- Đạo Kỳ, sao lại thế này, anh không nói phải không? Diệp Phàm ngồi trên ghế Đường Thành mang tới rồi hỏi.
- Hừ! Đạo Kỳ quyết tâm không nói.
- Diệp tiên sinh, biệt thự của Đạo Kỳ cũng có vườn hoa, hồ nước. Bên trong còn nuôi một người tình, còn sinh hai đứa con trai. Lúc này, trong đó có một hòa thượng áo vàng vì muốn lập công, há mồm nói.
- Sao, cũng biết hưởng thụ đấy nhỉ, lại còn có người tình, còn có biệt thự xe hơi.
Anh phóng khoáng hơn so với tôi. Bình thường ra vẻ một cao tăng đạo mạo của Mộc tháp tự. Rút cuộc, cũng chỉ là đạo danh khốn nạn.
Anh còn khốn nạn hơn cả thăng khốn nạn. Đường Thành tức giận đang muốn tiến lên đá một cước, tuy nhiên, Diệp Phàm khoát tay áo, Đường Thành không chịu mãi mới thu chân về.
- Thế nào, chúng ta đi dạo một vòng quanh hoa viên đi. Sau khi trở về tin rằng sẽ có trò hay để xem. Diệp Phàm hướng về phía Đạo Kỳ cười nói.
- Đời này tôi đã xong rồi, tôi còn quan tâm cái gì? Tùy anh thôi. Tuy nhiên, anh muốn biết được điều bí mật, cả đời này đừng mơ tưởng nhé. Đạo Kỳ hừ nói, bộ dạng như lợn chết không sợ nước sôi.
- Kéo chuông đi, tôi muốn chính mình khiêu khai. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
Xa Thiên giơ chuông lên, Diệp Phàm đang muốn vạch trần hoàng phù khi Đạo Kỳ nói. - Anh có thể thử khiêu khiêu, bên trong cái hòm đen này có trữ nội khí. Nếu làm càn, hậu quả, anh tự ngẫm lại.
Diệp Phàm không dám di chuyển, nhìn Xa Thiên nói: - Đưa Đạo Kỳ đến hoa viên trước đi, chúng ta nhìn con anh ta một chút.
Đạo Kỳ không lên tiếng.
Diệp Phàm bảo Đường Thành ở đây theo dõi, cùng Xa Thiên cùng Đạo Kỳ và Hoàng y hòa thượng lặng lẽ đi thẳng đến hoa viên.
Hoàng y hòa thượng chỉ điểm, cuối cùng cũng tìm được biệt thự người tình của Đạo Kỳ.
Sau khi bấm chuông cửa có người đi ra, tuy nhiên người đó đi ra khiến cho vẻ mặt Hoàng y hòa thượng hơi kỳ lạ.
- Các ông tìm ai? Một người phụ nữ trung niên hỏi.
- Hạnh Hoa? Hoàng y hòa thượng hỏi, bởi vì. Người tình của Đạo Kỳ gọi là Ôn Hạnh Hoa.
- Ừ, cô ý sớm đi rồi. Người phụ nữ nói.
- Đi rồi, làm sao có thể như vậy được, nơi này là nhà của cô ấy cơ mà? Tất cả đều là của cô ấy. Đạo Kỳ quát to nói, bộ dạng của anh ta, khiến cho người phụ nữ trung niên sợ hãi.
- Trước kia ngôi nhà này là của cô ấy, tuy nhiên, cô ấy bán cho tôi rồi. Người phụ nữ trung niên nói. Diệp Phàm yêu cầu bà ta đưa bìa đỏ ra để chứng minh, người phụ nữ đều lấy ra được.
- Ôn Hạnh Hoa dọn đi đâu vậy? Diệp Phàm móc ra thẻ công an.
- Tôi cũng không biết được, nghe nói là đi ra nước ngoài. Rốt cuộc là đi đâu tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, nghe nói cô ấy đi theo chồng của mình, thật sự là hâm mộ cô ấy, được chồng đưa cả mình và con ra nước ngoài. Mấy hôm trước khi lo liệu giấy tờ chuyển nhượng đất ông chồng đều ở bên. Trông rất tuấn tú. Nghe nói còn nhỏ hơn Ôn Hạnh Hoa vài tuổi. Người phụ nữ trung niên nói.
- Ôn Hạnh Hoa, cô là một con đàn bà khốn nạn! Đạo Kỳ đau đớn kêu lên.
- Ha ha, thế nào, đây là cái giá phải trả cho bồ nhí. Người ta nhếch mông chạy theo người khác, khả năng tất cả số tiền này đều là do Đạo Kỳ của chúng ta vất vả kiếm được. Để kiếm được những đồng tiền này ngay cả việc giết người Đạo Kỳ cũng làm. Kết quả thế nào chứ? Bây giờ thì kêu thảm thiết Xa Thiên đứng bên cạnh châm chọc nói.
- Diệp tiên sinh, chỉ cần anh đưa được Ôn Hạnh Hoa trở về, tôi sẽ cho anh biết được bí mật. Bằng không, anh có giết chết tôi cũng vô dụng. Dù sao tôi cũng đang muốn chết, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trên mặt Đạo Kỳ lộ vẻ dữ tợn cùng nham hiểm.
- Được rồi. Diệp Phàm gật đầu nói. Sau đó đi tới Mộc tháp tự, kêu Hoàng y hòa thượng goi một người đến canh giữ ở ngoài cửa..
Mặt khác Lão hòa thượng gọi một hòa thượng bình thường đến giao việc, nói là việc cúng bái hành lễ phải làm nửa tháng, không cho người được vào Sau đó, giao cho Đường Thành gọi người tới tiếp thu một chút.
Bên này lại bảo Trương Hùng lập tức điều tra tung tích của Ôn Hạnh Hoa.
Làm xong mọi việc là đã đêm khuya, Diệp Phàm mang theo Ngô Tuấn, Xa Thiên, cùng với Tuyết Lý Hồng đi xuống núi.
Đi vào nhà khách Hồ Thiên để nghỉ ngơi.
Thuê một phòng lớn, Ngô Tuấn và Xa Thiên ở một gian, còn gian kế tiếp. Diệp Phàm muốn đêm nay Tuyết Lý Hồng sẽ lộ ra chân tướng. Bằng không, cả ngày phải mang theo một trái bom bên mình cũng không có tiện.
- Diệp Diệp tổng, tôi ngủ ở đâu? Tuyết Lý Hồng hỏi, còn kéo kéo tay Diệp Phàm.
- Điêu nay con phai noi sao? Hiên tai cô la ngươi cua Diêp tông. Đương nhiên phai ngu cung vơi Tông giam đôc Diêp co phai không. Ngô Tuân cươi noi.
- Như vây sao đươc? Ve măt cua Tuyêt Ly Hông hơi đo. Hanh đông nay đung thât la không tôi.
- Như thê lam sao đươc chư? Tông giam đôc Diêp đa co vơ va con nho. Hôm nay se cho cô biêt. Cai vi tri đây cô cung không cân phai nghĩ đến. Hiêu vi tri cua minh sao? Xa Thiên hư lanh noi.
- Tôi đa sơm đoan đươc rôi, ngươi như Tông giam đôc Diêp không thê bây giơ vân chưa co vơ. Cho nên. Tôi cung không nghi se la vơ cua Tông giam đôc Diêp.
Nhưng ma, chung ta mơi biêt nhau co môt ngay, co phai la hơi vôi vang môt chut. Hay la đê tìm hiêu thêm môt thơi gian ngăn nưa co đươc không Tông giam đôc Diêp? Tuyêt Ly Hông nung nui như môt cô gai mơ mông chuyên tinh yêu.
- Tôi đâu co mấy thơi gian cung cô, trươc hêt buôi tôi cô tiêp cân môt chut la đươc. Tôi la ngươi hiêu biêt, môt buôi tôi, vây la đu rôi. Diêp Pham cươi, keo Tuyêt Ly Hông vao năm cung.
- Ha ha, co tro hay đê xem rôi. Ngô Tuân nhun vai.
- Tôi canh giư ơ bên ngoai, đê phong Tuyêt Hông co thê nen lut lam chuyên xâu. Xa Thiên noi xong đi ra ngoai. Con Ngô Tuân thi đưng ơ đai sanh canh phong.
- Diêp tông, không thê đươc? Tuyêt Ly Hông đo măt đi vao phong ngu, Diêp Pham liên đong sâm cưa lai.
Bây giơ cô tăm trươc hay la tôi tăm trươc, hay la chung ta cung nhau tăm? Đa lâu không chơi tro uyên ương cốc rồi, lam thê nao đê chung ta chơi đua đây? Diêp Pham cươi noi, luc nay săc măt cua thăng nhai giông như môt tên hao săc.
- Anh tăm trươc đi, tôi không co thoi quen tăm hai ngươi. Tuyêt Ly Hông kiên quyêt lăc đâu.
- Tôi trươc thi tôi trươc, bao bôi, đê xem tôi se trưng tri cô như thê nao.
Diêp Pham vưa đi vao nha vê sinh vưa cươi môt cach bi ôi.
Tiêng nươc vang lên, nươc xa khăp cơ thê, con dơi cua hăn vân đang hương ra bên ngoai chăm chu nhin Tuyêt Ly Hông.
Thây Diêp Pham đi vao, ve măt nhât thơi ưng đo cua Tuyêt Ly Hông bông dưng tran ngâp sat khi.
- Con muôn chơi đua vơi ban cô nương, muôn chơi đua vơi ban cô nương tât ca đêu phai đên hiêp hôi nhưng ngươi tan phê. Tuyêt Ly Hông cươi lanh môt tiêng. Băt đâu lôt xac.
Diêp Pham đang rât chơ đơi, đôi măt nho cua con dơi cung trưng lên thanh chuông đông, suy nghi hay la Tuyêt Ly Hông đêu la chơi đua trươc, sau đo se thu tiêu hoăc đanh cho tan phê.
Tuy nhiên, Diêp Pham co chut buôn bưc. Tuyêt Ly Hông chi cơi ao khoac, sau đo măc lên ngươi chiêc ao ngu đươc treo trong tu quân ao.
Tuy nhiên, tuy noi bô ngưc cua Tuyêt Ly Hông không to băng 34b, nhưng tuyêt đôi răn chăc.
Bơi vi, hai cai đâu đêu cao. Nhin ngoai hinh Diêp Pham co thê khăng đinh, Tuyêt Ly Hông la môt cô gai, hơn nưa, phong chưng không chơi đua nhiêu vơi đan ông.
Hay la sơ chô đo? Nhât thơi trong long Diêp Pham suy nghi, cac mach mau dương như đêu hưng phân lên.
Viêc nay, la điêu binh thương cua con ngươi. Tuy noi Diêp Pham cung không phai la muôn chơi đua Tuyêt Ly Hông, nhưng đan ông, trong suy nghĩ luôn nghĩ đến việc này.
Không nghĩ đến việc này còn có thể gọi là đàn ông sao?
Diệp Phàm chưa bao giờ nói mình là chính nhân quân tử, có cơ hội thoải mái một chút liền thoải mái một chút, hà cớ gì mình phải nghiêm túc giống như thầy đồ.
Bởi vì vội vã muốn nhìn thấy Tuyết Lý Hồng, Diệp Phàm nhanh chóng khoác khăn tắm đi ra.
Tuyết Lý Hồng xấu hổ đi vào, tiếng nước chảy rào rào. Diệp Phàm cực kỳ muốn mở rộng tầm mắt.
Tuy nhiên, cuối cùng vẫn kiềm chế được cảm xúc, không cho con dơi phóng xuất ra khỏi thái dương.
Muốn nhìn gì con dơi chính là phương tiện thuận lợi, trừ khi gặp gỡ phải cao thủ, còn người bình thường không thể cảm giác được sự tồn tại của con dơi của Diệp Phàm.
Tuyết Lý Hồng đang tắm, tắm mất nửa giờ, Diệp Phàm nằm chờ ở trên giường thật sự cảm thấy nhàm chán. Hơn nữa, tiếng nước chảy ào ào cũng hấp dẫn ánh mắt của người.
- Hừ, thân hình của cô ấy còn không có đẹp bằng của ta, anh cấp bách gì chứ? Lúc này, tự nhiên trong không trung nghe thấy tiếng Mỹ nhân ngư có vẻ có chút dấm chua.
- Cô Cô đi vào kiểu gì?
Diệp Phàm dùng âm nhập mật hỏi. Trong lòng thằng này có chút kinh ngạc.
- Nhìn qua thì sao, tôi cũng chẳng muốn nhìn mấy thứ đó? Cái kia lại không lớn, so với tôi còn nhỏ hơn. Nghe nói đàn ông đều thích người có vòng 1 lớn, của tôi tuyệt đối to hơn so với cô ta. Môi của Mỹ nhân ngữ đặt sát vào bên tai Diệp Phàm thầm thì nói.
Thằng nhãi này có thể cảm giác được hơi khí của Mỹ nhân ngư đánh vào màng nhĩ của mình.
- Việc này, ha hả, không phải là anh hái hoa, chẳng qua là muốn thưởng thức có phải hay không. Cô xem có phải tôi đi rình không? Diệp Phàm cười nói.
- Trời mời biết được anh đã tiến vào nhìn chưa, đừng có gạt tôi, anh có con dơi. Chính tôi cũng không nhìn thấy. Mỹ nhân ngư quệt mồm nói.
Diệp Phàm đau nửa đầu, thiếu chút nữa phun máu mà chết.
Bởi vì, lúc này tự nhiên mỹ nhân ngư cầm áo khoác biến mất. Thân thể dịu dàng kia liền nghiêng người nằm cạnh bên người Diệp Phàm.
Bộ ngực chạm vào lưng khiến cho Diệp Phàm nghĩ đến đại sư Tam Hóa. Lúc trước dùng nguyệt âm chi lộ ngàn năm ngưng tụ thành thân thể của Mỹ nhân ngư có vòng một siêu to.
Giống như hai quả bóng cao su đặt ở phía trước, mà bóng cao su này có vẻ rất nhọn, cũng treo ngược giống như hồ lô. Đây là loại thiên nhiên tinh khiết, mà không phải là kết quả của nâng ngực.
Diệp Phàm liếc mắt nhanh một cái xuống phía dưới nói: - Mau mặc quần áo vào, đừng gây phiền phức. Tôi muốn thu phục cô gái này.
Bởi vì, phía dưới như là động Bạch Hổ. Phỏng chừng không có một chút lông mao nào mọc lên, cho nên, trừ trên đầu của mỹ nhân nhân có vài ngọn tóc dài, còn những chỗ khác đều bóng loáng như ngọc.
- Hừ, mặc thì mặc! Mỹ nhân ngư hừ một tiếng, thoáng cái đã mặc xong quần áo, - Sau này anh có muốn nhìn tôi cũng sẽ không cho anh nhìn, cho người biết.
Lúc này, Tuyết Lý Hồng đi ra.
Khăn tắm choàng lên thân thể thon dài, khăn tắm vừa che đến ngọn núi thần bí, lộ ra một kênh rạch thật sâu khiến cho người ta ngàn vạn lần thèm muốn.
Cô gái đi về phía Diệp Phàm rồi hơi hơi xoay người, ngực tròn lúc ẩn lúc hiện, vẻ mặt cười thản nhiên, khiến người khác mê mẩn.