Kiều Viên Viên vẻ mặt đầy nghi ngờ, xem ra không phải là giả, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Cho nên, ba bảo anh tối đến một chút, ông ấy có chuyện muốn hỏi anh.
- Vậy đi, chúng ta cùng đi.
Diệp Phàm cũng muốn biết rõ nguyên nhân của việc này rốt cuộc là do đâu. Nói với bệnh viện đến nhà họ Kiều.
Trên đường đi, nhận được điện thoại của Vệ Sơ Tịnh. Đầu tiên hỏi Diệp Phàm đã hỗ trợ công tác của Ủy ban Kỷ luật xong chưa. Sau đó nói là chuyện Thuyền chính học đường ở Thủy Châu đã giải quyết thuận lợi.
Kỳ lạ hơn chính là người phụ trách thuyền chính học đường thái độ tốt chưa từng có. Nói là không cần bồi thường, tự rời nhà máy đi. Chỉ là điều chuyển bố trí đơn vị thôi. Hơn nữa còn nói là người mới vừa đến nhậm chức Diêm Cương đặc biệt nhiệt tình.
- Ha ha, việc này chứng tỏ lãnh đạo thuyền chính học đường đang ủng hộ chúng ta xây dựng khu sinh thái nhân văn Hồng Liên thôi! Mà thuyền chính học đường cũng nằm trong khu vực xây dựng khu sinh thái nhân văn. Sơ Tịnh, thay mặt tôi cảm ơn Phó tư lệnh Diêm nhé.
Diệp phàm cười nói, tất nhiên trong lòng rất rõ, xem ra là Diêm Cương cảm thấy lần này luận võ thua, chính mình không phải võ quán của y.
Bọn họ trong lòng băn khoăn, cho nên, bên này ra sức tìm việc để giảng hòa với hắn. Hơn nữa, ngày đó hắn thể hiện thân thủ, cũng làm cho Diêm Cương thấy được năng lượng của hắn.
Bọn họ tất nhiên muốn kết giao với “cao nhân” như hắn. Tuy nhiên, Diệp Phàm có chút bực, chính hắn gọi là “cao nhân” hiện lại thành phế nhân. Tuy nhiên, việc này xem ra cũng không nhiều người biết.
Vừa đến nhà họ Kiều, vừa đúng bữa cơm chiều vừa qua.
Khi ăn cơm Kiều Viễn Sơn cũng không nói chuyện gì. Kiều Viễn Sơn công tư rõ ràng. Bình thường chuyện công việc không nói ở nhà. Sau khi ăn cơm xong, Kiều Viễn Sơn bảo Diệp Phàm đến thư phòng.
- Gần đây cậu có yêu cầu cái gì quá không? Ví dụ như yêu cầu điều động công tác?
Kiều Viễn Sơn hỏi.
- Không có, thời gian gần đây bị thương cho nên, luôn nằm dưỡng bệnh.Hiện tại cũng mới khôi phục.
Diệp Phàm nói qua loa.
- Bị thương, cậu xem xem, trẻ tuổi như thế không tốt. Dễ dàng hành động theo cảm tính, có chút tức giận liền đánh nhau. Còn nữa, đôi khi tình cảm bạn bè cũng không được. Cậu hiện tại đã là Phó bí thư Thành ủy tỉnh thành. Còn được phân công quản lý khu Hồng Liên hơn một triệu người. Phải có cái giá của người làm lãnh đạo, sao giống như người đầu đường xó chợ đánh nhau với người khác?
Kiều Viễn Sơn hiểu lầm, liền nhắc nhở.
- Chú Kiều, cháu không đánh nhau. Lần trước hỗ trợ cơ quan bí mật chấp hành nhiệm vụ bị thương.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Hả, là như thế đi, quên đi.
Kiều Viễn Sơn nói nhìn diệp phàm một cái nói tiếp:
- Trước đây một thời gian, có người nói với Ban Tổ chức cán bộ trung ương, nói là điều tra thành phố cấp địa khu và Ủy ban nhân dân địa khu tỉnh Nam Phúc còn có chỗ trống.
Sau các đồng chí ở Ban Tổ chức cán bộ trung ương hồi âm, nói là Hải Đông thành phố Thương Hải có rất nhiều chỗ trống. không lâu sau có người đề cử cậu, nói là vị trí chủ tịch thành phố Hải Đông khá thích hợp với cậu.
Tuy nhiên cậu xuống đó chỉ có thể đảm nhiệm Phó Bí thư Thành ủy, quyền chủ trì công tác thành phố Hải Đông. Sau đó, có người báo cáo việc này tôi mới biết.
Lúc ấy tôi vừa nghe, đã nói cậu còn trẻ, cần tôi luyện. Hơn nữa, nghe nói khu Hồng Liên đang thực hiện xây dựng lớn, không thể thiếu cậu.
Hơn nữa, cậu rất trẻ, làm như vậy là nuông chiều cậu, dễ hư… Tuy nhiên, kỳ lạ chính là lãnh đạo cấp trên nói là cậu hoàn toàn có năng lực chủ trì công tác của thành phố Hải Đông. Hơn nữa đã quyết định như vậy rồi.
Nói đến đây Kiều Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Cậu thật sự chưa đề cập yêu cầu?
- Không có, vả lại, cháu có thể đề nghị với ai? Hơn nữa, quyền chủ tịch thành phố Hải Đông chức vụ tuy cao nhưng không đến mức phải Ban Tổ chức cán bộ trung ương ra mặt. Các chú sát hạch đều là cán bộ cấp bộ, cấp phó tỉnh trở lên. Dĩ nhiên là ở địa phương được rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt chân thật nói, trong lòng càng nghi ngờ khó hiểu.
- Cũng đúng.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu, suy nghĩ một hồi nói:
- Chuyện lần này là cấp trên quyết định rồi, xem ra đã nói với Phí Mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc.
Ban Tổ chức cán bộ trung ương sẽ không ra mặt, chỉ có điều, cấp trên yêu cầu Ban Tổ chức cán bộ trung ương đề cử với Tỉnh ủy Nam Phúc. Có lẽ cấp trên không nói với Phí Mãn Thiên, mà chỉ cần chúng tôi ra mặt là được.
Việc này có chút khó làm. Quan hệ giữa cậu và tôi trước mắt còn giữ bí mật. Nếu người ngoài đã biết, không chừng sẽ nói tôi lấy quyền tư lợi.
Hơn nữa, tôi cho rằng cậu quả thật rất trẻ, không thích hợp đi Hải Đông.
Nói đến đây, Kiều Viễn Sơn không ngờ thở dài.
- Nếu không đợi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói cho cháu cháu từ chối là được.
Diệp Phàm nói.
- Không ổn.
Kiều Viễn Sơn không nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu. Nhìn Diệp Phàm nói:
- Cậu nghĩ lại xem, đây là lãnh đạo đã quyết định rồi, cậu từ chối là khinh thường lãnh đạo. Việc này, sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với lãnh đạo, tiền đồ về sau sẽ phiền toái. Hơn nữa, cậu hẳn là biểu hiện càng tích cực. Chuyện đi Hải Đông không thương lượng. Tuy nhiên, sau khi cậu đi xuống Hải Đông, nhất định phải làm tốt. Tôi có chút lo lắng, Hải Đông là một vũng bùn.
- Vũng bùn?
Diệp Phàm không hiểu.
- Không phải nói về Hải Đông. Tình hình Hải Đông tôi không rõ lắm. Tôi đang nghĩ không biết việc này có phải có một số lãnh đạo cao tầng đang cùng nhau chơi cờ hay không. Mà cậu chỉ là một quân cờ thôi. Cậu là quân cờ phải chú ý, nhất định phải làm tốt, làm không tốt sẽ gây ra phiền toái lớn.
Kiều Viễn Sơn đã nhận Diệp Phàm là con rể tương lại cho nên nói chuyện cũng rất thật.
- Việc này, thật đúng là xui xeo. Thăng quan cũng có thể gây ra phiền toái. Xem ra thăng quan cũng không chắc là chuyện tốt.
Diệp Phàm có chút chua xót lắc lắc đầu.
- Ha ha, cậu cũng không cần cẩn thận quá mức. Việc này, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều thôi. Mặc kệ nói thế nào, cấp trên có thể đối với cậu như vậy chứng tỏ cấp trên đã chú ý đến cậu. Đây là chuyện tốt có phải không? Mà cậu phải tăng khả năng của bản thân, cố gắng công tác, lấy tư tưởng của Đảng làm người dẫn đường, làm việc thật tốt là được.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Có phải liên quan đến nhiệm vụ lần này?
Diệp Phàm đột nhiên nói ra một câu.
- Nhiệm vụ, cậu lần này rốt cuộc chấp hành nhiệm vụ gì. Tuy nhiên, không tiện nói đừng nói, đây là kỷ luật đảng.
Kiều Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cũng không có gì, chỉ là hỗ trợ cơ quan bí mật phá âm mưu của cơ quan đặc biệt nước ngoài. chú cũng biết, cháu có chút thân thủ nhỏ. Sau đó bị thương, Phó Chủ tịch nước Đường còn tặng cho cháu tranh chữ.
Diệp Phàm nói.
- Phó Chủ tịch Đường tặng cậu tranh chữ, trên đó viết cái gì?
Kiều Viễn Sơn đột nhiên trợn mắt hỏi.
“Hải Nạp Bách Xuyên”
Diệp Phàm đáp.
“Hải Nạp Bách Xuyên”…
Kiều Viễn Sơn nhắc lại bốn chữ này, thật lâu sau,đột nhiên vỗ ghễ, cười ha hả nói:
- Chuyện tốt! Chuyện tốt! Hải Nạp Bách Xuyên, có mặt là lớn.
Nói tốt, Phó Chủ tịch Đường đã có ý. Sau khi cậu đến Đông Hải, chính là Chủ tịch một thành phố. Chủ tịch thành phố là nhân vật số hai của thành phố. Nhân vật số một của Ủy ban nhân dân, quản lý mấy chục vạn dân chúng bên dưới.
Cũng không dễ làm, không có tấm lòng bao dung, cậu không thể làm Chủ tịch thành phố tốt. Tôi đã hiểu một chút, có lẽ việc này có liên quan đến Phó Chủ tịch Đường.
Diệp Phàm có thể được đến Phó Chủ tịch nước Đường tán thành thì tốt lắm.
Kiều Viễn Sơn đột nhiên tâm trạng thật tốt, giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Phàm nói:
- Tốt, cùng Viên Viên đi dạo phố đi. Gần đây cậu đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, Viên Viên ở nhà cứ đi qua đi lại, luôn miệng cằn nhằn.
- Chú Kiều, cháu muốn hỏi một chút, nghi nói nhà họ Kiều và Phó Chủ tịch nước Đường không được tốt. Cuối cùng cháu nên làm thế nào?
Diệp Phàm có chút chần chừ, cuối cùng vẫn hỏi.
- Nên làm thế nào thì làm thế đó. Không cần làm mất mặt Phó Chủ tịch Đường. Còn về nhà họ Kiều và Phó Chủ tịch Đường, chúng ta cũng không phải là kẻ thù. Hơn nữa, chuyện của chúng tôi không liên quan đến cậy. Cậu cứ làm việc của mình là được.
Kiều Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm thở dài nói:
- Nếu cậu có thể có cơ hội đến được như tôi, cậu sẽ hiểu. Đối thủ có khi là đổi thủ nhưng cũng có khi là bạn. Đối thủ cùng bạn bè có khi không phân biệt nổi. Đây gọi là thuyết tương đối. Quan trọng là cậu nhìn họ như thế nào xử lý mối quan hệ đó như thế nào, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ.
Ngày 1 tháng 8, ngày thành lập quân đội. Bộ tổng tham mưu cử hành ngày hội mừng lễ. Bởi vì Diệp Phàm đang ở Bắc Kinh cho nên cũng nhận được thiệp mời. Các tư lệnh viên quân khu lớn đều đến. Phó Chủ tịch nước, Phó Chủ tịch quân ủy Đường Hạo Đông cũng đến.
Ban đầu Tống Định Nhất có sắp xếp cho Diệp Phàm một vị trí. Tuy nhiên, Diệp Phàm ngại vị trí này quá rõ. Diệp Phàm hết sức yêu cầu, cuối cùng Diệp Phàm được sắp xếp là khách tham dự.
Tống Định Nhất cảm thấy buồn cười, Diệp Phàm vẻ mặt bình yên. Chỉ có ngồi ở khu khách khuất nhất, cũng không làm nhiều người để ý. Bởi vì Diệp Phàm rất trẻ tuổi, các lãnh đạo đều cho rằng đây là thư ký của lãnh đạo nào đó.
Đường Hạo Đông thật ra đá thấy Diệp Phàm. Tuy nhiên, vẻ mặt thản nhiên không thể hiện chút gì.
Bộ tổng tham mưu tổ chức ngày hội khá trang trọng. Sau khi đoàn văn công biểu diễn các tiết mục chính là tiệc rtà. Diệp Phàm cũng hào hứng vừa xem biểu diễn vừa ăn một chút. Ở đây ngoài quen biết vài người như Kiều Hoành Sơn và Triệu Quát, các lãnh đạo lớn của quân đội cơ bản là Diệp Phàm không biết.
Hơn nữa Diệp Phàm cũng không có hứng thú đi làm quen bọn họ. Chính Kiều Hoành Sơn và Triệu Quát Diệp Phàm cũng chưa nói chuyện. Xem ra vì có nhiều tướng lĩnh đến, bọn họ cũng không phát hiện ra Diệp Phàm.
Sau màn hát múa.
Sau khi tan tiệc trà, Diệp Phàm ăn xong đang muốn trốn. Lúc này Phó chánh văn phòng Bộ tổng tham mưu, đại tá Thiết Huy ngăn lại, vẻ mặt cười cười nói:
- Phó Trưởng ban Diệp, tổng tham mưu trưởng Tống mời anh.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Diệp Phàm nhìn Thiết Huy một cái, hỏi:
- Có phải báo cáo đã phê chuẩn.
Bởi vì yêu cầu Diệp Phàm từ Bộ tổng tham mưu chính là giao cho đại tá Thiết Huy. Cho nên Diệp Phàm nghĩ ra việc đó.