Ngay lúc Diệp Phàm muốn té xỉu đi, một tiếng gọi thảm thiết vang lên, Mai Thiên Tuyết mặc bộ quần áo hoa mai đứng ngay cạnh hai người.
- Bà… bà là ai?
Lão điên nhìn Mai Thiên Tuyết, nhìn đến si ngốc, trong chốc lại kéo tóc hét lên
- Tôi là ai, bà là ai, Mai Thiên Tuyết, tên này rất quen.
- Lạc Dịch, tôi là Mai Thiên Tuyết, Thiên Tuyết của ông.
Mai Thiên Tuyết cuối cùng nhịn không được, đi sang đó.
- Tiền bối, đừng sang đó, ông ấy hiện giờ có chút hồ đồ, nếu bị thương thì làm sao bây giờ?
Diệp Phàm chạy nhanh đến nói.
- Ông ấy là Lạc Dịch, Lạc Dịch chắc là không làm tôi bị thương.
Mai Thiên Tuyết không nghe, cứ đi qua.
Bốp một tiếng giòn tan vang lên, Mai Thiên Tuyết bị Lão điên tát một cái ngã xuống đất cách xa hơn mười mét.
- Không cần đến đây, tôi muốn giết ba người họ.
Lão điên hét to.
- Ông đã quên rồi, Lạc Dịch, lúc đó chúng ta đã ở cùng nhau, nhà ông không đồng ý nói tôi là yêu tinh, ông…
Mai Thiên Tuyết bắt đầu nói chuyện xưa của họ.
Lão điên thực sự chăm chú nghe, bắt đầu bình tĩnh trở lại, Mai Thiên Tuyết nói, mắt cũng rơi lệ.
- Đến đây, ngoan, cho ông ôm người con gái ông yêu nhất một cái, Lạc Dịch, chúng ta có con gái, nó là Lạc Tuyết Phiêu Mai, là con gái của hai chúng ta, đứng đối diện ông là con rể của ông, ông không thể làm bị thương hắn.
Mai Thiên Tuyết nhẹ nhàng đến trước mặt Lạc Dịch, nhẹ nhàng ôm đầu Lạc Dịch vào lòng.
- A… ô…
Lão điên không ngờ khóc như một đứa trẻ.
- Ngoan, ngoan!
Mai Thiên Tuyết vỗ nhẹ bả vai Lạc Dịch, như là con nít đang khóc trong lòng mẹ.
Không lâu, lão điên không ngờ nằm trong lòng Mai Thiên Tuyết như đang ngủ. Tiếng ngáy rung trời đất, Diệp Phàm nhìn quả muốn cười nhưng không dám.
- Dì Mai, ông ấy thật sự là Lạc Dịch sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cám ơn cậu Diệp Phàm, ông ấy thật sự là Lạc Dịch. Ông ấy đã chịu nhiều đau khổ, trên mặt có bảy tám vết đao, mặt hốc hác, không ngờ thần chí đều như vậy. Lạc Dịch, Lạc Dịch…
Mai Thiên Tuyết đau lòng rơi nước mắt.
- Việc này, sau này hai người…
Diệp Phàm có chút xấu hổ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
- Ông ấy là người đàn ông duy nhất của Mai Thiên Tuyết tôi ở trên đời này. Tôi sẽ từ từ giúp ông ấy khôi phục. Yên tâm, tôi dẫn ông ấy về Vu Sơn cung. Ở đó ông ấy quen thuộc, sau này phần lớn thời gian mấy người đừng đến quấy rầy chúng tôi, trong khoảng thời gian này tôi không ở, cậu quan tâm nhiều đến Lạc Tuyết.
Mai Thiên Tuyết nói.
- Đúng rồi, lão điên, không là tiền bối Lạc Dịch trồng trên mặt đất dưới ngôi mộ, một giống cây dì đó giống khoai lang.
Tôi nghi ngờ nó hẳn không phải là khoai lang, bởi vì Lạc Dịch coi như bảo bối, không cho ai động vào. Nếu quả thật giống như một loại cây mấy trăm năm là thứ tốt, tôi muốn mang về một chút.
Bởi vì, tôi cùng Mnn có giao dịch…
Diệp Phàm đem chuyện sinh mệnh tiềm lực hoàn.
- Mấy người giúp tôi đi xem một chút.
Mai Thiên Tuyết vừa nghe, sửng sốt một chút, đánh thức ba người Xa Thiên bế Lạc Dịch đi xuống. Khi thấy khu đất đó, nhất thời trừng mắt phá lên cười.
- Cười cái gì ạ?
Diệp Phàm ngây người.
- Đây thật sự là khoai lại, chính tông khoai lang của tỉnh An Đông mang đến đây.
Mai Thiên Tuyết rút một củ lên, cắn một hơi cười, lại đưa cho Diệp Phàm mấy củ, Diệp Phàm cắn căm giận
- Thật đúng là khoai lang, lại ở đây, ở chợ có bao nhiều tiền, mấy hào một cân, thật đúng là, ông ấy còn coi như của quý, vì thế thiếu chút nữa chúng tôi mất mạng nhỏ.
- Ôi, đây là chuyện xưa của tôi và ông ấy.
Mai Thiên Tuyết cười, thật sự thần bí.
Diệp Phàm ngại hỏi nhìn Mnn chớp mắt một cái.
- Tiền bối, có thể nói một chút về chuyện xưa liên quan đến khoai lang không, chúng tôi cũng rất tò mò.
Mnn nhẹ nhàng hỏi.
- Diệp Phàm, lại muốn gây tổn hại một cô nương trong sáng rồi phải không?
Không thể tưởng tượng được Mai Thiên Tuyết không ngờ cười cười nhìn Diệp Phàm cùng Mnn.
- Đâu có, tiền bối nghĩ sai rồi, tôi với cô là anh em, mới vừa quen nhận nhau là anh em.
Diệp Phàm đỏ mặt, nhanh chóng giải thích.
Lời này nếu Lạc Tuyết nghe được, đây chẳng là tự tìm phiền toái sao. Lạc Tuyết tuy nói mặc kệ chuyện của hắn, nhưng lộ ra ngoài sáng cũng không thể làm như không thấy.
- Anh nói ai là em, tôi không đồng ý.
Không thể tưởng tượng được Mộc Nguyệt Nhi lúc này liền trở mặt, không nể mặt hắn chút nào.
- Thấy không, người ta cũng không thừa nhận
Mai Thiên Tuyết cười cười nói
- Không phải em gái nuôi, vậy là bạn gái đúng không cô gái?
- Đàn ông trong thiên hạ chết hết tôi cũng không thích hắn. Quan viên tình phụ, nhớ đến đều ghe tởm.
Mnn căm giận nói.
- Ha ha, Quan viên tình phụ, nói rất hay. Cô gái, cô chính là muốn bắt. Công lực của Diệp Phàm cao, phụ nữ bên cạnh không ít.
Hắn tình phụ, cũng có thể thêm một người, cho nên, cô phải chú ý, đừng bị lừa, đến lúc đó hối hận không kịp.
Nếu cô thích hắn, thì chỉ có thể là tình huy đệ thôi.
Mai Thiên Tuyết không ngờ trêu ghẹo, có lẽ là gặp lại Lạc Dịch tâm trạng không rồi, vui cười.
- Tiền bối còn chưa nói chuyện xưa liên quan đến khoai lang?
Ngưu Bá không nhin được hỏi một câu.
- Ha ha, trước kia khi còn trẻ tuổi tôi và Lạc Dịch quen nhau, cũng yêu nhau. Từ nhỏ tôi thích ăn khoai lang, đặc biệt khoai lang nướng thật ngon. Nhưng, Lạc Dịch lại ghét nhất khoai lang, hai chúng tôi vì thế thường xuyên giận dỗi. Ông ấy vừa thấy tôi ăn khoai lang nói muốn nôn, không thể tưởng tượng vì một việc mà chúng tôi xa nhau, ông hiện giờ lại trồng khoai lang, ôi…
Mai Thiên Tuyết giận dữ nói.
- Ôi, mất đi mới biết khoai lang cũng đáng yêu như vậy.
Mnn thở dài.
Bốn người Diệp Phàm vẻ mặt khá mất mát rời khỏi.
- Mộc Nguyệt Nhi, sau khi trở về tôi hi vọng có thể ký hợp đồng, cô đừng giằng co nữa. Hơn nữa, lời hứa của chúng ta tôi đã hoàn thành rồi. Chuyện lần này cũng là cô nói dối, chúng tôi đã cố hết sức, hơn nữa, thiếu chút nữa vì vậy mà mất mạng.
Diệp Phàm nói.
- Không được, trước khi có tin tức của sinh mệnh tiềm lực hoàn.
Mộc Nguyệt Nhi chơi xấu.
- Nói chuyện có thể coi là trách mắng, người ta nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nam truy.
Diệp Phàm tức giận.
- Tôi cũng không phải là quân tử, Mộc Nguyệt Nhi chỉ là một cô gái. Anh chưa từng nghe sao, con gái là tiểu nhân, ha ha ha…
Mnn không nghĩ đến vô sỉ, Diệp Phàm tức giận đến thiếu chút nữa phát điên.
- Cô không ký hợp đồng, giao dịch của chúng ta dừng ở đây, cô quay về Am Bạch Vân, tôi làm thầy cai của Hoành Không. Tôi không tin, không có cô tập đoàn Hoa Tinh sẽ vòng vo.
Diệp Phàm tức giận, chào rồi rời đi của Xa Thiên và Ngưu Bá.
- Từ đã đừng nóng giận, hợp đồng có thể ký. Nhưng anh phải đồng ý nghĩ cách cho tôi. Tôi cho anh nửa năm thời gian thì thế nào, tôi có thể ký hợp đồng.
Mộc Nguyệt Nhi vừa thấy, biết Diệp Phàm tức giận thật sự, thật đúng là sợ hắn buông tay.
- Đồng ý!
Diệp Phàm đột nhiên cười.
- Cười như vậy, không có đạo đức, họ Diệp kia, có phải là có âm mưu gì không?
Mộc Nguyệt Nhi sửng sốt hỏi.
- Nói chuyện xưa với các cô, vùng Hoành Giang tỉnh An Đông có người tên là Điền Ly Thu, chừng hơn 50 tuổi, y là người cầm lái của Thiết Phiêu môn.
Đệ tử của Thiết Phiêu môn cũng không nhiều, chỉ hơn một trăm người, trong đó có sáu phần là người làm công.
Còn lại mới là đệ tử luyện công chân chính. Nhưng, đa số đệ tử thân thủ cũng không cao, bọn họ kỳ thật lấy việc kinh doanh để sinh tồn.
Mở công ty vận tải đường thủy tên là Công ty Thiết Phiêu. Bình thường những người này đều hoạt động ở vùng Hoành Giang.
Những người này thủy công tương đương lợi hại, một đệ tử bình thường dùng một tấm ván có thể nổi trên mặt nước, cho nên gọi là Thiết Phiêu Môn.
Mà người này có cừu oán với sư phụ của một người tên là Ngô Tuấn của tôi, cướp đi Tuyết Tùng Liên Thiên Sơn trên hai trăm năm của ông ta. Nghe nói Tuyết Tùng Liên này có giá trị cao hơn sơ với Tuyết Liên Thiên Sơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý của anh là chúng ta lấy Tuyết Tùng Liên về để phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn.
Mộc Nguyệt Nhi không ngu ngốc, vừa nghe liền hiểu.
- Thông minh, đương nhiên, nếu Tuyết Tùng Liên không bị Điền Ly Thu ăn trộm.
Tôi đã đồng ý với sư phụ của Ngô Tuấn chờ có cơ hội sẽ giải quyết vấn đề này. Hiện giờ thời cơ đã chín mồi.
Mấy năm trước Điền Ly Thu mới chỉ có nhị thập đẳng đỉnh giai, hiện giờ dù giẫm phải cứt chó nhiều nhất đột phá đến bán tiên thiên. Mấy người chúng ta đi cũng đủ giải quyết.
Diệp Phàm hừ nói.
- Chuyện đã mấy chục năm qua, Tuyết Tùng Liên kia tám phần là bị ăn mất.
Mộc Nguyệt Nhi có chút ủ rũ.
- Ngựa chết coi như ngựa sống chữa trị đi.
- Dù là chưa ăn, Tuyết Tùng Liên chỉ có hai trăm năm hơn, có phải cũng quá ít không, có lẽ tác dụng không lớn.
Mnn chuyển người nói.
- Dù sao cũng có chút hiệu quả, không cần nói hai trăm năm, dù là mấy chục năm cũng khó tìm được rồi.
Ngưu Bá nói.
- Vậy hiện giờ chúng ta liền đến đó, đến tỉnh An Đông cũng không xa, đi máy bay là được.
Mnn nói.
- Có cần thông báo cho Ngô Tuấn một chút không?
Xa Thiên hỏi.
- Cậu ta đã đến tỉnh An Đông rồi, đến trước để tìm hiểu tin tức về Thiết Phiêu Môn.
Diệp Phàm nói.
Bốn người vội vã đến Hoành Giang tỉnh An Đông.
Ngô Tuấn dẫn mấy người Diệp Phàm vào khách sạn Hoành Giang. Nói là khách sạn thực ra còn không bằng một nhà trọ tư nhân ở phía nam. Bẩn không nói còn rất lộn xộn.
- Đây chỉ có điều kiện thế này, anh và mọi người cố ở.
Ngô Tuấn nói.
- Ha ha, không việc gì, chúng tôi là đến làm việc, không phải đi chơi.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Ngô Tuấn một cái hỏi
- Hỏi thăm thế nào?
- Điền Ly Thu nhìn qua thực có khả năng, có đột phá đến bán tiên thiên hay không tôi cũng không rõ. Mặc dù là Tuyết Tùng Liên cũng chưa chắc có thể đột phá luôn. Dù sao, muốn đột phá cùng cần thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng, Thiết Phiêu Môn đúng là ngày càng thêm lũng đoạn, những thương nhân khác giận mà không dám nói gì. Người bị đánh còn không ít.
Ngô Tuấn nói.
- Ngô Tuấn, nếu Tuyết Tùng Liên được ăn, việc đột phá của cậu không phải không có hi vọng? Cậu có giận anh Diệp không?
Xa Thiên đột nhiên nói một câu.
Bởi vì Ngô Tuấn ở Hồng Diệp Bảo, cùng mấy người Xa Thiên và Ngưu Bá.
.