sẽ cật lực ủng hộ.
Thấy Diệp Phàm bình tĩnh tươi cười, trong lòng Hải Ninh thầm nói anh thật không hiểu hay đang giả ngu. Trẻ tuổi mà lòng dạ đã sâu thế, xem ra, tên này đã trưởng thành hơn nhiều. Không còn như hồi ở trường nữa.
- Tôi cảm ơn Bí thư Diệp trước nhé, chắc hẳn tổ phỏng vấn sẽ ở đây thời gian dài, sẽ làm phiền anh bạn Bí thư Diệp nhiều đấy.
Hải Ninh vẻ mặt cười tươi, Diệp Phàm thật sự muốn tiến lên tát cho cô nàng này một cái. Rõ ràng là đang cười giễu mình mà.
- Haha, cũng chưa chắc. Hướng gió mà, có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Không chừng hôm nay chúng đến nhưng mai lại kéo nhau đi. Quốc gia chúng ta lớn như vậy, có bao nhiêu việc cần các đồng chí Tổ đốc tra đi đốc tra đúng không nào? Chỉ sợ Chủ nhiệm Hải Ninh lúc đó về tay không lại nuối tiếc.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười nói.
- Yên tâm đi Bí thư Diệp, cả nước tuy có nhiều việc.
Tuy nhiên, lần này xuống đây, là muốn nắm bắt thật tình hình.
Không nắm bắt được tình hình trở về chúng tôi sẽ bị phê bình, để không bị phê bình chúng tôi phải nắm rõ được tình hình. Cho nên, các đồng chí đều đã chuẩn bị để chiến đấu lâu dài rồi.
Lần này xuống sẽ đóng tại thị xã Chương Hà, ở địa phương cho dễ làm việc ấy mà
Chủ nhiệm Điền cười nhạt. Từ câu đầu tiên đã đọ sức với Diệp Phàm. Ý là lần này tôi xuống đây điều tra đến cùng, chưa điều tra được sẽ chưa thu binh.
- Haha, hoan nghênh, cấp trên nhiều người xuống quá, nghe nói mọi người sẽ không ở nhà khách thành ủy. Nếu ở bên ngoài, vậy có thể tăng chút thu nhập cho thị xã Chương Hà rồi.
Diệp Phàm cười nói.
Điền Lâm hơi sững sờ, thiếu chút nữa bị nghẹn họng. Lão già này cười khan nói:
- Cũng để tiện cho công tác, lần này chúng tôi điều tra độc lập, ở tại nhà khách thành ủy không tiện.
- Chủ nhiệm Điền, nếu mọi người không ở nhà khách thành ủy thì ở nhà khách Chương Hà. Tôi sẽ sắp xếp.
Lúc này, Chủ tịch thành phố Cao Thành tiến lên, vẻ mặt nhiệt tình nói.
- Haha, không cần sắp xếp, chúng tôi sẽ tự lo.
Điền Lâm không cho Cao Thành chút thể diện, cái này, chỉ là đang diễn cho Diệp Phàm xem. Ám chỉ tổ điều tra của tôi không dính đến Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố các người,lần này sẽ không chút lưu tình đấy, giải quyết việc chung, anh đợi đấy mà xem.
Rạng sáng hôm sau, tổ điều tra đã đến Chương Hà. Vương Long Đông là nhân vật số một ở thị xã đã đưa toàn bộ bộ máy Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã đến nghênh đón tổ điều tra.
Vừa nhìn thấy đội ngũ nghênh đón, Chủ nhiệm Điền lặng thần một chút, trong nháy mắt, sắc mặt trầm xuống.
- Xin lỗi chủ nhiệm Điền, hôm qua nhận được thông báo gấp quá. Có nhiều cán bộ Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã đi công tác, họp hành, xuống nông thôn. Cho nên, ở đây chỉ còn lại vài đồng chí.
Vương Long Đông vẻ mặt xin lỗi nói.