Tề Chấn Đào trông có vẻ rất vững tin, nhìn Diệp Phàm rồi nói tiếp:
- Có điều là, nếu cậu không thể gánh vác nổi cái cục diện hỗn loạn đó, thì bốn chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào để đi gặp lão Giang Đông nữa đâu. Haiz…cậu phải nghĩ cho kĩ đấy. Khu kinh tế mới Hồng Liên rất có thể giống như bãi đầm lầy.
- Cháu không sợ, cháu không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống đây!
Diệp Phàm bỗng nhiên tuyên bố một cách rất hùng hổ, nhưng vẻ mặt đầy bi thương.
- Đấy, cậu quả thật đã coi cái khu kinh tế mới Hồng Liên ấy như địa ngục rồi còn gì. Sẽ có hai kết cục, một là nó vẫn là địa ngục không hơn không kém, hai là cậu đã kéo nó thoát ra khỏi cái địa ngục tối tăm đó, từ đó tặng thêm một điểm cộng lớn trong bảng thành tích chính trị của cậu. Cậu nghỉ thử xem, có bốn chúng ta giúp đỡ, cho dù là phải dùng tiền thì cũng phải làm thay đổi bộ mặt mới cho khu kinh tế Hồng Liên này đúng không? Tất nhiên là nỗ lực từ chính bản thân cậu mới là quan trọng nhất.
Tề Chấn Đào mặt nghiêm túc nói.
- Cháu xin cảm ơn, chuyện của em Mai cháu sẽ lập tức đi làm. Cháu dự định tối nay sẽ về nhà, vừa qua mồng một thì mồng hai cháu sẽ quay lại để lo liệu mọi chuyện. Cháu có thể điện thoại liên lạc với Mai Phán Nhi trước.
Diệp Phàm gật đầu, đưa mắt nhìn Tề Chấn Đào rồi cười rất tươi, như thể trong lòng họ đã ngầm hiểu ý nhau rồi. Hai người họ chỉ cần lấy được những thứ mình cần mà thôi, chứ chưa thể nói là ai đã giúp đỡ cho ai được.
Tề Chấn Đào tâm trạng rất tốt, gọi cả Đoàn Hải Thiên và Thiết Thác tới cùng một lúc. Phong Nhã Mai thì tự nhiên trở nên bận rộn hơn hẳn. Nhà họ Tề có vẻ như rất coi trọng cô con dâu này.
Trước khi tới bữa tối, Vụ trưởng Phong đột nhiên chạy vội từ thủ đô tới đây. Anh ta vừa nghe thấy tin này liền vô cùng xúc động.
Cả Vu Kiến Thần, Phạm Cương, Lô Vĩ, Hạ Hải Vĩ đều bị Diệp Phàm gọi tới. Tiện thể giới thiệu bọn cho họ biết vài vị quan chức cấp cao của tỉnh ủy.Sau khi ba người vào trong sân thấy ba Ủy viên thường vụ tỉnh ủy đang ngồi, vẻ mặt xúc động ấy thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Thật sự là ở trong sân chỉ có mấy vị lãnh đạo đang nói chuyện với nhau, còn những người khác ngồi dỏng tai lên nghe . Chỉ có Diệp Phàm thỉnh thoảng chêm thêm vài câu, Vu Kiến Thần, Phạm Cương và Lô Vĩ ba bọn họ trông giống như những đứa trẻ mẫu giáo đang ngồi chăm chú nghe cô giáo giảng bài vậy.
Mai Diệc Thu đang ở trong bếp nấu nướng, cái này, Phong Nhã Mai và người làm có khuyên cô ấy mấy cũng không được. Mai Diệc Thu có chút xấu hổ, nên mới tránh xuống bếp, nếu mà ngồi ở phòng chính nơi mà mọi người hay đi qua đi lại thì cũng khá ngại.
Buổi tối, Diệp Phàm, Tề Thiên, Lô Vĩ và Hạ Hải Vi, Ngư Thái năm người bọn họ do Tề Thiên dẫn đầu đi tới một nơi vui chơi cao cấp nào đó để giải trí một chút.
Dĩ nhiên là bọn họ đều phải tiễn Mai Diệc Thu xong rồi mới tổ chức bữa tiệc chia tay cuộc sống đơn thân cho Tề Thiên. Bọn họ đều tỏ vẻ hiểu ý, nên đều đi cùng anh ta.
Ngư Thái hiện đang được điều về văn phòng ở tỉnh ủy Nam Phúc làm việc, nghe nói anh ta sắp được lên chức phó Giám đốc sở rồi. Tuy nhiên, cũng có vài chuyện phức tạp.
Cha của Ngư Thái Ngư Bối Phong là Chủ nhiệm phát triển kế hoạch của tỉnh, gọi tắt là ủy ban Kế hoạch. Quyền thực trong tay tương đối to.
Nên nhớ là ủy ban Kế hoạch giám sát nhiều đơn vị lắm, ủy ban Kế hoạch chính đứng đằng sau ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Như cái tình hình giá dầu lên xuống thất thường cũng có liên quan tới nó.
Nghe nói có một kẻ đối đầu rất mạnh đang tranh giành chức phó Chủ nhiệm ở văn phòng sở. Hậu thuẫn đứng đằng sau kẻ đó rất có thế lực, thậm chí là còn hơn cả Ngư Bối Phong.
Vì thế, việc này vẫn bị trì trệ chưa tiến hành tiếp được. Vừa nãy, trên bàn ăn, Ngư Thái đã nhìn thấy sức mạnh của Diệp Phàm, hơn nữa, trước đây, khi còn học ở trường Đảng của Tỉnh ủy thì hai bọn họ đã rất thân thiết rồi.
Ý của Ngư Thái Diệp Phàm đương nhiên hiểu rồi, Ngư Thái có ý ám chỉ hắn nếu có cơ hội thì hãy cùng Tề Chấn Đào và vài người khác giúp y đạt được cái chức đấy. Ngư Thái tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng công ơn đó. Mặc dù không nói lời cảm ơn, nhưng hai từ “anh Diệp” được nói ra một cách đầy thành ý. Kì thực thì Ngư Thái hơn 30 từ lâu rồi, hơn Diệp Phàm khá nhiều tuổi.
- Tề Thiên à, cậu làm ăn lạ lùng vậy, thế rốt cuộc cái sơn trang Đào Nguyên kia nó nằm ở chỗ nào hả?
Ngư Thái – một trong bốn vị thiếu gia của Thủy Châu tỏ vẻ sốt sắng, khi thấy chiếc xe vòng vo cả nửa ngày giời trên đường cao tốc Bàn Sơn mà vẫn chưa tới nơi, nên anh ta vừa cười vừa nói vậy.
- Anh nhìn thấy chưa anh Ngư, anh cùng bọn Lô Vĩ tự nhận bừa là Thủy Châu tứ tú, vậy mà tới sơn trang Đào Nguyên cũng không biết phải đi đường nào tới, há chẳng phải sống thật uổng sao.
Tề Thiên đắc ý cười một cách giễu cợt. Y còn lắc lắc cái đầu tỏ vẻ kinh bỉ những kẻ thiển cận như bọn họ.
- Vừa nghe danh đã biết thừa là chẳng phải nơi tử tế gì rồi.
Lỗ Vĩ tức giận lên tiếng nói móc.
- Tử tế, chắc chắn 100% tử tế. Anh cần phục vụ gì đều có tất, chắc chỉ có những thứ anh không ngờ tới thôi. Không có thứ gì là bọn họ không làm được cả.
Tề Thiên đắc ý cười lớn.
Chiếc xe chuyển bánh đi tới con đường nhỏ rải đầy những đá vụn, chiều rộng chỉ tâm 50m, ngồi trong xe mà cứ như ngồi trong kiệu vậy, cứ lắc lư mãi không thôi.
Chiếc xe vẫn cứ tiếp tục đi vào rừng sâu, không lâu sau thì bị chắn ở trước một cái sào trúc màu xanh lục.
Vài tiếng cạch cạch vang lên, chiếc sào lập tức lật ra khỏi bốn vị quân nhân mặc bộ quân trang đầy uy vũ. Diệp Phàm và Lô Vĩ đều rất kinh ngạc, thầm nghĩ: “Chả nhẽ sơn trang Đào Nguyên lại không phải là nơi vui chơi giải trí của quân đội. Lẽ nàolà của nội bộ Báo Săn làm sao”
- Bọn họ không phải là quân nhân thật đâu, tất cả đều đã xuất ngũ rồi.
Tề Thiên cười nhạt rồi nói, mọi người cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Tề Thiên lại cười nói tiếp:
- Đừng xem thường những quân nhân đã về hưu đó, bọn họ đều được tuyển chọn từ những cao thủ quân nhân đã xuất ngũ, ít nhất thì cũng có tài nghệ tới bậc hai đấy, không thua kém bất kì ai trong đội ngũ lính Báo Săn bình thường đâu.
- Ai thế, ai lại có cái bút lông to như vậy?
Bạch Thái lúc đó không thể không lắc đầu thở dài ca cẩm.
- Tất nhiên phải là cao nhân rồi, chủ nhân của sơn trang này được người trong giới gọi là Bát gia đó. Nghe nói có chỗ dựa rất vững chãi, tổng bộ đặt ở thủ đô. Vùng Thủy Châu của chúng ta chẳng qua là một phần nhỏ thôi. Bọn họ chia sơn trang thành 4 phần theo 4 hướng Đông Tây Nam Bắc, 4 nơi đó đều đặt ở những vùng hẻo lánh xa xôi. Lần trước, tôi cũng đã được một người bạn dẫn tới đây làm thẻ hội viên.
Tề Thiên vừa cười vừa lắp bắp nói nhỏ.
- Làm thẻ hội viên thì mất bao nhiêu tiền?
Ngư Thái bèn hỏi.
- Không đắt đâu, chi tiêu ở sơn trang, bình thường một ngày một người tiêu một trăm nghìn, hạng trung thì là 50 nghìn đồng, hạng sang thì tôi cũng không biết là bao nhiêu nữa, tôi chưa thử qua bao giờ. Có điều là, làm thẻ hôi viên phải mất 200 nghìn. Nếu anh muốn trọn gói cả năm, thì một năm nộp 300 nghìn là có thể chơi xả láng rồi. Kiểu này thì có vẻ kinh tế hơn.
Tề Thiên cười nói một cách đểu cáng.
- Giết người à, thế mà bảo là rẻ, bình thường một ngày đã một trăm nghìn đồng, gần bằng tiền lương một năm của tôi đấy.
Ngư Thái lên tiếng, bốn tên gác cổng đang lườm y một cách đầy khinh bỉ.
Trong số đó, có một kẻ hừ giọng nói:
- Thế mà còn đắt hả?
Mấy em xinh tươi của bọn này đều là hàng xịn, tạm không nói cái khác, tới mấy em cõng mấy người lên núi tiền lương một tháng cũng phải bảy, tám nghìn rồi đó.
- Cõng ư, tới chúng ta mà bọn họ cũng cõng nổi á?
Lô Vĩ vô cùng kinh ngạc nên bèn hỏi luôn.
- Tới hai người như anh cũng khiêng nổi, chứ đừng nói gì là một người.
Một lão trung tuổi hằn giọng nói.
- Anh Ngư à, buổi tối nay em mời, anh hãy tận tưởng vui vẻ đi nhé rồi hẵng đi.
Tề Thiên cười nói, tay rút ra một cái thẻ hội viên để xuất trình. Sau khi lão trung tuổi đứng đầu kiểm tra một cách nghiêm ngặt người y, còn xem cả chứng mình thư, không lâu sau thì vung tay lên.
Lúc này, từ trong rừng vọng lại một tiếng hát vô cùng du dương, trong cái khung cảnh trời đêm mêng mông này thật khiến cho người ta có cảm giác xao động.
“ Đỉnh núi có hoa, khiến chân núi tỏa mùi thơm, dưới cầu là nước khiến mặt cầu mát lạnh, trong lòng có chuyện phải ưu tư, sơn ca như một ngọn lửa bùng cháy cả tấm lòng. Sơn ca như dòng nước suối chảy đều, rừng sâu núi thẳm nơi nào cũng có, nếu có người tới ngăn cản, thì hãy phá tan con đê ngầm dưới Cửu châu….” Không ngờ lại có cả Lưu Tam Tỷ hát, tiếng hát rất hay, lấp ló trong vùng núi rừng này, mang một vẻ hoang dã của Lưu Tam Tỷ xuống núi.
Một đám người đang mải mê nghe tiếng hát, thì phát hiện ra một cô gái Choang mặc chiếc áo hoa trắng nổi bật trên nền xanh da trời, không có cổ và vạt áo phải, rộng gần thước, dài tới đầu gối, mảnh vải lót vai được may lộ ra bên ngoài, đính kèm những chiếc cúc đồng, trên người cô đeo đầy những trang sức bạc. Cô gái ấy chầm chậm tiến tới và cất lên giọng hát dịu êm của mình. Khi đó, bên cạnh cũng có thêm vài cô tay cầm những chiếc đèn lồng. Nhưng trong chúng không phải là nến mà lại là ánh sáng phát ra của các loại đèn pin.
- Cứ y như Lưu Tam Tỷ sống lại ấy.
Diệp Phàm bất giác kêu lên, và hắn ngày càng thấy hiếu kì với cái sơn trang này.
Bên Diệp Phàm có 5 người, bên kia có 5 cô gái. Có điều là cô nào cô nấy trông rất cao to vạm vỡ, chiều cao không dưới 1m8. Điều kì lạ là mặt mũi họ không hề thô ráp mà lại rất trắng mịn. Chỉ có điều là vóc dáng này thật chả dám khen ngợi tí nào. Nhưng, nếu theo quan niệm thẩm mĩ đời nhà Đường thì mỗi người có một nét đẹp riêng, dù thế nào thì béo hay gầy đều có nét gợi cảm riêng của mình.
- Các vị khách quý, hãy để năm chị em em hầu hạ các anh nhé?
Năm cô gái cúi người chào, bộ ngực khoét sâu khiến con người ta nghiêng ngả bỗng nhiên hiện ra trước mắt họ. Hơn nữa, hai cặp tuyết lê lại rất chi là rõ mồn một, vì thế mà hócmôn giới tính nam của năm người bọn họ bỗng dâng cao. Năm cô gái đó đột nhiên ngồi xuống, ý muốn Diệp Phàm năm bọn họ cưỡi lên.
- Để tôi lên trước.
Tề Thiên đắc ý cười, liền leo lên, thật là vô liêm sỉ khi trèo lên lưng của một người phụ nữ. Cái tên này, thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Một thằng đàn ông, lại không biết ngại ư. Cô gái đó tay rụt lại, trông giống như là đang cõng đứa con lớn tướng, từ từ đứng dậy, từng bước đi chắc chắn đầy sức mạnh, không ngờ rằng cô ta tại có thể cõng nổi Tề Thiên.
- Nhập gia thì phải tùy tục thôi, tôi cũng thử xem cảm giác thế nào vậy. Làm như này lại nhớ về tuổi thơ khi xưa, cũng được lắm đó.
Ngư Thái đột nhiên muốn thử, y cũng bắt chước leo lên. Diệp Phàm và Lô Vĩ thấy vậy bèn lắc đầu, tỏ vẻ muốn tự đi.
Đồng chí Hạ Hải Vĩ – phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh ủy không ngờ cũng dầy mặt mang cả thân hình vạm vỡ đè lên đôi vai rắn chắc của các cô gái. Hai chân áp chặt vào bộ mông to lớn của các cô, ra vẻ tự đắc.
Thấy Diệp Phàm và Lô Vĩ không động đậy gì, hai cô gái đang ngồi bệt xuống đất bèn nói:
Các anh mà không cho chúng em cõng, thì chúng em sẽ bị phạt đuổi ra ngoài đó ạ. Chúng em chỉ có thể dựa vào công việc này để kiếm tiền. Nếu các anh thật lòng thương cho bọn em thì mong các anh hãy ngồi lên đi ạ?Chúng em nguyện làm kiếp trâu bò.
Diệp Phàm và Lô Vĩ thấy vậy, đành phải trèo lên. Nó gì thì nói chứ để các cô gái cõng đàn ông cũng thú vị phết.
Cặp mông to béo của các cô chốc chốc lại đỡ lấy cái ấy ở dưới háng bọn họ, mới đi được vài bước thì nó đã liền cứng đơ lại.
Cái ấy cứ cọ xát với lưng của cô gái, vả lại mồm miệng của các cô trơn tuồn tuột, chốc chốc lại giỡn hoài. Thi thoảng lại thò tay cấu nhẹ mông của bọn họ. Thậm chí còn cố ý dùng mông đỡ lấy cái chỗ nhạy cảm ấy của Diệp Phàm và mấy người còn lại. Sơn thế phập phồng, lật đi lật lại, đúng là cảm giác thú vị thật, khiến cho bọn họ nếm đủ mùi ngọt ngào