Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Có lẽ tiếp sau đây là đến lượt tôi rồi, ha ha ha, cậu đừng có mà đắc ý.

Cái Thiệu Trung bị trọc cười.

Quả nhiên, không lâu sau Diệp Phàm nhận được điện thoại, Chủ tịch Khúc chụp luôn “hừ” nói:

- Có chuyện gì thế, cậu xem xem, cậu còn giống là ông chủ của Hoành Không nữa không?

Việc hôm nay có mất mặt hay không, hơn nữa lại còn có các đồng chí của tỉnh Điền Nam cũng ở đó. Cậu à cậu, cái tính khí thối của cậu không sửa được hả.

Đồng chí Triệu Hướng Vân dù có chưa đúng nhưng anh ấy hôm nay xuống cũng là lãnh đạo của cậu có phải không nào?

Xem xem, một chút thể diện cậu cũng không nể, còn khiến cho người ta như thế.

- Nói gì thế, tôi làm cho ông ấy làm sao, sao lại có chuyện như thế.

Diệp Phàm nói.

- Việc đó không có kiểm chứng thì không không nói nữa, nhưng anh và Cái Thiệu Trung 2 đồng chí đúng là một tung một hứng, hại cho đồng chí Triệu Hướng Vân tức đến mức phải nhập viện.

Chủ tịch Khúc vừa tức vừa buồn cười nói.

- Tôi đâu có cách nào, có thể là anh ấy mệt thôi, việc này, cũng không thể đổ lên đầu tôi được có phải không nào?

Diệp Phàm nói.

- Bất kể nói thế nào, việc này là cậu đã làm không đúng, tôi phải phê bình cậu.

Chủ tịch Khúc khẩu khí nghiêm khắc hơn.

- Tôi chân thành tiếp thu sự phê bình của Chủ tịch Khúc, nếu phải viết kiểm điểm thì tối tôi sẽ viết.

Diệp Phàm nói.

- Kiểm điểm thì thôi, tự cậu tự phê bình mình đi.

Chủ tịch Khúc nói.

- Phải thế rồi, tôi sẽ triển khai tự phê bình sâu sắc. Khiêm tốn thỉnh giáo Chủ tịch Khúc, tiếp nhận sự giám sát của lãnh đạo. Lần sau, tuyệt đối không làm cho người khác nhập viện bệnh viện nữa.

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, cậu thật là, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru. Tuy nhiên, về việc đệ trình cậu dự tính thế nào? Lẽ nào Tổ đệ trình hạng mục này cậu cũng thực sự muốn tiếp tục làm hay sao?

Chủ tịch Khúc hỏi.

- Tôi kiên trì đến cùng không lùi bước.

Diệp Phàm nói.

- Được rồi, theo cậu đi. Tuy nhiên, không được làm hỏng việc chính. Việc di dời 2 khu vực phải tranh thủ, sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không không thể rớt xuống. Đây mới là việc cậu cần nhanh chóng thực hiện trước mắt.

Chủ tịch Khúc căn dặn một lúc thì cúp điện thoại.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ, một mình có chút bực bội, đi đến Chu Tước Sơn trang, tuy trời lạnh nhưng Diệp Phàm cũng không sợ.

Mộc Nguyệt Nhi vừa nhìn thấy sắc mặt Diệp Phàm, biết hắn tám phần là đang gặp phải chuyện không vui trong lòng. Cho nên đã đặt hai chiếc ghế nằm và một chiếc bàn trên thảm cỏ ngoài vườn.

Hơn nữa, sợ lạnh hắn còn đặt trên ghế tấm đệm bọt biển.

- Uống rượu gì? Thấy mặt anh đỏ chắc là cũng đã uống rồi.

Mộc Nguyệt Nhi hỏi.

- Ừm, vừa mới uống một chút rồi. Cho anh một chai Thiêu Đao Tử, anh thích mạnh một chút.

Diệp Phàm nói.

- Không sợ thiêu chết anh sao.

Mộc Nguyệt Nhi liếc nhìn Diệp Phàm, đích thân rót cho Diệp Phàm 2 chén.

Dưới ánh trăng, Mộc Nguyệt Nhi lại mặc một bộ váy liền thân mỏng giống như váy cưới. Dưới mắt chim ưng, ngay cả ngực và vùng tam giác bên trong cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Vì đã luyện công, cho nên không sợ lạnh. Nếu là những cô gái bình thường thì thực sự sẽ bị đóng băng lại.

- Chiếc váy này của em mỏng quá đấy?



Diệp Phàm cầm chai rượu lên uống một ngụm hết gần một nửa, vẻ mặt chợt đỏ phừng lên.

Hai mắt của hắn ngắm vào Mộc Nguyệt Nhi, bởi vì Diệp Phàm không thi triển nội khí để giải rượu cho nên tối nay Diệp Phàm say rồi.

- Mắt của anh là mắt sói có phải không, váy của em còn mỏng nữa. Tuy nhiên mỏng thì mỏng, chẳng phải đúng ý kẻ xấu nào đó hay sao?

Mộc Nguyệt Nhi cười, từ từ bước đến bên cạnh Diệp Phàm, vừa rót rượu cho hắn vừa đưa bàn tay trắng bóc ra nhẹ nhàng bóp vai cho Diệp Phàm.

Tê tê thật là dễ chịu.

Ngửi thấy mùi nước hoa tự nhiên bay ra từ người của Mộc Nguyệt Nhi, Diệp Phàm mắt say lờ đờ.

- Nguyệt Nhi…

Diệp Phàm đột nhiên như bị kích thích, một tay vươn ra, toàn thân Mộc Nguyệt Nhi ép trong lòng ngực Diệp Phàm.

- Anh muốn làm gì…

Mộc Nguyệt Nhi chợt đỏ mặt, tuy miệng nói như thế nhưng cơ thể lại cứ ép sát vào lòng ngực Diệp Phàm, mông ngồi lên hai đùi của Diệp Phàm.

Cảm thấy được phía dưới hình như có thứ gì đó đội lên.

Mộc Nguyệt Nhi đỏ mặt.

- Không...xin lỗi.

Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra, vốn là muốn chuyển mông của Mộc Nguyệt Nhi ra ngoài một chút để cái gì đó đội lên kia không bị khó chịu.

Tuy nhiên, lại may mắn. Mộc Nguyệt Nhi lại cũng có ý nghĩ như thế nên tự động dịch mông ra xa một chút.

Lực tương tác ngược của hai người, lực của Diệp Phàm mạnh, hai tay nâng người Mộc Nguyệt Nhi lên, tuy nhiên bị lực ngược lại của Mộc Nguyệt Nhi cũng đang muốn dịch mông ra ngăn lại, thế là bất chợt mất thăng bằng.

Bởi vì không thi triển nội kình cho nên Diệp Phàm không đỡ được nữa, Mộc Nguyệt Nhi ngồi mạnh xuống.

A…

Người nào đó phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Anh làm gì thế, sao lại không dịch ra…

Mộc Nguyệt Nhi bị cái gì đó đội lên. Vừa nghĩ đến cái gì đó thì xấu hổ đỏ mặt, nhanh như chớp chạy vào trong lầu.

Khi vừa vào cửa quay người lại nhìn Diệp Phàm, dưới ánh trăng sắc mặt màu hồng đào của cô ta, mịn nhẵn như lụa, hỏi:

- Không ngồi nhầm đấy chứ?

- Không…không biết nữa, hình vẫn không sao đâu.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha ha…ai bảo anh phong lưu háo sắc.

Mộc Nguyệt Nhi cuối cùng nói một câu, chạy vào trong lầu “cạch” một tiếng cửa phòng đã khoá, bộ ngực nõn nà cứ phập phồng nhấp nhô không ngừng.

Tôi làm sao thế, anh ta đã có vợ, tôi làm sao thế, tôi sao lại xấu hổ thế, xấu hổ chết mất… Mộc Nguyệt Nhi lẩm bẩm trong miệng,

- May mà còn có 2 lớp vải, không thì xấu hổ chết mất.

Xui xẻo, vừa rồi lực tác động rất mạnh. Mẹ kiếp, thiếu chút nữa thì toi đời thằng nhỏ của mình.

Hôm nay đen đủi rồi.

Mỗ Quân càu nhàu rồi nhìn trăng sáng, rồi lại nhìn ánh đèn màu hồng rọi ra từ phòng của Mộc Nguyệt Nhi.

Ôi, năm xưa cùng với Nghê muội hình như cũng chính là dưới ánh đèn màu hồng này, hắn tưởng nhớ chuyện cũ, rồi uống cạn 2 chai Thiêu Đao Tử.

- Ta có nên phá cửa mà vào không?

Trong lòng Mỗ Quân tự hỏi.

- Không thể, ta là quân tử, ta là đảng viên, là cán bộ, đây là vấn đề tác phong…

Mỗ Quân lại tự kìm chế, lúc chưa xác định được chủ ý.

“Cạch”, cửa sổ ở phòng của Mộc Nguyệt Nhi đã bị người ta mở ra, Mỗ Quân vừa nhìn, dưới ánh trăng, vẻ mặt thuần khiết của Mộc Nguyệt Nhi nổi bật trên khung cửa sổ.

Kết hợp với khung cửa sổ vừa khéo trở thành một khung ảnh mỹ nhân đẹp mê người, cô ấy đã cởi bỏ chiếc váy lụa trắng bên ngoài để lộ ra một làn da trắng như tuyết.

Ta không kìm lòng được nữa rồi…



Mỗ Quân thầm nhủ, một tay lau máu trên mũi, đứng bật dậy đang chuẩn bị nhảy qua cửa sổ vào.

Tuy nhiên…

Lúc này, điện thoại kêu lên rất không đúng lúc. Vang lên trong màn đêm rất là chói tai.

Xấu xa, người này gọi điện đã làm hỏng việc tốt của ta, Diệp Phàm “hừ” một tiếng, tuy nhiên, bên trong phát ra một giọng nói:

- Xấu xa cái gì, tôi đã làm hỏng chuyện gì?

Phiền phức rồi, vừa rồi vô ý lại ấn nút nghe điện thoại, là Ninh đại lão gọi đến, Diệp Phàm lẩm bẩm, vội vàng áp điện thoại vào tai, miệng nói:

- Ôi, vừa rồi nghe thấy một chuyện phiền toái. Ở công trường, chính là việc thẩm vấn đã xảy ra chút vấn đề, vốn là định ngày mai lắp đặt, hôm nay thì không được rồi, cho nên tôi nói đã hỏng việc tốt.

Diệp Phàm thuận miệng nói dối chứ vốn sự việc không cần phải giấu diếm.

Người đẹp đang đứng trước cửa sổ đã nghe trộm được, Mộc Nguyệt Nhi quỷ quyệt nháy mặt một cái, lập tức khoác quần áo lên nhảy một cái qua cửa sổ đứng trước mặt Diệp Phàm, miệng còn gọi to:

- Diệp Phàm, anh còn đợi gì nữa?

Diệp Phàm vừa nghe thấy, giật mình không kịp tận hưởng cơ thể đầy đặn khoác trên mình chiếc váy mỏng kia.

Vội vàng bịt loa điện thoại lại, sau đó nhanh chóng quay đầu trừng mắt nhìn Mộc Nguyệt Nhi, ra hiệu em đừng làm loạn thêm nữa.

- Xem ra có người đang đợi cậu rồi.

Ninh Chí Hoà nói.

- Ồ, đang trên phố, cùng đi còn có mấy đồng nghiệp nữ. Tôi nói nói cô ấy một chút, bảo cô ấy đi trước, tôi phải nghe Ninh thúc dạy bảo.

Diệp Phàm vội vàng nói.

Vừa thấy Mộc Nguyệt Nhi định mở miệng phá, hoảng quá liền nhanh như chớp chạy vù đến Thiên Thông Sơn.

Phía sau truyền đến tiếng cười ha hả của người đẹp giống như gà mái mẹ vừa đẻ trứng vậy.

- Diệp Phàm, dạo phố cùng với đồng nghiệp nữ thì phải chú ý ảnh hưởng. Nếu là vì công việc thì không nói, tuy nhiên, muộn thế này rồi thì phải chú ý. Lời đồn đáng sợ lắm đấy.

Ninh Chí Hoà nói.

- Tôi biết rồi, đi cùng còn có 2 đồng nghiệp nam nữa. Tôi bảo bọn họ đi trước rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ừm, thế thì tốt. Có điều đồng nghiệp nữ gọi cậu “Diệp Phàm nhanh lên một chút” kia hình như cách xưng hô có chút vấn đề đấy.

Ninh Chí Hoà không dễ bị lừa.

- Việc này, đồng chí nữ này không phải là cán bộ của tập đoàn. Là em họ của Chủ nhiệm văn phòng Khổng. Đi cùng với Chủ nhiệm Khổng, người nông thôn nên quen gọi tên trực tiếp rồi, không có quy định gì cả. Vừa rồi đã bị chủ nhiệm Khổng phê bình rồi.

Diệp Phàm nói.

- Thôi đi, không nói việc này nữa. Tuy nhiên, cậu “cách sơn đả ngưu” là như thế nào?

Ninh Chí Hoà chuyển sang hỏi, trong đầu Diệp Phàm chợt loé lên tia màu đen.

Bởi vì, Ninh đại lão người ta hiểu rõ võ công cao của Diệp Phàm, cách sơn đả ngưu thực sự là là chiêu thuật có thật.

Diệp Phàm khi đó ức hiếp Chiêm Hữu Quang, An Bình Phong và Triệu Hướng Vân không biết rõ về mình, nhưng không ngờ Ninh đại lão người ta lại biết được việc này.

- Hì hì, việc này, tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, việc nhỏ này mà đồng chí Triệu Hướng Vân cũng báo cáo với Ninh thúc sao?

Diệp Phàm hỏi.


- Việc nhỏ, đây còn là việc nhỏ hay sao? Lấy việc luận việc thì cậu nói thế nào cũng được, nhưng cậu không thể dùng nắm đấm của cậu để giải quyết được. Cậu ăn hiếp một người bình thường thì chẳng phải là hành động anh hùng.


Nếu mọi việc đều như thế, đồng chí nào đó không đồng ý với ý kiến của cậu thì cậu liền dùng nắm đấm để đánh cho anh ta một trận. Vậy thì nếu người ta là đồng chí của công an rút súng ra bắn cho cậu một phát thì cậu ăn đủ có phải không nào?


Hơn nữa, làm như thế thì xã hội chẳng phải là loạn hết cả lên hay sao.


Giải quyết vấn đề phải dùng trí tuệ, tôi biết đồng chí Triệu Hướng Vân có khúc mắc với cậu, nhưng khúc mắc thì khúc mắc chứ.


Tuy nhiên cậu phải tôn trọng ông ta mới phải. Dù sao trên danh nghĩa ông ấy cũng là lãnh đạo của cậu. Cậu và Cái Thiệu Trung một tung một hứng như thế, đồng chí ở Điền Nam người ta sẽ nghĩ gì?


Lại sẽ cho rằng cán bộ tỉnh Thiên Vân chúng ta đều không hiểu quy định. Việc này ảnh hưởng rất lớn đấy.


Ninh Chí Hoà nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK