Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Lưu Đĩnh lập tức tái đi, quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Liên đang ôm nửa mặt, lạnh lùng hừ nói:

- Đứng dậy!

- Để làm gì! Tôi thấy có phải hôm nay anh uống rượu đến mức điên rồi không?

Nguyễn Tiểu Liên vẫn ôm ửa mặt. Tuy nhiên, giọng đã nhỏ đi nhiều. Dù sao, Nguyễn gia muốn đi lên, thì không thể tách rời khỏi Lưu gia được.

Nguyễn gia nào dám đắc tội với Lưu gia, hơn nữa, Nguyễn Tiểu Liên vẫn chưa trở thành con dâu chính thức của Lưu gia, nên đâu dám ngang ngạnh với Lưu Đĩnh kia. Gây chuyện với cái tên Lưu Đĩnh này thì có thể sẽ bị gã đá đích mất. Mấy loại ăn chơi trác táng thế này, chẳng chuyện gì là không dám làm cả.

- Anh rể, anh đối xử với chị em hơi quá đáng rồi đấy. Người ngoài ức hiếp chúng em anh không ra mặt thì thôi, lại còn đánh chị nữa. Giờ, anh còn muốn gì nữa đây?

Nguyễn Phi Nhi tức giận chỉ vào mặt Lưu Đĩnh.

- Cô bớt lôi thôi đi, ba cô chẳng qua chỉ là một Tư lệnh quân khu của thành phố cấp ba thôi. Lão Lưu gia nhà chúng tôi có thể lục soát đến cái sọt rác nhà các người đấy.

Cái này, nếu đã dính đến lợi ích, Lưu Đĩnh gã sẽ chẳng chút lưu tình với hai chị em họ Nguyễn.

Đương nhiên, nhưng lời Lưu Đĩnh nói cũng hơi “phóng đại” rồi. Lưu gia tuy nói cũng có chút gốc gác, nhưng so với những đại gia tộc như Kiều gia, Triệu gia thì thì chỉ có thể làm kẻ hầu thôi. Trong vòng quyền quý cũng chỉ đứng ở vòng tròn hạng hai.

Tuy nhiên, cha của Nguyễn Phi Nhi có thể ngồi lên ngai vàng Tư lệnh, cũng nhờ nhóm người của lão Lưu gia bỏ chút sức lực.

- Anh... anh...

Cho nên, Nguyễn Phi Nhi cứ việc tức đến nghiến răng ken két, chứ không dám mở miệng nói thêm gì nữa. Chỉ có thể chỉ vào Lưu Đĩnh hừ hừ vài tiếng thôi.

- Lưu Đĩnh, cậu đừng đối đãi với Tiểu Liên như vậy, tội nghiệp cô ấy. Dù sao hai người cũng đang yêu nhau, đối xử tử tế với cô ấy một chút.

Lúc này, Trần Đống cũng xen vào, nhìn thì có vẻ hảo tâm đây. Nhưng Lưu Đĩnh biết, tên này e chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thôi.

- Đối đãi, nếu anh đối đãi tốt với vợ mình, chắc đã không đưa cô ấy đến.

Lưu Đỉnh chỉ vào cô nàng xinh đẹp, trắng trẻo bên cạnh Trần Đống. Diệp Phàm vừa nghe, hiển nhiên đã biết cô nàng này chẳng phải vợ của Trần Đống, chẳng qua chỉ là nhân tình thôi.

- Tôi thấy anh bị điên rồi!

Trần Đống bị vạch mặt, hừ một tiếng, múc chén canh lên ăn. Không nói gì nữa.

- Có đứng lên không?

Lưu Đĩnh lạnh lùng nói với Nguyễn Tiểu Liên.

- Tôi đứng!

Nguyễn Tiểu Liên đứng lên đầy oan ức.

- Mở tay ra, xin lỗi anh Diệp đi.

Lưu Đĩnh hơi chỉ về phía Diệp Phàm.

- Tôi làm đúng, tại sao phải xin lỗi?

Nguyễn Tiểu Liên cảm thấy vô cùng oan ức, bất mãn nhỏ giọng nói.

- Sai là sai, cô còn cho rằng mình không sai nữa, vậy thì sau nay hai chúng ta chẳng còn gì nữa hết. Nói khó nghe một chút, lão Lưu gia không cần đứa con dâu không biết điều như thế này.

- Anh quá đáng rồi đấy anh rể!

Nguyễn Phi Nhi thật sự không kìm nổi, lại thốt lên.

- Câm miệng, tôi không phải anh rể của cô!

Lưu Đỉnh hừ nói, trừng mắt nhìn Npp. Kiều Thế Hào và Diệp Phàm thì đang tự đắc uống canh gà, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình cả.

- Em xin lỗi anh Diệp!

Nguyễn Tiểu Liên sợ em họ lại phải chịu ức hiếp, vội vàng nói.

- Thái độ chưa đủ thành khẩn, đến đây!

Lưu Đĩnh nói, cầm chén rượu đưa cho Nguyễn Tiểu Liên, nói:

- Cô ba chén, anh Diệp một chén, xem như tạ lỗi.



- Anh... anh Diệp, em kính anh...

Nguyễn Tiểu Liên thấy mặt Lưu Đĩnh như trời sắp mưa, vội nói.

- Không cần ba chén đâu, một chén là được rồi.

Diệp lão đại thản nhiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ không cần so đo với một cô gái. Sau đó, không đợi Lưu Đĩnh có phản ứng, Trần Đống cũng sớm cầm ly rượu lên muốn kính ba ly. Diệp lão đại cuối cùng cũng chỉ uống đúng một ly.

Đưa Diệp Phàm ra khỏi cửa, đến lối đi nhỏ Kiều Thế Hào nói:

- Diệp Phàm, không để bụng chứ?

- Không, để bụng gì chứ?

Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu.

- Chỉ cần Lưu Đĩnh đồng ý xuất ngựa, Đại tư lệnh Nguyễn quân khu Hải Đông kia không có vấn đề gì. Hơn nữa, người tên Trần Đống ngồi cạnh là trung tá quân khu Lan Tây, bọn họ cũng xây dựng “Sư đoàn Thiết lang” cũng muốn đến vịnh Lam Nguyệt huấn luyện. Người này gia thế cũng không tệ, hơn nữa, tôi cũng có hỏi thăm, đồng chí An Kỳ cục trưởng cục công an Hải Đông chính là người do lão Trần gia đưa lên.

Kiều Thế Hào cười nói.

- Em hiểu rồi, anh gọi em đến ăn cơm với những người này là có liên quan đến Hải Đông đúng không?

Diệp Phàm liếc nhìn Kiều Thế Hào một cái, cũng có chút cảm động.

Không thể ngờ Kiều Thế Hào đúng là để bụng chuyện của mình thực. Còn người anh vợ Kiều Báo Quốc thì lại không được tốt lắm, toàn là lợi dụng mình.

- Haha...

Kiều Thế Hào nhếch miệng mỉm cười.

- Vậy còn vị Dương Hùng kia có quan hệ gì tới Hải Đông không?

Diệp Phàm lại hỏi, đương nhiên hy vọng có thể có càng nhiều mối quan hệ càng tốt, tốt nhất là có thể khái quát được toàn bộ vòng tròn ủy viên thường vụ của Hải Đông, vậy thì mình mới dễ làm việc.

- Dương Hùng gia ở Hải Đông chẳng có gì cả, nhưng, Dương Hùng gia có mối quan hệ tốt với một phú hào. Tôi nghĩ, có thể cổ vũ họ đến Hải Đông đầu tư! Cái này, các cậu chắc không ngại có nhiều tiền quá chứ?

Kiều Thế Hào cười gượng một tiếng.

- Đúng là anh Kiều có chủ ý hay, vì anh em trải sẵn nhiều con đường như vậy.

Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn.

- Cái này đã là gì, so với những gì cậu đã giúp tôi, đây chỉ là chuyện nhỏ. Hơn nữa, tôi cũng biết, mối quan hệ của cậu không ít. Tôi cũng chỉ theo hoa dệt gấm thêm thôi!

Kiều Thế Hào cười nói.

Diệp Phàm đi rồi. Lưu Đĩnh thực sự không nhịn được nữa, liếc mắt nhìn Kiều Thế Hào đang đẩy cửa vào, hỏi:

- Anh Kiều, người anh em Diệp Phàm kia rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ hắn có thể thu phục Đoàn trưởng Báo Săn sao?

- Đúng đó anh Kiều, Đoàn trưởng Báo Săn đây phải dễ thu phục. Ngay cả quân đoàn trưởng quân khu chúng em còn phải lắc đầu. Nói thật, các đại quân khu đều ngại thế lực lớn này. Nếu như sư đoàn của mình có thể được tập ở đó, đúng là đã đánh bóng được thể diện cho Tư lệnh quân khu.

Trần Đống ở bên nói.

- Haha, nói thật với các cậu, dù sao các cậu cũng là anh em tốt nhất của Kiều Thế Hào tôi. Cậu ấy thực ra là em rể họ của tôi, cũng là bạn của cô em Kiều Viên Viên, em gái Kiều Báo Quốc. Hơn nữa, cũng đã được chú tôi đồng ý.

Kiều Thế Hào nói đến đây, vẻ mặt mọi người giãn ra được một chút. Vì thế nói tiếp:

- Cậu ấy tuổi trẻ lắm, tuổi trẻ khiến người ta thấy đáng sợ. Năm nay khoảng 27 tuổi, sắp đến thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.

- Trời ơn, có còn để người ta sống nữa không vậy, Chủ tịch thành phố 27 tuổi, Hải Đông chắc là thành thành phố cấp huyện nhỉ?

Lưu Đĩnh không kìm được thốt lên, tên này đúng là căn bản không nắm rõ các địa khu bên dưới của Nam Phúc.

- Ờ, 27 tuổi làm Chủ tịch thành phố, đúng là không dám nghĩ đến. Vốn nghĩ chúng ta có thể lăn lộn đến trung tá thượng tá là đã không tệ rồi. Cái này, là có người nhà tương trợ mới được đấy, không thể ngờ còn có nhân vật còn động trời hơn nữa.

Trần Đống thản nhiên cười nói.

- Đừng nghĩ Kiều gia giúp cậu ấy, các cậu nghĩ đi. Dù chú tôi là Ủy viên, nhưng ông ấy cũng đâu thể khiến con rể 27 tuổi làm Chủ tịch thành phố.

Kiều Thế Hào thản nhiên hừ nói, biết bọn người kia hiểu lầm, chắc cho rằng Diệp Phàm dựa vào quan hệ cạp váy đi lên.



- Kể ra cũng đúng mà, chẳng hạn như gia tộc của em này, trong quân giới cũng có chút thực lực. Đến nay em cũng đã lăn lộn mấy năm rồi nhưng cũng chỉ được cái quân hàm thượng tá, nếu có thể lăn lộn đến quân hàm tướng quân, đúng là quá động trời. Đáng tiếc, những chuyện thế này không xảy ra được.

Lưu Đĩnh gật đầu, có chút tiếc nuối.

- Cậu em rể tôi có thể được như ngày hôm này, đều dựa vào năng lực của chính mình. Hơn nữa, cậu ấy còn xuất thân trong gia đình bình thường, gia đình công chức thôi, người thân cũng chẳng ai làm quan cả. Cho nên, cậu em rể của tôi bản lĩnh lắm.

Kiều Thế Hào liếc mắt nhìn mọi người, nói thêm,

- Hơn nữa, tôi muốn nói cho các anh em biết, thành phố Hải Đông là thành phố cấp ba, không phải là cấp huyện.

- Thành phố cấp ba!

Thượng tá Lưu Đĩnh há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc. Đồng chí Trần Đống và Dương Hùng cũng không khác gì mấy. Mấy cô em kia cũng hơi ngẩn ra.

- Không thể nào, không thể nào? Chủ tịch thành phố cấp ba, chưa đến ba mươi tuổi? Sao có thể được?

Nguyễn Phi Nhi lạnh lùng nói, cho rằng Kiều Thế Hào nói dối.

- Haha, cậu ấy sắp đến Hải Đông nhậm chức rồi, sau này, tính ra cậu ấy cũng là lãnh đạo của ba cô đấy.

Kiều Thế Hào liếc nhìn Nguyễn Phi Nhi, thản nhiên cười nói.

- Anh Kiều, em tin anh nói. Nếu như cậu ta đã có năng lượng như vậy, quen Đoàn trưởng Báo Săn cũng là bình thường.

Lưu Đĩnh nói.

- Tôi đưa các cậu đến, chắc chắn là phải tìm đúng người. Không nói dối gì các cậu, sư đoàn Hồng Kiếm chúng tôi đã được sắp xếp nhật trình vào huấn luyện ở vịnh Lam Nguyệt rồi. Biểu lịch trình đó cũng đã đến Sư đoàn Hồng Kiếm chúng tôi. Biểu này, do chính em rể đích thân đưa cho tôi.

Kiều Thế Hào lộ tia đắc ý.

- Anh Kiều, chuyện của chúng em, anh xem?

Lưu Đĩnh không kìm nổi, nhìn Kiều Thế Hào.

- Haha, Kiều Thế Hào tôi đã tạo cơ hội cho các cậu rồi. Con đường sau này thế nào, các cậu tự mình đi đi. Làm anh em như vậy là đã không tệ rồi, đủ là anh em rồi.

Kiều Thế Hào cười nói.

- Anh Kiều, nhờ anh nhắc nhở chúng em một chút. Chẳng hạn là phải làm thế nào?

Đồng chí Trần Đống vô liên sỉ hỏi.

- Được, thì nhắc nhở lần cuối vậy. Cậu em rể tôi phải đến Hải Đông đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, các cậu nghĩ xem, làm Chủ tịch thành phố cần cái gì nhất?

Kiều Thế Hào không ngờ cũng nói thẳng.

- Đương nhiên là được Thành ủy ủng hộ.

Lưu Đĩnh thuận miệng nói.

- Đây chính là điểm quan trọng, không sai.

Kiều Thế Hào gật gật đầu, nhìn mọi người, hỏi:

- Còn gì nữa?

- Còn có, phát triển kinh tế, cải thiện đời sống dân chúng cũng là việc của Chủ tịch thành phố phải làm. Hơn nữa, phương diện này rất dễ tạo được thành tích. Làm Chủ tịch của một thành phố, mà không làm ra thành tích thì người đề bạt sẽ có chút khó khăn. Em nói có đúng không anh Kiều

Trần Đống hỏi.


- Trẻ nhỏ dễ dạy!


Kiều Thế Hào cười phá lên.


Phó chủ tịch thành phố Hải Đông Trương Minh Lâm đang ngồi với vài đồng chí.


- Chủ tịch thành phố, cấp trên làm vậy cũng quá đáng quá.


Lúc này, một gã đàn ông trung niên đầu hói thản nhiên nói. Tên này là Cục trưởng cục tài chính thành phố Hải Đông Lưu Nhất Tiêu, cũng là thiết can của Phó Chủ tịch thành phố Trương.


- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố đã thay quyền gần cả năm rồi. Không ngờ giờ lại kêu thằng nhãi miệng còn hôi sữa đến đoạt mấy vị trí, mẹ nó, quá lắm rồi. Tôi không dám tưởng tưởng, lãnh đạo tỉnh ủy lẽ nào bị lừa đá vào đầu cả rồi?


Người đang nói là một lão béo, dáng người tương đối lớn, có râu quai nón. Người này tên Triệu Sơn, là Phó cục trưởng thường trực cục công an thành Hải Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK