Giao thông càng thuận lợi, địa điểm tốt. Quân đội chúng ta, chẳng lẽ muốn treo cổ trên một cành cây đúng không? Có thể xây dựng ở đây là chiếu cố khu Hồng Liên các anh rồi.
Anh còn dám loạn ngôn nói gièm pha, không sợ làm quân đoàn trưởng Hầu và chính ủy Tần tức giận chạy mất sao. Đồng chí Diệp Phàm, làm một cán bộ, tôi hi vọng anh về sau chú ý ảnh hưởng những lời nói của mình.
Làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, biết địa phương các anh phát triển kinh tế là đúng, Tỉnh ủy chúng tôi cũng ủng hộ. Nhưng mặc kệ làm gì, đều có quy luật nhất định. Hi vọng về sau chuyện phá vỡ quy luật không cần anh làm. Đó là sai lầm!
Tư lệnh Hồ tư thế lãnh đạo mười phần, căn bản là dạy người khác.
Đương nhiên, những người khác còn tưởng Tư lệnh Hồ đang chỉ trích về việc xây dựng tiểu khu quân nhân. Kỳ thật, chỉ có Diệp Phàm biết, Tư lệnh Hồ đang gõ hắn. Trong chỉ trích hắn giở trò trong chuyện Ngô Diễn, không ra bài như bình thường.
-Phá vỡ quy tắc, Diệp Phàm tôi không nghĩ đến việc này. Hơn nữa, tôi cũng không phá vỡ quy luật ở chỗ nào.
Xây dựng tiểu khu quân nhân ở khu Hồng Liên chúng tôi, cán bộ nhân dân khu Hồng Liên chúng tôi đều cố gắng hết sức tạo điều kiện thuận lợi. Hơn nữa, các hạng mục vẫn là quân đội hợp tác với Ủy ban nhân dân quận chúng tôi làm.
Nếu quân khu tỉnh muốn xây dựng thêm một khu, có phải là phải hỏi trước xem chúng tôi có đồng ý hay không. Ở đây tôi muốn nói một câu, nếu quân khu tỉnh không có tiền muốn tiến vào, tôi không đồng ý. Chính quyền Khu Hồng Liên chúng tôi cũng không có nhiệm vụ cứu tế, dựa vào cái gì phải xây dựng cho các anh cơ sở hạ tầng, trường học, bệnh viện không công? Hừ! Mặc dù ngài là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu nói những lời này với những người khác, tin tưởng tư lệnh Hồ hẳn là công.
Diệp Phàm hừ nói. Thiếu chút nữa là mặt Tư lệnh Hồ trắng bệch. Tần Đại Hòa nghe xong thật sự là hết giận, không thể tưởng tượng được đổi tới đổi lui vẫn là Diệp Phàm và Hồ Trung Minh đấu nhau.
Hai người Tần Đại Hòa và Hầu Bình đều biết rõ Diệp Phàm. Hai người thậm chí trong lòng cảm thấy thương thay Hồ Trung Minh.
Bởi vì Hồ Trung Minh thực sự làm Diệp Phàm tức giận, xem ra Hồ Trung Minh tự mình nuốt quả đắng.
-Tốt, lời này là anh nói.
Tư lệnh bị chọc tức, quay đầu nói với Hầu Bình.
-Quân đoàn trưởng Hầu, chính ủy Tần, tôi có đề nghị. Ba chúng ta kết hợp xây tiểu khu quân nhân, cần ra bao nhiêu tiền tôi sẽ chi, không ít hơn các anh một đồng. Tuy nhiên, địa điểm không phải ở Khu Hồng Liên. Tôi thấy khu Hô và tây thành cũng được. Chỉ cần hai vị đồng ý, tôi ra mặt, địa bàn này ưu đãi càng nhiều. Khu Hồng Liên này có cái gì tôi không tin trái đất không quay nữa.
-Việc này…
Hầu Bình và Tần Đại Hòa thoáng nhìn nhau, chợt lắc đầu nói:
-Tư lệnh Hồ, việc này chúng tôi đã ký kết hợp đồng. Hơn nữa cán bộ khu Hồng Liên hiện tại rất cố gắng. Bệnh viện trường học người ta đều đồng ý bỏ tiền hợp tác xây dựng. Bí thư Diệp rất có thành ý. Cơ sở hạ tầng họ đã đầu tư hơn ngàn vạn. Chúng tôi không muốn làm thế. Nếu anh muốn hùn vốn, chỉ cần đồng ý chia sẻ bộ phận của các anh, chúng tôi cũng hoan nghênh quân khu tỉnh các anh gia nhập xây dựng tiểu khu quân nhân. Nói vậy Bí thư Diệp cũng không phản đối có phải không?
-Tất nhiên không, trừ khi chuyển chỗ khác. Ở đây chúng tôi không có hứng thú.
Tư lệnh Hồ từ chối, trong lòng hận tới mức ngứa cả răng.
-Hừ chúng tôi bỏ tiền cũng không khó giải quyết.
Diệp Phàm cũng hừ lạnh một tiếng bác bỏ.
-Thôi vậy thôi vậy, việc này để sang một bên, Đúng rồi, sư trưởng Trương mời ăn cơm chiều, tôi thấy đã đến giờ cơm, xin lỗi mọi người, quân đoàn trưởng Hầu, chính ủy Tần, còn có cố vấn Tề, chúng ta đi trước chủ trì sư trưởng Trương một chút.
Mai Trường Phong vội vàng nói nhìn Tư lệnh Hồ liếc mắt một cái, cười nói.
-Lão Hồ, cùng đi thế nào?
-Thôi vậy buổi tối tôi có bữa tiệc không quấy rầy. Chờ anh ăn xong sẽ đưa xe đến đón anh đến nhà khách nghỉ ngơi.
Tư lệnh Hồ trong lòng khó chịu, tất nhiên sẽ không đi góp vui.
-Thế cũng tốt, không cần phải cử xe đến. Còn sợ Báo Săn không có xe sao?
Mai Trường Phong hỏi.
-Vậy tôi có việc đi trước.
Tư lệnh Hồ cười chào, vừa quay mặt đã vội vàng đi rồi, Diệp Phàm cũng cáo từ.
Buổi tối.
Giám đốc Sở Thủy lợi Hà Nghi Viễn mời Diệp Phàm ăn tối. Diệp Phàm cũng nghĩ đến Phó Chủ tịch Cố cho nên, cũng nhận lời.
Có lẽ, Hà Nghi Viễn đối với Cố Tắc Phi thật sự biết một ít. Thời đại này, chỉ cần là có việc gì có thể gây sự thì gây sự, không trực tiếp gây sự được thì ra sức tức giận.
Một không gian riêng, Diệp Phàm vừa mới đẩy cửa vào bên trong có ba người đang ngồi nói chuyện phiếm uống trà. Vừa thấy Diệp Phàm xuất hiện, Hà Nghi Viễn cười ha hả đứng lên nói:
-Không xuống tầng đón Bí thư Diệp thất lẽ.
-Lão Hà, đều là bạn bè, nói mấy lời này thấy ngại.
Diệp Phàm cười nói, nhìn hai người khác.
-Tôi quên mất, Bí thư Diệp, giới thiệu với anh, đây là Giám đốc Sở Dân Chính Tô Hoài. Còn vị này là Giám đốc sở Vệ Sinh Hoàng Cửu Lâm.
Hà Nghi Viễn chỉ vào hai người giới thiệu.
-Xin chào Bí thư Diệp.
Tô Hoài cùng Hoàng Cửu Lâm đứng lên nói. Diệp Phàm cũng giơ tay bắt tay hai người. Trong lòng hiểu được hai vị đồng chí đều là chức phó, cũng không phải chức vị chính.
Cuối cùng một người đàn ông khá khôi ngô đứng lên cười tự giới thiệu:
-Bí thư Diệp, tôi là người quản lý khu Nam Cảng Lý Kiện Pha, là cấp dưới của anh.
-Bí thư Lý, xin chào.
Diệp Phàm cũng đáp lại. Nếu Hà Nghi Viễn có thể gọi ba người này đến, chắc chắn là bạn tốt của y.
-Bí thư Diệp, Hồng Liên đang phát triển, thật đáng mừng.
Lý Kiện Pha cười nói.
-Ha ha, cho tôi mượn lời nói tốt lành của anh đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói ngồi xuống, nhìn Lý Kiện Pha một cái nói:
-Bí thư Lý, nghe nói gần đây khu Nam cảng các anh cùng khu Đông Hồ hơi có chút mâu thuẫn có phải không?
Lý Kiện Pha nhìn Diệp Phàm vẻ mặt hơi trầm xuống, nói:
-Vu Tây Dương là Ủy viên thường vụ thành ủy, đều ức hiếp chúng tôi không dậy nổi. Có cách gì đâu, lãnh đạo cấp cao đè chết người.
Không thể nào, lão Lý, Vu Tây Vương tuy nói là Ủy viên thường vụ Thành ủy nhưng là xếp hạng gần cuối. Y là nhân vật số một của khu Đông Hồ, anh cũng là nhân vật số một của khu Nam cảng, y dựa vào cái gì ức hiếp cho anh không dậy nổi?
Lúc đó Hoàng Cửu Lâm hừ một tiếng.
-Lão Hoàng, anh không biết, lão Lý gần đây là có chút khổ sở. Nghe nói là bởi vì nguyên nhân là nước, hai khu có chút ồn ào.
Tô Hoài Phó giám đốc Sở Dân chính cười nói.
Kỳ thật, những lời này là vì Diệp Phàm mà cố ý nói. Bởi vì Chủ tịch quận Trương ngày hôm qua tìm đến hắn. Nói là Bí thư Vu Tây Dương của khu Đông Hồ có lên tiếng, nói là khu Hồng Liên muốn xây dựng y không phản đối nhưng, không thể đem rác rưởi theo thủy triều sang khu Đông Hồ.
Sau đó Diệp Phàm tìm hiểu mới biết chuyện. Bởi vì xây dựng sông Hồng Liên, trước tiên phải cho mực nước hạ xuống thấp. Bằng không đáy sông đều là nước thì làm sao có thê xây dựng. Mà nước này chạy đi đâu?
Cuối cùng dồn lại, phát hiện là chảy lại khu sông bên khu Đông Hồ. Kỳ thật, hai sông thông nhau. Đương nhiên, đoạn thông nhau rất hẹp. Tuy nhiên bởi vì sông Hồng Liên ô nhiễm rất nghiêm trọng cho nên, Vu Tây Dương của khu Đông hồ cho người đóng đoạn thông nhau lại.
Lần này muốn xây dựng, phải dẫn nước đi, chỉ có thể mượn sông của khu Đông Hồ. Mà Vu Tây Dương vốn trước đã cùng Diệp Phàm đấu vài lần, lần trước ở hội nghị thường vụ thành phố còn bị Diệp Phàm làm cho mất mặt. Y thấy được cơ hội cho nên, tuyên bố không có rác rưởi sông Hồng Liên sang khu Đông Hồ.
Việc như vậy, các khu thường hỗ trợ lẫn nhau, mượn một chút liền cho mượn. Sau khi xây dựng Sông lại sạch. Vu Tây Dương nói vậy chính là cố ý gây khó dễ.
Cho nên nước sông rút cũng không nhiều lắm. Vu Tây Dương đã nhíu mày. Tiếp theo công trình mở rộng, nước càng nhiều. Vu Tây Dương lên tiếng, không cho khu Hồng Liên dẫn nước qua. Chủ tịch quận Trương tự mình ra mặt tìm Vu Tây Dương, tuy nhiên, hiển nhiên chủ tịch quận Trương năng lượng quá nhỏ, còn bị Tây Dương phê bình một chút.
Bởi vì Vu Tây Dương là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cấp phó Giám đốc sở. Mà Chủ tịch quận Trương tuy là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở nhưng không phải ủy viên thường vụ Thành ủy Thủy Châu. Kết quả, bị Vu Tây Dương Phê bình còn không được tức giận, thiếu chút nữa làm Chủ tịch quận nghẹn.
Việc này, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu. Biết Vu Tây Dương lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Chủ tịch Trương Lăng Nguyên chỉ là chịu thay mình thôi. Mục tiêu của tên kia chính là hắn. Nhưng qua điều tra, Diệp Phàm phát hiện khu Đông Hồ gần đây cùng khu Nam Cảng có tranh cãi, hình như cũng vì nước. Khu Nam Cảng thật ra không có cảng. Hơn nữa, khu Nam Cảng còn nằm phía thượng du của khu Đông Hồ.
-Nước, nước có vấn đề gì?
Hoàng Cửu Lâm hỏi, có chút không rõ.
-Ôi! Không phải là do lão Tiền gây nên.
Lý Kiện Pha thở dài.
-Anh nói chính là khu Tây thành Tiền Hồng? Ha ha, lão Lý không tồi, có phải không?
Hoàng Cửu Lâm phá lên cười.
-Chủ tịch quận Tiền là con gái, chưa nhìn thấy lão Vương trên tôi.
Lý Kiện Pha mặt hơi đỏ, nói. Làm cho người ta cảm giác người này đang thật sự đuối lý.
Tiền Hồng là Chủ tịch quận Tây Thành, nghe nói khá xinh đẹp. Hơn nữa, nay nay còn chưa đến 30 tuổi, còn là độc thân.
Ở tỉnh có một số cán bộ thường hay nói đùa, nói là ai có thể bắt được Tiền Hồng là người đàn ông thật sự. Tuy nhiên, Tiền Hồng khá kiêu ngạo, hình như là nghe nói đến hiện tại cũng chưa có người nào trở thành đàn ông thật sự.
Mà Lý Kiện Pha cũng là độc thân, lão Vương, đường đường Bí thư một khu, người muốn gả con gái cho đương nhiên xếp thành hàng dài. Tuy nhiên, Lý Kiện Pha hình như là có chút thích Tiền Hồng, chỉ có điều cố ý cũng là nước chảy vô tình. Bí thư Lý mất rất nhiều công sức cũng không động đến một ngón tay của Tiền Hồng.
Lần này thật sự vất vả mới có được cơ hội. Lý Kiên Pha đương nhiên phải dùng hết sức. Đơn giản còn muốn nhân cơ hội thể hiện trước Tiền Hồng khả năng của mình. Ừ, không đến cũng gặp khu Đông Hồ Vu Tây Dương đến. Lý Kiện Pha thán xui xẻo, đồng thời cũng đâm lao phải theo lao, đành cùng đối đầu với Vu Tây Dương.