- Dự án quốc lộ Thiên Tường đã khởi công toàn diện, việc xây dựng cổng thành cũng đang được triển khai toàn diện, còn cả Sơn trang xã Kim Đào nữa cũng không thể kéo dài được. Không có một người lãnh đạo tốt, thì sau này sẽ làm được gì? Cứ quyết định thế đi, sáng mai 9 giờ tiến hành họp Hội nghị thường vụ.
Túc Nhất Tiêu vung tay lên, quyết định. Thiết Đông và Vi Bất Lý cùng nhau truyền đi ánh mắt không tuyên bố, là ánh mắt vui mừng chợt lóe lên rồi qua. Biết rằng Bí thư Diệp một khi đến như cây đao lớn, sẽ nói việc nhân sự.
Hiện nay nếu mở cuộc họp Hội nghị thường vụ sẽ rất bất lợi cho Túc Nhất Tiêu, vì cơ bản Hội nghị thường vụ đều do Diệp Phàm khống chế.
Cứ để cho nhân vật thế mạnh Túc Nhất Tiêu va chạm với chú nghé con Diệp Phàm này xem sao. Kết cục buổi họp ngày mai không khó tưởng tượng, đến lúc đó Túc Bất Tiêu không thể xuống, bắt buộc phải tìm Vi Bất Lý và Thiết Đông. Chỉ cần Túc Nhất Tiêu đưa tay ra thì Vi Bất Lý và Thiết Đông cũng có phần lợi ích.
Túc Nhất Tiêu trong quán Nữ Thần, y ngại trong cơ quan không đủ khí thế.
- Chỉ huy Diệp, sáng mai sẽ cho mở Hội nghị thường vụ, Túc Nhất Tiêu đang có ý gì đây?
Ngô Đồng lên tiếng hỏi.
- Có ý gì. Ha ha, cũng nên gặp mọi người nói chuyện chứ, Túc Nhất Tiêu vừa đến mới hai ngày đã họp hội ngị thường vụ, dù sao cũng không thể ngay lập tức nhúng tay vào nhân sự chứ, nếu có nhúng tay vào cũng không tìm được mục tiêu.
Phương Viên nói.
- Đúng, muốn điều chỉnh thì cũng tìm hiểu cho tường tận chứ, cũng không thèm thông báo cho tôi một tiếng, cuộc họp ngày mai chắc chắn cũng không có hành động gì, gặp mặt các vị Ủy viên cũng đúng thôi.
Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc cũng đồng ý ý kiến của Phương Viên.
- Cũng khó nói, Túc Nhất Tiêu là người có thế mạnh, tôi chỉ nghi ngờ rằng không biết lãnh đạo phía trên có căn dặn gì không, nên Túc Nhất Tiêu không thể ngồi yên mà lại có động tĩnh thế.
Diệp Phàm không thấy lạc quan, hơi lắc đầu, cũng bỏ một hạt đậu vào miệng, tóp tép giống như con chuột đang mài răng vậy.
- Cũng có thể, chúng ta cũng cứ phải chuẩn bị đi.
Ngô Đồng vẻ mặt thận trọng nói.
- Chuẩn bị cái gì, binh đến tướng chặn, nước đến chặn lại.
Phương Viên lạnh lùng nói, cũng không coi Túc Nhất Tiêu là gì cả.
Lúc này chuông điện thoại Tôn Minh Ngọc vang lên, ừ à một lúc rồi gác điện thoại, vừa mới định nói thì có điện thoại, sau khi nghe xong, gác điện thoại xuống vẻ mặt liền thay đổi thật khó coi.
- Cha tôi vừa gọi điện, căn dặn là Túc Nhất Tiêu có quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh Kiều Chí Hòa, hình như là cậu của hắn ta.
Mặt Tôn Minh Ngọc thật khó coi.
Ngô Đông cùng đám người đều nghe thấy sắc mặt cũng có chút thay đổi, chỉ còn Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, bởi vì hắn ta sớm biết được là do Trang Thế Thành nhắc nhở.
- Thảo nào hôm nay Chủ tịch Vương và Phó bí thư Lôi đều đến, thì ra là vì nể mặt Kiều Chí Hòa.
Ngô Đồng hừ nói.
- Đó là điều đương nhiên nếu không Túc Nhất Tiêu dựa vào cái gì để làm thế?
Tôn Minh Ngọc nói,
- Kiều Chí Hòa cũng từ Đức Bình chúng ta đây mà thăng tiến, ở Đức Bình có hai vị là do Phó chủ tịch Kiều đề bạt lên. Hơn nữa, nghe nói Phó chủ tịch Kiều còn có khả năng là Ủy viên thường vụ tỉnh.
- Đúng, Phó chủ tịch Kiều và Phó chủ tịch Tần đều có khả năng vào thường vụ, vì Tỉnh ủy đang thiếu hai vị Ủy viên thường vụ mà, một là sau khi Bí thư Tề thăng chức đã để lại vị trí Phó chủ tịch Thường vụ tỉnh, hai là sau khi Hứa Vạn Sơn xảy ra việc thì chức Bí thư Thành ủy vẫn còn trống đó. Lại không nằm trong con số mầy vị Phó chủ tịch tỉnh Thường vụ nên Phó chủ tịch Tần nắm vị trí số 1, Phó chủ tịch Kiều ở vị trí số 2, cả hai đều là Phó chủ tịch tỉnh có đầy đủ tư cách. Gần đây vì dự án quốc lộ Thiên Tường mà uy tín của Phó chủ tịch Tần càng được nâng cao, theo lý mà nói, phần chắc chắn ông ấy sẽ nắm nhiều hơn.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Kệ ông ấy, Phó chủ tịch Kiều dù gì cũng là ở tỉnh, quan huyện không bằng, nếu động đến chúng ta thì chúng ta sẽ cho cháu ngoại của ông ta biết tay.
Phương Viên lạnh lùng nói.
- Đúng cũng không cần quá lo lắng làm gì, dù sao ở Đức Bình này vẫn còn có Bí thư Trang đứng đầu.
Tôn Minh Ngọc phụ họa thêm.
- Tôi mới mặc kệ mọi thứ khác, chỉ quan tâm đến chỉ đạo của chỉ huy Diệp thôi, chỉ đâu đánh đấy.
Ngô Đồng nói luôn.
- Người ta đúng là súng chỉ huy Đảng, Ngô Đồng, đến lúc đó Bí thư Túc là đại diện cho Đảng, thì chắc anh sẽ sầu.
Tôn Minh Ngọc hắng giọng cười.
- Lẽ nào chỉ huy Diệp không đại diện cho Đảng sao? Ngô Đồng tôi không quan tâm đến việc khác chỉ theo cấp trên thôi, ha ha.
Ngô Đồng giơ một quyền trên chiếc ghế, phát ra một âm thanh răng rắc.
- Nhẹ chút, đừng làm hỏng chiếc ghế này, nghe nói chiếc ghế này là Mã Hồ Tử trước kia giữ lại đó, là đồ cổ, có hiểu không?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Đồ cổ đồ này đáng mấy đồng. Nếu muốn tôi có thể đến các vùng thu được cả xe về.
Ngô Đồng gượng cười xoa xoa vào chiếc ghế tựa.
- Chủ tịch Diệp, vừa rồi Bí thư Túc Nhất Tiêu có điện thoại đến nói tôi chuẩn bị tất cả tài liệu của trưởng phó phòng trong huyện để ngày mai ông ấy xem.
Tôn Minh Ngọc liếc nhìn Diệp Phàm rồi nói.
- Quái lạ, lẽ nào Túc Nhất Tiêu thật sự ra tay, quá nhanh rồi, mới đến mà đã ra tay như thế, rốt cuộc là có chuyện gì? Các cán bộ bình thường sẽ không mắc phải sai lầm này.
Ngô Đồng không chịu nổi bèn hỏi.
- Quan mới nhận chức có ban hành động, lẽ nào hành động đầu tiên của Túc Nhất Tiêu là điều chỉnh nhân sự, nhưng điều này thật quái dị, hắn còn chưa biết rõ tình hình mà thì sao điều chỉnh được ai?
Phương Viên cũng rất buồn bực.
- Hơn nữa, có thể anh ta đã biết tỏng hiện trạng Ma Xuyên rồi, nhưng tại sao vẫn còn dám làm như thế?
- Thăm dò…
Diệp Phàm lên tiếng.
- Đúng, rất có khả năng muốn thông qua biểu hiện của các đồng chí mà phân rõ địch, ta để sau đó quyết định kết minh với ai, chèn ép ai….
Tôn Minh Ngọc gật đầu,
- Nhưng, việc này sẽ phải trả giá, dùng thủ đoạn bình thường thì sẽ phải dừng lại một thời gian, không thăm dò tình hình trước mà dám lên tiếng mở cuộc họp, nếu như lần đầu tiên mở cuộc họp mà bị người khác chỉnh thì thật là mất mặt, hơn nữa, uy tín xũng sẽ không giữ được. Sau này muốn lấy lại uy tín cũng khó khăn. Cán bộ tối kỵ.
- Đúng là có chút kỳ lạ, nhưng ngày mai, để cho đồng chí Túc nếm món canh cay bỏng của chúng ta chuẩn bị.
Diệp phàm thản nhiên nói.
8 giờ sáng ngày thứ hai.
Huyện lại náo nhiệt trở lại, các cán bộ nhân viên mỗi người một cương vị riêng, bận rộn với công việc của mình. Đương nhiên là diễn cho Bí thư huyện ủy mới thấy được.
Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu trong huyện tương đối yên tĩnh, dùng lạc tước để hình dung cũng không đủ. Trừ phi anh ta tạm thời sắp đặt hai thư ký theo anh ta không cho ai khác đến xuyên qua cửa đó.
Hơn nữa, phòng làm việc của Diệp Phàm lại hoàn toàn tương phản, các cán bộ đến báo cáo tình hình đều được nối liền nhau.
Cộng thêm Diệp Phàm lại là phó tổng chỉ huy quốc lộ Thiên Tường, vì thế, có chút công đầu, giám đốc dự án lại thường xuyên qua lại.
Túc Nhất Tiêu cảm thấy vô vị. Đang tiện bước ra ngoài phòng làm việc, vừa mới ló ra mặt cỏ đã thấy bên Diệp Phàm rầm rộ, khuôn mặt hắn bỗng tối lại, thất thanh nói “hừ”một cái quay người trở về.
- Bí thư Túc.
Vừa mới quay người thì thấy tiếng gọi cung kính ở đằng sau.
Cuối cùng cũng thốt lên một tiếng, Túc Nhất Tiêu trong lòng thầm chửi, quay lại và nói:
- Chủ tịch Lôi, mời vào phòng nói chuyện.
Phó chủ tịch Lôi đương nhiên là đã được Diệp Phàm nói trước rồi, Phó chủ tịch Lôi Lượng Minh được phân đi quản lý phòng tuyên giáo và phòng kha học kĩ thuật.
- Bí thư Túc, việc phân bổ quản lý của tôi không biết đến khi nào mới được điều chỉnh lại?
Lôi Lượng Minh hút một điếu thuốc, anh ta có người anh là Lôi Minh Hoài Phó bí thư Địa ủy, vì thế nói rất thẳng thắn.
- Đừng sốt ruột, việc của anh Bí thư Lôi cũng đã nói với tôi rồi. Nhưng việc phân công công việc là việc của Chủ tịch Diệp, tôi trực tiếp nhúng tay vào sẽ có chút không ổn, người ta sẽ nói tôi làm quá giới hạn chức trách của mình, ha ha ha.
Túc Nhất Tiêu cố ý nói, tự nhiên khiến lão Lôi cứng miệng.
- Chính quyền huyện lẽ nào không phải do huyện ủy lãnh đạo sao? Huống chi, Diệp Phàm căn bản là cố ý muốn gây khó dễ. Tôi một là không phạm sai lầm lớn nào, hai là không hề đắc tội, ba là làm việc trung thực, kiên định, họ Diệp kia dựa vào cái gì mà phân cho tôi quản lý Tôn giáo và khoa học kỹ thuật chứ? Đến một phòng có tiếng tăm cũng không có, thật ức hiếp người quá lắm.
Lôi Lượng Minh căm giận nói.
Kiên định cái khối ấy, loại người như anh đã làm được việc tốt nào, nghĩ rằng ta đây hồ đồ lắm hay sao? Trong lòng túc Nhất Tiêu ngầm chửi Lôi Lượng Minh, anh trai Vương Quyên là Vương Hán đã ầm ỹ lâu nay muốn đến huyện Ma Xuyên này, lần này có vẻ là thời cơ tốt đây, vốn dĩ có thể nhận một chức trưởng phòng trong Sở Giao thông Thành Đô, ai mà biết được khi dự án Thiên Tường khởi công, vị trí Trưởng phòng trong Sở giao thông lại trở thành món bánh ngon cho viên Trưởng phòng tài chính.
Vương Hán cứng rắn bị người ta điều xuống một vị trí của Sở giao thông, nếu hắn muốn đến Ma Xuyên thì có thể điều Lôi Lượng Minh nhận chức trong Sở giao thông huyện sau đó ngầm ám hiệu Lôi Lượng Minh để anh ta đưa ra ý kiến chọn người nhận chức trên Sở giao thông rồi cũng là cơ hội để điều Vương Hán về Ma Xuyên này.
9 giờ sáng
Trong phòng họp Huyện ủy, ngồi trong phòng có 11 vị Ủy viên thường vụ.
Túc Nhất Tiêu nghiêm trang, khuôn mặt nghiêm túc ngồi chính giữa.
- Bí thư Túc, cuộc họp hôm nay không biết bàn về vấn đề gì, có thể nhanh chóng kết thúc không, tôi cũng còn rất nhiều việc bận bù đầu. Hiện này dự án quốc lộ Thiên Tường đế cập đến ba tỉnh, hơn nữa huyện Ma Xuyên chúng ta lại tiếp giáp hai tỉnh là Giang Đô và An Đông, dù sao cũng phải làm tốt công tác an toàn như cấp trên đã giao. Bằng không gây loạn thì sẽ rất nguy. Trách nhiệm này sẽ do ai chịu đây?
Ngô Đồng khác thường đột nhiên lên tiếng.
Đây đơn giản là khiêu chiến Túc Nhất Tiêu. Anh ta bèn trầm lại một lát rồi nói:
- Ngô Đồng anh từng chưa tham gia họp hội nghị thường vụ hay sao?
- Đã tham gia không ít lần.
Ngô Đồng trừng mắt nói.
- Tham gia rồi mà còn không hiểu quy tắc, anh cứ việc bận việc của anh, việc anh quan trọng, còn việc họp hội nghị thường vụ không quan trọng hay sao? Nói trắng ra, các vị Ủy viên ngồi đây đều là lãnh đạo chủ chốt của Huyện Ma Xuyên, mỗi một câu nói, một hành động đều thể hiện hình tượng Ma Xuyên, đại diện cho lãnh đạo Đảng.
Túc Nhất Tiêu nhìn mọi người trong phòng họp một lượt rồi “hừ” một tiếng. Anh ta đx tìm được một cớ để nói, trước hết phải giết con gà rồi con khỉ đằng sau rồi mới nói.
- Bí thư Túc, tôi chỉ hỏi nội dung của cuộc họp, làm gì mà nói tôi như thế?
Ngô Đồng có chút tức giận, giọng cao lên chút.
Điều này cho thấy Túc Nhất Tiêu trong lòng đang tức giận, cảm thấy thời cơ lập uy đến rồi, “bịch” một tiếng, anh ta đạp tay xuống bàn, ròi nói:
- Lẽ nào mỗi lần họp hội nghị mấy người Bí thư chúng tôi đều phải báo cáo nội dung hội nghị cho Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật như anh sao? Là Đảng quản cơ quan chính trị hay cơ quan chính trị quản Đảng. Một chút quy tắc cũng không hiểu, còn nói nhiều nữa, sẽ tống anh ra ngoài.