- Về Hàn Đàm, tôi sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành, không chừng còn có cách loại bỏ cái bụng trướng này.
Mấy người lên xe.
- Lão Đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Triều không nhịn được vừa lái xe vừa nói.
Vì thế Diệp Phàm nói qua tình hình một chút, mấy người nghe xong đều trợn tròn mắt. Trương Cường còn hét lên, lạ quá, việc này đúng thật là lạ…
Diệp Phàm giật mình, cảm thấy có niềm vui bất ngờ, giống như lực lượng được tăng thêm một chút, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ có liên quan đến cái bụng trướng này.
Không lâu, Diệp Phàm lại xuống Hàn Đàm, lần này đến độ sâu 70 mét.
Phát hiện một bộ khung xương đầy đủ vẫn còn nguyên tại chỗ, chỉ bị bao phủ bên ngoài bởi một lớp băng.
Hơn nữa, khung xương ban đầu vốn có màu đỏ lại hiện lên vô cùng trắng. Giống như đã được tẩy trắng.
Diệp Phàm dùng khí lực giơ tay với lấy khung xương, tuy nhiên, việc này cũng làm cho một đầu người lật ra. Khung xương mà lúc đầu dùng mười phần khí lực vẫn không chuyển động, lúc này trở nên rất nhẹ, hình như không có chút sức nặng nào.
- Quái, sao lại nhẹ như vậy?
Diệp Phàm thầm nói, sau đó nhìn khung xương mới phát hiện lúc này trên khung xương hình như bên trong trống không. Dường như ban đầu bên trong đầy băng, hiện giờ không có nên nhẹ.
Hắn đưa mắt nhìn phía sau khung xương, lập tức ngây người, bởi vì vách đá phía sau khung xương có chữ.
Diệp Phàm hào hứng hẳn lên, đi đến cẩn thận nhìn. Phát hiện chữ này hẳn là một loại chữ cổ.
Từ sau khi Diệp Phàm phát hiện kiếm Can Tương đã tiến hành nghiên cứu một ít về chữ cổ. Sau một thời gian ngắn cũng có chút hiểu biết.
Tuy nhiên, lập tức cũng kinh hãi.
Người này lại là “Bảo chí thiền sư”.
“Bảo chí thiền sư” là ai?
Người này và Đạt Ma, Phó đại sĩ gọi là ba đại sĩ lớn. Khi bảy tuổi, Bảo chí thiền sư xuất gia, giỏi về thiền.
Sau đó, hành tung của Bảo chí thiền sư bỗng nhiên kỳ lạ, không ở một chỗ cố định, ăn không đúng giờ, thường xuyên tóc dài chân trần, tay cầm gậy du hành đầu đường cuối ngõ.
Trong những năm đó, Bảo chí thiền sư nhiều lần có thần tích, vài ngày không ăn cơm, cũng không thấy đói khát, lại thường nói những điều mà người khác không thể lý giải… Nhưng sau này phát hiện những lời nói của ông ta đều ứng nghiệm cho nên dân chúng và quan lại vùng Giang Đông đều rất tôn sùng ống ta.
Nhưng Vũ Đế lại cho rằng Bảo chí thiền sư dùng tà thuyết mê hoặc người khác cho nên nhốt ông ta vào trong ngục. Kỳ lạ chính là, mọi người vẫn nhìn thấy ông ta ngao du phố xá như cũ, khi đi tới thăm tù lại thấy ông ấy ngồi trong ngục.
Mãi cho đến khi mất, Lương Vũ Đế lập tức hạ chiếu: “Đại sĩ Bảo chí, dấu vết cát bụi, du rất minh tịch, nước lửa không thể tiêu nhu, rắn hổ không thể làm sợ. Nói lời phật, nghe tiếng trên, nói những lời của tiên trên cao. Tự kim trung ngoại, nhâm sử tuyên hóa.
Bảo chí thiền sư viết mấy chữ trên vách đá dưới Hàn Đàm nói trong lúc ông ta du lịch ở đây đã nhặt được một đứa trẻ, tên là Chu Đình, gửi nuôi ở thành phố Lam Châu hiện nay.
Nói là du lịch đến Hàn Lâm Tự cảm thấy cũng không tệ, cũng dùng hóa duyên để có được tiền xây Hàn Lâm Tự, xong từ đó về sau liền ở đây.
Một ngày bỗng nhiên cảm giác được đại nạn sắp giáng xuống. Vì thế đau đầu tính toán, bởi vì Bảo chí thiền sư cũng có tài trong vấn đề địa lý. Cảm thấy Hàn Đàm này chính là chỗ tốt nhất để mình viên tịch.
Tuy nhiên, Bảo chí thiền sư cảm thấy nội lực của mình chôn đi thật đáng tiếc, nhưng nhất thời không tìm thấy được người kế thừa.
Vì thế dùng hết các phương pháp võ thuật từ xưa đến nay, cuối cùng kết hợp với đặc điểm bản thân, nghĩ ra nếu dùng khí ngưng tụ nước thành băng khắp toàn thân, có thể tích trữ nội lực trong người mà không đến mức tiêu tán trong trời đất. Cách này Bảo chí thiền sư gọi là vòng công.
Mặc dù Bảo chí thiền sư không nói rõ mình đã đạt được cảnh giới nào nhưng Diệp Phàm suy nghĩ một chút cảm thấy ông ta ít nhất cũng phải vượt qua thập đẳng.
Mà vòng công hình như đã dùng nội tức của Bảo chí thiền sư phản kích lại nội tức của Diệp Phàm.
Vì sao bậc cha chú truyền công cho con cháu lại vô cùng khó, cũng là bởi vì nội tức mà mỗi người luyện ra đều không giống nhau. Rất khó tìm ra nội tức mà hai người luyện có tính chất giống nhau.
Giống như truyền máu, bình thường không có nhóm máu tương thích thì sẽ có sự loại trừ, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Truyền công nội tức cũng giống thế, không tương thích cũng có hậu quá khiến con cháu nổ tan xác mà chết.
Tuy rằng hiện giờ trong một số gia tộc lớn có một số ít phương pháp truyền công từ xưa có thể dùng, nhưng hiệu quả không thể nào tốt. Mười phần nội khí truyền ra cho con cháu nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp thu nửa phần. Hơn chín phần đều là lãng phí.
Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, thời gian truyền nội tức cũng tương đối dài. Có lẽ phải đến mấy năm, phải từ từ hấp thụ
Hơn nữa, xác xuất thành công thấp, có lẽ trong 100 người chỉ một người thành công cũng là không tệ rồi. Cho nên, cách này cũng là việc làm vô bổ. Cơ bản không ai dùng cách này. Dần dà bị thất truyền.
Mà phương pháp vòng công của Bảo chí thiền sư hiệu quả cũng không phải tệ, chỉ có điều, cũng tương đối nguy hiểm. Vừa rồi Diệp Phàm dùng ngón cái chặt đứt mà Tư Mã Thanh nhặt được chính là đã kích động chuyển tiếp vòng công.
Nếu Diệp Phàm không dùng nội tức, vậy cũng không thể xảy ra vòng công. Bởi vì, sau đó Diệp Phàm còn dùng nội tức ôm lấy bộ xương mới xảy ra vòng công.
Tuy nhiên, nội tức của Bảo chí thiền sư dữ dội tinh thâm làm sao Diệp Phàm có khả năng hấp thụ, cho nên đã xảy ra việc tê dại như điện giật. May mắn có nước lạnh nếu không, Hàn Đàm này chính là chỗ mà Diệp Phàm nổ tung xác.
Đương nhiên, Bảo chí thiền sư cũng đoán chắc ra điều này mới viên tịch ở chỗ Hàn Đàm.
Diệp Phàm cũng hiểu ngay tại sao bụng mình lại trướng to lên như vậy, nguyên nhân là nội tức của Bảo chí thiền sư đã tập trung hết vào đó.
Chỉ có trải qua vòng công, luyện công lâu dài, thời gian qua, hóa nội khí của Bảo chí thiền sư khắp toàn thân mới có thể làm cho cái bụng trở nên bình thường. Còn bao nhiêu năm sau mới hấp thụ hoàn toàn nội tức của Bảo chí, tiêu trừ cái bụng trướng thì Diệp Phàm nhất thời cũng chưa biết.
Nếu không tuổi còn trẻ mà cứ vác cái bụng trướng như vậy thực sự khó coi.
Chỉ có điều, cũng không biết khi nào mới có thể rải hết nội khí của Bảo chí khắp toàn thân. Việc này chỉ có thể dựa vào tự mình luyện công mới được.
Sau khi xem xong, Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc cung kính trong nước hướng về phía Bảo chí thiền sư lạy ba cái. Đang định chuyển khung xương lên bờ an táng.
Tuy nhiên, việc lạ đã xảy ra, đột nhiên một dòng nước màu trắng đục dâng lên. Sau khi dòng nước màu trắng này tan hết, Diệp Phàm kinh hãi phát hiện, khung xương của Bảo chí thiền sư đã tiêu tan toàn bộ, thành những hạt cát nhỏ rơi trong nước.
Lúc này chân mà khung xương Bảo chí thiền sư đứng lộ ra mấy chữ viết. Diệp Phàm xem xong cuối cùng hiểu rõ.
Bởi vì lúc trước có nội tức trống, băng bọc bên ngoài, khung xương Bảo chí có thể lưu giữ tốt.
Hiện không có nội tức, khung xương liền mất lực chống đỡ. Hơn một ngàn năm qua đi, tất nhiên là tan hết. Hơn nữa, Bảo chí cũng nói, ông ấy thích Hàn Đàm này, cũng không cần tìm nơi viên tịch mới.
Chỉ có điều, Bảo chí hi vọng người hữu duyên có được nội tức của ông ta có thể quan tâm đến đứa bé Chu Đình mà ông ta nhặt được. Sau này, Bảo chí còn tặng một bộ chưởng pháp là thiết thủ!
Theo Bảo chí thiền sư giới thiệu thì người luyện được bộ chưởng pháp này. Sau khi luyện xong bàn tay cứng như sắt. Ngoài ra, khi nội tức đủ hùng mạnh là lúc có thể không dùng chưởng lực mà chưởng lực đều là do nội tức hình thành, cứng rắn cũng như sắt. Cho nên, gọi là Thiết thủ.
Tuy nhiên, Bảo chí thiền sư sống cách xa hiện tại đã một ngàn sáu trăm năm. Đi đâu mà tìm Chu Đình mà người này nhặt được vứt bỏ?
Trong lòng Diệp Phàm thở dài một tiếng, yên lặng ghi nhớ Thiết thủ và vòng công. Sau đó giơ tay phá đi những chữ viết nổi trên Hàn Đàm.
Sau khi trở lại biệt thự Hồng Diệp, Kiều Viên Viên nhìn thấy cái bụng trướng của Diệp Phàm cười thiếu chút nữa gãy lưng. Diệp Phàm chỉ có thể kêu xui thầm trong lòng, ngày mai đi làm không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn theo.
Quả nhiên, ngày hôm sau đi làm, hễ ai gặp Diệp Phàm đều nhìn trộm Diệp Phàm vài lần, hắn đành phải kiên trì giả ngu.
Ngay cả Khâu Hoa nhìn Diệp Phàm cũng không nhịn được, ân cần hỏi han:
- Tiểu Diệp, bụng sao lại đột nhiên phồng lên như thế? Có phải là bị bệnh không? Nếu bị bệnh có thể nghỉ ngơi.
- Vâng, có chút bệnh, bác sĩs nói sau một thời gian sẽ khỏi, tuy nhiên không ảnh hưởng đến công việc bình thường.
Diệp Phàm nói, rõ ràng là giả bệnh.
- Ừ.
Chủ nhiệm Khâu Hoa cũng gật đầu không nghi ngờ cái gì.
Lúc này, thư ký Liễu Đinh vội vàng đến, thấy Chủ nhiệm Khâu Hoa đang nói chuyện với Diệp Phàm anh ta cung kính chào Chủ nhiệm Khâu Hoa.
- Chuyện gì?
Diệp Phàm cũng không để ý hỏi.
- Tổ đôn đốc Giang Đô đã xảy ra chuyện. Vừa rồi mới nhận được điện thoại của Phó Chủ nhiệm Vu, nói là không gọi điện thoại cho anh được.
Thư ký Liễu nói.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, cầm điện thoại lên mới thấy là điện thoại đang tắt vội vàng mở điện thoại hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Dương Hùng và Trần Cảnh đã bị bắt lại.
Thư ký nói.
- Thành viên tổ đôn đốc, sao lại bị bắt?
Diệp Phàm khá kinh ngạc, không ngờ đi kiểm tra cuối cùng lại kiểm tra mình bị bắt. Chuyện này quả thực làm thiên hạ chê cười.
- Tình hình cụ thể Chủ nhiệm Vu chưa nói, chỉ hi vọng anh có thể đi xuống đó một chuyến giải quyết việc này. Nếu không còn đâu là thể diện.
Thư ký Liễu nói.
- Chủ nhiệm Điền không phải là người phụ trách tổ đôn đốc Giang Đô sao?
Diệp Phàm hừ nói, tất nhiên là nói đến Phó trưởng ban thư ký Chính phủ Điền Lâm.
- Chủ nhiệm Điền đang bị bệnh, trên giường bệnh ông ấy có gọi điện thoại cho lãnh đạo tỉnh Giang Đô. Lãnh đạo có liên quan của tỉnh Giang Đo có nói là lập tức cử người xuống điều tra. Chỉ có điều, cấp dưới nói nhân chứng vật chứng đều có đủ, không có cách nào.
Thư ký Liễu nói.
- Bệnh thật đúng lúc.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Ha ha, Chủ nhiệm Diệp đi xuống đó một chuyến đi, không chừng thầy thuốc cậu có thể chữa được bệnh của Chủ nhiệm Điền.
Lúc này Chủ nhiệm Khâu Hoa không ngờ thản nhiên cười vỗ vỗ vai Diệp Phàm rồi bỏ đi. Diệp Phàm thoáng nghĩ, Chủ nhiệm Khâu Hoa nói những câu này đầy ẩn ý.