Diệp Phàm nói xong, liền đi chuẩn bị. Trước khi xuống nước thì làm nóng người, mặc đồ lặn xong thì bắt đầu lặn xuống.
Mặc dù là có đồ lặn được bảo vệ đặc biệt, nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy nước lạnh đến thấu xương.
Ở độ sâu 15m, Diệp Phàm bắt đầu tìm kiếm, bởi vì Tư Mã Thanh không có đồ lặn, đến vị trí này nhặt được một miếng xương tay.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm vô cùng thất vọng chính là, mặc dù có đôi mắt chim ưng và dụng cụ chiếu sáng công suất lớn, nhưng chỗ sâu 5 mét chẳng phát hiện được điều gì, ngoài một số loại cá nhỏ có khả năng chịu lạnh.
Diệp Phàm cắn răng một cái, tiếp tục lặn xuống dưới. Đã đến độ sâu 100 mét nhưng Diệp Phàm vẫn chưa phát hiện ra xương cốt gì cả.
Hơn nữa, cái đầm này hình như có một đặc điểm chính là, trên bé dưới to. Cầng lặn xuống dưới thì cảm thấy phạm vi cang lớn. Hơn nữa, hai bên bờ đầm đều có vách đá.
Diệp Phàm dùng thiết bị chiếu sáng soi xuống dưới, phát hiện phía dưới cũng tối om, không rõ độ đâu là bao nhiêu. Diệp Phàm lại thử lặn tiếp xuống, phát hiện bộ đồ lặn trên người có chút phản ứng.
Chiếc chuông báo động trên bộ đồ lặn vang lên. Diệp Phàm cảm thấy, bộ đồ lặn dường như cũng đang run sợ. Biết không thể lặn tiếp xuống được nữa, bởi xuống nữa thì khả năng sẽ không còn đường về.
- Trắng tay rồi.
Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, đành phải ngoi dần lên.
Đến chỗ sâu 70 mét, Diệp Phàm dường như cảm thấy được phản ứng khí sóng từ bên trái vách đá.
- Quái nhỉ, thuật dò khí sóng của mình chỉ có tác dụng với người hoặc động vật sống sau khi đi qua để lại dấu vết. Nơi lạnh như thế này, chẳng lẽ có người sống hay sao? Mẹ nó chứ, gặp phải ma thật rồi.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, đồi mắt chim ưng và thuật dò khí sóng tập trung đổ dồn về phía trước.
Chuyện khiến Diệp Phàm mồm miệng há hốc đã xảy ra.
ở chỗ vách đá dường như lộ ra vật trong suốt, Diệp Phàm cẩn thận đi qua. Phát hiện hình như là khối băng tích tụ lâu ngày. Lấy tay gạt một cái, dưới ánh đèn chiếu sáng, liền lộ ra một khung xương nửa người trên ở giữa khối băng.
- Khung xương.
Diệp Phàm cảm thấy rất hưng phấn, giơ tay tiếp tục gạt, thì phát hiện cả một bộ xương nguyên vẹn.
Người này cũng không phải quá cao lớn, đại khái khi còn sống chỉ cao từ một mét sáu đến mét bảy. Tuy nhiên, khung xương lại khá là to, chứng tỏ người này khi sống rất cường tráng.
Ngoài bộ xương ra, không phát hiện bất cứ vật gì chứng minh thận phận của người này, ví dụ như ngọc bội chẳng hạn.
Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện tay của người này bị thiếu một ngón. Hắn liền lấy ra đốt xương ngón tay mà Tư Mã Thanh nhặt được ra, phát hiện khớp nhau đến kinh người.
- Lạ nhỉ, tuy rằng là lạnh, nhưng chỗ khác sao không có băng, chỗ này lại có băng nhỉ? Hơn nữa lại còn có một thi thể không rõ lai lịch nữa.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, để chứng minh cho ngón tay này chính là của thi thể. Hắn thi triển khí lực, dồn nội công lên trên con dao rồi vạch lên tảng băng.
Phát hiện, khối băng này có độ cứng cực cao. Phải mất bảy tám nhát mới chặt vỡ tảng băng che lấy bộ xương. Diệp Phàm đem mẩu xương ngón tay cái đem ghép vào bộ xương.
Một tiếng răng rắc truyền đến, hoàn toàn ăn khớp. Có thể khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là xương ngón tay cái của thi thể ngày bị rớt.
Diệp Phàm muốn di chuyển bộ xương này, tuy nhiên, phát hiện bộ xương bám lấy tảng băng giống như mọc rễ vậy. Hắn liền dùng ba thành khí lực, tuy nhiên bộ xương vẫn chẳng hề có động tĩnh gì.
Diệp Phàm tức giận, liền dùng tám thành công lực để di chuyển bộ xương. Tuy nhiên, vẫn như trước, chẳng hề có động tĩnh gì.
- Mẹ kiếp, chẳng lẽ mọc rễ thật hay sao?
Diệp Phàm thật sự phát hỏa rồi, lần này dồn mười thành khí lực vào hay bàn tay.
Miệng hô lớn:
- Ra!!!!
Lại là một tiếng răng rắc nữa vang lên, Diệp Phàm còn tưởng rằng vì lâu ngày nên chúng đóng băng lại với nhau. Mình dùng toàn bộ khí lực thì có thể phá được.
Nếu như phá được ra thì có thể di chuyển được bộ xương, vì thế, Diệp Phàm liên tục liều mình để di chuyển nó.
Răng rắc.
Âm thanh lần này đặc biệt lớn.
Diệp Phàm trong lòng thầm kêu lên một tiếng: Thành công rồi. Đột nhiênm toàn thân giống như bị một luồng điện mạnh đánh trúng vậy.
Một dòng nhiệt mạnh từ khung xương truyền đến. Trong nháy mắt, toàn thân Diệp Phàm bị làm cho tê liệt. Bộ đồ lặn kia chịu không nổi dòng nhiệt này, lập tức bị rách tan nát.
Thân thể Diệp Phàm lập tức lõa lồ trong dòng nước âm 20 độ. Một cảm giác lạnh thấu xương truyền đến. Còn dòng nhiệt nóng từ khung xương như những dòng nham thạch lớn nhắm thẳng vào người Diệp Phàm.
Bị hai luồng nóng lạnh tấn công, Diệp Phàm lập tức cảm thấy bị hoa mắt.
Hắn nghĩ phải nhanh chóng ngoi lên, bởi vì nếu không có dụng cụ bảo hộ, chỉ chỉ cần mấy phút, dù cho có là cao thủ cửu đẳng thì cũng bị chìm xuống đáy hồ.
Tuy nhiên, chuyện khiến Diệp Phàm cảm thấy kinh hãi đã xảy ra. Dưới dòng nhiệt cao từ bộ xương, toàn thân mình dường như bị Định Thân Thuật của Tôn Hầu Tử làm cho bị tê liệt, không thể nhúc nhích được.
Trong lòng muốn di chuyển, tuy nhiên chân tay lại không nghe theo sai khiến. Diệp Phàm gấp đến độ muốn truyền tín hiện cho đám người Trương Cường đang ở trên đầm.
Tuy nhiên, phát hiện môi cũng như không thể hoạt động được. Tuy nhiên, điều may mắn chính là, chiếc bình dưỡng khí mà tổ A chế tạo kia vẫn chịu được sức nóng. Bình dưỡng khí vẫn còn một chút để truyền vào miệng Diệp Phàm.
Ước chừng khoảng hai phút đồng hồ trôi qua, bỗng một âm thanh quái dị truyền đến. Diệp Phàm cảm giác giống như toàn thân đột nhiên có cái gì đó tràn đầy. Cảm giác giống như người mình là một quả bóng cao su được thổi căng lên vậy.
Dưới đôi mắt chim ưng phát hiện, bụng mình dường như to lên không ít. So sánh được với mấy cái bụng bia mấy chục năm kia rồi. Hơn nữa, còn đang từ từ to lên nữa. Nếu tiếp tục, phỏng chừng cái bụng này sẽ bị vỡ tung ra mất.
Một phút đồng hồ lại trôi qua, một tiếng két lại vang lên.
Bụng đã thôi không lớn lên nữa, còn bộ xương vốn là mày đỏ bỗng biến thành màu trắng, trông chẳng khác gì ngà voi cả.
Cảm giác tê dại trên người cũng dần biến mất, chân tay cũng đã có thể cử động được. Diệp Phàm đang định giật sợi dây thừng an toàn, mới phát hiện sợi dây đã bị đứt từ lâu rồi. Vì vậy hắn vội vàng ngoi dần lên trên.
Tuy nhiên, cảm giác dòng điện vẫn còn đang chạy trong người mình, giống như một dòng điện 360 Vôn trong bụng có thể phóng điện bất cứ lúc nào.
Chỉ có điều, giờ phút này hắn đang chạy thoát thân, cho nên cũng chẳng nghĩ được nhiều. Không lâu sau đã nổi lên trên mặt hồ. Trương Cường cũng đang mặc đồ lặn.
Vì bọn họ cảm thấy phía dưới có lẽ đã xảy ra chuyện. Sợi dây thừng lên rồi mà chẳng thấy người đâu, vì thế ai cũng hoảng hốt, nghĩ rằng Diệp Phàm đã gặp chuyện bất chắc rồi.
Thấy Diệp Phàm toàn thân run lẩy bẩy đi lên, mọi người liền nhào tới dìu hắn lên trên bờ. Tuy nhiên, phát hiện Diệp Phàm bị hôn mê, còn người thì cứ run bần bật mãi không ngừng.
- Sao bụng lại to như thế này nhỉ, chẳng lẽ có quái vật chui vào rồi sao?
Vương Triều vừa sờ bụng Do, vừa sợ hãi thốt lên.
- Haiz, thật đấy, mau đưa đến bệnh viện đi.
Trần Khiếu Thiên cũng luống cuống, cõng Diệp Phàm lên định chạy đi.
- Đừng cõng, đặt lên cáng đi.
Vương Triều kêu lên.
- Chậm quá đấy, mau lên.
Trần Khiếu Thiên sớm đã leo lên tường bên ngoài miếu. Mấy người để Trương Cường ở lại giải quyết chuyện phía sau. Vương Triều lái xe…
Không lâu sau đã đi đến bệnh viện, Diệp Phàm liền đưa vào phòng phẫu thuật.
Tuy nhiên, bác sỹ dùng mọi phương pháp chụp chiếu, và kết luận rằng bụng hắn vốn như vậy. Có lẽ dạo này uống nhiều bia rượu mà thành, chứ không có điều gì bất thường cả.
- Sao lại thế được. Đại ca tôi hôm qua đâu có cái bụng này. Uống nhiều bia đi nữa thì cũng thể một ngày mà to được bụng như thế chứ?
Vương Triều tức giận, thiếu chút nữa thì đẩy ngã ông bác sỹ với đôi mắt kính dày cộp kia.
Cũng may mà có Trương Cường ngăn lại.
- Đi, đi đến tổng viện quân y.
Trương Cường nói.
Mấy người lại vội vàng đưa Diệp Phàm lên xe, phóng thẳng đến tổng viện quân y.
Trương Cường rút ra giấy chứng nhận sỹ quan và giấy chứng nhận điều trị đặc biệt. Diệp Phàm lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Tuy nhiên, sau hai giờ làm đủ mọi xét nghiệm. Cuối cùng kết luận của bác sỹ cũng chẳng khác là bao so với bệnh viện trước.
Nói rằng, Diệp Phàm tất cả đều bình thường. Còn về tại sao bụng lại to nhanh như vậy thì nhất thời chưa tìm được nguyên nhân. Chưa từng gặp trường hợp nào như vậy bao giờ, ‘căn bệnh mới’ này xem như đã làm khó các chuyên gia của tổng viện quân y rồi.
Đám người Vương Triều, Trương Cường vô cùng buồn bã, ngơ ngác nhìn nhau không biết nên làm gì.
Không lâu sau, Cung Khai Hà dẫn theo mấy chuyên gia của đội Khoa Học Năng Lượng, tổ đặc nhiệm A đến tổng viện quân y. Các chuyên gia này, dùng những phương pháp đặc biệt. Cho tới tận đêm khuya, cuối cùng cũng đưa ra kết luận: Không bị bệnh gì.
Tuy nhiên, một lúc sau, đột nhiên một tiếng phì to vang lên, Diệp Phàm há to miệng, phun ra một luồng khí có mùi hôi, lại liên tục đánh hơi mười mấy lần. Lập tức, trong phòng đầy mùi hôi thối, người không ngờ cũng tỉnh lại.
- Sao vậy!
Diệp Phàm ngồi bật dậy, hỏi.
- Đại ca, cái bụng của anh kìa. Bụng của đại tướng quân, các bác sỹ không giải quyết được.
Vương Triều nói.
Diệp Phàm mới sửng sốt nghĩ đến chuyện ở dưới đầm, đưa tay lên sờ sờ bụng. Cảm giác chẳng có gì lạ thường, chỉ là hơi trướng bụng một chút mà thôi.
Còn cảm giác tê dại vì dòng điện kia cũng giảm đi không ít, ít nhất người vẫn có thể cử động được bình thường.
- Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.
Diệp Phàm đứng lên muốn ra về, Cung Khai Hà khuyên bã bọt mép cũng vô dụng. Thấy hắn thật sự không sao nên cũng đi về!