Nhân viên công tác ở ban Tổ chức cán bộ Địa ủy dưới sự dẫn dắt của Thái Hồng Ngẫu tới huyện Ma Xuyên, tiến hành xong những việc kiểm tra đánh giá khiến Túc Nhất Tiêu cảm thấy kinh ngạc khi Diệp Phàm không ngờ lại nằm bên ngoài nhóm kiểm tra.
Túc Nhất Tiêu ra sức hỏi thăm tình hình, kinh ngạc khi biết được đồng chí Diệp đến cục Xây dựng địa khu đảm nhiệm chức cục trưởng.
Chức Chủ tịch huyện rất khả năng sẽ do Phương Hồng Quốc tiếp nhận.
Liễu Mi Phương vừa nghe, mặt lập tức sa xầm xuống.
Bởi vì, trong lần kiểm tra đánh giá lần này không có phần của cô, chẳng phải nói là tất cả mọi người điều được điều chỉnh sao, chỉ mỗi cô phải ở lại Chánh văn phòng Huyện ủy.
Người phụ nữ này dã tâm rất lớn, nhất thời nổi giận, ép buộc Túc Nhất Tiêu hành động, ít nhất cũng phải lấy được vị trí của Phương Hồng Quốc tới tay mới được.
Túc Nhất Tiêu rơi vào đường cùng, hao hết khí lực, nhưng kết quả vẫn không thể khiến Liễu Mi Phương vừa lòng, có được cơ hội thăng quan.
Tối hôm sau, Liễu Mi Phương cùng Túc Nhất Tiêu xảy ra trận ầm ĩ.
Giữa trưa hôm sau.
Diệp Phàm lái xe, xử lý xong chuyện phiền toái liên quan đến trưng dụng đất, sau đó từ Đức Bình về lại huyện Ma Xuyên, xe đến Lão hổ khẩu, Diệp Phàm thuận đường đi xem thoáng qua công trình ở Lão hổ khẩu, sau đó tiếp tục lên đường. Vừa mới chạy đến lão hổ khẩu, thì lốp xe bị nổ, đành phải tự mình thay lốp xe.
Mất một hồi mới thay xong lốp xe, tiện tay lấy ra một điếu thuốc, ngồi ở trước xe hút một cách nhàn nhã.
Lúc này, xa xa bụi đất bay trắng một vùng, Diệp Phàm mắng thầm "con đường xấu như vậy, không biết người nào đui mù lái xe như thế, muốn chết chắc, chạy như bay, mẹ nó, chán sống rồi có phải hay không, lúc đang muốn chặn xe lại tóm người xuống xe làm cho một trận thì khi đó đầu xe đâm thẳng xuống rãnh thoát nước, xe bị vùi xuống dưới, xem ra bị mình nói trúng rồi.
Diệp Phàm khẩn trương chạy qua, đảo mắt nhìn vào qua bên, lập tức mắt trợn tròn, nói:
- Sao lại là cô?
Nhìn liếc qua một chút, bên trong hiện ra một cô nàng tướng mạo khá quyến rũ.
- Chủ... Chủ tịch huyện Diệp, mau... Mau...
Túc Nhất Tiêu xuống xe, lôi cô gái đó tới trước chiếc Hummer của Diệp Phàm. Không đợi Diệp Phàm lên tiếng, liền chui vào trong.
- Mau gì thế Bí thư Túc?
Diệp Phàm nhìn cô nàng liếc mắt một cái, cảm giác có chút quen mắt, tuy nhiên nhớ không ra đã gặp qua ở chỗ nào rồi, hoặc chưa thấy qua cũng nên.
- Cầu xin anh, Chủ tịch huyện Diệp. Anh lái xe đi nhanh cho?
Túc Nhất Tiêu thật sự đang gấp, trên mặt đầy mồ hôi.
Bên cạnh, cô nàng kia cũng gấp đến vẻ mặt đỏ bừng, một đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Quái, lão Túc giống như đang bị người ta bắt gian ở trên giường vậy, chẳng lẽ là thật, không thể nào...
Diệp Phàm giật mình, âm thầm suy nghĩ, miệng cũng không vội vàng, cố ý nói:
- Bí thư Túc, rốt cuộc xảy ra chuyện động trời gì, giữa ban ngày chẳng lẽ gặp thổ phỉ cướp giữa đường, đừng sợ, tôi có luyện qua mấy đường, người bình thường tôi có thể đối phó.
Lúc này, phía sau lại một vùng bụi đất nữa mịt mù tỏa ra, hình như có hai chiếc xe màu xanh lá giống như xe quân dụng, đằng đằng sát khí chạy như bay tới. Nói không chừng Túc Nhất Tiêu thật sự gặp phải rắc rối với người của quân đội, xem ông ta gấp đến độ ra bộ dáng kia, cứ như đã chết mẹ vậy.
Diệp Phàm, đương nhiên càng cẩn phải bình tĩnh hơn, tất nhiên là muốn xem cảnh lão Kê bị xấu mặt.
- Người anh em, tôi gọi cậu là đại ca được không? Xin cậu lái xe đi nhanh, trước kia đều là do huynh đệ tôi không đúng, xin lỗi anh, về sau người anh em có việc gì cứ nói một tiếng, Túc Nhất Tiêu tôi nhất định đi xử lý liền, nhanh lên, nhanh lái xe đi đi.
Túc Nhất Tiêu rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, liền cầu xin.
- Ơ! Rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Phàm vẫn thản nhiên hỏi, việc này, hắn đương nhiên không vội rồi.
- Được! Nghe xong anh phải nhận lời lập tức lái xe đi liền.
Túc Nhất Tiêu cắn răng, quyết định lật quân bài chưa lật. Nhìn Vương Mị liếc mắt một cái, nói:
- Cô ấy là em gái của Vương Hán, đám người truy đuổi phía sau là các đồng chí bên sư đoàn hai quân dã chiến ở Đức Bình.
Trong đó còn có chồng mới cưới của Vương Mị tên Khương Lâm, là thiếu tá, Tiểu đoàn trưởng quan dã chiến, vừa rồi chúng tôi hình như bị anh ta nhìn thấy, có lẽ chỉ là nghi ngờ.
Cho nên, người anh em, tôi đã đem toàn bộ nói ra hết rồi, không sợ anh chê cười, kỳ thật, Vương Mị với tôi đã có quan hệ từ trước khi cô ta kết hôn lận. Ôi... Cho xe chạy hay không tùy cậu, Túc Nhất Tiêu xem như gặp hạn rồi.
Hóa ra là em gái của Vương Hán, tôi thấy trông có chút quen mặt. Nếu Túc Nhất Tiêu đã cúi đầu nhận sai, thế cũng đủ thảm rồi, huống chi tôi cũng sắp phải rời khỏi Ma Xuyên rồi, một đám tâm phúc ở Ma Xuyên còn phải nhờ ông ta chiếu cố.
Hơn nữa cậu của ông ta là Kiều Chí Hòa, kết giao với người như thế cũng không thiệt thòi. Về phần chuyện chơi bời với phụ nữ, đây là bệnh chung của đàn ông, không gì đáng ngạc nhiên.
Có điều Vương Mị đã kết hôn với Túc Nhất Tiêu lại còn đi lại lung tung, thì có chút không hợp. Tuy nhiên Diệp Phàm nghĩ đến chuyện của mình khi ở Lâm Tuyền cùng Đinh Hương nên cũng thấy bình thường.
Nói:
- Không có việc gì Bí thư Túc, chúng ta khởi hành.
Diệp Phàm bước vào trong xe, nổ máy xe. Vừa mới chạy được mấy mét, phụp một tiếng, Diệp Phàm thầm nhủ: không xong rồi. Miệng nói:
- Ngại quá, lốp xe vừa mới thay không ngờ lại không có hơi.
Túc Nhất Tiêu vừa nghe thấy, liền ôm chặt Vương Mị, tâm tư héo hon như tro tàn, mắt nhắm, cả người ngồi phịch xuống ở băng ghế sau, ôm đầu không biết làm gì, miệng lẩm bẩm nói:
- Tiêu rồi, tiêu rồi...
- Đừng nóng vội lão kê, tôi có biện pháp. Hai người ngồi xổm xuống dưới, cốp xe sau có chăn bông, lấy phủ lên trên, bình thường nhìn không thấy đâu.
Diệp Phàm giải thích nói, trong lòng buồn cười, thầm nhủ: “ Lão Túc, ông cũng có ngày hôm nay, vui sướng thật. Đàn bà là thứ gì, tự đào hố chôn mình
Diệp Phàm đưa tay ấn nút gì đó, biển số xe tử lập tức đổi thành tấm biển dài Báo Săn số 2, thầm nhủ "ông đây dựa vào tấm biển số xe này kẻ nào dám đến điều tra , đúng là chán sống.
Ngẫm nghĩ một chút, thấy tấm biển Báo Săn còn chưa oai lắm, lại ấn thêm một cái nữa, biển số lại đổi thành biển số xe của Triệu Bảo Cương cấp cho, của ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu "K voxx”.
Sau đó xuống xe, còn Túc Nhất Tiêu và Vương Mị đã ngồi xổm ở phía sau từ lâu, trên người có tấm chăn chùm lên.
Diệp Phàm lại lên xe ngồi ở ghế lái, lấy ra một điếu xì gà ngồi hút, rất biết ra vẻ, cứ như không coi ai ra gì.
Hai chiếc xe quân dụng đang lái đến gần, sau một tiếng thắng liền ngừng lại, người ngồi trên xe nhìn Diệp Phàm quát:
- Anh bạn, có thấy xe nào vượt qua phía trước không?
- Tôi không biết, vừa rồi xe tôi bị bể lốp.
- Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Vậy... Có phát hiện ra ai chạy lên trên núi không?
Anh bạn kia lại hô lên, mở cửa, bảy tám quân nhân đi tới.
- Không rõ lắm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Ơ! Tiểu đoàn trưởng, ngài xem xem ở bên trong.
Một Đại đội trưởng cấp thượng úy nhìn từ cửa kính xe hình như thấy được gì đó, do tấm chăn bông phía sau xe của Diệp Phàm nhú lên, bọn họ nhìn kỹ, hình như còn phập phòng lên xuống, trong lòng tất nhiên hoài nghi rồi.
- Đồng chí, tôi là Tiểu đoàn trưởng Khương Lâm, vừa rồi chúng tôi đang đuổi theo bắt giữ một gã tội phạm, xin đồng chí phối hợp.
Khương Lâm ra hiệu cho hai binh lính bên cạnh.
Hai binh lính đi về phía trước tính mở cửa xe, một anh thượng tá đúng bên trái thản nhiên nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Khoan đã, đồng chí Tiểu đoàn trưởng, anh muốn làm gì?
Diệp Phàm mặt trầm xuống, dùng giọng hằng học nói.
Có chút chọc giận đến uy của các quan quân, vị thượng tá đi tới, hừ nói:
- Muốn làm gì, điều tra chứ làm gì. Nếu không có gì thì thôi, nếu can đảm dám chứa chấp phạm nhân, vậy thì phải đến đơn vị dã chiến uống trà rồi, lên, lục soát cho tôi!
- Lục soát, trong xe tôi cất giấu cơ mật quân sự, có gan thì lục soát đi, đừng nói là ông, cho là sư đoàn trưởng của các người cũng không dám làm như vậy, hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm gã thượng tá.
- Mày, con mẹ nó, là cái thá gì, dám ở trước mặt đoàn trưởng Hạ chúng tao ồn ào!
Chồng của Vương Mị, Khương Lâm phát đại hỏa, túm lấy đồng chí Diệp Phàm.
- Chậm đã Khương Lâm.
Đoàn trưởng Hạ Thiên Dân trong giây lát quét nhìn qua bảng số xe dưới hai chân của Diệp Phàm, khẩn trương bảo Khương Lâm dừng tay. Chỉ vào biển số xe dưới chân Diệp Phàm, Khương Lâm vừa xem qua, ánh mắt quả nhiên trở nên rụt rè.
- Người anh em, tôi là Đoàn trưởng Hạ Thiên Dân, cho hỏi sinh trưởng ở...
Hạ Thiên Dân kiềm chế sự cao ngạo, thăm dò hỏi.
Còn tưởng rằng Diệp Phàm là lái xe xếp lớn, muốn nhân cơ hội thân cận làm quen, để có chút cơ hội đến gần lãnh đạo Bộ tổng tham mưu, từ biển số xe có thể thấy được, xe này khẳng định là do một vị thiếu tướng lãnh đạo nào đó của Bộ tổng tham mưu điều khiển, Hạ Thiên Dân kia trên trán bắt đầu toát mồ hôi.
Thầm nhủ, may mà vừa rồi không lỗ mãng, bằng không, phỏng chừng khi trở về sư trưởng tuyệt sẽ không tha cho mình. Đại bô lão của Bộ tổng tham mưu xuống, dã chiến nhị sư sao dám dây vào, hơn nữa, lai lịch còn chưa rõ.
Hạ Thiên Dân cũng muốn dò xét từ Diệp Phàm, lãnh đạo của Bộ tổng tham mưu tới địa bàn của dã chiến nhị sư, không biết chính xác là vì chuyện gì mà tới, nếu có thể thám thính ra một chút tin tức về báo lại cho sư trưởng nghe, thì có phải là đã có công lớn nhất rồi sao.
- Cái không nên hỏi thì cũng đừng hỏi, nghĩ rằng ngài là một thượng tá cấp đoàn trưởng, hẳn là phải biết cái gì gọi là cơ mật quân sự.
Diệp Phàm kia mặt nghiêm lại, quát lên, nhìn đoàn trưởng Hạ liếc mắt một cái, cười nói:
- Vừa lúc, lốp xe của tôi không có hơi, ngài nghĩ cách giúp cho, tôi phải tranh thủ đi.
- Không phải là giả chứ đoàn trưởng!
Lúc này, Khương Lâm có chút tâm không cam lòng, hừ nói.
Đoàn trưởng Hạ vừa nghe, cũng có chút hoài nghi, ánh mắt luôn dừng lại trên biển số xe, nhìn qua nhìn lại, không giống biển số giả.
- Giả, ha hả, sư đoàn trưởng của các người tên gì, nói tên đi, xem ra phải mời ông ta đến đây kiểm tra thực hư mới được.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói, quét qua Khương Lâm và Hạ Thiên Dân liếc mắt một cái, hai người đó lập tức co rút cổ lại, giống như có luồng gió độc thổi qua vậy.
- Cái này.
Hạ Thiên Dân lui bước, nhưng Khương Lâm có thân thích với anh ta, trong tâm thực tại có chút không cam lòng. Nên không tiện kêu Diệp Phàm lấy giấy chứng nhận ra.
Túc Nhất Tiêu và Vương Mị trốn trong chăn bông tất nhiên là người chịu tội, thanh âm bên ngoài cũng nghe được một ít, khi có người đến gần cửa xe tính mở thì thằng nhãi này nghe tim đập thình thịch.
Trong chăn bông đột nhiên bay ra một mùi khó ngửi, Túc Nhất Tiêu trong lòng tê rần, thầm nhủ, mình thật mất mặt, không ngờ lại tè ra quần. Tuy nhiên, khi Túc Nhất Tiêu giơ tay ra sờ thấy đáy quần của mình không ẩm ướt thì mới biết là của cô nhân tình Vương Mị.
" Mẹ nó, về sau bố mày có gan cũng nhất định sẽ không dám léng phéng với vợ của quân dân". Túc Nhất Tiêu mắng thầm tận dưới đáy lòng.