Tuy nhiên, bây giờ xem ra phải giải quyết việc của Lý gia trước mới được. Nếu không, thỉnh thoảng bọn họ lại cắn cho một phát thì rất phiền.
Diệp Phàm gật đầu.
- Thế này nhé, anh hãy về nghỉ ngơi một ngày đi. Người của Tập đoàn Chính Hà ở thành phố Cảng Cửu qua đây, tôi với các anh sẽ bàn bạc trước.
Tập đoàn Chính Hà do Chủ tịch Hội đồng quản trị Tra Lôi Lạc Tư dẫn đầu, phía dưới có Tra Phi Lôi, còn có Cố vấn Tập đoàn Tra Thái Lâm và hơn chục chuyên gia đánh giá cùng nhân viên.
Về phần nghịch tử Tra Thiết Nhĩ, đã được đưa vào bệnh viện Tâm thần. Được Tra gia phái mấy vệ sỹ đến canh chừng trị bệnh. Chủ yếu là sợ Tra Thiết Nhĩ giả điên lại làm hại Tra gia.
Thành phần rất đông đủ.
Chứng tỏ Chủ tịch Tra hết sức cẩn thận đối với lần đàm phán góp vốn hợp tác này, còn tổng bộ của Tập đoàn Cơ điện Hoành Không sớm đã giương cờ lên rồi, các học sinh của nhà trường, đệ tử của Tập đoàn đều cầm vòng hoa nghênh đón đoàn khách của Chủ tịch Tra đến từ Cảng Cửu.
- Lại một lần nữa gặp mặt, cảm thấy rất thân thiết rồi.
Diệp Phàm bắt tay Chủ tịch Tra cười nói.
- Tôi cũng vậy, có thể lại được gặp Bí thư Diệp, Tra mỗ tôi cảm thấy rất thoải mái.
Chủ tịch Tra cười nói, tuy nhiên, mắt chim ưng của Diệp Phàm có thể cảm nhận được.
Tình cảm của Chủ tịch Tra hình như không thực sự tốt như vậy, mắt chim ưng của Diệp Phàm liếc qua Tra Phi Lôi một cái, phát hiện người này có lẽ đã hít heroin quá nhiều, sắc mặt không chỉ ẩn lên vẻ xanh đen, mà ngay cả da cũng có biểu hiện trúng độc.
- Nhị công tử Tra, sắc khí của anh hình như không được tốt lắm.
Diệp Phàm tỏ vẻ ân cần hỏi, thực ra hắn muốn đánh vào “nỗi đau” của Tra gia.
Tra Phi Lôi này có lẽ là một trong những lợi thế đàm phán của Tập đoàn Hoành Không.
- Ôi, anh ấy không được nghỉ ngơi cho tốt.
Chủ tịch Tra sắc mặt tối sầm lại, thở dài che dấu.
- Ha ha. Chủ tịch Tra, hình như anh ấy bị trúng độc rồi.
Diệp Phàm ghé sát miệng vào tai Chủ tịch Tra nói thầm. Tuy nhiên, vẻ mặt lại tươi cười, tạo cho người ta cảm giác là hai vị lãnh đạo đang nói chuyện bí mật.
- Việc này…
Sắc mặt của Chủ tịch Tra sửng sốt, nói:
- Việc này anh cũng biết đấy, nó hít cái kia quá độ. Điều xấu xa của gia đình tôi cũng không giấu nữa.
- Sao lại không đưa vào trại cai nghiện?
Diệp Phàm cố ý hỏi.
- Anh xem gia đình tôi thế này có thể đưa đi sao, tuy nhiên vẫn giấu điều trị ở bệnh viện nhưng hiệu quả không tốt. Hơn nữa cần phải có thời gian rất dài. Bác sỹ nói ít nhất phải một đến hai năm mới có thể hồi phục lại được. Ôi, nghịch tử này đã làm nên trò gì.
Chủ tịch Tra nói nhỏ. Biết Diệp Phàm là cao nhân, Chủ tịch Tra nói như vậy là có mục đích.
- Ồ…
Diệp Phàm gật đầu, hắn cố ý quan sát tỉ mỉ Tra Phi Lôi, đột nhiên chớp mắt không nói gì.
- Sao, Bí thư Diệp nhìn ra điều gì thế?
Chủ tịch Tra lo lắng hỏi.
- Không, không có gì.
Diệp Phàm cố y giả vờ thản nhiên, tuy nhiên, cố ý nhíu mày lại, miệng thì cố ý nói ậm ừ.
- Hơi muộn rồi.
- Muộn, cái gì muộn thế Bí thư Diệp?
Chủ tịch Tra hỏi gấp gáp.
- Không có gì. Chúng ta đến phòng họp ngồi đi.
Diệp Phàm đưa tay mời. Đương nhiên Chỉ tịch Tra đang rất giận, biết rằng hắn muốn lợi dụng việc này để bàn việc.
Hai bên lấy tài liệu hợp đồng ra kiểm tra lại một lượt.
Chủ tịch Tra đột nhiên cười nói:
- Bí thư Diệp, điều kiện các anh đưa ra hình như là quá khắt khe rồi.
- Khắt khe, không phải chứ. Với bạn bè trước giờ chúng tôi đều tiếp đãi rất tử tế.
Diệp Phàm cười nói.
- Chúng tôi đầu tư 8 tỷ, các anh lại chỉ cho chúng tôi có 30% cổ phần. Nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không của các anh chúng tôi đã điều tra và đánh giá.
Tuy trước kia các anh đã đầu tư hai ba tỷ. Nhưng phần lớn số tiền đó các anh đều dùng để trả lương công nhân và đãi ngộ phúc lợi.
Còn thực sự dùng vào kiến thiết nhà xưởng, thay đổi máy móc trang bị thì rất ít. Theo chúng tôi đã điều tra, trước sau các anh đầu tư cho Nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không tất cả chỉ là một tỷ.
Đã nhiều năm như vậy rồi, nói thực là 1, 5 tỷ này hiện tại trừ đi khấu hao máy móc chỉ trị giá ba bốn trăm triệu.
Hơn nữa, Nhà máy thiết bị Điện lực các anh mắc nợ cao lên đến tỉ mấy. Như thế trừ đi căn bản chính là một “số âm”.
Chúng tôi đầu tư 800 triệu đi mua lấy một nhà máy mới cũng được, lại còn phải đeo bồng thêm món nợ lớn, hơn nữa đến cổ phần khống chế cũng không cho khống chế.
Làm ăn cần có sự bình đẳng và thành tín. Điều kiện hợp tác đầu tư các anh đưa ra là cực kỳ không đối xứng.
Chủ tịch Tra nói.
- Ha ha, Chủ tịch Tra, còn mặt bằng của chúng tôi anh chưa tính vào. Còn phần lớn số tiền chúng tôi dùng để trả lương công nhân và các đãi ngộ như anh nói cũng không thực tế. Có một phần được dùng vào vấn đề này, nhưng không nhiều như Chủ tịch Tra nói. Việc này chỉ chiếm một phần rất ít tổng mức đầu tư.
Diệp Phàm vẻ mặt bình thản, cười nói.
- Mặt bằng, Bí thư Diệp, nói lời không khách khí, vị trí địa lý của Trấn Hoành Không tương đối hẻo lánh.
Ngay cả ngoại ô của thành phố Hạng Nam cũng không bằng. Đất ở đây thì đáng giá bao nhiêu tiền, trong tài liệu của các anh thì đất này đã được đẩy lên như khu đất vàng ở thành phố Hạng Nam rồi.
Vùng đồi núi này so với khu vực đất vàng của thành phố khác nhau một trời một vực.
Chủ tịch Tra có chút không vui “hừ” nói.
- Tổng giám đốc Đổng, chúng ta chỉ là nhìn vấn đề ở góc độ khác nhau mà thôi. Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đã có phương án quy hoạch mới rồi.
Rung hợp với quy hoạch của thành phố Hạng Nam. Tương lai không lâu nữa, Tập đoàn Hoành Không sẽ quản lý Trấn Hoành Không, việc này Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân tỉnh Thiên Vân đã phê duyệt thông qua hạng mục rồi.
Và bọn họ cũng sẽ hết sức giúp đỡ, chúng tôi sẽ làm cho Trấn Hoành Không đứng vào Top 10 những Trấn phát triển nhất ở Thiên Vân.
Đây là một kế hoạch lớn, đến lúc đó, giá đất ở Trấn Hoành Không sẽ tăng lên 3, 4 thậm chí gấp 10 lần.
- Ha ha, đó là tương lai. Tương lai chỉ là con số chưa biết được, bây giờ ai cũng không thể khẳng định được.
Thắng làm vua thua làm giặc, có lẽ nếu thất bại thì đất ở đây không đáng một xu. Chỉ dùng để trồng hoa màu thôi, đâu có giá trị gì.
Còn chúng tôi không thể đem hôm nay đánh cược ngày mai được. Tạm thời đối với chúng tôi chỉ có thể thấy hôm nay, những thứ sự tính chẳng có giá trị thực tế gì cả.
Chủ tịch Tra vẻ mặt lạnh lùng cười nói.
- Không chỉ là đất đai đâu, Nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không chúng tôi còn có rất đông công nhân kỹ thuật cao, có hàng nghìn công nhân lành nghề.
Những người này đều là nền tảng vững chắc cho sự thịnh vượng của Nhà máy, một công nhân lành nghề phải bỏ ra rất nhiều tiền để bồi dưỡng.
Có lúc, dù anh có nhiều tiền cũng không đổi được nhóm công nhân lành nghề đâu.
Bởi vì việc này đó còn phải cần một chu kỳ bồi dưỡng. Công nhân của chúng tôi đều đã trải qua mười mấy thậm chí 20, 30 năm công tác.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Những điều này cũng là của cải quý giá.
- Cứ tính như vậy, các anh càng không có ưu thế. Bởi vì chúng tôi đã nghiên cứu phát triển ra thiết bị phát điện bằng sức gió mới nhất.
Những thứ khác không nói, chính là liên quan đến hạng mục lớn mấy tỷ với Canada, không có thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của chúng tôi, các anh không thể nhận được hạng mục này.
Hạng mục lớn như thế phải cạnh tranh với toàn thế giới, ở phương diện này Nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không các anh không hề chiếm được ưu thế.
Về tương đối mà nói thì còn đang ở tình thế khó khăn.
Tra Thái Lâm xen vào nói.
- Nhà máy Thiết bị điện lực Hoành Không của chúng tôi có lịch sử mấy chục năm, nếu nói về phương diện thiết bị điện lực thì chúng tôi cũng được xếp vào hàng có tiếng trong cả nước.
Cả nước có hai thiết bị điện lực đều là do Nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không chúng tôi sản xuất. Nói về ngoài nước, chúng tôi cũng đã từng xuất khẩu rất nhiều sản phẩm.
Trạm thuỷ điện nổi tiếng như Baron chính là một tay Nhà máy Thiết bị điện lực Hoành Không chúng tôi làm ra.
Ngô Hồng Sơn nói.
- Ha ha, đó là chỉ tiêu của nhà nước bố trí cho các anh, Trạm thuỷ điện Baron là ở quốc gia Nero Châu Phi.
Các thiết bị viện trợ của chính phủ Trung Quốc cho trạm thuỷ điện Baron đều là do Nhà máy của các anh sản xuất. Còn tiền thì do nhà nước chi.
Vì thế việc này không hề dựa vào thiết bị cơ điện kỹ thuật mới của các anh lấy được. Chỉ có thể nói là do kế hoạch kinh tế của Chính phủ Trung Quốc các anh.
Tuy nói bây giờ đã là nền kinh tế thị trường, nhưng mỗi năm chính phủ vẫn đưa xuống những chỉ tiêu.
Việc này đơn giản là tính chính sách của chính phủ các anh ủng hộ các Xí nghiệp quốc doanh mà thôi. Còn việc đấu thầu hạng mục phát điện nhờ sức gió kia của Canada là hướng ra cả thế giới.
Nó không phải là hạng mục viện trợ của Chính phủ các anh. Ngay cả Chính phủ Canada cũng không có quyền can thiệp. Ở đây là phải dựa vào thực lực, dựa vào kỹ thuật, không hề có một chút giả dối.
Chủ tịch Tra cười nói.
- Đúng vậy, lấy việc thiết bị điện lực do nhà máy Thiết bị Điện lực các anh sản xuất chiếm hữu 2 phần kim ngạch của cả nước mà nói.
Việc này chúng tôi lại là người hiểu rõ nhất, có thể nói như thế này. Một phần trong đó là do Chính phủ trực tiếp đưa chỉ tiêu xuống.
Việc này chỉ có thể tính là hạn ngạch, nêu không có hạn ngạch của Chính phủ thì Nhà máy Thiết bị Điện lực Hoành Không các anh có thể có được bao nhiêu đơn hàng trong cả nước. Có thể chiếm hữu được bao nhiêu phần thiết bị điện lực cả nước?
Việc này, so sánh với Tập đoàn Cơ giới TQ cũng ở Thiên Vân cách các anh không xa thì các anh đang ở trong hoàn cảnh tương đối khó khăn.
Bọn họ chiếm hữu gần bốn phần kim ngạch thiết bị điện lực cả nước. hơn nữa, về các mặt như sự ủng hộ của cấp trên, tiền vốn và khoa học kỹ thuật các anh đều đang khó khăn.
Tra Thái Lâm không khách khí nói.
- Tôi thừa nhận chúng tôi và Tập đoàn Cơ khí Hoa Hạ có sự chênh lệch nhất định. Nhưng đó đều là những vấn đề để lại do lịch sử, không phải là vấn đề hôm nay đi sâu nghiên cứu thảo luận. hy vọng Cố vấn Tra đừng đi quá xa.
Diệp Phàm nói đến đây, liếc nhìn đám người Tra gia rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi tin rằng, chỉ cần người Hoành Không đều phấn đấu thì chúng tôi sẽ từng bước rút ngắn được khoảng cách.
- Ha ha, không nói đến không được. Bởi vì trước đây bọn họ cũng đã từng bàn bạc với chúng tôi rồi. Tập đoàn Chính Hà chúng tôi lựa chọn hợp tác với bọn họ hay là hợp tác với các anh, điều đó còn phải xem thành ý của các anh như thế nào nữa.
Chủ tịch Tra đang như mèo vờn chuột.
Diệp Phàm tức giận phừng phừng nói:
- Chủ tịch Tra, làm người không thể nói không giữ lời. Khi ở Cảng Cửu anh đã hứa đầu tư cho Tập đoàn Hoành Không chúng tôi 800 triệu.
Hơn nữa hai bên chúng ta còn ký kết hiệp định hướng đầu tư. Nếu không giữ lời hứa, vậy thì thành tín của thương nhân phải nói thế nào.
Tôi hy vọng Chủ tịch Tra có thể suy nghĩ kỹ rồi quyết định, đừng làm tổn hại đến việc của hai tập đoàn chúng ta.
- Đây chỉ là Hiệp định hướng đầu tư chứ không phải là hợp đồng chính thức.
Tra Thái Lâm nói.