Diệp Phàm “hừ” nói.
- Tin hay không tuỳ cậu, điều kiện cậu đưa ra đơn giản là muốn tiền, tôi có thể đưa cho cậu một khoản tiền lớn, tuy nhiên, yêu cầu duy nhất từ nay về sau không được đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.
Chu Chân Chân nói.
- Bà cho rằng tiền thực sự là vạn năng phải không, buồn cười, Diệp Phàm tôi không thiếu chút tiền đó đâu, không phải bà dự tính nuốt luôn Bồng Lai Nhất Thuỷ Xích, khi anh biết được bí mật trong đó rồi thì không nói cho tôi biết, người tình của Lệ Vô Nhai không biết võ công hả?
Diệp Phàm cười nhạt.
- Tôi biết võ công, nhưng thân thủ không cao thậm chí cái gì mà Bồng Lai Nhất Thuỷ Xích cậu nói tôi cũng không biết nhiều.
Về bí mật của nó, năm đó Vô Nhai cũng nói với tôi không được nói, năm đó Chu Chân Chân tôi chính là cao thủ trong giới võ thuật cũng không có mấy người dám nói đi tìm hiểu bí mật này.
Nói về phần tôi, căn bản không có ý nghĩ đó.
Mặt Chu Chân Chân nghiêm nghị, dường như không giống như đang nói dối, nhưng vẫn khiến cho Diệp Phàm có chút nghi ngờ.
- Thế vì sao bà phải làm như vậy? Tôi không tin là bà sợ Lệ tiền bối sẽ phá vỡ gia đình hiện tại của bà.
Mục đích chủ yếu của bàchính là muốn đoạt Bồng Lai Nhất Xích về, nếu nó không có tác dụng đối với bà thì vì sao bà mạo hiểm giết người để đoạt về.
Thực ra ta không hiểu, rốt cuộc bà vì cái gì? Nếu hôm nay bà không thể nói rõ ràng thì ta đành phải giao tất cả lại cho cơ quan công an.
Bài đừng có nói với tôi là có người đứng đằng sau các người, có tiền, không sợ cảnh sát, hoàn toàn có thể thoả hiệp chuyện này.
Nhưng Diệp Phàm tôi dám làm, chính là có thực lực để lật đổ Chu gia các người.
Diệp Phàm nói.
- Cậu có thực lực thì đem ra xem, nếu như cậu có đem chuyện này giao cho công an thì nhiều lắm là quản gia và 10 bảo vệ của nhà ta có thể bị vào tù.
Có liên quan gì đến Chu gia chúng ta, lại càng không có liên quan gì đến Chu Chân Chân ta, việc đó chỉ là do tự bọn họ hành động mà thôi.
Chu Chân Chân vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, còn cầm chén trà lên uống.
- Hãy xem cái này bà sẽ hiểu được ta có thực lực hay không.
Diệp Phàm đưa giấy chứng nhận ra, Chu Chân Chân lật ra xem, quả nhiên biến sắc lúc lâu sau mới hé miệng.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
Chu Chân Chân hỏi, ném giấy chứng nhận lại cho Diệp Phàm.
- Thứ nhất là vì sao bà lại làm như thế, thứ hai là giao Quỷ Liên Đăng cho tôi.
Còn một điều nữa là ta muốn dẫn 2 người trong đám bảo vệ đi, về tiền ta không tiếc.
Hơn nữa, bà yên tâm, việc này chúng ta giải quyết riêng, tôi sẽ không báo công an.
Diệp Phàm nói.
- Ai…
Chu Chân Chân nghĩ thật lâu sau mới thở một hơi rất dài, nhìn Diệp Phàm nói:
- Vô Nhai anh ta bây giờ thế nào rồi?
- Bà nói trước cho ta tại sao thì ta sẽ nói cho bà biết tình hình của hắn.
Diệp Phàm nói.
- Mong ước của Vô Nhai khi đó là muốn giải được tất cả bí mật của Bồng Lai Nhất Xích.
Vì thế anh ta đã rơi vào mê muội, vì khi đó hắn ta sử dụng Quỷ Liên Đăng rất giỏi nên người ta gọi là “Tuyết Liên Tú Tài”.
Hắn là một người nho nhã rất có tài văn vẻ, nếu sinh sớm hơn mấy chục năm thi tiến sỹ thì chắc chắn không vấn đề gì.
Khi đó tôi đã khuyên hắn rất nhiều nhưng cũng vô hiệu, không ngờ hắn vừa đi đã được mấy chục năm rồi, tôi từ một thiếu nữ thuần khiết trải qua năm tháng đã trở thành một lão thái bà.
Bây giờ hắn đã bảy tám mươi tuổi rồi, nếu tâm trí không thay đổi thì ngươi đem Bồng Lai Nhất Thuỷ Xích này đi thì nhất định hắn sẽ tiếp tục đi tìm kiếm truyền thuyết mơ hồ về Bồng Lai Cửu Diệu Đảo.
Mặc dù có tìm được thì có thể làm được gì chứ, rất có khả năng có người lợi hại như Cửu Chỉ Đạo Trưởng đã bỏ đi từ mấy chục năm trước.
Ngay cả Võ Vương Hậu Nhân trước kia cũng không làm gì được lão ta. Thân thủ của Vô Nhai hoàn toàn không thể có khả năng giải được bí mật này.
Chu Chân Chân nói, nước mắt chảy xuống bên má.
- Bà lo ông ta sẽ mất mạng?
Diệp Phàm hỏi.
- Sống dù sao cũng tốt hơn chết, tuy lão đã già rồi, tuy không thể gặp nhưng ít nhất trong lòng ta cũng vẫn còn lưu giữ hình ảnh.
Chu Chân Chân nói.
- Lão sẽ không tiếp tục đi tìm kiếm nữa đâu.
Diệp Phàm thở dài, cũng có chút cảm động đối với người phụ nữ này, dường như cũng là rất si tình nên dù bây giờ đang ở tình huống như thế này vẫn còn không thể quên được Lệ Vô Nhai.
- Tại sao? Không thể nào.
Chu Chân Chân lắc đầu nói:
- Bản tính của lão tôi hiểu rất rõ.
Việc đã quyết định thì không thể thay đổi, chỉ cần lão còn sống, tuyệt đối sẽ tiếp tục giấc mơ còn dang dở.
Năm đó lão có thể bỏ mặc ta chính là một minh chứng, nhớ khi đó, lão vì ta mà giết hơn chục tên đạo tặc.
Nhưng vì Bồng Lai Nhất Thuỷ Xích, lão cũng có thể nhẫn tâm bỏ mặc ta, ôi, đây đều là số mệnh.
- Bây giờ ông ta chắc chắn là không thể nào tiếp tục đi tìm kiếm được nữa.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Nếu cậu không nói cho ta biết tình hình thực tế thì ta nguyện để Chu gia bị huỷ hoại trong tay cậu, còn về nơi cất giấu Quỷ Liên Đăng chỉ có mình ta biết.
Chu Chân Chân lại cứng rắn.
- Bây giờ ông ta đã tàn phế…
Diệp Phàm đành phải nói ra sự thật.
- Vô Nhai…Vô Nhai…việc gì ông phải…
Chu Chân Chân kích động, hai vai rung lên bật khóc.
- Đây là Quỷ Liên Đăng, trả cho cậu, cậu cần người bảo vệ nào thì tự chọn, nếu cậu cần tiền ta lập tức có thể đưa cho cậu không quá 2 triệu, điều kiện duy nhất chính là xin ngươi hãy dẫn ta đi gặp Vô Nhai.
Chu Chân Chân lau nước mắt đứng dậy.
Diệp Phàm đón lấy Quỷ Liên Đăng, thử rồi phát hiện là đồ thật.
- Bây giờ bộ dạng ông ta như thế, bà gặp ông ta để làm gì, hơn nữa, bà có gia đình của bà, ông ta có sự khó khăn của ông ta hà tất gì phải gặp, không nói gặp càng thêm thương tâm mà còn khiến cho gia đình bà rạn nứt.
Diệp Phàm khuyên.
- Nói thật với cậu nhé, tuy ta đã được gả cho Trần Vũ Minh, nhưng kỳ thực cũng như chưa gả.
Chu Chân Chân nói.
- Lời nói này thật là mâu thuẫn, gả rồi làm sao lại nói là chưa gả, hơn nữa, bây giờ bà đang có con cháu đầy nhà.
Diệp Phàm hỏi.
- Chính xác là như thế, tuy nhiên, ta cần phải nói cho ngươi biết là ta có mấy đứa con, nhưng chỉ có đứa lớn Chu Vô Xuân và đứa thứ hai Chu Nhai là con đẻ của ta, hai đứa nó là sinh đôi.
Hơn nữa hai đứa nó đều là con đẻ của Vô Nhai, năm đó khi Vô Nhai đi thì ta đã mang thai.
Tuy nhiên, cậu cũng biết đấy, một người con gái chưa kết hôn mà có con, người đời sẽ chửi rủa ta.
Mà khi đó Trần Vũ Minh cứ theo đuổi ta, ta không thể nào lấy ông ta, tuy nhiên vì con, ta đã lấy ông ta.
Có điều, điều kiện là kết hôn giả, sau khi kết hôn giả ta không can thiệp vào cuộc sống của Trần Vũ Minh, ông ấy cũng sẽ ngầm đi tìm một người thích hợp để cùng sinh sống, dù có sinh con thì ta cũng không được có ý kiến gì.
Sự si tình của Trần Vũ Minh đối với ta là chắc chắn, dù chỉ là một danh phận nhưng ông ta cũng đồng ý, vì thế từ sau khi kết hôn bọn ta cũng chưa từng ở chung với nhau.
Đương nhiên, những năm qua Chu gia chúng ta cũng đưa cho ông ta tất cả những thứ ông ta muốn.
Chu Chân Chân nói.
- Việc này, ôi, thật thế sao…
Diệp Phàm rất cảm động.
- Nếu như Lệ tiền bối suốt đời không quay lại chẳng nhẽ bà cũng cứ ở thế suốt đời.
- Ta tin rằng ông ấy sẽ trở về gặp ta, dù chỉ còn một hơi thở, nếu ông ấy thực sự đã chết thì ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, mấy năm nay hoài niệm đã giúp ta sống nếu không có lẽ ta cũng đã chết sớm rồi.
Chu Chân Chân nói rất chân tình.
- Thế thì bà thu xếp một chút chúng ta sẽ lập thức đi vì tôi không có nhiều thời gian đâu, đúng rồi, tốt nhất là tốt nhất là dẫn theo cả Chu Vô Xuân và Chu Nhai cùng đi gặp để Lệ tiền bối được vui và cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên, tôi phải nhắc trước bà một chút, nhìn ông ấy bây giờ rất thê thảm.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ cần ông ta còn sống thì chẳng sao hết, hơn nữa, ta quyết định từ giờ về sau sẽ chăm sóc ông ta suốt đời cho đến khi ông ấy ra đi. Hơn nữa ta sẽ bảo người sắp xếp, giải quyết vấn đề hôn ước với Trần Vũ Minh.
Chu Chân Chân nói.
Bởi vì vẫn chưa làm xong bồn đá đựng Lục Tinh Thuỷ mà Chu Chân Chân lại vội vàng, Diệp Phàm đành phải dẫn bà ta đi núi Thai Lịch.
Tuy nhiên, Xa Thiên đã đến trước rồi. Hơn nữa cũng đã mua những vật dụng sinh hoạt mang đến và đã chải tóc cho Vô Nhai, xong nhìn lại phong thái vẫn rất nho nhã.
Tuy nhiên, khi Lệ Vô Nhai ngẩng đầu lên nhìn thấy phía sau Diệp Phàm còn có Chu Chân Chân thì chợt há hốc miệng, ngây người ra.
- Thật…thật thật…là bà sao?
- Lão Lệ, vợ của ông đến làm sao lại như thế, lão Lệ, ông đã già thế này rồi mà vợ của ông dường như không hề thay đổi nhiều gì cả. Ha ha ha, Tuyết Liên Tú Tài của năm xưa bây giờ cũng già rồi, tàn phế rồi nhưng vợ của ông hình như không già.
Hồng Tà trêu chọc.
- Vô Nhai…Vô Nhai…
Chu Chân Chân không kìm chế được nữa lao đến.
- Chân Chân…Chân Chân…
Lệ Vô Nhai cuối cùng đã dang tay ra, hai người ôm lấy nhau khóc râm ri.
Nhìn thấy con, Lệ Vô Nhai cười như điên dại.
- Tốt tốt tốt, Diệp Phàm, ta…cảm ơn cậu, đâu là bí pháp còn lại để khống chế Quỷ Liên Đăng, cậu hãy cầm cả lấy đi.
Lệ Vô Nhai quả nhiên giữ lại một chút, ông ta nhìn Hồng Tà nói:
- Hồng Lão Tà, đưa nốt phương pháp sử dụng Nhất Tiêu Hồng của ông ra đi, vị tiểu huynh đệ Diệp Phàm này rất khá, Lệ Vô Nhai tôi nhìn là chuẩn.
- Lão đệ ngươi thật là…vừa nhìn thấy lão bà xinh đẹp thì đã bán anh em.
Hồng Tà có chút ngại ngùng lấy ra một quyển sách đưa cho Diệp Phàm, nói:
- Đừng oán trách bọn ta, trên đời này không thể ngay lập tức đã tin tưởng người khác được.
- Ha ha, không sao, từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy.
Diệp Phàm cười nói, lập tức lấy được cảm tình của mọi người.
- Hai vị tiền bối, tôi sẽ cố gắng để cho hai người đến Biệt thự Hồng Diệp, hai người kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nhé.
Diệp Phàm nói.
- Không sao, không sao, Xa Thiên thật là tốt, đã chăm sóc rất chu đáo mấy chục năm rồi, cuối cùng mới được ăn một bữa cơm như thế này, sống những ngày này thật là tốt.
Hồng Tà cũng thở dài nói.
Sau khi dặn dò tất cả mọi việc Diệp Phàm trở về Biệt thự Hồng Diệp.
- Tiên sinh, Thiên Sinh Bát vốn là cây trong rừng, không cần phải di dời, chúng tôi định làm xong chiếc bồn đá rồi đem đặt trong mảnh đất trung tâm của Thiên Sinh Bát.
Sau đó trên chiếc bồn đá đó xây dựng một toà lầu kết cấu toàn bằng gỗ, bình thường hai vị tiền bối cũng có thể đến toà lầu đó nghỉ ngơi rồi lại về ngâm mình trong Lục Tinh Thuỷ.
Đừng đến mức cứ ngâm lâu trong Lục Tinh Thuỷ cũng sẽ khó chịu lắm đấy.