- Hội nghị thường vụ là không nhất thiết, có thể nói sau cũng được. Anh nghĩ xem, hiện tại ai là người muốn gọi Diệp Phàm lên hội nghị thường vụ nhất nào?
Y Cao Vân nói:
- Đương nhiên là Vi Lý Quốc, anh ta đương nhiên muốn chúng ta gọi Diệp Phàm đến. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu, vì sao Vi Lý Quốc lại tích cực như vậy. Theo như bệnh tình của anh ta mà nói, không thể trở lại cương vị công tác.
Đới Trung Cường thắc mắc.
- Hừ!
Y Cao Vân hừ lạnh một tiếng không đáp, nhưng mặt mũi trông rất khó coi. Lan Lập Quyền đang ngồi đối diện với Đới Trung Cường cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt.Ý tứ rõ ràng là bảo anh ta đừng có hỏi han gì nữa.
Ngày đầu tiên đi làm, Diệp Phàm việc gì cũng không làm. Cũng không tham gia cuộc họp của ủy ban nhân dân thành phố, cũng không thèm đến cơ quan. Mà tự nhốt mình trong phòng làm việc bận bịu với việc gì đó.
Diệp Phàm đang làm gì?
Tự nhiên, trước mặt hắn lại có một số tài liệu về Đông Cống, hắn đang tìm kiếm một cơ hội. Chủ tịch tỉnh Chúc giao nhiệm vụ phải kiếm được 600 triệu từ 60 triệu, số tiền này cũng không dễ kiếm. Tuy nhiên chủ tịch cũng không hạn chế về thời gian.
Tuy nhiên nếu như có thể kiếm được số tiền này càng sớm, vô hình trung sẽ được chủ tịch tán thưởng.
Bởi vì, chủ tịch tỉnh là một người mẫn cán, ông ta thực lòng muốn xây dựng một đội ngũ cán bộ tốt. Diệp Phàm cũng có chút động lòng, cũng muốn hợp sức với ông đưa Đông Cống đi lên.
Đương nhiên, cũng phải chứng minh cho đồng nghiệp thấy, Diệp Phàm này là một miếng vàng, ở bất cứ nơi đâu cũng có thể tỏa sáng.
Tuy nhiên, chỉ trong thời gian ngắn mà biến 60 triệu thành 600 triệu, thì quả là đã làm khó cho lão Diệp. Đương nhiên, chủ tịch tỉnh cũng hiểu được là chuyện này rất khó, cho nên mới không định rõ về thời gian phải hoàn thành. Đây cũng chính là một trong những lý do mà Diệp Phàm dám nhận nhiệm vụ này. Nói không chừng, chủ tịch Chúc đã cho Diệp Phàm một cơ hội mới.
Buổi tối, Diệp Phàm gọi Lam Tồn Quân và Vương Triều đến. Trước mắt, ở Đông Cống này, đây là hai người đáng tin nhất.
Đương nhiên, đêm khuya lão Diệp muốn đi ra ngoài thì phải trèo qua cửa sổ.
Địa điểm là do Vương Triều tìm, Cổ Hàn Tự của Đông Cống là một nơi tương đối hẻo lánh, thật thích hợp để cho ba người tụ họp.
- Trong thời gian ngắn phải biến 60 triệu thành 600 triệu, chuyện này làm sao có thể, trừ phi anh Diệp đi cướp ngân hàng?
Nghe xong kế hoạch của Diệp Phàm, Vương Triều nghẹn họng trố mắt nhìn.
Diệp Phàm hiểu được vẻ mặt của Vương Triều lúc này, thản nhiên cười nói:
- Việc chúng ta cần làm lúc này là biến những chuyện không thể thành có thể. Vì sao trong thế giới này của chúng ta lại tồn tại những ngành nghề làm ra được món lãi kếch xù, nếu như có thật, thì chúng ta cũng phải tham gia thôi.
- Vương Triều, anh Diệp nói rất có lý. Không phải là không thể, mọi chuyện đều có thể mà.
Lam Tồn Quân thản nhiên mỉm cười, sau đó nhíu mày nói:
- Anh Diệp, tôi cũng mới đến Đông Cống có vài ngày, phát hiện ra ở đây ngoài tài nguyên du lịch ra, thì những thứ khác quả thật chẳng ra sao cả.
Hơn nữa, cơ sở công nghiệp của Đông Cống thật khiến người ta lo lắng. Trên thực tế thì không có lấy một xí nghiệp lớn nào cả.
Việc này, cũng là do Đông Cống khá hẻo lánh. Tuy rằng tỉnh chúng ta giáp ranh với các nước trong liên minh các quốc gia Đông Nam Á, chúng ta đều biết điều đó.
Mười nước trong liên minh các quốc gia Đông Nam Á, mạnh nhất có thể là Singapore, là một trong bốn con rồng lớn của châu Á.
Hơn nữa Việt Nam giáp với Đông Cống chúng ta lại là một trong những nước tiếc thay là còn kém phát triển.
Cho nên, muốn thu hút đầu tư để phát triển kinh tế của Đông Cống, cũng không trông cậy được gì ở họ. Mọi người thì lại muốn chúng ta bỏ tiền túi của mình ra để phục vụ cho họ.
Biện pháp tốt nhất chính là đi ra ngoài, xây dựng nhà máy tại một nơi kém phát triển nhất tại Việt Nam chẳng hạn, có lẽ sẽ kiếm được tiền nhanh hơn.
Bởi vì, ở đó đất đai thuận tiện, giá nhân công rẻ, chính phủ cũng mong muốn có vốn đầu tư từ nước ngoài, chính sách ưu đãi tuyệt đối, cho nên chúng ta chỉ cần nhắm vào ngành nghề mà họ đang cần, mà những người khác ít đầu tư vào, chắc chắn là sẽ có thể kiếm được nhiều tiền.
Lam Tồn Quân dù sao cũng là từ bộ thương mại cử xuống, tầm nhìn của Vương Triều cũng không hề tầm thường. Đương nhiên, cách làm của mỗi người không giống nhau, cho nên không thể nói ai hơn ai kém.
- Xây dựng nhà máy thì dễ, nhưng muốn tìm một ngành mà cho món lãi kếch xù thì là một chuyện khó.
Ví dụ, Việt Nam hiện nay cũng đang dần phát triển lên, chúng ta nên xây dựng ở đó một nhà máy thép.
Đương nhiên là sẽ tốt hơn nếu như chúng ta có một nhà máy đúc thép câychứ không phải là đầu tư với quy mô lớn đến vài trăm triệu xây nhà máy với quy mô lớn.
Chúng ta sẽ không thể đầu tư nổi, hơn nữa, cũng không có nhiều khoáng sản đến vậy. Còn nếu chúng ta ngắm chuẩn mảng biên mậu.
Tiền bạc thì không vấn đề gì, nhưng điều khó khăn là làm sao trong thời gian ngắn có thể kiếm ra được số tiền lớn đó? Chúng ta không có thời gian để mà kéo dài công việc.
Diệp Phàm nói:
- Mười ngành công nghiệp đang phát triển nhất chính là công nghiệp năng lượng, dược phẩm và trị liệu, giáo dục trung tiểu học,
Quản linh cữu và mai táng, xuất bản, phẫu thuật thẩm mỹ, đường cao tốc, truyền hình cáp, bất động sản,
Trò chơi trực tuyến.
Làm mấy nghề này, sớm muộn gì cũng bị người ta đi nhanh hơn một bước, mảnh đất Đông Cống chúng ta muốn làm những nghề này cũng rất khó.
Khi Lam Tồn Quân nói đến đây thì Vương Triều ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nhìn tôi làm gì, cậu nghĩ được gì hay rồi? Nói ra đi, lúc này chúng ta không có thời gian để giấu diếm nữa đâu.
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Vương Triều.
- Anh Diệp, anh thật sự muốn kiếm số tiền đó chỉ trong một thời gian ngắn như vậy sao?
Vương Triều có chút là lạ hỏi.
- Đương nhiên rồi, cậu hỏi câu này thật là thừa.
Diệp Phàm không vừa lòng nói:
- Ha ha.
Vương Triều cười gượng, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn, nói:
- Thật ra, tôi cảm thấy, chỉ cần chúng ta sử dụng cách kiếm tiền đặc biệt thì chúng ta có thể kiếm được số tiền khiến mọi người không thể ngờ tới. Mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà chủ tịch đã giao cho, bằng không, kiếm tiền theo cách chính đáng, thì là chuyện không thể.
- Lại nói những lời thừa, chuyện này, mọi người trong thiên hạ đều biết. Kiếm tiền phi pháp đương nhiên là không tốt.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
- Vừa rồi chủ tịch thành phố cũng đã nói đến việc sản xuất đồ mỹ phẩm. Những lúc rảnh rỗi tôi cũng đã xem qua vài cuốn tạp chí có liên quan đến vấn đề này.
Theo đó thì những đồ mỹ phẩm thường là đồ nhập khẩu, một vài nhãn hàng nổi tiếng có giá cả khá đắt, một lọ kem mắt 50ml mà có giá khoảng trên một nghìn tệ.
Mà giá đồ mỹ phẩm ở HongKong thì chỉ khoảng trên dưới 600 tệ, trong khi giá cho việc nghiên cứu và chế tạo chỉ mất khoảng hai ba mươi tệ.
Mấy thứ mỹ phẩm cao cấp như kem mắt hay son môi cũng có giá là mấy trăm tệ, nước hoa thì cũng đến hơn một nghìn, giá này hầu như chỉ là tương đương với giá cho cái chai đựng nước hoa mà thôi.
Những lợi nhuận đáng kinh ngạc từ người tiêu dùng mỹ phẩm cao cấp là không hề nhỏ.
- Nghĩ xem, nếu chúng ta có thể làm ra mấy trăm bình, mấy nghìn bình, thậm chí mấy vạn bình, chẳng phải quá tốt hay sao.
Vương Triều nói:
- Nói dễ hơn làm
Lam Tồn Quân lắc đầu, nhìn Vương Triều một cái, nói:
- Vương cục trưởng, ta hãy nói về việc kinh doanh một chút, tôi có một vài ý kiến.
Người ta có thể bán một lọ kem mắt được mấy trăm mấy nghìn đồng, đó là kết quả của thời gian tích cóp lâu dài.
Một sáng chế mới phải cần đến cả chục năm, thậm chí mấy chục năm mới được công chúng đón nhận.
Sáng chế của cậu đưa ra mọi người không dám dùng, thì cậu kiếm tiền nỗi gì? Đó là lợi ích của các nhãn hàng, nếu như mang đấu giá một nhãn hàng lớn chắc cũng phải có giá tới vài tỷ.
Vì sao các sản phẩm của chúng ta lại có nhiều hàng giả, cho dù chúng ta có đủ năng lực để sản xuất ra chúng.
Đó là vì họ cho ta nhãn hiệu và bí quyết. Hơn nữa lại được người ta trao quyền. Thế nhưng người ta vẫn giữ đầu mối chính, còn cậu dù sản xuất ra sản phẩm nhưng vẫn chỉ là đầu mối nhỏ mà thôi.
Việc này cũng xem như là một kiểu kỹ thuật lạc hậu. Không có cách nào khác, không có gì là đúng đắn, cũng chẳng có gì là quy củ cả. Ai cũng không thể tự phá vỡ quy củ, đúng không?
- Ha ha, tôi tin rằng, thế giới có những nhãn hàng nổi tiếng, thì anh Diệp cũng có thể sáng tạo ra sản phẩm nổi tiếng.
Vương Triều khẳng định.
- Tiểu tử cậu không phải là muốn bảo tôi sản xuất hàng loạt Hậu cung Ngọc Nhan Hoàn đấy chứ?
Diệp Phàm tức giận liếc xéo Vương Triều một cái, nghĩ xem cậu này đang nghĩ cái quỷ quái gì.
- Sao lại không thể, nghe nói “Phong Sĩ Quả” cũng đã từng điều chế ra một loại mỹ phẩm khá là lợi hại với phụ nữ. Nếu như với cách của anh Diệp, việc sản xuất hàng loạt, kiếm được 600 triệu, không phải là chuyện quá lớn.
Vương Triều rất tự tin, nói:
Diệp Phàm thiếu chút nữa đã tức giận mà bỏ đi, nói:
- Cậu đi điều chế thử xem, việc đó cần nội lực của một cao thủ lục đoạn mới có thể làm ra được.
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn Lam Tồn Quân và Vương Triều một cái, vẻ mặt có chút kỳ quặc.
- Anh Diệp, đừng nên để ý những điều chúng tôi nói. Lam Tồn Quân tôi tốt xấu gì cũng đã đột phá đến thất đẳng, đường đường một cao thủ thất đẳng lại đi làm công nhân chế mỹ phẩm thì còn ra thể thống gì nữa chứ.
Lam Tồn Quân liền hiểu ra, nhanh nhảu nói.
- Đúng, đúng, đúng! Nếu như cả ba chúng ta cùng điều chế thì sẽ rất khó. Làm một tháng thì có thể sản xuất ra được tầmchục sản phẩm, kiếm được bao nhiều tiền, một sản phẩm cũng được khoảng một vạn, cũng có thể là mười mấy vạn gì đó thôi.
Người mệt nhoài mà vẫn không thể có tiền.
Vương Triều khẩn trương nói:
Làm như vậy, thật quá chậm chạp.
- Cách này đương nhiên không được, trước đây tôi đã từng nghĩ đến, anh trai tôi cũng đã nói đến việc này. Nhưng nếu như tập trung tất cả những người giỏi lại, một tháng cũng chỉ có thể điều chế được hơn ngàn viên, việc này cũng là không thể. Tuy nhiên, như cậu đã nói, tôi sẽ nghĩ lại. Đương nhiên, nếu như thực sự phải dùng sức, chúng ta có thể tìm vài bệnh viện cao cấp, chăm sóc khuôn mặt cho các cô gái kia.
Diệp Phàm nói: