Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuộc về hàng độc quyền của riêng mình, thì sao có thể để người khác biết về bí mật lớn này chứ. Hơn nữa, lần sau chuẩn bị thêm bộ đồ lặn để bắt cá không phải mọi chuyện càng dễ dàng hơn sao

- Ông cụ, ông cần mấy con?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Một con là đủ, cảm ơn, tôi không khách khí.

Ông lão xấu xí cũng thật không biết điều, lấy liền con to nhất trong đó.

- Tuyên Thạch cũng lựa một con về hấp cho ông Lý ăn thử đi.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn con cá một cái, tiếc đứt ruột, nhưng vẫn nói ra.

Lý Tuyên Thạch cũng vui tươi hớn hở mà lựa lấy con nhỏ nhất, tuy nhiên, bốn con cá đều cùng cỡ, phỏng chừng đều có khoảng ba bốn cân.

- Loại cá này có thể nuôi được không?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi, thầm nghĩ con cá này giống da mặt trống, toàn thân đỏ hồng khá đáng yêu.

- Không rõ nữa, để em về hỏi thử ông nội

Lý Tuyên Thạch lắc lắc đầu.

- Nghe nói con cá này thích nhất ăn con rết, cho nên chỗ nó sống đây cũng gọi là đầm Ngô Công (con rết).

Ông lão bên cạnh đột nhiên xen mồm cười nói.

- Con rết, cái này thì khó đây, đi đâu mà tìm ra con rết để nuôi nó đây chứ.

Vẻ mặt Diệp Phàm đúng là có chút cay đắng.

- Cũng không nhất định phải hoàn toàn nuôi bằng rết, nghe nói một tháng ăn một lần là đủ rồi, kỳ thật kỳ thật cậu trở về có thể thử dùng cơm hoặc là loại thức ăn nuôi cá thử xem, có lẽ là được. Nếu không thì cứ nhanh gọn đem hầm với thuốc cho xong. Chỗ tôi có một phương thuốc dân gian, cậu đem về phối hợp với dược liệu mà hầm chắc cũng khá tốt.

Ông lão cười nói.

- Cảm ơn

Diệp Phàm cũng không khách khí, nhận lấy đơn thuốc nhìn lướt qua, phát hiện số dược liệu phối hợp trong đó là loại rất đắt tiền, loại canh này quả là không đơn giản.

- Chàng trai, tôi họ Cổ, bọn họ gọi tôi là Cổ Thu Phong, người làng Cổ gia ở Đức Bình huyện Quy Nguyên, có rảnh đến chỗ tôi chơi, phong cảnh ở đó không thua gì đập nước Thiên Thủy này đâu.

Lão Cổ tâm tình đặc biệt vui, nhìn bộ dáng chắc là đang muốn về cho nhanh để hầm canh cho cháu gái trị bệnh đây.

Ông lão này, chỉ cám ơn một tiếng là quẳng mình sang một bên, không nghĩa khí thiệt tình trước kia mình còn tưởng rằng ông là một cao nhân, cao cái con khỉ Diệp Phàm âm thầm oán trách lão Cổ, tuy nhiên cũng không để ý.

- Anh, cái này tặng cho anh, mong anh cả đời bình an.

Lúc này, Thu Đồng đã đi tới, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền có treo mặt ngọc phật đưa cho Diệp Phàm.

- Không cần đâu cô bé,em có thề thi đậu vào cấp ba là anh vui rồi.

Diệp Phàm cười không chịu nhận, có thể thấy được ngọc phật này là thứ cô bé yêu thích nhất, bởi vì cô bé có vẻ không nỡ tuy chỉ thoáng qua nhưng sớm đã bị Diệp Phàm phát hiện.

- Nhận lấy đi anh bạn, có lẽ ngọc phật này thật đúng là có thể mang đến may mắn cho cậu, ha ha…

Lão Cổ vẻ mặt hòa khí, cười nói.

- Vậy cảm ơn

Diệp Phàm thuận tay vớ lấy, liếc sơ qua, thấy rằng miếng ngọc phật kia chỉ to bằng đầu ngón út, toàn thân lộ ra một màu xanh lá nhạt, chạm trổ cũng không tinh xảo, phỏng chừng cũng đáng mấy đồng lẻ. Loại mặt hàng này, trên đường cái một trăm đồng có thể mua 10 cái.

Cũng liền hồn nhiên không để ý, đang muốn bỏ vào túi da, cô bé liền có vẻ không vui, méo miệng hừ nói:

- Anh, anh phải đeo lên cổ mới được, bằng không Thu Đồng sẽ giận đấy, hơn nữa không được gở xuống.

- Được được được anh đeo lên này được chưa?



Diệp Phàm cười, trước mắt hiện ra bóng dáng cô em gái Diệp Tử Y, trong lòng nhất thời vui vẻ, liền ngoan ngoãn vâng lời đeo vào.

- Chờ đã ông cụ, ông nghe nói qua Diễm Tình Thảo chưa?

Diệp Phàm giật mình, nếu đập nước Thiên Thủy không có Diễm Tình Thảo, ông lão này nghe nói cũng hiểu được một ít về thuật thảo dược, nói không chừng cũng nghe nói qua Diễm Tình Thảo

- Diễm Tình Thảo.

Lão Cổ suy nghĩ sâu xa một chút, lập tức lắc lắc đầu, tỏ vẻ chưa nghe nói qua.

Diệp Phàm kia tâm chợt lạnh, thầm nhủ: “Phải làm sao giờ? Không có Diễm Tình Thảo thì sao có thể bào chế Xuân Cung Hoàn, không có Xuân Cung Hoàn thì sau này làm sao giải thích với Trưởng ban thư ký Trương ở Bắc Kinh đây. Chẳng lẽ vừa mới đặt lên một chút giao tình thì cứ như bị con trăn đáng chết kia một họng nuốt trọn hay sao. Vận may của mình đã tận rồi sao? Không phải vậy chứ?”

- Nhóc con, nghe tên hình như là một loại thảo dược thì phải? Hơn nữa còn là loại có tính kích thích rất mạnh nữa đúng không?

Lão Cổ có chút quái dị cười hỏi, xoay chuyển hỏi:

- Cậu lấy để làm gì?

- Cái đó, ha ha…

Thằng nhãi này ngượng ngùng sờ sờ đầu, chỉ cười cười, không trả lời.

- Có lẽ dùng cái này có thể được, tên nó là Xuân Tiêu.

Lão Cổ hình như nhìn thấu tâm tư Diệp Phàm, ngồi xổm xuống tìm kiếm trong cái túi da rắn một hồi lâu, lấy ra một quả màu đỏ giống trái ớt, cái đầu khá là thô, lớn bằng nắm tay của đứa bé.

- Xuân tiêu.

Diệp Phàm cảm nhận được loại thuộc tính dương liệt nồng đậm như trong Diễm Tình Thảo, trong lòng âm thầm khiếp sợ, suy nghĩ nói: “Quả là tên 'Xuân tiêu' này rất hay, cây ớt phát xuân thật đúng là có thể thay thế cho Diễm Tình Thảo.”

Thằng nhãi này trong lòng suy nghĩ tùm lum rồi ngẩng đầu cười nói:

- Ông cụ Cổ, còn nữa không?

- Hết rồi, cái này là mười mấy năm trước tôi ngẫu nhiên gặp được, vẫn chưa dùng tới.

Lão Cổ lắc lắc đầu, khiến trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, xoay chuyển lại hỏi:

- Ông cụ Cổ, ông ở chỗ nào ngẫu nhiên thấy được vậy?

- Cái này… Vậy đi trước tiên cậu cầm về thử bào chế thuốc đi, nếu thực sự dùng được, cậu thật sự cần đến, sau này tới nhà tôi, tôi sẽ nói rõ hơn với cậu, nhất thời nói không rõ được, hình như là một cổ mộ?

Lão Cổ có vẻ có chút thần bí, nhưng lại khơi dậy niềm hứng thú vô hạn của Diệp Phàm, gật gật đầu không truy hỏi nữa, phỏng chừng trong xuân tiêu này còn có câu chuyện xưa.

- Ông lão này, đừng xem ổng chỉ có một chân, lúc đi đường chẳng khác gì người bình thường. Hơn nữa, thần thần bí bí, có vẻ thời trẻ có chút bản lĩnh.

Lý Tuyên Thạch hướng về bóng dáng lão Cổ đi xa dần cười nói.

- Không phải một chút, nói không chừng thời trẻ còn là một tay cao thủ. Tuy nhiên hiện tại hình như vì chân kia bị tàn nên sau đó bị phế luôn. Ông cụ Cổ, có ý tứ, có rảnh anh nhất định sẽ tới Cổ gia trại dạo vài vòng

Diệp Phàm cười cười.

Quay đầu xem xét Lý Tuyên Thạch đột nhiên hỏi:

- Tuyên Thạch, hôm nay nghe nói có lãnh đạo ở thành phố muốn đến tham quan khu kinh tế Lâm Tuyền, cậu không có mưu tính gì xấu đó chứ?

- Mưu tính, em thì có thể làm được cái đếch gì đây, anh Diệp đúng là nói đùa, nói đùa.

Lý Tuyên Thạch ánh mắt hơi lập lòe, sớm bị thuật xem tướng của Diệp Phàm cảm nhận được rồi, thầm nghĩ thằng nhãi này chắc cũng không làm được trò trống gì đâu, lập tức cũng không hỏi lại nữa, cười cười

- Chúng ta về nhà thôi, hôm nay có thu hoạch lớn, về hấp cá ăn thôi

Tuy nhiên, trở lại cung cũ cũng đã sắp đến buổi chiều rồi.

Mẹ nuôi có chút sốt ruột nói:

- Phàm Tử, con đi đâu đó, cũng không nói với mẹ nuôi một tiếng. Cái hộp nhỏ của con cứ kêu suốt, mẹ chẳng biết làm thế nào, con mau xem đi, có lẽ có việc gấp tìm con.



Diệp Kim Liên thường xuyên đem điện thoại di động gọi là cái hộp nhỏ, Diệp Phàm vừa nghe, thầm nghĩ có lẽ là ở huyện gọi tới, cũng không thèm để ý tới

Mắng thầm: “Đồ quỷ chúng mày khi muốn mình bán mạng thì đến thúc dục, sau khi hoàn thành thì ném đi như miếng giẻ rách.

Cổ Bảo Toàn, lão thất phu này chơi người cũng độc thiệt. Tôi không trách ông ăn cháo đá bát, nhưng nên quá đáng đẩy Mâu Dũng lên vậy chứ, cấp dưới mình thì vào Thường vụ, còn ông đây thì ở một bên nổ ga

Hơn nữa ngay đến quyền lực phân công quản lý cũng bị ông làm suy yếu đến độ phải qua bộ phận rác. Ai ai đều biết, trong huyện văn hoá giáo dục và vệ sinh là mấy bộ phận kém cỏi nhất

Lão Cổ ông cũng hay thật, đem toàn bộ rác rưởi ném cho ông đây quản lý. Nghe nói trước kia là lão thất phu Cố Đức Ngũ kia là ở phân công quản lý, thằng quỷ đó đi ăn bữa cơm là được mọi người nhớ tới, đúng là kiếm chuyện hỏng mà làm. Đây không phải rõ ràng là có ý dồn tôi váo chỗ chết hay sao? Đồ chó chết.”

Thằng nhãi này bỏ đi tắm, cũng không thèm nhìn qua điện thoại di động, phỏng chừng hiện tại đã reo đến hết pin, hết pin thì hết pin, dù sao ông đây cũng không muốn nghe.

Thằng nhãi này nghĩ xong, lại nhanh chóng chuyển sang 'Xuân tiêu' mới lấy được từ lão Cổ. Xuân tiêu này đã khô héo mất rồi, không ngờ vẫn còn to bằng nắm tay đứa bé, nhìn ngoại hình thì giống như chủng loại lai giống từ cà chua và ớt hiểm.

Đoán chắc là khi mọc trên cây chắc là tho to bằng nắm tay người lớn, nghe lão Cổ tiết lộ, hình như xuân tiêu này rất là hiếm có, hơn nữa còn có chút lai lịch

Dường như là lấy được từ một cổ mộ, cũng có vẻ có chút thần bí, Diệp Phàm trong lòng ngứa ngáy, tuy nhiên ông lão kia không nói rõ cũng đành chịu, buộc phải đi một chuyến đến Đức Bình vậy

Nhẹ nhàng tách xuân tiêu ra, phát hiện bên trong không ngờ không có hạt ớt, thịt bên trong cũng có màu đỏ tươi, một luồng khí nồng nặc khiến người ta kích thích đến run rẩy xộc thẳng vào phổi Diệp Phàm.

Này chỉ có thể nói là khí, không thể nói là mùi. Bởi vì dùng mũi thì không ngửi thấy, chỉ có thể là một loại cảm giác của lang trung thảo dược có kinh nghiệm lâu năm mà thôi.

- Đúng là có xuân vị, phỏng chừng hiệu quả không thua Diễm Tình Thảo trước kia. Trước tiên phối hợp với một số thào dược, bào chế mấy viên Xuân Cung Hoàn thử xem.

May mà lão Cổ không tồi, người tốt được hồi báo. Bằng không, chuyện thư ký Trương ở thủ đô sẽ phải thất bại mất

Diệp Phàm miệng thì thào bắt đầu bào chế Xuân Cung Hoàn của hắn.

Mài nhỏ, điều phối, hợp dung, nội kình hòa tan...

Một hơi làm thẳng tới 6h tối mới làm được ba viên, người cũng mệt mỏi đến mức sắp thành con chó chết

Thằng nhãi này bất bình mắng:

- Đồ khốn đây đúng là không phải việc con người làm mà, vì nịnh bợ thư ký Trương, ông đây cũng coi như là bất chấp tất cả, chỉ mong là vật có giá của nó.

Tuy nhiên, Xuân Cung Hoàn bào chế từ xuân tiêu này dù sao cũng phải để ai đó thí nghiệm trước mới được, bằng không, nếu không hiệu quả mà trực tiếp đưa cho thư ký Trương, chẳng phải bị người ta nói là đem thuốc giả ra gạt ông ta hay sao?

Vậy rốt cuộc ai tới làm chuột bạch đây, đáng tiếc thằng nhãi Tề Thiên không có ở đây, nếu không thì, y nhất định được vui vẻ một phen rồi…

Diệp Phàm tự nói có chút khó xử, liền hung hãn mắng:

- Nếu không còn ai thì mình vậy, tuy nhiên hình như đồng chí Tuyên Thạch cũng có thể thử trước xem sao, ha ha ha...

Đúng lúc này, điện thoại cung cũ vang lên, không lâu sau, truyền đến thanh âm của mẹ nuôi Diệp Kim Liên nói:

- Phàm Tử, có một cô gái tìm con này? Nghe giọng rất êm tai, có phải bạn gái con hay không vậy?

Mẹ nuôi vui tươi hớn hở ở trên lầu hô lớn.

- Ai thế con nào có bạn gái đâu chứ?

Diệp Phàm hét lên


- Nói là chị Phí gì gì đó


Diệp Kim Liên cười nói.


“Chị Phí, vậy không phải Trưởng ban thư ký Phí Ngọc sao? Quái lạ, mặt trời mọc hướng tây, cô ta tìm mình để làm gì? Không lẽ hôm nay ông đây đụng phải đại vận, Phí tỷ có tin tức tốt mang đến…” Thằng nhãi vút một cái thì đã vọt lên lầu, đương nhiên không đi thang rồi, giống con khỉ trực tiếp bò lên trên


- Thằng quỷ con anh, đúng là càng lúc càng giống khỉ.


Diệp Kim Liên từ ái cười nói, tuy nhiên, liền xoay chuyển bộ dáng có chút mờ ám lại cười nói:


- Xem ra thì đúng là bạn gái con rồi, nếu không đâu bộp chộp như khỉ thế này.


-----o0o-----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK