Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ôi, tôi thật là… xin chào tư lệnh Dương!

Diệp Phàm đứng lên chào hỏi.

Tư lệnh Dương hơi sửng sốt rồi sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, nắm chặt tay Diệp Phàm dẫn vào văn phòng.

- Phó giám sát trưởng Diệp đến, khẳng định là có việc, mời anh cứ nói.

Tư lệnh Dương tương đối khách khí. Tuy nói tư lệnh Dương là thiếu tướng bên cảnh sát có vũ trang, nhưng trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Tây Lâm là một đơn vị cấp Phó quân đoàn, so với đơn vị cấp Sư đoàn ở một số tỉnh thì cấp bậc phải cao hơn phân nửa. Bởi vì, vùng biên tỉnh Tây Lâm có rất nhiều bến cảng, lại tiếp giáp với nhiều quốc gia giáp giới, quốc gia cũng coi trọng vô cùng.

Nhưng, một Phó giám sát trưởng bộ Công an kia có quyền lực tuyệt đối không nhỏ hơn so với một tư lệnh trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Tây Lâm.

Hơn nữa, làm sĩ quan đôn đốc cảnh vụ là chức vụ quản lý sĩ quan cảnh sát. Cấp bậc lại cao hơn rất nhiều, ngay cả cảnh sát cũng đều sợ bọn họ. Tư lệnh Dương hiểu rõ từng ngõ ngách của ngành công an nằm trong khối chính phủ. Huống chi, cảnh sát có vũ trang và ngành công an trước nay vẫn liên hệ rất chặt chẽ.

- Chúng tôi quan tâm đến người này bởi vì vụ án này có liên quan đến hắn. Cho nên, lần này tôi bí mật xuống dưới là muốn điều tra một chút. Nghe nói bọn họ hiện đang ở trong tay các anh, liệu có thể cho tôi hỏi vài thứ được không?

Diệp Phàm cũng rất khách khí, đưa ra tài liệu có liên quan đến Nguyễn Tiến Tiêu.

- Tài liệu thì tôi không cần xem đâu, nếu các anh cần hiệp trợ, chúng tôi có thể đem Nguyễn Tiến Tiêu giao ra. Anh chờ một lát, tôi lập tức gọi người đưa lại đây.

Viên tư lệnh rất rõ ràng, lập tức nói thẳng.

- Xin cảm ơn các anh, một khi điều tra xong, chúng tôi lập tức cho dẫn người về.

Diệp Phàm sở dĩ nói vậy là vì đối tượng vốn là do người ta bắt nên phải đem công lao trả lại cho họ. Bằng không lại xảy ra chuyện hiềm nghi “tranh công hái đào của khỉ”.

- Các anh cứ việc thẩm vấn, tên này nghe nói rất ngoan cố. Ngay cả chúng tôi hiện tại cũng chưa thẩm tra ra gì cả.

Nói thật, cái gì mà ghế hùm cây ớt bọt nước lang tiên mọi hình thức tra tấn đều dùng qua. Đám thủ hạ của tôi thậm chí còn hoài nghi, người này có phải làm bằng sắt hay không.

Nếu bên các anh có thể thẩm tra ra, tôi hy vọng có thể liên hệ trao đổi tin tức. Dù sao, chúng tôi cũng còn muốn bắt được “con cá” lớn hơn nữa. Đây cũng đều là vì an ninh quốc gia mà?

Tư lệnh Dương dặn dò.

Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu ngay. Cảm thấy đám người này có vẻ như đã hết cách rồi, cho nên mới gửi gắm hy vọng cho chuyên gia thẩm vấn bên bộ Công an. Bằng không, Tư lệnh Dương phỏng chừng sẽ không giao người ra nhanh chóng như vậy.

- Được, khi có tin tức bên tôi sẽ lập tức thông báo cho anh.

Diệp Phàm thầm nghĩ “bố có 'Phân cân thác cốt thủ’, tại sao phải sợ hắn ta không nhận tội”.

Không lâu sau, Diệp Phàm và tư lệnh Dương làm nốt thủ tục bàn giao. Nguyễn Tiến Tiêu nhìn qua cũng không phải đặc biệt cao lớn, vóc dáng phỏng chừng tầm một thước bẩy gì đó.

Tuy nhiên, rất khỏe mạnh, cơ ngực cuồn cuộn săn chắc nổi lên. Toàn thân xăm trở đầy hình thù quái dị, nhìn qua đã đoán được mười phần là thổ phỉ. Người này, thể hình chỉ hơi ít bị thịt hơn Schwarzenegger đôi chút.

Phỏng chừng là sợ người này lợi hại sẽ chạy mất, cho nên, Nguyễn Tiến Tiêu chẳng những phải mang xiềng chân còng tay, không ngờ là tại phần eo còn quấn quít lấy một xích sắt nhỏ, thêm vào đó là hai thượng úy cảnh sát có vũ trang giữ chặt ngang hông.

Trận pháp kiểu này khiến Diệp Phàm cảm thấy rất buồn cười.

Vương Triều một phen túm lấy Nguyễn Tiến Tiêu. “Vuốt ve" trên người y mấy cái rồi bảo một viên cảnh sát có vũ trang:

- Đem xiềng chân còng tay toàn bộ đám đồ chơi đó mở ra hết hộ tôi.

- Việc này. Người này có thể nói rất lợi hại. Không cẩn thận là sẽ lủi nhanh hơn cá chạch. Hơn nữa, thân thủ rất cao. Một cước đi xuống, có thể đạp vỡ một khối đá dày đến bẩy tám mét như chơi.

Cho nên, đồng chí sĩ quan, tôi khuyên anh không cần làm như thế. Bằng không thì không lường hết hậu quả đâu. Phải biết rằng, để bắt lấy hắn, vài năm qua chúng tôi đã hy sinh liền năm vị đồng chí.

Một thiếu tá sau khi sửng sốt thì lập tức giải thích một chút. Anh ta lo lắng Vương Triều và Diệp Phàm không hiểu được sự lợi hại của Nguyễn Tiến Tiêu.

Cả tư lệnh Dương cũng hơi nhíu mày, tuy nhiên, lại không nói gì cả. Phỏng chừng, cũng hiểu được Vương Triều có chút bản lĩnh cao cường. Tư lệnh Dương cũng không nghĩ trọng phạm như vậy mà Diệp Phàm lại để tuột mất ngay trong tay.

- Cứ mở đi, hắn sẽ không chạy đâu.



Diệp Phàm cổ quái cười cười, mở miệng bảo.

- Việc này, tư lệnh. Ngài xem...

Viên thiếu tá cầm chìa khoá không dám tự tiện nên liếc nhìn tư lệnh Dương một cái.

- Hiện tại người đã chuyển giao cho họ, lãnh đạo bên đó nói thế nào thì anh cứ làm thế ấy.

Tư lệnh Dương tuy nói những lời này nhưng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.

Tuy nhiên, nếu Diệp Phàm đã cố ý như thế, tư lệnh Dương cũng không tiện ngăn trở. Tư lệnh Dương nói những lời này cũng là có ý nhắc nhở Diệp Phàm. Ý tứ là nếu để phạm nhân chạy thoát thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Bởi vì, người vốn đã giao cho nhà anh rồi.

Viên thiếu tá kia chần chừ một lúc rồi rốt cuộc cũng chịu mở toàn bộ xiềng xích.

Nguyễn Tiến Tiêu vừa thấy thế thì đột nhiên một quyền hoa lên đánh về phía Vương Triều, mà một chân khác lại đá về phía một trung uý cảnh sát có vũ trang cầm súng. Phỏng chừng muốn cướp súng bắt cóc con tin trốn chạy.

Tuy nhiên, bốp bốp...

Vài tiếng giòn tan vang lên, sau đó mấy viên cảnh sát có vũ trang kinh ngạc phát hiện. Nguyễn Tiến Tiêu đã bị sĩ quan tên Vương Triều đá cho thảm hại như con lợn chết ngồi phịch xuống dưới đất.

- Dám đùa với bố mày, chú mày còn non và xanh lắm.

Vương Triều một cước dẫm thẳng lên đầu Nguyễn Tiến Tiêu. Sau đó nhân thể tương thêm cho hắn mấy đòn lên người.

Diệp Phàm đi tới, giơ tay lại “vuốt ve” vài cái trên người Nguyễn Tiến Tiêu sao đó cười nói:

- Tư lệnh Dương, chúng tôi đi đây.

Đương nhiên, Diệp Phàm đây là âm thầm dùng đến Lôi sát chỉ, Nguyễn Tiến Tiêu đã nhuyễn như con mực thối không còn dám động cựa gì nữa?

Tự nhiên, Nguyễn Tiến Tiêu bị Vương Triều quắp đi như diều hâu tha gà con. Nơi đây liền còn lại một đám cảnh sát có vũ trang đứng trợn mắt há hốc mồm ra đấy.

- Người kia quá ư lợi hại, tôi thấy hình như hắn chỉ mấy cước đi xuống là Nguyễn Tiến Tiêu đã lập tức nín ngay. Trước kia khi chúng ta bắt được hắn cũng phải bị thương mất mấy anh em.

Viên thiếu tá vẻ mặt khiếp sợ thốt lên.

- Không có đủ bản lĩnh, không dám thượng Lương Sơn. Hắn dám kêu chúng ta mở khóa, khẳng định có thể chế phục tên kia. Tuy nhiên, người này bản lĩnh quả rất cao, nhất định là một cao thủ.

Viên trung tá kia thở dài nói.

- Đó là lẽ đương nhiên, cao thủ bí mật của bộ Công an không có mấy người. Nguyễn Tiến Tiêu, lần này nhất định sẽ lãnh đủ.

Viên thiếu tá kia cười nói. Vẻ mặt vô cùng khâm phục.

- Anh ta là Cục trưởng Công an thành phố Đông Cống, tên là Vương Triều, là từ bộ Công an xuống đây tạm giữ chức vụ. Các cậu sau này đến Đông Cống thì đối với hắn phải khách khí chút. Bằng không, lúc bị đánh lại đến chỗ tôi kêu khóc thì cũng chẳng ích gì.

Tư lệnh Dương tức giận hừ một tiếng, xoay người đi thẳng.

- Chúng tôi nào dám chứ. Viên thiếu tá kia nhún vai.

- Nguyễn Tiến Tiêu, đừng có giả chết với tao, tao biết mày hiểu tiếng phổ thông. Nói đi, Hùng mạo cô(Nấm mũ chó) là mày kiếm ở đâu ra?

Diệp Phàm ngồi trên sô pha, ngậm một điếu xì gà to vểnh chân lên hỏi.

Nguyễn Tiến Tiêu bị Vương Triều ném lên sàn nhà, Vương Triều khoanh hai tay như vệ sĩ vẻ mặt đằng đằng sát khí đứng đó.

- Hùng Mạo cô, các người hỏi thứ kia làm gì?

Nguyễn Tiến Tiêu quả nhiên đã mở miệng, bởi vì, hắn cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu.

Trước kia bị đám cảnh sát có vũ trang gây sức ép đến chết khiếp đều là vì muốn tra hỏi gốc gác bản thân, chỗ nào có ma tuý, cụ thể giấu ở đâu hay tình hình cụ thể của kẻ đứng sau hắn Hoa hồng đỏ, vân vân và vân vân.



- Chú mày chỉ cần trả lời là được, đừng có dại mà hỏi vì sao?

Vương Triều cũng không phải là có ý tốt đẹp gì, trước kia lúc ở Đỗ gia đã lăn lộn trong đám xã hội đen không ít. Nhoáng cái đã tung một cước không khách khí tẹo nào đạp xuống người Nguyễn Tiến Tiêu.

- Nói đi, chú mày sẽ bớt phần đau khổ. Bằng không, chúng tao có hàng ngàn cách chỉnh cho mày đến chết đi sống lại. Thân thủ của bọn tao mày cũng biết rồi đấy, thế nào là “chỉnh” người ta, chúng tao thạo hơn các đồng chí cảnh sát kia nhiều lắm.

Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.

Nguyễn Tiến Tiêu bị đá đau đến xuýt xoa, nói:

- Loại nấm này sinh trưởng trên đống phân gấu, hơn nữa, phải là phân của loại gấu chó toàn thân lông mao, đen đến bóng nhẫy mới được.

Chỗ bọn tôi gọi nó là 'Gấu chó'. Loại gấu này rất khó tìm, rất quý. Nếu dùng tiêu chuẩn quốc gia của các anh mà nói thì chính là động vật bảo vệ cấp một.

Đương nhiên, ở chỗ bọn tôi thì tiện hơn nhiều. Tuy nhiên, loại gấu này nghe nói chỉ có ở địa bàn “Đao Bá” mới có. Mà Hùng mạo cô cũng là do nơi đó làm ra.

Nghe thủ hạ của “Đao Bá” nói, Hùng mạo cô này là chuyên cung cấp cho Đao Bá. Mà Đao Bá sẽ đem đi tặng người, đa phần đều là đám đầu lĩnh có quan hệ với bọn chúng.

Mà bí mật này chỉ có đại ca của bọn tôi là Hoa hồng đỏ biết được. Nếu các anh cần loại nấm này thì phải tìm được ông chủ bọn tôi là Hoa hồng đỏ.

Hoặc là, nếu các anh đồng ý đem thả tôi ra, tôi cũng có thể…theo như người xuôi các anh hay nói chính là lập công chuộc tội, dẫn các anh đến địa bàn của Đao Bá tìm được loại Hùng mạo cô này.

Bằng không, không có bọn tôi dẫn đường, các anh có tìm đến cả năm giời cũng không thấy. Huống chi, Đao Bá cũng không phải là kẻ dễ dây vào.

Ngay cả ông chủ bọn tôi là Hoa hồng đỏ gặp hắn cũng phải khép nép vài phần. Người này giỏi sử cây đại đao, cây đại đao có sống lưng dày bản đó trước nay không rời khỏi người nửa bước.

Ngay cả khi tắm rửa chơi gái cũng đều mang theo trên người. Một đao có thể bổ đôi tảng đó dày cả thước.

Nguyễn Tiến Tiêu tự động nói ra, tuy nhiên, Diệp Phàm và Vương Triều cùng thoáng nhìn nhau. Hiểu được người này muốn dẫn mình đến chỗ Hoa hồng đỏ, khẳng định là có mục đích.

- Sao tao biết được mày có nói thật hay không, nếu có lật lọng há chẳng phải là kêu chúng tao đến chỗ Đao Bá chịu chết hay sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi vẫn còn ở trong tay các anh, làm sao dám lừa lọc chứ. Các anh không trở lại thì tôi hẳn cũng phải chết có phải không nào?

Nguyễn Tiến Tiêu điềm tĩnh đến kỳ lạ, một chút cũng không tỏ ra hoảng hốt.

- Nói về người tên Đao Bá xem nào? Phải kể lại tỉ mỉ chi tiết, bao gồm hắn có bao nhiêu thủ hạ, làm nghề gì, sở trường cái gì từ từ đều phải kể lại tỉ mỉ. Bằng không, chúng tao chỉ cần bất cứ một người nào không quay về thì cũng sẽ đem mày ra chôn cùng người đó.

Diệp Phàm hỏi tiếp, mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tiến Tiêu.

- Đao Bá có địa bàn ở Đường đô sơn thuộc tỉnh Tháp Dát gần biên giới Việt Nam, ở đó toàn là rừng rậm và núi cao, địa hình vô cùng phức tạp.

Nếu không có bản đồ thì ngay cả đám người dưới trướng Đao Bá cũng có khi lạc đường. Thủ hạ hơn trăm, đều theo nghiệp buôn lậu kiếm cơm.

Tỷ như buôn lậu thuốc phiện, hàng hoá khan hiếm từ chỗ này sang chỗ kia để kiếm những món lợi kếch xù.


Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là nhập hàng trắng từ Tam Giác Vàng về là chính. Bọn chúng muốn mở một con đường á phiện từ Tam Giác Vàng qua Lào đến Trung Quốc.


Đao Bá dưới trướng có tứ đại hổ tướng, lần lượt là Trữ Cổ, Phong Thuận, Tháp Đương, Huyết Liên. Bốn người này đều là hạng người tàn nhẫn, trong tay đều có món nợ hơn mười mấy mạng người.


Đường đô sơn là hang ổ của Đao Bá, người thường không thể nào vào được, rất thần bí. Theo truyền thuyết thì Hùng mạo cô sinh trưởng ở một chỗ nào đó ở Đường đô sơn.


Hàng năm sinh trưởng với số lượng không nhiều lắm. Đao Bá thường dùng để chiêu đãi bạn tốt, hoặc là đám đầu nậu hàng trắng ngoại quốc hay lui tới.


Nguyễn Tiến Tiêu kể lại rành rọt đầu đuôi gốc ngọn, tuy nhiên, với những gì hắn nói Diệp Phàm và Vương Triều chỉ có thể là bán tín bán nghi.


- Trữ Cổ, Phong Thuận, Tháp Đương, Huyết Liên, bốn người đó so với mày thì thắng bại như thế nào?


Diệp Phàm lại hỏi.!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK