Nếu không, những thành tích đã có của con cũng không có tác dụng, hơn nữa lại sẽ gây tác dụng ngược. Ở dưới, việc Yến Xuân Lai đã làm với con thì phải lấy đó là một bài học.
Vì sao không chịu nổi một chút mạo hiểm mà Yến Xuân Lai lại ra tay với con. Đó chắc chắn là vì hắn không thể chịu đựng thêm được nữa. Con đã nghĩ được ra chưa, con đã đắc tội với hắn ở đâu.
Cho dù đa số lãnh đạo cũng là con người, người cũng có thất tình lục dục, đều có sở thích của mình, đều có tật xấu. Vì thế, con phải chú ý, khiêm tốn, chăm chỉ làm việc.
Hơn nữa nhất định phải nhớ rằng, không được quá thể hiện chủ trương của mình, cần phải xin chỉ thị của lãnh đạo. Ví dụ con đang đảm nhiệm một chức vụ của Phòng Thanh tra, khi phải đi giải quyết việc ở phía dưới con có thể đưa ra chủ trương của mình.
Ba muốn nói với con, điều đó là tuyệt đối không được. Một vài việc nhỏ con có thể có chủ ý của mình, nhưng những mặt liên quan tương đối lớn thì con nhất định phải xin chỉ thị của lãnh đạo Phòng Thanh tra của con.
Tuy nhiên, nói đi nói lại bây giờ lại từ lấy bài học Yến gia thì con có thể hiểu được rồi. Lãnh đạo trực tiếp của con chính là người có quan hệ với Yến gia Trần Thiên Hòa.
Người này cũng là một Phó chủ nhiệm lão làng. Con phải tôn trọng ông ta, đừng có nghĩ gì đến việc đối đầu với ông ta. Nếu làm như thế thì hậu quả sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, quan hệ của hai người càng căng thẳng, người ta là lãnh đạo nhất định sẽ có cách để đối phó với con có phải không nào?
Tuy nói ông ta cũng biết rõ con là con rể của Kiều Viễn Sơn ta, sẽ không nặng tay đối với con. Nhưng lúc nào cũng gây khó khăn làm ảnh hưởng không nhỏ đến tương lai của con.
Nếu vì một vài phiền phức mà xảy ra chuyện lớn thì có thể sẽ hủy hoại con. Vì thế đối diện Trần Thiên Hòa con phải nhẫn nại!
Kiều Viễn Sơn giảng giải.
- Không nhịn được cũng phải nhịn, con phải học được cách nhận nhịn đối với những việc không thể nhẫn nhịn. Con nhẫn nhịn rồi, Trần Thiên Hòa không tìm được cơ hội gây phiền phức cho con, tự nhiên ông ta sẽ dần dần chấm dứt chiến tranh. Đương nhiên, nhẫn nhịn cũng không đồng nghĩa là con yếu đuối, trong một số việc có tính nguyên tắc, con có thể thẳng thắn.
Kiều Hoành Sơn cũng ở bên cạnh cũng nói thêm vài câu.
- Con không hề làm gì đồng chí Yến Xuân Lai. Tất cả đều là vì công việc. Có vài việc, muốn làm được phải đắc tội với người khác. Nếu cứ nhận nhiệm vụ mà không làm được thì đó không phải là phong cách của Diệp Phàm con. Đương nhiên, đối diện với Trần Thiên Hòa, con sẽ xem tình hình mà nhẫn nhịn. Nhưng có điều, nếu ông ta thực sự muốn khiêu chiến, khi con không được nhẫn nhịn được nữa cũng phải phản công lại. Con tuy còn trẻ, không bằng được hai người phải không nào?
Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng nói.
- Con không đắc tội thì ông ta làm sao có thể nặng tay chứ? Con à, con vẫn chưa để ý đến một số tình tiết đâu.
Có những việc, tình tiết quyết định sự thành bại. Thực ra không phải bảo con không được làm việc nhưng ít nhất khi làm việc phải giải quyết tốt các mối quan hệ.
Người làm quan phải làm việc, nhưng cũng phải học cách cân bằng giữa công việc và giải quyết các mối quan hệ, đó mới là đạo làm quan.
Nếu không, con có có thành tích đi nữa mà lãnh đạo không công nhận thì chẳng phải là công cốc, đừng có nói là gặp phải sự thù ghét của người ta.
Khi con có thành tích đồng thời có thể làm cho lãnh đạo công nhận và coi trọng con, thì đó mới là thực sự làm được.
Kiều Viễn Sơn nhìn Diệp Phàm nhẹ nhàng nói tiếp:
- Đặc biệt là ở Văn phòng trung ương này, có thể tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao, chỉ cần có thể làm cho một vị lãnh đạo nào đó công nhận con, thì cả đời con có thể hưởng thụ không hết. Hơn nữa Văn phòng trung ương cũng không yên ổn đâu.
Có người địa phương thì có giang hồ, đây chẳng phải là thanh niên các anh nói sao? Ba cũng tán thành quan điểm này, có người địa phương thì nhất định không tránh khỏi tranh đấu.
Chỉ là phương thức, phương pháp tranh đấu không giống nhau. Hơn nữa, chẳng phải là tranh đấu bình thường cũng có lợi cho thúc đẩy sự phát triển của xã hội hay sao?
Huống chi là ở Văn phòng trung ương này bề ngoài có vẻ hòa bình, nhưng thực tế trong hòa bình lại ẩn chứa những mối bất hòa đáng sợ.
Luôn có một câu có thể quyết định hướng đi của con. Bởi vì Văn phòng trung ương là một nơi tốt, là nơi phục vụ cho lãnh đạo.
Là lãnh đạo đều có sở thích của mình. Vì thế những đồng chí khẩu vị không giống nhau trong Văn phòng trung ương sẽ hợp với khẩu vị của một vị lãnh đạo.
- Con sẽ chú ý.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Con gián đánh không chết!
“Bốp” một tiếng, quyển Binh pháp Tôn Tử trong tay đồng chí Yến Xuân Lai bị ông ta biến thành cái vợt đập ruồi bọ trên bàn.
Tuy nhiên, điều làm cho Yến Xuân Lai tức giận đó là quyển sách dày như vậy mà không đập chết được một con kiến nhỏ. Bởi vì quyển sách đã bị Yến Xuân Lai lật cong hết lên, ruồi bọ tránh vào chỗ cong đó, thế là không chết được.
Yến Xuân Lai tức giận, di di ngón tay xuống dưới bàn. Đến khi con kiến kia nát ra rồi ông ta vẫn quan sát xác của nó trên đầu ngón tay.
- Haizz,mày vẫn còn là hình dạng này hả.
Phó thủ tướng Yến Vân ngồi bên trái Yến Xuân Lai nhìn em trai mình rồi thở dài.
- Anh, em không hiểu, rốt cuộc là do ai làm. Nhất định là Đại viện Kiều gia. Bọn họ cũng có thế lực lắm, nếu luận về thực lực, chúng ta không hề thua đại viện Kiều gia.
Kiều Viễn Sơn là ủy viên Bộ chính trị. Hơn nữa, nếu luận về lực lượng cũng tương đương nhau. Chỉ là tính chất công việc không giống nhau mà thôi.
Cục tức này thực sự em không thể nhuốt xuống được. Em đã làm rất tốt ở tỉnh Nam Phúc, sao lại về Bộ giáo dục, ngay cả chức Phó trưởng ban thường trực cũng không giao cho em.
Lăn lộn khắp nơi mới lên được chức Phó trưởng ban, được hưởng các chính sách đãi ngộ cho cấp Bộ, như thế là ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng.
Yến Xuân Lai chút nữa thì hét lên.
- Chú thì hiểu cái gì?
Yến Vân mặt nghiêm lại, đột nhiên trầm xuống.
- Em không hiểu, ngoài Đại viện Kiều gia ra, em thực sự không nghĩ được ra còn có ai có thể đối với em như thế?
Yến Xuân Lai giận dữ nói.
- Nói thật với chú, chú có thể ngồi lên chức Thứ trưởng Bộ giáo dục đã là một kết cục không tồi rồi. Bằng không chú không hiểu đâu!
Yến Vân lại lắc đầu.
- Lẽ nào trước kia còn muốn đem em ra đùa đến cùng, cứ đến trông cửa cho Trung Viên Hải. Làm một chức bảo an cho nhàn hạ.
Yến Xuân Lai vẫn chưa hiểu, ông ta muốn làm rõ căn do.
- Chú hai, tôi nói với chú, việc này mấy tháng nay chú đều như vậy, luôn luôn dao động, một chút khó chịu cũng không chịu được. Được rồi, hôm nay tôi sẽ nhắc nhở chú một chút.
Yến Vân nói đến đây dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Chú đã phạm đại kỵ rồi, đại kỵ chú có biết không?
Yến Vân nhấn mạnh.
- Đại kỵ, em tự hỏi không có đàm tiếu gì, hoặc làm một việc gì đó động trời, làm sao có thể phạm vào “đại kỵ” chứ?
Trái tim của Yến Xuân Lai không khỏi run lên, thực sự có chút lo sợ.
Từ “đại kỵ” mà anh trai nói có lẽ nào đã đụng chạm đến nhân vật cấp cao trong “Cửu thường” của nước cộng hòa.
Nếu không, anh Yến Vân là Ủy viên Bộ chính trị, Phó thủ tướng Quốc vụ viện, được hưởng các chính sách đãi ngộ của cấp phó nhà nước, cũng không không kém mấy so với lãnh đạo cấp cao.
Làm sao đến anh ấy cũng phải có điều cấm kỵ này chứ. Đương nhiên, gọi là kém một chút nhưng cũng phải cả nghìn dặm. Đồng chí được hưởng và làm theo sự đãi ngộ của nước công hòa cũng không ít, cộng thêm những đồng chí đã nghỉ hưu ít nhất cũng phải hơn 100 đồng chí. Mà người được hưởng đãi ngộ cấp phó nhà nước thì lại quá ít, đếm không quá bốn bàn tay.
- Chú vẫn chưa đến lúc được vào Trung ương đâu, cần phải học thêm nhiều cách “thông khí” nữa mới được.
Nếu chú không “thông khí” mà bị bế tắc thì chú phạm phải đại kỵ lúc nào mình cũng không biết được đâu.
Yến Vân nói, Yến Xuân Lai nghe xong tự nhiên thấy mơ hồ thiếu chút nữa là phát loạn rồi.
- Anh, việc này, về vấn đề đại kỵ không thể không nói rõ hơn một chút được sao?
Yến Xuân Lai vẫn muốn làm rõ vấn đề này.
Lão Yến lúc nói câu này giọng nói có chút run run, xem ra, có lẽ hơi chút chột dạ. Bởi vì, hai chữ “đại kỵ” phát ra từ miệng Yến Vân tuyệt đối không phải là bình thường. Thực tế Yến Xuân Lai đã cân nhắc được một chút. Bây giờ như thế này, chỉ cần nghĩ một chút là được rồi.
Nhìn anh trai một cái rồi hắn nói:
- Nếu có thể làm cho em hiểu rõ việc này, về sau em có thể chú ý hơn phải không nào? Nếu không, mơ hồ đắc tội với người ta thì thật là không tốt.
- Diệp Phàm đến thành phố Hải Đông nhậm chức Chủ tịch, đó là quyết định của lãnh đạo cao nhất lúc đó. Hơn nữa, giải thích là Diệp Phàm quá trẻ, thì phải quan sát trong thời gian hai năm để cho cậu ta cân nhắc.
Vì thế, Diệp Phàm xuống dưới chẳng phải luôn là một “quyền chủ tịch” hay sao? Bình thường thì quyền chủ tịch sẽ trở thành chính thức sau khi Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân kết thúc.
Vậy tại sao sau Đại hội cậu ta không chuyển thành chính thức. Cái này chính là nguyên do, chẳng lẽ chú ở tỉnh Nam Phúc không hề xem xét qua việc này hay sao?
Chú à, một việc lớn đi ngược nguyên tắc bình thường như vậy mà cũng không thu hút được sự chú ý của chú. Việc này tôi lúc đầu cũng không biết.
Chỉ là sau khi xảy ra chuyện của chú tôi mới suy xét ra. Chú quá hồ đồ, quá hồ đồ rồi!
Chú là chủ tịch của một tỉnh việc như thế mà cũng không suy xét đến sao. Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ nhãn quang của chú vẫn chưa đủ cao. Độ nhạy cảm chính trị vẫn chưa đủ nhanh.
Yến Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Lãnh đạo cao nhất lúc đó chẳng phải là “Trấn” sao? Vậy việc này về sau phải làm thế nào? Liệu anh ta có để ý việc này hay không? Thế này không phải nói trước sau, em…
Yến Xuân Lai thực sự tỏ ra lo lắng.
Nếu cứ bị Trấn Sơn Hà cựu chủ tịch nước chú ý, thế cũng đủ làm cho người ta đau đầu rồi. Nếu ông ta không để Yến Xuân Lai lên thì cả đời gã cũng chỉ có vậy mà thôi.
- Không cần phải quá lo lắng, lúc này khác lúc kia khác. Chú vô ý đi ngược lại chỉ thị của lãnh đạo cao nhất, vì thế chú đến Bộ Giáo dục nhậm chức Thứ trưởng như thế cũng xem như là sự trừng phạt rồi.
Tuy nhiên, sau khi trừng phạt thì việc này cũng coi như xong rồi. Việc nhỏ thế lãnh đạo cao nhất đâu cần phải để ý mãi. Hơn nữa, việc này cũng có nguyên do của nó.
Cũng không đồng nghĩa với việc lãnh đạo cao nhất lúc đó thích Diệp Phàm. Anh nghĩ, lãnh đạo cao nhất làm như vậy cũng chỉ là muốn dạy dỗ, nhắc nhở những đồng chí cấp dưới đã qua mặt ông ta thôi, ví dụ như là trường hợp của chú.
Hơn nữa, chú và anh không thể so sánh với trí tuệ của lãnh đạo cao nhất được.
Lần này là một bài học, chú cố gắng làm tốt công việc. Chờ sóng gió yên rồi, hai năm nữa anh sẽ điều chỉnh lại một chút cho chú.
Ở dưới chú vẫn còn có cơ hội. Biết đâu chú lại xuống dưới làm Bí thư tỉnh ủy.
Vì thế, trước mắt mà nói, chịu khó làm tốt chức trách công việc của mình, khiêm tốn đó mới là những việc chú cần phải làm.
Nét mặt Yến Vân đã giãn một chút.
- Em hiểu rồi.
Yến Xuân Lai như người tìm được đường đi ngồi thẳng người lên, gã lúc này đã có lòng tin trở lại.