Diệp Phàm nói khẽ, dặn dò Tề Thiên.
-Chẳng lẽ cô ấy cũng là một con hổ cái, mẹ kiếp, sao mấy ngày qua đi đâu cũng gặp hổ cái vậy, em đúng là xui xẻo. Ài…
Tề Thiên thở dài, đột nhiên nhớ tới việc chính gượng cười, nói:
-Đại ca, chuyện của em có làm được không?
-Tôi đoán có thể thành, tuy nhiên chỉ có thể vào đội dự bị, nghe nói muốn trở thành thành viên chính tông phải có thân thủ tứ đoạn mới được, lão đệ cậu phải nỗ lực. Nếu không đừng nói đại ca này không giúp cậu. Diệp Phàm nghiêm túc, nói:
-Chuyện này mấy ngày nữa có thể xác định, lão đầu tử nhà cậu có thái độ gì?
-Cha em còn có thái độ gì nữa, kiên quyết ủng hộ.
Tề Thiên cười nói.
-Ừ, chú Tề đồng ý là tốt rồi, chị Thái của cậu lúc nào đến?
Diệp Phàm cười nói.
-Cô ấy lát nữa sẽ đến, đi ăn cùng chúng ta, ngày mai chính thức ký hợp đồng.
Nụ cười của Tề Thiên thoáng cái trở nên cứng ngắc, mất tự nhiên,
làm cho Diệp Phàm lại âm thầm nghĩ ngợi:
-Lẽ nào Thái Y Tuyết thật sự rất xấu, làm cho Tề Thiên vừa nhắc đến cô ta thì vẻ mặt cay đắng
-Chuyện chuyển nhượng có lẽ không có vấn đề gì lớn, nếu như thuận lợi giải quyết xong, tôi phải tranh thủ thời gian quay về nước, chuyện bên kia đang còn nhiều lắm, không thể phân thân.
Diệp Phàm hỏi.
- Không thành vấn đề, em bảo đảm sáng sớm ngày mai có thể ký hợp đồng.
Tề Thiên cười nói.
-Tuy nhiên vẫn phải ở thêm hai ngày, tìm Tổng giám đốc của tập đoàn Bố Thăng.
Diệp Phàm nói.
-Ài…Tôi cũng đi một bước cờ hiểm, nếu như Bố Thăng không muốn nửa mặt bằng cửa hiệu thì tôi cũng chịu.
Tuy nhiên tôi tin Bố Thăng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.
-Đại ca làm việc em rất yên tâm, có lẽ không thành vấn đề.
Tề Thiên nịnh Diệp Phàm một câu.
Gần 6 giờ, cuối cùng nhân vật chính cũng đến.
Hai người một nam một nữ đẩy cánh cửa phòng bước vào, khuôn mặt có vẻ giống nhau, có lẽ là hai chị em.
Diệp Phàm ngây người ra nhìn, trong lòng thầm mắng Tề Thiên mất mặt, bởi vì dáng người của cô gái tiến vào không thể chê được, làm gì có chỗ nào giống như Dạ Xoa, rõ ràng hắn bị tiểu tử này đùa bỡn rồi.
Cô gái này có khí chất cao nhã, mái tóc búi cao, trên người mặc một chiếc váy sang trọng, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười liền để lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh xắn. Dáng người lại càng mê hồn, cặp núi đôi trước ngực tuyệt đối không thua kém Trang Hồng Ngọc, cặp mông tròn trịa, cô gái này so với Trang Hồng Ngọc đúng là đông mai thu cúc, mỗi người mỗi vẻ.
-Cô là Tổng giám đốc Thái.
Diệp Phàm mỉm cười chân thành, nhiệt tình đưa hai tay tới.
-Đúng vậy, tiên sinh chính là Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất đại lục Diệp Phàm, hoan nghênh đến Hồng Kông làm khách.
Trên mặt Thái Y Tuyết nở nụ cười, tuy nhiên Diệp Phàm cảm giác trong nụ cười đó có ẩn chứa vẻ khinh thường.
Hắn thầm nghĩ, xem ra cô gái nhà giàu cao ngạo này vẫn có ánh mắt xem thường người khác! Đương nhiên, Thái Y Tuyết che dấu tương đối tốt, nếu không phải Diệp Phàm có thuật xem tướng và đôi mắt ưng, có lẽ đã không cảm giác được .
-Trẻ tuổi nhất? Tề Thiên nói vậy sao, tôi thật sự không dám nhận. Tôi chỉ là một tiểu phó phòng mà thôi, ha ha ha…
Diệp Phàm cười ha ha, trong lòng có vẻ không vui.
-Đại ca, vị này là em trai của Tổng giám đốc Thái, Thái Kỳ, anh đừng thấy vẻ mặt yếu đuối và dáng người dễ bị gió thổi của cậu ấy mà hiểu lầm, cậu ấy giết người tuyệt đối không nao núng
Tề Thiên thốt ra một câu kinh thiên.
-Giết người.
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi lại, có chút kinh ngạc nhìn Tề Thiên, cảm thấy tiểu tử này thật không biết điều, trong tình huống này lại gắn cho người ta tội danh lung tung như vậy. Trang Hồng Ngọc ở bên cạnh lại càng có vẻ quái dị len lén quan sát Thái Kỳ, có lẽ cô ta cho Thái Kỳ là sát thủ gì đó.
-Anh Tề, anh đừng bôi nhọ em, em làm gì có lá gan như vậy?
Thái Kỳ tỏ ra khiêm nhường chẳng qua vẻ tự đắc bên trong, mọi người ở đây đều có thể cảm thấy, xem ra chuyện giết người hẳn là có chút mánh lới.
-Bôi nhọ cậu, Thái lão đệ, tôi có sao? Tháng trước không phải cậu đã giết chết một tên cường đạo, tên trộm đó trốn vào quán văn vật, cuối cùng bị bao vây muốn cùng hủy diệt với văn vật đó sao? Ha ha ha…
Tề Thiên lại vạch trần nội tình của người ta.
-Ồ! Thì ra là Thái Kỳ huynh là tinh anh của đội cảnh sát, vinh hạnh! Vinh hạnh!
Diệp Phàm tâng bốc, dù sao nịnh bợ người khác cũng không tốn tiền, chỉ tốn nước bọt mà thôi.
Trang Hồng Ngọc đứng bên cạnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, có lẽ nghe nói người này là cảnh sát không phải là sát thủ nên cũng yên lòng rồi. Xem ra cô ta xem nhiều phim Hong Kông, đều cho khắp nơi của Hồng Kông đều có hắc bang, đại ca tiểu đệ gì đó, chém người giết người như cơm bữa.
- Tinh anh của đội cảnh sát, cũng đúng, đại ca, cậu ấy là đội thần bí nhất, cao cấp nhất, hắc hắc…
Tề Thiên cười khan nói.
-Đội thần bí nhất, lẽ nào là đội Phi Hổ trong phim Hồng Kông?
Diệp Phàm bật thốt lên, thầm nghĩ: “Có lẽ chỉ là bịa đặt trong phim ảnh, trên thực tế làm gì có đội Phi Hổ?
-Đại ca lợi hại, vừa đoán liền trúng.
Tề Thiên vỗ tay.
-Thật sự có đội Phi Hổ sao?
Trang Hồng Ngọc hai mắt đột nhiên lấp lánh, nhỏ giọng hỏi,
Cô ta nhìn chằm chằm Thái Kỳ, giống như một anh hùng chính tông, xem ra cô gái này mặc dù kiêu ngạo nhưng lại có tình cảm với anh hùng rồi.
-Anh nhìn kìa anh Tề, anh dọa tiểu muội muội như thế nào, ha ha ha….
Thái Kỳ đắc ý cười trêu chọc, ánh mắt lướt qua người Trang Hồng Ngọc, có chút háo sắc, chẳng qua che dấu tương đối tốt, người bình thường không cảm giác được.
-Trang cô nương, đội Phi Hổ cũng không thần kỳ, không tà dị đồn đại trong phim ảnh đâu. Trước kia từng có báo cáo nói, Hồng Kông được các quốc gia trên thế giới ca ngợi là thành phố an toàn nhất, bất kỳ tổ chức khủng bố nào cũng không dám thành lập căn cứ ở Hồng Kông.
Tuy nhiên cảnh sát Hồng Kông vẫn sắp đặt một đơn vị bộ đội đáng sợ chống khủng bố, chính là đội Phi Hổ trong truyền thuyết.
Thành viên đội Phi Hổ thật ra đều được chọn lựa nghiêm khắc từ cảnh sát và bộ đội, nói bọn họ là tinh anh cũng không quá đáng. Bọn họ phải tiếp nhận kiểm tra trong một tuần lễ, sau khi thông qua mới có thể nhập ngũ, luyện tập trong 9 tháng, đội viên không được tiếp xúc với bên ngoài, không được tiết lộ thân phận. Nội dung luyện tập bao gồm sử dụng vũ khí, luyện thể lực, chiến đấu tay không….
Ngoài súng lục, đội Phi Hổ được trang bị các vũ khí kiểu mới nhất như súng tự động, pháo sáng, thuốc nổ, khi đội viên luyện tập yêu cầu phải biết sử dụng tất cả trang bị.
Đội Phi Hổ thường ngày không có bất kỳ nhiệm vụ nào, sau khi thông qua tập luyện 9 tháng, mỗi ngày đều ở trong doanh trại tập luyện, cảnh giới 24 giờ, ứng phó với chuyện đột nhiên xảy ra bất cứ lúc nào.
Khi Hồng Kông gặp vụ án nghiêm trọng hoặc sự kiện trọng đại, cảnh sát địa phương cũng sẽ thu xếp một đơn vị bộ đội tham dự, đề phòng cao độ.
Mỗi lần có nhân vật chính trị đến thăm Hồng Kông, đội Phi Hổ cũng sẽ cải trang thành dân thường, dùng túi du lịch chuyên chở vũ khí đến bố trí ở những nơi khách ở và đi thăm, đề phòng nghiêm mật. Đội viên của Phi Hổ lúc đó có chút giống như người bảo vệ của Trung Nam Hải ở quốc gia chúng ta, ha ha ha…
Tề Thiên thuận miệng nói ra một số bí mật của đội Phi Hổ mà người ngoài không biết được, đương nhiên, những thứ hắn nói cũng không được xem là bí mật gì, nếu không Tề Thiên cũng sẽ không nói.
Đội Phi Hổ thật ra có liên lạc chặt chẽ với Liệp Báo, hàng năm cũng sẽ đưa mấy tinh anh đến sân luyện tập Liệp Báo tiếp thu huấn lệnh chính quy. Bởi vì sang năm Hồng Kông đã thuộc về đại lục, đội Phi Hổ sẽ tiếp xúc càng lớn với nội địa.
Tuy nhiên Liệp Báo mang tính chất thuộc về quân đội, tập trung vào bảo vệ đất nước, an toàn quốc gia. Đội Phi Hổ chủ yếu trọng điểm ở phương diện an toàn dân sinh Hồng Kông.
Đương nhiên, thật ra ở Hồng Kông cũng có xây dựng một “Tổ Chính trị”, đặc biệt sưu tập tình báo chính trị, phòng bị tổ chức khủng bố xuất hiện, có điểm giống như ISI của Trung Quốc, cục CIA của Mỹ.
Ngoài ra, Hồng Kông muốn trong sạch hoá bộ máy chính trị còn có một tiểu tổ thẩm tra bí mật, chuyên môn chịu trách nhiệm thẩm tra một số tình hình tài chính và bối cảnh nhạy cảm của nhân sĩ, bao gồm thành viên nhạy cảm trong cảnh sát, kỳ thực không khác gì Ủy ban kiểm tra quốc gia của đại lục bên này.
-Không ngờ, Thái huynh còn có lai lịch lớn như vậy, lợi hại!
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
-Lợi hại cái rắm, đại ca thích nhất là làm mấy mánh khóe tâng bốc người khác, bản thân anh còn là đại lão của tổ A Đặc cần, đội Phi Hổ so với tổ A Đặc cần quốc gia chỉ có thể là một phòng trẻ em mà thôi.
Trong lòng Tề Thiên khinh bỉ mắng đại ca Diệp Phàm một phen. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn cười nói:
-Thái lão đệ còn là một tiểu đầu mục trong đội Phi Hổ.
Ngay vào lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói có vẻ càn rỡ cười to:
-Ha ha ha, Thái Kỳ, tiểu tử cậu cũng có thời gian rảnh rỗi chạy đến địa bàn của tôi à, , hôm nay nói gì cũng phải uống với cậu hai bình, hừ, không say không nghỉ, thống khoái !
-A! Là anh Đinh, nếu đã gặp mặt, bữa hôm nay có phải nên để Đinh đại công tử mời khách.
Thái Kỳ thân mật đánh một quyền tới, Đinh công tử lảo đảo lui về phía sau một bước, vuốt bả vai mình kêu lên:
-Nhẹ chút, quả đấm của cậu chả khác gì cục sắt, lão ca này chịu sao nổi.
-Vị này là?
Hai mắt Đinh công tử đột nhiên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Trang Hồng Ngọc.
-À! Tôi quên không giới thiệu. Vị này là Trang cô nương, bên cạnh vị này là Diệp Phàm tiên sinh, cấp trên của Trang cô nương, đừng thấy cậu ấy còn trẻ, người ta đường đường là một Phó Chủ tịch huyện đấy, ha ha ha.
Thái Kỳ giới thiệu, cũng không biết là khen tặng thật hay là bỡn cợt.
-Phó Chủ tịch huyện, chức to thật!
Đinh công tử khinh thường liếc nhìn Diệp Phà, trên mặt đầy vẻ xem thường đồ nhà quê.
Tuy nhiên tiểu tử này trong nháy mắt đã biến đổi sắc mặt, cười nói với Trang Hồng Ngọc đứng bên cạnh Diệp Phàm:
-Trang cô nương, hoan nghênh đến Bảo Đức Lai đại tửu điếm làm khách, tôi tên là Đinh Xuân Thu, là thiếu gia của tửu điếm này. Đây là thẻ khách quý của tửu điếm tôi, có rảnh rỗi hoan nghênh cô quang lâm tới đây. Cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Đinh Xuân Thu cười, rút từ trong ví một chiếc thẻ khách quý bằng bạc đưa tới, đồng chí Diệp Phàm, người ta tự nhiên không nhìn thấy.
Diệp Phàm mỉm cười không nói, thầm nghĩ:
“Mẹ kiếp, còn tên là Đinh Xuân Thu, lẽ nào thật sự là ‘Tinh tú lão quái’ trong Thiên Long Bát Bộ đích chuyển thế sao?”
-Thật xin lỗi Đinh tiên sinh, cám ơn hảo ý của anh, tôi không thể nhận thứ này được.
Trang Hồng Ngọc cũng không bị mê hoặc, khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu, lịch sự từ chối.