Hợp đồng do một người phạm sai lầm ký kết lại có hiệu lực sao? Đây là hợp đồng phi pháp.
Ngay cả chuyện hội nghị thường vụ Thành ủy quyết định thì cũng có thể sửa chữa mà. Chuyện này rõ ràng là bất hợp pháp, chúng ta dùng công pháp quốc tế để đấu tranh, cũng có lý.
Mà lần này Cao Tiềm của Tô gia lại dính vào chuyện này. Đây là một mắt xích yếu, chúng ta nắm được Cao Tiềm, đợi anh ta vừa động thủ, đến lúc đó đào sâu thêm sự việc, nắm gọn câu lạc bộ Tô thị.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Mấu chốt vấn đề là chúng ta không có biện pháp bắt được Cao Tiềm. Đây là nhân vật quan trọng, không bắt được người thì chẳng làm được gì cả.
An Kỳ thiếu chút nữa thốt lên thành tiếng.
-Haha, anh ta không chạy thoát được đâu. Việc này để tôi sắp xếp.
Diệp Phàm tự tin nói, khiến An Kỳ đầy hoài nghi, cảm giác Diệp Phàm ngày càng bí hiểm. Kiểu như có thể thâm nhập vào cả hệ thống quân đội.
-Anh kiểm tra kỹ hợp đồng mà Tô gia ký khi đó. Có lẽ Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ giữ một bản sao. Mau mang đến cho tôi.
Diệp Phảm yêu cầu.
-Tôi lập tức đi tìm hiểu.
An Kỳ đi, vẻ mặt hưng phấn.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng, hỏi:
-Anh Thiết, trước kia thời gian anh ở Báo Săn cũng không ngắn, ở đó cao thủ nào cũng có. Có ai giỏi về mặt trộm cắp không?
-Trộm cắp? Cậu muốn làm gì? Không phải là định đi trộm đồ của ai đấy chứ?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghi hoặc nói.
-Ha ha, có lúc phải dùng chút thủ đoạn không theo nguyên tắc thông thường thì mới được. Tô gia…
Diệp Phàm lầm bầm kể lại sự tình cho Thiết Chiêm Hùng.
-Chú em, thật sự định đấu với Tô gia thì phải suy nghĩ cho kỹ. Trên đời này, tiền là thần thông quảng đại. Tô gia được người ta gọi là Tô Bách Vạn, gia sản hiện nay không chỉ dừng lại ở con số hàng triệu.
Ít nhất không dưới mười tỷ. Gia tộc với khối tài sản hùng hậu như thế, cậu nên cẩn trọng. Những gia tộc kiểu như này, trong thủ đô, thậm chí ở địa phương, có thế lực rất rộng.
Cậu có nghe nói, lần trước, một tên con cháu Tô gia đã làm chuyện đổi bại với vợ của một chủ tịch thị xã.
Kết quả bị bắt tại chỗ, lúc ấy ông Chủ tịch thị xã kia rất tức giận, bắt người. Kết quả thế nào, cuối cùng vợ Chủ tịch thị xã bị người ta nói là cắm sừng lên đầu chồng, lại còn phải đi xin lỗi vợ của tên khốn kia.
Thời buổi này, tiền ấy à, là con dao giết người. Có những việc, phải cân nhắc kỹ mới được.
Thiết Chiêm Hùng thở dài.
-Ông anh, tôi là bất đắc dĩ thôi. Không sai, Tô gia lắm tiền thế lớn, Diệp Phàm tôi cũng không phải yếu đuối. Tô Lâm Nhi năm lần bảy lượt phá rối như vậy, kẻ sĩ có thể nhân từ nhưng tôi không thể.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
-Thật ra, nếu cần một tên trộm, chẳng phải trước mắt cậu có một người đó sao?
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên mỉm cười.
-Ai?
Diệp Phàm hỏi.
-Đồng chí Vương Nhân Bàng oai phong đó.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
-Vậy mà tôi quên mất anh ta. Người này nghe nói toàn cướp của người giàu chia cho người nghèo. Tôi nghĩ, cao thủ bát đẳng ra tay trộm đồ, thật đúng là có mấy cái bàn chải.
Diệp Phàm ngẩn người ngộ ra.
-Cậu em, cậu nên để ý đến cảm nhận của Lam Tồn Quân một chút. Dù sao Tô Lâm Nhi cũng là người cậu ta yêu thương. Cậu có thể tấn công cô ta, nhưng không thể làm bị thương.
Thiết Chiêm Hùng nhắc nhở.
-Không sao, tôi chỉ động tới tài sản của Tô gia chứ làm người bị thương có ích gì? Về phần người anh em Lam Tồn Quân, thì không cần lo lắng. Trước khi đi cậu ta đã dặn dò. Nói là tấn công Tô gia thì không sao, chỉ xin không làm bị thương Tô Lâm Nhi là được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Lam Tồn Quân là người phải trái rõ ràng. Một là một, hai là hai, không muốn các anh em phải khó xử, là một đồng chí tốt.
Thiết Chiêm Hùng khen ngợi.
Buổi tối ngày hôm sau, Vương Nhân Bàng trông vật vờ mệt mỏi cũng không biết là đi từ đâu đến thẳng Hải Đông. Diệp Phàm hỏi từ đâu tới thì anh ta chỉ cười bí hiểm không mà không trả lời.
-Chú em, có phải đến tiêu dao ở Vu Sơn cung không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
-Tiêu dao cái khỉ, đi chữa bệnh.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
-Chữa bệnh, cậu mắc bệnh gì? Không phải là chơi với các em nhiều quá thành bệnh chứ? Cuối cùng lại thành bệnh hoa liễu, tôi nên chú ý một chút, để cậu lây bệnh thì phiền toái đây.
Diệp Phàm đùa nói.
-Phong lưu cái khỉ. Bây giờ làm gì có thời gian mà tơ tưởng đến mấy chuyện ấy.
Vương Nhân Bàng nói xong nhíu mày nói:
-Chính là cái gì mà “Hỏa Ngư Trùng” mà lần trước đi Thiên Nguyệt am gây ra. Vốn nghĩ ông lão ở nhà có thể giải quyết được vấn đề này, không ngờ ông ấy đi nước ngoài. Không dễ gì tới được nước ngoài để hỏi cách giải quyết. Ai ngờ sau khi ông xem xét cũng lắc đầu, nói là không có cách giải quyết.
-Quái, thân thủ như cậu, Vương lão tiền bối nhà cậu công lực chắc chắn không thể dưới cửu đẳng. Cao thủ như vậy nếu chịu đi đến Phượng tứ gia một chuyến, có vấn đề gì mà không giải quyết được?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ khó hiểu.
-Ông cụ không có thời gian, đang xử lý việc quan trọng. Bảo tôi tự giải quyết, đúng là phiền to rồi. Bảo tôi đi Phượng gia, vậy chẳng phải là đi tìm đường chết sao? Ôi, xong đời.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt khổ sở.
-Haha, thảo nào mà cậu đến Hải Đông nhanh thế. Có phải đến cầu giúp đỡ không? Tôi còn tưởng cậu ở xa vội tới là muốn giúp tôi.
Diệp Phàm cười nói.
-Mỗi việc một nửa.
Vương Nhân Bàng nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
-Đã tìm ra hợp đồng lúc trước Uỷ ban nhân dân thành phố ký với câu lạc bộ Tô thị giấu ở đâu chưa?
-Hẳn là trong biệt thự của Tô Lâm Nhi, cụ thể giấu ở đâu, cái này khó nói. Việc này tôi đã bảo Phạm Cương ra mặt lục soát một chút, không tìm ra.
Diệp Phàm lắc đầu.
-Vậy bản của Uỷ ban nhân dân thành phố đâu?
Vương Nhân Bàng hỏi.
-Haha, bản kia, đương nhiên phải không được để mất chứ, đúng không?
Diệp Phàm cười nói, liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, thở dài nói:
-Cậu xem xem, tôi là một cán bộ nhà nước, để sử dụng quyền lực bình thường, lại đành phải đi đường tắt. Những ngày này cuộc sống thật không vui vẻ gì.
-Bình thường, chỉ cần đạt được mục tiêu, bất kể dùng biện pháp gì? Anh làm vậy cũng là vì công việc, hơn nữa, người cảm thấy tội lỗi phải là Tô Lâm Nhi đó. Anh là đại diện cho chính nghĩa, có lúc dùng những thủ đoạn không theo quy tắc thông thường, cũng bình thường mà.
Vương Nhân Bàng có vẻ rất thản nhiên.
-Vậy việc này phải kính nhờ cậu.
Diệp Phàm nói.
-Yên tâm, chỉ cần hợp đồng ở trong biệt thự của Tô Lâm Nhi, có giấu ở đâu tôi cũng sẽ tìm ra. Cái khác không nói, nếu là trộm đồ, nếu Vương Nhân Bàng nói đứng ngôi thứ hai, không ai dám xưng đứng thứ nhất trước mặt tôi.
Vương Nhân Bàng nói đến đây, ưỡn ngực ra phía trước, rất khoe khoang.
-Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chẳng có trạng nguyên.
Diệp Phàm cười gật gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm đi thẳng đến thành phố Thương Hải. Đương nhiên là vì việc giải quyết vấn đề bắt Cao Tiềm của tập đoàn Địa Đường Điểu quy án. Cao Tiềm trốn ở đoàn số hai, sư thứ bảy thường trú tại thành phố Hải Đông.
Có đoàn trưởng Tô Chí Cương che chở, đồng chí của Hải Đông chỉ có thể dừng lại ở doanh trại. Tuy nhiên đoàn số hai cũng bị giám sát chặt chẽ bởi những cảnh sát mặc thường phục do An Kỳ sắp xếp. Cao Tiềm muốn trốn cũng gặp phải những khó khăn nhất định.
Tuy nhiên, đối với An Kỳ mà nói, Cao Tiềm thật sự muốn trốn, An Kỳ cũng không có cách gì. Anh ta trốn trong xe quân, An Kỳ gan to thế nào cũng không dám khám xe quân. Còn tư tưởng của Tô Chí Cương thì nhất định không thông suốt. Vậy đánh vào cấp trên trực tiếp của ông ta là được.
Vừa nhớ ra, Diệp Phàm trong lòng có chút buồn bực. Nếu mình mà còn kiêm chức Phó tư lệnh viên căn cứ vịnh Lam Nguyệt, thì còn có thế công khai đến kiểm tra đoàn số hai. Tô Chí Cương đó còn phải cung kính hầu hạ mình mới đúng.
Trước kia không cảm thấy thân phận Phó tư lệnh này có cái gì đặc biệt. Tuy nhiên, trong thời điểm này mới ý thức được tầm quan trọng của nó. Vốn định đi tìm Tư lệnh căn cứ Lâm Hoành. Tuy nhiên Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi lại thôi.
Có chút việc nhỏ mà cũng phải tới làm phiền người ta, cũng chẳng ra sao. Mà cũng vừa may Kiều Thế Hảo nói là có quan hệ khá tốt với sư đoàn trưởng sư đoàn 7, cho nên liền cùng Kiều Thế Hào đến thẳng Thương Hải.
-Thế Hào, tổng bộ sư thứ bảy thường trú tại Thương Hải, sao trung đoàn 2 lại thường trú tại Hải Đông? Hai nơi này khoảng cách khá xa nhau. Như vậy muốn phối hợp liên hệ cũng không tiện.
Trên xe, Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
-Haha, đây là chuyện cơ mật. Tuy nhiên đối với anh thì tôi có thể nói.
Kiều Thế Hào cười cười, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Đoàn số hai này trước kai là đoàn cao pháo, chuyên môn đánh máy bay.
Tuy nhiên, theo như yêu cầu chiến đấu hiện nay, máy bay càng ngày bay càng cao, pháo cao xạ này dường như trở nên có chút kém cỏi.
Bỏ thì thương vương thì tội, máy bay của người ta bay tới mấy chục nghìn mét, cao pháo sao có thể đánh đến. Hơn nữa, về mặt độ chính xác và chuẩn của việc bắn cũng đều có cải tiến.
Bây giờ là thời đại nào rồi, là thời đại điện tử hóa, công nghệ thông tin. Cao pháo, tôi thấy, có thể rời khỏi sân khấu lịch sử rồi.
-Ý anh là không phải đoàn thứ hai có nhiệm vụ quan trọng?
Diệp Phàm hỏi.
-Ừ, xem chừng sẽ lại bị loại trừ. Bỏ tên cao pháo, đổi thành đoàn địa không tên lửa đạn đạo.
Kiều Thế Hào nói.
-Địa không tên lửa đạn đạo thật sự rất lợi hại. Cuộc chiến vịnh Hải Loan năm 91 đã chứng minh điều này. Muốn nắm trong tay quyền khống chế bầu trời, quyền làm chủ trên biển, đều không thể thiếu đạn đạo.
Cái gì địa không tên lửa đạn đạo, không đối với không, địa đối với địa, dù sao, tên thì nhiều lắm. Nhưng tựu trung đều là đạn đạo.
Tỉnh Nam Phúc nằm ở tuyến đầu hải chiến, tuy nói hiện nay chúng ta là xã hội hòa bình, rất ít có chiến tranh, nhưng vài vụ đánh nhỏ thì vẫn có thể xảy ra.
Diệp Phàm gật đầu nói.
-Ừ, cao pháo không thể so sánh với uy lực của tên lửa đạn đạo. Hơn nữa, địa không tên lửa đạn đạo về các phương diện như điện tử hóa, độ chính xác khi tấn công, khoảng cách tấn công, phạm vi tấn công đều có những bước tiến rất cao, cao pháo không thể sánh được.
Hơn nữa, theo Radar theo dõi, một xe đạn đạo đồng thời có thể theo dõi nhiều mục tiêu tấn công, độ bao quát phạm vi lớn.
Như anh nói, vị trí chiến lược của tỉnh Nam Phúc khá quan trọng. Tuy nói là thời bình, nhưng những vùng như bờ biển cũng không yên ổn.
Mà lực lượng hải quân của nước ta cũng không mạnh. Không đứng nổi thứ ba trên thế giới.
Kiều Thế Hào nói.