Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cười nói tiếp:

- Tuy nhiên, nguyên nhân nào có thể giúp cho huyện ta nhận được thành tích đáng mừng thế này, tôi nghĩ nhất định trong lòng mọi người đã có đáp số rồi.

Phòng thống kê huyện có một lão đã nói rồi, huyện chúng ta có thể có được thành tích như vậy, tám phần đều là do tốc độ phát triển cao của nhóm đầu tàu Khu kinh tế Lâm Tuyền đem lại.

Nếu tách Khu kinh tế Lâm Tuyền ra, toàn bộ các địa phương khác trong tỉnh chúng ta, tác động tăng trưởng kinh tế chẳng qua cũng chỉ chiếm gần hai phần. Tại sao Khu kinh tế Lâm Tuyền lại có thể đạt được chiến tích đáng kiêu ngạo như vậy?

Nói đến đây Phí Mặc nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn mọi người một cách thâm ý, thấy tất cả mọi người đều chứa sự lo lắng, trong lòng họ cũng hiểu rõ con cáo già này đang làm bộ, lập tức thản nhiên cười, nói:

- Còn không phải là do bộ máy của Khu kinh tế Lâm Tuyền giỏi sao, hơn nữa đồng chí Diệp Phàm của Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc chắn mọi người càng không xa lạ gì rồi.

Trên tờ báo của tỉnh được xưng tụng là nhân tài “Chủ tịch thị trấn trăm triệu”, hơn nữa khi cậu ấy đến trường Đảng tỉnh ủy huấn luyện còn được Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tống Sơ Kiệt đích thân điểm tướng.

Hai chữ “nhân tài” này đương nhiên là tôi không nói lung tung rồi, sao Phí Mặc tôi lại gọi cậu ấy là nhân tài, cái này tôi nghĩ chắc chắn các vị trong lòng tất cả các Ủy viên thường vụ đang ngồi đây đều có can xưng.

Bài hát trong “Tể tướng Lưu gù” rất hay —— giữa trời đất có can xưng, xưng lũ kia chính là thứ dân. Cái này, tôi cũng không dông dài nữa.

Cho nên, đây cũng là lý do tôi đề cử đồng chí Diệp Phàm vào Hội nghị thường vụ huyện ủy. Nếu, một đồng chí có thể làm được thành tích lớn như vậy mà không được vào Hội nghị thường vụ, thế thì sau này các đồng chí ấy sẽ đau khổ thấu xương sao.

Họ sẽ cho rằng Đảng chúng ta chọn người đảm nhiệm nhưng không coi trọng mức năng lượng, đức có thể siêng tích, đức là một thứ thuộc về phương diện biểu hiện tư tưởng chính trị, biểu hiện của đồng chí Diệp Phàm chúng ta không cần phải nói rồi.

Có thể tích như vậy thì tôi nghĩ chuyện ngồi vào Hội nghị thường vụ đã rõ như ban ngày, tôi cũng không muốn dông dài nữa. Tiếp theo là đồng chí Tiếu Y Lâm…

Phí Mặc đề cử hai người, kịch diễn mạnh nhất là Diệp Phàm, còn người kia là Phó chủ tịch huyện Tiếu Y Lâm của Tiếu gia. Hơn nữa nên để đồng chí này là nữ đề từ đó thể hiện được nhà nước hiện nay đang thúc đẩy đề bạt những cán bộ nữ gì đó.

Nhưng, khi Phí Mặc nhắc đến Tiếu Y Lâm thì toàn bộ ánh mắt của đám người Cổ Bảo Toàn đều liếc nhìn một cái, trong lòng lẩm bẩm, không ngờ lại có lúc Phí gia liên minh với Tiếu gia. Đây là một phát hiện quan trọng, ắt hẳn sau này vận mệnh của Hội nghị thường vụ Huyện ủy sẽ phát sinh một số thay đổi nhỏ.

Phí gia cùng với Tiếu gia liên minh có thể được coi là một chuyện quan trọng, Tiếu Thuân Thần là Phó chủ tịch thường trực huyện, hơn nữa còn có Tiếu gia đứng sau lưng.

Lực lượng của tổ hợp này chắc chắn sẽ mạnh hơn hợp tác của Phí Mặc và Chu Trường Hà trước đây, cũng không thể không khiến cho Cổ Bảo Toàn có cảm giác ám muội.

Tiếu Thuân Thần là Phó chủ tịch thường trực huyện, ngoại trừ bốn người là Phó Bí thư, Bí thư Cổ Bảo Toàn, Phí Mặc, Vệ Sở Tịnh, Ngọc Nhã Chi thì ông ta đứng ở vị trí thứ năm, đang cân bằng thì lại đến ông ta phát biểu rồi.

Tiếp lời Phí Mặc, Tiếu Thuân Thần nói:

- Ờ, vừa rồi đồng chí Phí Mặc đã nói về năng lực của đồng chí Diệp Phàm rồi, tôi cũng không dông dài thêm nữa, cái này mọi người đều đã thấy được rồi.

Hiện tại Mạng lưới giao thông Lâm Tuyền gần kết thúc, từng con đường đều được mở rộng mười hai mét, con đường của xã, thị trấn mà không kém gì của tỉnh, đừng nói đây là sợi dây phong cảnh sáng lệ của Ngư Dương chúng ta.

Làm người ta phải thán phục, mà đem so sánh với thành phố Mặc Hương và những huyện bên cạnh, cũng là một chiến tích khó có thể vượt qua rồi.

Đương nhiên, đây là chỉ một thế hệ thanh niên. Hơn nữa, một công trình lớn như vậy mà cũng làm được, Khu kinh tế Lâm Tuyền bất quá chỉ nợ bên ngoài dưới mấy triệu.

Mà, mạng lưới giao thông đã làm được, khu công nghiệp ghềnh Quỷ Anh cũng đã được xúc tiến. Đây được coi là ngọn nguồn kinh tế, là sự điều động có lợi cao độ cho sự phát triển kinh tế mỗi vùng. Công của Diệp Phàm, chúng ta không thể xóa nhòa được. Cho nên, tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Phí Mặc.

Đồng chí Tiếu Y Lâm dù là một đồng chí nữ, cô từ thành phố phân xuống. Quản lý mảng công nghiệp của huyện ta.



Tất cả mọi người đều biết, Ngư Dương chúng ta là một huyện nông nghiệp lớn, dân đông cơ sở mỏng, người nông dân đều dựa vào núi, trên đồng ruộng trồng vài loại lúa, đào chút khoai lang qua ngày.

Ngư Dương chúng ta là huyện nông nghiệp lớn, không sai, nhưng lại là một huyện nông nghiệp kém, tại sao? Nghe nói có thôn người dân ngay cả cơm cũng ăn không đủ no.

Mà nền móng công nghiệp lại yếu kém, trên căn bản là chẳng có nhà máy công nghiệp nào ra hồn cả. Từ khi đồng chí Tiếu Y Lâm nhậm chức, nhờ các mối quan hệ của cô trên thành phố, tầng tầng đẩy mạnh, kiếm tiền, kiếm đồ, kiếm hạng mục.

Do đó kinh tế huyện ta năm nay có thể tăng tốc, tốc độ tăng trưởng nhanh của mảng công nghiệp không thể không..

Vở kịch của Tiếu Thuân Thần đương nhiên là đặt vào em họ Tiếu Y Lâm của mình rồi, cứ đề cử người mà không cần kỵ húy người thân của mình, dương dương tự đắc khen nhiều đến nỗi nước miếng tung bay, suýt chút nữa là biến Tiếu Y Lâm thành cứu thế tổ hạ phàm, thành một nữ thần rồi. Những Ủy viên thường vụ khác nghe vậy đều bấm bụng cười, ai cũng sắp phát ói rồi.

- Đồng chí Diệp Phàm tuy nói có một chút thành tích, nhưng tuổi còn quá nhỏ, hiện nay mới hai mươi tuổi. Nếu Ngư Dương chúng ta đề cử cậu ấy vào Đảng ủy, sợ là sẽ khiến một số lãnh đạo trên thành phố nhìn vào, có vẻ xem chuyện chọn nhân tài quốc gia như trò đùa rồi.

Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Vương Xương Nhiên điều từ thành phố xuống nghe nói là còn giúp được Cổ Bảo Toàn một chuyện lớn.

Cho nên, ông ta cũng quyết tâm ủng hộ Cổ Bảo Toàn. Bất chấp đắc tội với Diệp Phàm, hơn nữa bản thân sau này cũng đi thành phố, dù cho Diệp Phàm có muốn ghi hận thì cũng chẳng quản được mình rồi. Huống chi lần này mình đi còn tăng lên một cấp bậc nhỏ.

- Ông Vương nói vậy không sai, một tên nhóc con miệng còn hôi sữa, để cho hắn vào Đảng, đó không phải là để cho thiên hạ người ta chê cười à.

Tỉnh Nam Phúc chúng ta có tiền lệ như vậy sao? Hơn nữa vừa rồi ông Vương nói còn có điểm chưa đúng, không phải hai mươi tuổi, theo cách tính tuổi của nước ta, mới mười chín tuổi thôi.

Đương nhiên, tính thêm tuổi mụ mới hai mươi tuổi. Dù nói người này cũng có chút thủ đoạn, nhưng cũng không thể kham nổi trọng dụng.

Tính tình thì ngang bướng như trâu, thô lỗ, đã giận lên thì dù có chín ngựa kéo cũng không nổi.

Tôi nghĩ các vị đều đã từng lĩnh giáo tính tình nóng nảy của cậu ta, gay go hơn nữa là có khi căn bản không có quan niệm đại cục.

Là một Ủy viên thường vụ huyện ủy, có thể không có cái nhìn đại cục được sao? Đây là tổ chức hạt nhân của toàn huyện.

Cho nên, tôi nghĩ rằng để một nhóc con miệng còn hôi sữa vào Đảng là không ổn. Hơn nữa, cậu ấy còn trẻ, cứ để rèn luyện cho chững chạc, ổn định một chút rồi xem xét lại cũng được mà đúng không nào?

Trưởng ban Chỉ huy Quân sự Tạ Cường không ngờ dứt bỏ khuôn mặt tiếu diện hổ của ông ta, vừa nói những lời này, cả phòng đều kinh ngạc.

Mỗi người đều thầm nói, có phải là Tạ Cường tính tình vòng vo đây không. Từ một tiếu diện hổ đã chuyển thành một con hổ cắn người.

Đương nhiên, chuyện Tạ Cường có vấn đề với Diệp Phàm trong lòng mọi người đều biết rất rõ, chuyện lần trước Chủ tịch thị trấn Tạ Trụ Sơn bị đồng chí tiểu Diệp tát một cái suýt chút nữa là rụng răng cửa đã trở thành trò cười ở Ngư Dương.

Trước đó nữa, ý định ép Trang Hồng Ngọc của Tạ gia lại thất bại, cô nàng Trang Hồng Ngọc này lãnh đạo cả huyện không ai dám dùng cô, chỉ có một con nghé con Diệp Phàm dùng lại cô nàng này.

Bực hơn nữa là cả ngày cô nàng Trang Hồng Ngọc này cứ lắc lư trước mắt đứa con trai Tạ Đoan của Tạ Cường, kẻ sĩ mà có thể nhịn được chuyện đó thì không chuyện gì là không nhịn được nữa.

Đứng từ phương diện khác đúng là đã giáng cho Tạ gia Ngư Dương một cái tát vào mặt. Bằng không, giọng điệu của Tạ Cường hôm nay sẽ không cứng rắn như vậy, hơn nữa ngay cả câu “nhóc con miệng còn hôi sữa” cũng dám nói ra, ngoài ra còn chưa dứt sữa nữa chứ.

Đương nhiên, Tạ Cương hạ thấp Diệp Phàm như vậy, có chút mất phong cách quý phái. Là một Ủy viên thường vụ, anh có thể phê bình người ta làm việc không được, tác phong không được, nhưng chửi đổng như mụ đàn ba chanh chua thì hơi nhục thân.

Bởi vậy, trong lòng các Ủy viên thường vụ ngồi đây đều bật cười, chắc là Tạ Cường bị chọc cho điên rồi nên mới làm trò cười như vậy.



Thấy giọng điệu Tạ Cường tức tối như vậy, Trương Tân Huy vốn định nói vài câu giúp Diệp Phàm. Nhưng nghĩ đến việc tối qua Cổ Bảo Toàn đã thận trọng giao, theo tin tức của Bí thư Cổ thì được biết, ông ta tuyệt đối không cho phép Diệp Phàm vào Thường uỷ.

Khi Trương Tân Huy đang ca thán Diệp Phàm thảm quá, vốn tối qua định gọi báo cho Diệp Phàm, muốn lờ mờ chỉ điểm cho hắn biết một chút, nhưng điện thoại của Diệp Phàm không gọi được, gọi đến Lâm Tuyền thì cũng nói là hắn nghỉ phép rồi.

- Đúng vậy, tính khí người này dữ tợn quá, dữ tợn không sao tả được. Nhưng anh ta áp dụng tính tình này vào công việc thì lại không hợp thời.

Hiện nay anh ta đang đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, nếu để cho anh lên một cương vị cao hơn, nếu vì chuyện này mà tạo nên những tổn thất nghiêm trọng cho quốc gia thì quá muộn rồi.

Chúng ta những người hiện đang ngồi đây là để lựa chọn nhân tài quốc gia, một chút vô ý, thì ngay bản thân chúng ta cũng sẽ chịu liên lụy.

Các vị ngẫm lại đi, cậu ấy chỉ vì Ngư Dương chúng ta cống hiến chút công sức nhỏ nhưng lại đem đến cho chúng ta nhiều phiền phức như vậy.

Cho nên, với đồng chí Diệp Phàm, tôi chắc chắn không đồng ý đề cử cậu ta. Đồng chí Mâu Dũng Thị trấn Lâm Tuyền lại là một đồng chí tốt.

Năm nay chỉ tiêu kinh tế và các con số khác của Thị trấn Lâm Tuyền đều trở mình tăng trưởng, lúc nãy Trưởng ban Miêu cũng đã nói, tôi sẽ không dông dài nữa…

Ngọc Nhã Chi nói thẳng, trực tiếp thể hiện thái độ, không phải là không chống đỡ nổi, mà là cứng rắn, mạnh mẽ phản đối Diệp Phàm tiến vào Hội nghị thường vụ huyện ủy.

Đương nhiên, ân oán của Ngọc gia và Diệp Phàm chư vị ngồi đây trong lòng đều hiểu rõ.

Phí Mặc và Tiếu Thuân Thần ủng hộ, Ngọc Nhã Chi, Vương Xương Nhiên, Tạ Cường ba người phản đối, nếu không có ai đứng lên nói giúp cho đồng chí Diệp Phàm thêm vài câu, thì có lẽ Diệp Phàm không được diễn xướng rồi.

- Haha, đồng chí Diệp Phàm dù nói là hơi trẻ, tính cách thỉnh thoảng cũng hơi dữ tợn. Nhưng thanh niên mà, ai chả bốc đồng.

Nếu đồng chí Diệp Phàm à một người sóng yên biển lặng, không cầu danh lợi, nhưng tài trí quá bình thường, tôi tin, tình trạng của Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc chắn sẽ không phồn vinh như hiện nay.

Cậu ấy là một nhân tài táo bạo, dám nghĩ dám làm, nói cậu ấy là nhân tài vẫn chưa đủ.

Bỏ qua chuyện này, đem cậu ấy so sánh với các chức Phó huyện khác trong huyện, thành tích của cậu ấy tương đối vang dội.

Chúng ta không thể chỉ vì tính cách dữ tợn, thỉnh thoản thiếu cái nhìn đại cục một chút là phủ định hết tất cả. Thanh niên mà, ai mà không nòng nảy, chúng ta đều trải qua cái thời điểm đó rồi.

Hơn nữa, một thời gian sau, đẽo gọt bớt thì tính cách của cậu ấy cũng sẽ được mài nhẵn hơn không ít. Hơn nữa, vị trí của cậu ấy không giống với chúng ta, làm sao có thể yêu cầu cậu ấy có cái nhìn đại cục lớn quá được, cái này cũng hơi hà khắc quá mức rồi.


Tục ngữ không phải thường nói, bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính sao. Chờ cậu ấy ngồi ở vị trí cao hơn thì con người cũng tự nhiên sẽ mở tầm mắt rộng hơn thôi.


Người ta hiện nay quản Khu kinh tế Lâm Tuyền, cậu ấy làm sao có thể suy xét những chuyện ngoài phạm trù của Khu kinh tế Lâm Tuyền được, chẳng hạn như chuyện của xã Tây Bàn.


Còn về tuổi tác, cả tuổi mụ là 21 rồi thì cũng không phải nhỏ nữa. Hiện nay Đảng không phải là có khuynh hướng trẻ hoá cán bộ hay sao? Huống hồ là người có nhiều thành tích như vậy.


Dù có đề cử cậu ấy lên thành phố, tôi nghĩ các lãnh đạo thành phố cũng nhìn được chàng thanh niên này đã làm được gì, có thành tích rồi còn sợ lãnh đạo nói gì nữa chứ.


Không chừng lãnh đạo thành phố còn khen Ngư Dương chúng ta dám dùng người, to gan dùng người gì đó…


Đồng chí sắp rời khỏi Trưởng ban Tuyên giáo Tạ Mạo Phát mở miệng, làm cho các đồng chí khác cảm thấy dường như đang phản bác ngôn từ như núi của Ngọc Nhã Chi .


Mọi người không biết từ khi nào mà Diệp Phàm lại có giao tình với Tạ Mạo Phát, kỳ thực thì Diệp Phàm thực sự cũng chẳng có giao tình gì với Tạ Mạo Phát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK